—— là Đinh Hậu .
Thanh sắt dùng để treo bóng đèn trên nóc nhà có thêm một cọng dây thừng, dây thừng được thắt nút chết, bên dưới treo cái cổ của Đinh Hậu. Cọng dây cực kỳ căng cứng nhưng không có bị đứt. Mặt Đinh Hậu tím tái, hai mắt trợn to ra, tròng mắt lòi ra, toàn là máu đỏ. Lưỡi của hắn thè dài ra, trên cổ có nhiều vết hằn bị xiết, hoặc có lẽ là trước khi chết đã trải qua một cuộc giằng co mãnh liệt……
Người phát ra tiếng thét là Nghiêm Nam, nhưng trên mặt bà ta chả có thần sắc sợ hãi gì hết, chắc tiếng thét lúc nãy là bị giật mình.
Ngoại trừ Thẩm Mão Mão ra thì ba người kia không hoảng chút nào, Tiểu Lâu và Nghiêm Nam còn hợp lực khiêng Đinh Hậu xuống, Tuyết Hoa thì chạy qua ký túc xá nam kêu mọi người qua đây. Thẩm Mão Mão quỳ thật rồi. Gan gì mà to quá vậy? Rốt cuộc là cô khác người, hay là ba người kia không phải là phụ nữ?
Tiểu Lâu ngồi khom bên cạnh thi thể Đinh Hậu, nghiên cứu tỉ mỉ.
Thẩm Mão Mão không dám qua đó, chỉ đứng từ xa nhìn.
Tiểu Lâu khinh thường nói: "Cô sợ cái gì?”
Thẩm Mão Mão hai chân run rẩy: "Em……em đâu có sợ……”
Tiểu Lâu: "Chẳng qua chỉ là người chết thôi? Sau này cô cũng sẽ chết mà.”
Thẩm Mão Mão: "……” con lạy mẹ.
Tiếp xúc được mấy ngày, Thẩm Mão Mão phát hiện ra tính cách của Tiểu Lâu thật ra không phải là cao lãnh, tên này hoàn toàn là phúc hắc tự nhiên——hoặc có thể nói là có luyện tập?
Bọn đàn ông đều chạy qua đây, Kim Mao nhìn thấy thi thể thì kêu mấy tiếng, giống như con chó bị dẫm phải đuôi vậy, ‘âu âu’ trốn sau lưng Thẩm Mão Mão.
Thẩm Mão Mão kiêu ngạo rồi! Thẩm Mão Mão hãnh diện rồi! Có được so sánh, bỗng chốc cô cảm thấy hình tượng mình tăng cao lên rất nhiều. Cô đi đên bên cạnh Tiểu Lâu, khom xuống cùng cô ấy xem thi thể, nghe Nghiêm Nam hỏi Vân Thắng Tiến đêm qua xảy ra chuyện gì vậy.
Vân Thắng Tiến nói: "Đêm qua sau khi về thì bọn tôi đi ngủ rồi, nửa đêm tôi mơ màng hình như nghe được bọn họ nói muốn đi toilet, cũng không để ý là ai đi nữa……”
“Đúng rồi.” Hắn nhìn sang thanh niên Vệ Cố có quầng thâm mắt trước giờ không hề cảm giác tồn tại, hỏi, “Cậu không phải ngủ kế bên Đinh Hậu? Sao cậu không phát hiện là hắn không có về?”
Vệ Cố lắp bắp nói: "Tôi……tôi ngủ rồi, không biết gì hết……”
Bắc Đẩu nói: "Khi bọn họ ra ngoài thì tôi có tỉnh một lát, 4 người họ không phải đều có đi toilet hả?” Hắn chỉ vào Long ca, Bân Tử, La Hưng Bang và Lãnh Băng Băng.
Hắn không nhắc còn đỡ, vừa nhắc là Long ca sồn sồn lên: "Mấy người còn nói được nữa hả? Vợ ngươi không biết đã bỏ cái gì vào thức ăn? Sao bọn ta vừa ăn cơm xong là thấy đau bụng?”
Nghiêm Nam tất nhiên là không nói vụ thịt biến chất ra, chỉ nói: "Dạ dày mấy người không tốt, giờ còn đổ thừa cho người nấu ăn hả? Nếu cảm thấy cơm tôi nấu có vấn đề thì tự đi mà nấu đi?”
Bất luận có biết nấu hay không, Long ca chắc chắn sẽ không muốn làm. Bị Nghiêm Nam nói như vậy, hắn á khẩu rồi, nhưng vẫn còn rất bất mãn, chỉ còn trừng mắt nhìn Thẩm Mão Mão: "Có phải là con phò này bỏ gì vào thức ăn không?!"
Thẩm Mão Mão trán nổi gân xanh, sắp bị tên đần này làm cho tức chết: "Ông có biết nói chuyện đàng hoàng không hả? Có biết cái gì gọi là lễ phép không hả? Tôi dụ dỗ ba ông hay là ông nội ông mà kêu tôi phò? Lúc trước đáng lẽ tôi nên kêu ba ông bóp chết tên đần như ông cho rồi, mắc công tối ngày cứ ra ngoài đường show cho thiên hạ thấy cái bộ não phẳng không nếp nhăn! Miệng không cần xài thì quyên góp cho người nào cần, định mệnh ông còn oang oang cái mồm vu khống là bà khâu cái miệng chó đó lại……” Từng câu nói tục buột miệng mà ra, hoàn toàn không cần bản thảo.
