Lệ rơi đắng môi làm vỡ tan những yêu thương bỗng thành tổn thương..
Ta đã về rồi đây, về với nàng rồi đây, Tế Khang nương nương của ta.
Khi pháo hoa nổ lớn trên nóc điện Thái Hòa, ta đã về như ta đã hứa.
Nàng vui không ? Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt ấy ?
Ta thật không cố ý dối gạt nàng, nhưng chuyện trèo cau ngày ấy ta sẽ từ từ thuật lại cho nàng nghe vào lúc thích hợp, được chứ ?
Đừng giận ta được không ?
Nàng từng nghe về Champa chưa ? Nơi có những vũ nữ lưng ong ngực trần, bảo vệ nhà vua và chống trả chằn Riếp ? Ta biết chiến bào của ta còn ám mùi thuốc súng, nhưng mà..
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Tế Khang nương nương cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đặc biệt. Thần đã kê đơn, cứ theo thuốc này mà dùng, hàng tuần theo dõi.”
“Cung hỷ Hoàng thượng, vừa công thành trở về, thật đúng là song hỷ lâm môn.”
Sao hắn lại cười thỏa mãn như vậy ?
Còn nàng khó chịu chỗ nào, sao lại nâng tay xoa bụng ? Tế Khang, trả lời ta ?
“Nương nương, cố lên chút nữa, thần đã thấy được đầu đứa bé.”
Thiên Chánh điện sao lại đông người như vậy, có đại sự gì sao, ta như thế nào lại không biết ?
A.. aa...
“Ha ha ha.. Tâm Sắc hoàng hậu, bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp. Ha ha ha..”
Bên trong Âm Tâm Sắc điện, trên long sàng có hai cỗ thân thể đang giao triền. Tại sao Thuận Nô lại bị đuổi ra ? Người đâu ?
Có ai ở bên ngoài không ?
“Bẩm hoàng thượng, Tế Khang nương nương đang trở dạ.”
A.. aa...
Mùi vị cần sa nồng đậm này thật chán ghét, đừng đến gần ta ! Đi ra ! Mau đi ra cho ta !
Đau.. đau quá ! Dừng lại đi !
Tế Khang nương nương, nàng lúc trước cũng là chịu đau như thế này sao ? Đừng.. Đừng trừng phạt ta nữa Tế Khang nương nương, ta sắp không chịu nổi nữa rồi..
Tế Khang, xin lỗi, ta đã không ở bên nàng, Tế Khang xin lỗi..
“Tâm Sắc hoàng hậu.. Ha ha ha..”
Aa..haa..a..
Hôm nay, nàng lại lén lút đến tìm Kiều Trúc. Nàng khi nào thì đã thân thiết với thị nữ của ta vậy ?
“ Hoàng thượng thế nào ?”
Có chuyện gì vậy ?Đừng nói với Kiều Trúc, nàng ấy là thủ hạ của ta.
“Suốt nửa năm nay vẫn thường lui tới Âm Tâm Sắc điện, vẫn không thấy động tĩnh.”
“Thế sao ?”
Đã đến đây rồi tại sao lại không vào Âm Tâm Sắc điện ? Tế Khang, chỉ còn mấy bước nữa thôi ! Nàng sợ phải giáp mặt ta sao ?
Nàng có thấy hài tử của nàng có đôi mắt giống hệt nàng không ? Sao nàng không đến thăm đứa bé này ? Dù gì nó cũng do nàng dứt ruột sinh ra ?
Tế Khang, ta thật muốn mắng nàng một trận. Người làm mẹ như nàng..
Bỏ đi !
“ Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương..”
“ Nàng đang gạt ta phải không ? Nào mở mắt ra, đừng ngủ nữa ! Tế Khang ! Dậy mau. Dì lại mắng cho đấy ! Em không chơi ô quan với cái Bẹo sao ? Tế Khang !”
“ Kiều Trúc ngươi nói xem bây giờ là tháng mấy ? Hoa gạo đã nở chưa ? Nàng thường nói với ta, nàng thích ngắm hoa gạo. Mau đi đi.”