Những người có mặt đều kinh ngạc.
Kim Mao trợn to mắt lên, cuối cùng cũng hiểu Thẩm Mão Mão khi chửi mình đã khẩu hạ lưu tình rồi.
Tiểu đệ Bân Tử kéo Long ca lại, kêu hắn đừng nói chuyện nữa.
Long ca bất mãn tiểu đệ kéo mình, hắn gạt tay Bân Tử ra, còn muốn nói gì đó, thì nghe thấy Tiểu Lâu đột nhiên hỏi: "Tối qua mấy người đi vệ sinh sau 9 giờ hả?”
Hắn vốn không muốn trả lời câu hỏi của người phụ nữ có nhan sắc tầm thường như Tiểu Lâu, nhưng dưới ánh nhìn đen láy của cô, thâm tâm hắn không biết tại sao lại có chút sợ sệt, những câu nói bậy sao cũng không nói ra được, thành thật trả lời: "Cũng khoảng đó, ai đi toilet mà còn xem đồng hồ? Rảnh háng hả?”
“Là 9 giờ lẻ ba phút.” Lãnh Băng Băng ‘rảnh háng’ trả lời.
Tiểu Lâu: "Có nghe thấy tiếng nói chuyện với tiếng huýt sáo không?”
“Không có.” Lãnh Băng Băng khẳng định, “Lúc đó cực kỳ yên tĩnh.”
Vân Thắng Tiến giành hỏi: "Vậy còn có gì dị thường khác không?”
Lãnh Băng Băng đáp: "Không có.”
“Cái này……” La Hưng Bang đột nhiên nói, “Hắn nói hắn muốn đi rửa tay……”
Nửa đêm nửa hôm đi rửa tay?
Hơn nữa Đinh Hậu cũng biết chuyện có thi thể ở bồn rửa mặt, nhát gan như hắn sao lại có thể đến đó rửa tay được?
“Tôi thấy hắn lúc đó có hơi kỳ lạ rồi……” La Hưng Bang nói, “Tôi khuyên hắn mai mới đi đi, hắn còn nói mặc kệ hắn, tôi cũng hơi sợ nên về trước rồi……”
Manh mối đứt ngay tại đây, không ai biết tại sao Đinh Hậu lại muốn đi rửa tay, để rồi lại bị treo cổ bên cửa sổ ký túc xá nữ.
Ngoại trừ Đinh Hậu, còn có Mắt Kính cả đêm chưa về.
Vân Thắng Tiến chủ động chủ trì đại cục: "Đi hỏi Quản đốc thôi, Đinh Hậu cũng không thể cứ đặt đây mãi được, phải tìm một chỗ an nghỉ cho hắn.”
Đêm đầu tiên chết 1 người, đêm thứ hai 2 người, 15 người chỉ còn lại 12 người. Đêm nay không biết sẽ chết mấy người nữa đây, ngược lại quá trình điều tra của bọn họ chả có tiến triển gì hết.
Tiền đồ mờ mịt, tương lai vô vọng.
Mọi người cũng chả có tâm trạng ăn cơm, nhưng một lát còn phải làm việc nặng nên chỉ còn cách ăn để đối phó.
Đến 7 giờ, Quản đốc hành tung bất định lại xuất hiện, nói là một lát dẫn bọn họ lên ca.
Nếu như Vân Thắng Tiến đã muốn trở thành lãnh đạo, vậy thì việc giao lưu với Quản đốc chắc chắn cũng để cho hắn làm. Hắn nói với Quản đốc: "Quản đốc, bọn tôi có một đồng nghiệp xảy ra chuyện rồi, ông xem xem có thể tìm được chỗ nào đó chôn hắn để hắn yên nghỉ không?”
Quản đốc hoàn toàn không kinh ngạc khi nghe có người chết, bình thản nói: "Vậy thì ở giữa đi, chỗ cái hồ đang xây tường, tuyệt đối là nơi tốt.”
Những người chơi nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Vân Thắng Tiến hỏi: "Vậy còn đồng nghiệp tăng ca tối qua đâu?”
Vừa nhắc đến Mắt Kính là Quản đốc tức giận: "Bản thân hắn làm việc không tốt, tôi cũng không có trừ tiền lương hắn, chỉ là kêu hắn tăng ca chút thôi, không ngờ hắn lại bỏ gánh giữa đường không làm rời khỏi rồi!"
Hoàn toàn không thể nào, Mắt Kính đã được chứng kiến thứ đáng sợ ngoài kia, càng không thể nào nửa đêm ra đó.
Quản đốc toàn nói lời giả dối, nhưng bọn họ không còn cách nào khác, hoặc có thể nói là không dám vạch trần ổng.
Yên lặng ăn xong bữa sáng, mọi người đến công trường. Mấy người đàn ông đào một cái hố ở giữa hồ dưới sự chỉ huy của Quản đốc, chuẩn bị chôn thi thể Đinh Hậu ở đây.
Đợi khi Thẩm Mão Mão qua đó thì thi thể đã chôn xong rồi. Bọn họ làm việc gần thi thể, dưới sự chỉ huy của Quản đốc bắt đầu gắn giàn giáo.
Đợi giàn giáo gắn xong, Quản đốc cho mọi người nghỉ ngơi một lát, tụ họp bọn họ lại mở cuộc họp nhỏ.
“Tôi không ngờ tâm lý của tiểu Đinh lại yếu đến thế, sợ hãi nửa đêm ra ngoài.” Quản đốc nói, “Nhưng mọi người thấy đấy, tiểu Đinh là tự sát, không liên quan gì đến công trường của chúng ta.” sau một loạt chối bỏ trách nhiệm, ổng cuối cùng cũng nói ra mục đích chính: "Tuy tiểu Đinh không còn nữa, nhưng công việc của hắn vẫn phải tìm người thay thế……”
Ổng nhìn một vòng, chọn ra người xui xẻo tiếp theo: "Cậu đi.”
——Người ổng chọn là Kim Mao .
Kim Mao rủa thầm một câu, nhưng không dám phản kháng, chỉ còn cách chấp nhận số phận thắt dây an toàn, leo lên giàn giáo làm việc.
Sắp xếp xong công việc, Quản đốc lại lon ton rời khỏi.
Tiểu Lâu cũng đứng dậy: "Tôi đi toilet.”
“Hả?” Thẩm Mão Mão vẫn chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã rời khỏi như một cơn gió rồi, nhưng không phải đi về hướng ký túc xá.
Nghiêm Nam đứng cách đó một khoảng hỏi: "Nó đi đâu đó?”
Thẩm Mão Mão thành thực đáp: "Đi toilet.”
Nghiêm Nam tin mới lạ đó.
Nhưng mà cho dù biết Tiểu Lâu đi làm chuyện khác, không ai lại có dũng khí rời khỏi vị trí.
Thẩm Mão Mão cũng không dám, cho nên cô chỉ còn cách chăm chỉ làm việc, tranh thủ làm luôn phần của Tiểu Lâu, mắc công cô ấy tối lại bị bắt tăng ca.
——Nếu người bị bắt tăng ca là Tiểu Lâu, đến lúc đó người chết lại là cô đó.
Số khổ mà.
Đi được khoảng 20 phút, Tiểu Lâu mới bình thản trở về.
Nghiêm Nam nói móc: "Đi toilet gì mà tới 20 phút?”
“Đi ỉ*.” Tiểu Lâu mặt không biểu cảm đáp.
Nghiêm Nam: "……” thô bỉ!
Thẩm Mão Mão lén lén hỏi Tiểu Lâu: "Sao rồi Lâu tỷ? Có phát hiện gì không?”
Tiểu Lâu nói: "Phát hiện? Giấy vệ sinh cũng mịn thật, không biết là hiệu gì nữa.”
Thẩm Mão Mão: "??” Đi cả buổi trời mà phát hiện cái này hả? Có thật là đi toilet không trời??
Tiểu Lâu nhếch miệng cười với cô, quay lưng lại với mọi người giơ tay lên ‘suỵt’ một tiếng.
Do đó Thẩm Mão Mão kiềm chế lòng hiếu kỳ lại, không hỏi nữa.
……
Buổi trưa khi đang ăn cơm, Kim Mao bắt đầu kể khổ: "Thố Tử tỷ, chị không biết đâu, ở trên đó nắng dã man con ngan! Hơn nữa toàn mùi sơn, vừa nóng vừa nguy hiểm vừa độc hại!"
Hắn đường đường là đại thiếu gia, làm gì biết sơn tường? Tốc độ làm việc rõ ràng là không bằng hai người kia, chắc đêm nay sẽ bị bắt tăng ca.
Kim Mao ăn thêm vài miếng nữa, hàm hồ nói: "Không được em phải làm con ma chết no!"
Nỗi sợ hãi được che giấu bằng nụ cười của hắn rất dễ bị nhận ra, Thẩm Mão Mão đã thấy được cái chân không ngừng run dưới bàn của hắn.
Hắn không phải là không sợ, mà chỉ là đã hiểu ra được—— có nói ra cũng không có tác dụng gì.
Không ai có thể cứu được hắn, bởi vì mọi người đều là thân mình còn lo không xong.
Tiểu Lâu đột nhiên nói: "Buổi chiều cố gắng làm thì tối không tới lượt cậu đâu.”
Kinh hỉ đến quá đột ngột, Kim Mao cảm động nói: "Thật hả?”
Cô ấy nói như đúng rồi, giống như là biết được tin tức nội bộ vậy, bất giác làm cho mọi người xung quanh trầm tư suy nghĩ.
Tiểu Lâu đáp: "Giả đó.”
Thẩm Mão Mão: "……” Có bệnh hả thím.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)