Kiều Trúc ?
“ Tế Khang nương nương, là nàng sao ? Ra đây đi ? Đừng trừng phạt ta như vậy nữa. Ta đã không chịu đựng nổi nữa rồi ?”
“ Tế Khang..”
Phật y loang lổ những vệt nước, Tấm đang quỳ, Tấm đang khóc.
“Thế sao ?”
Có bóng ma đang đứng ở một góc Phật đường, áo trắng tung bay, tóc dài chạm đất.
“ Tế Khang, thật là nàng sao ?”
Tâm Sắc hoàng hậu kinh hỉ chạy vội đến, chỉ ôm được một khoảng không. Tâm Sắc hoàng hậu ngã sóng soài trên sàn, người nọ chính là cười khẽ một phen, lại nói:
“ Khiến chị sợ rồi. Tôi nay đã là một du hồn.”
“ Tế Khang, nàng đừng đi ! Ở lại bên cạnh ta đi ! Dù nàng muốn trừng phạt ta cũng được. Đừng đi.”
Bóng ma né tránh Phật y trên người Tâm Sắc hoàng hậu, nhoẻn cười:
“Vậy ra, mẹ tôi không hề giết chị, đúng không ?”
Phật đường im lặng.
“ Tâm Sắc hoàng hậu, thật tốt quá, như vậy tôi không còn phải cảm thấy áy náy nữa rồi.”
“ Tế Khang, nàng yêu Hoàng thượng sao ? Tại sao lại vì hắn sinh con ?”
Có ánh đèn leo lét trên Phật điện, mong manh trước gió.
“Yêu ? Du hồn vốn không thể tư duy những vấn đề này được nữa. Người nói với tôi những lời này để làm gì ?”
“ Tâm Sắc hoàng hậu vẫn kiện khang, thần thiếp khánh hỷ vạn phần.”
“Chinh phạt phương nam là chuyện sớm muộn, nhưng xin hãy tránh cảnh đầu rơi máu chảy.”
“Còn nữa Hoàng hậu nương nương, chuyện chị không thể hoài thai với Thánh thượng là có người sắp đặt. Bảo trọng.”
Tế Khang nương nương..
Đây là quả báo của ta !
Ta không nên chia rẽ các vương tử Champa, khiến vợ mất chồng, mẹ xa con.
Tế Khang, đừng đi !
Ta thừa nhận chính mình thật thủ đoạn, thật đồi bại.
Khi lựa chọn lúc nàng yếu lòng nhất, tổn thương nhất, đau khổ tột bậc trong tình yêu để đến bên nàng, tán tỉnh nàng, quyến rũ nàng, ép buộc nàng phải mở rộng cái thế giới vốn quá đỗi chật hẹp của nàng để ta bước vào.
Ta đã khiến nàng quên đi hắn. Ta đã khiến nàng quên đi tất cả đau buồn trước kia. Ta đã gặp nàng trong muôn ngàn giấc mộng, nàng đã đến bên ta giãi bày tận đáy lòng mình, để nhận lấy một tình yêu ích kỷ thanh minh. Luân hồi trọng sinh tiếp diễn tuần tự.
Nhưng như thế có là bao ?
Khi mà ta đã chấp nhận mọi thứ về nàng, còn nàng cũng thẳng thắn thừa nhận cảm giác dành cho ta là chân ái vô ngã.
Nhưng sao nàng lại khóc ? Sau tất cả muôn vàn cực nhọc mới khiến cho hạnh phúc của chúng ta kết trái đơm hoa ? Chẳng lẽ sự trả giá cho tình yêu này vẫn còn chưa đủ ?
Hãy đặt tên con là Nguyên Khâm.
Hoàng hậu nương nương, tiện thiếp ít chữ, chỉ nghe lúc trước thầy tướng đầu làng nói rằng tên này rất tốt. Hi vọng con trẻ lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ an nhàn, biết giúp đỡ mọi người.
Thiên ân vạn tạ Hoàng hậu nương nương.
-Tế Khang chi bút-
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)