Bách Hợp Tiểu Thuyết

❥ 5: Người được chọn

657 0 4 0

❥  5: Người được chọn

Chẳng ai có thể chỉ một ngày mà tốt hơn..

 

1*

“Nguyên Khâm. Đó là tên của nam nhân sẽ xuất hiện trong cuộc đời của nữ !”

Cái mai rùa đen, cái đĩa sành phủ men xanh, vài đồng tiền kẽm lăn lóc. Sau cái bảng hiệu bằng vải bố cũ nát, mặc một thân pháp bào màu vàng đất với những vòng âm dương trên mũ và viền vai viền gấu, người đó vừa vuốt râu vừa cười. Vẻ mặt ung dung, bễ nghễ thế đạo. Tựa như một người có thể điều khiển được nắng mưa, bão hạn trong tay, dù rằng so với đám đông xung quanh, người nọ cũng chẳng khác mấy, cũng là người trần mắt thịt như vô số con người.

“Gò má cao, môi mỏng, là người có số khổ tình lận đận.”

“Trán cao mũi thẳng răng trắng, từ bé sống trong nhung gấm bảo bọc, dù có chút nhẹ dạ nhưng thảnh thơi an nhàn.”

“Chớ có nghe theo lời người ngoài, kẻo vạ đến thân.”

Giữa đám đông người người lại qua, nam thanh nữ tú dập dìu, nàng lúc này mới nhận ra người nọ đang nói chuyện với mình. Bằng những lời lẽ kỳ quặc !

*

“Ông biết gì về tôi ?”

Cám bình tĩnh cười hỏi. Thị chắc chắn chưa gặp người này bao giờ. Thế mà, người nọ lại cố bắt chuyện với thị như thể bọn họ thiết thân từ lâu lắm. Và việc này khiến thị có chút khó chịu. Giữa chốn đông người, một người đàn ông cố tỏ ra rằng mình quen biết và thân cận với một cô gái xa lạ.

“Biết nhiều chứ. Tỷ như mẹ của nữ là một cô gái quê sinh ra và lớn lên tại làng Bưởi, mười sáu tuổi đã phải sống kiếp chồng chung. Còn nữ, năm mười hai tuổi đã chịu cảnh mồ côi cha. Mười lăm năm qua, sống cùng người chị gái cùng cha khác mẹ.”

Người đàn ông trung niên đem cái lý lịch trích ngang của nhà Cám, nửa thật nửa đùa mà kể ra giữa nơi văn võ bá quan lại qua. Cứ như thể ông là một người bạn lâu năm của phụ thân nàng, đến khi bạn cũ qua đời cũng không hay biết, chớp mắt một cái, lại trở về chốn xưa, cảnh còn người mất, và đứa con gái bi bô níu chân cha ngày nào, đã không còn nhận ra được vị khách lạ năm ấy, vốn chỉ ghé thăm nhà nàng có một lần hiếm hoi.

 “ Hơn nữa, nữ còn có thiên mệnh chú định, người trong vạn người, chân mệnh đế hậu. Ta nói đúng chứ ?”

Gót sen bỗng dưng cứng nhắc. Đôi mắt hoa sen hiện ra sợ hãi, nhưng rồi vẻ kinh ngạc rất nhanh biến mất. Dáo dác nhìn quanh, Cám thu chân trở lại bên hàng quán chật hẹp. Lấy nón quai thao che đầu, tay xách làn tre, nàng bĩnh tĩnh nói với người ngồi phía sau bàn.

“ Tiên sinh, người lầm tôi với ai rồi.”

*

“ Không trốn được đâu. Nghiệp căn kiếp trước vẫn chưa trả xong, kiếp này vẫn phải hoàn lại.”

Ông cầm hai mảnh gỗ âm dương gieo một quẻ, lại vuốt râu cười. Thong thả bấm độn bằng bàn tay trái, ông ngẩng đầu nhìn Cám.

“Cô gái. Nếu đã gặp gỡ, sao không ngồi xuống cùng bần đạo trò chuyện đôi câu ? Giữa đường tương ngộ, ta đây cùng nàng xem như hữu duyên vậy.”

“ Pháp tăng thứ lỗi. Nếu như cần tìm người để giải nghiệp gia đạo, tình duyên, mưu cầu khoa cử, kinh thương. Ngài tìm lầm người rồi. Tiện thiếp vốn không tin vào những chuyện bói toán.”

“ Thật sao ? Thế nhưng.. Duyên âm của nàng vẫn còn bám theo nàng kìa.”

Một luồng gió lạnh thổi qua sau gáy. Theo ngón tay của vị thầy pháp nhìn lại, Cám suýt nữa thì đánh rơi làn tre.

Dưới bóng bồ đề, chẳng có ai cả. Sân bãi yên lặng, chỉ có những sợi lụa đỏ thắt trên cành cây, phất phơ bay theo gió. Giữa một mảnh người qua lại, Cám sợ hãi nhìn quanh, lại chỉ thấy bóng lưng của cô đơn riêng mình. Lúc xoay người, trong mắt nàng đã tràn đầy tơ máu.

Cám tức giận.

*

“ Ha ha ha. Nếu nói đã không tin ta, nàng cần gì phải sợ hãi ? Cô nương. Nếu đã có vướng mắc trong lòng, cớ gì lại không truy sâu đuổi rõ ? Vả chăng vì rằng có duyên tương ngộ, ơn cao đã có an bài, nàng vì sao một mực chối từ ? Nếu bần đạo đã không tiếc mười năm tuổi thọ tiết lộ thiên cơ. Phí vật tế thiên lại có sá là gì để mà mang ra ngã giá ? Kim ngân dù quý giá dường nào, đối với thượng thánh ngôi cao cũng đâu có chỗ dùng tới. Vật chất tầm thường, hai ta chẳng nên bàn đến nữa. Ta chỉ muốn trò chuyện với nàng như hai người bằng hữu mà thôi.”

“ Thứ lỗi, đạo quan. Tiện nữ còn có việc phải đi rồi.”

 Cám quay bước. Thị cảm thấy mình không nên ở đây thêm nữa.

“Ta còn biết một chàng trai, vì nàng mà chịu một vết thương ở đây này.”

 Vừa nói, người đàn ông vừa dùng ngón trỏ tay trái vẽ lên trên vai phải của mình một đường thẳng, xẹt từ đầu vai xuống bắp tay, một nét dứt khoát. Cảm giác nhức nhối trên vai khiến Cám quay đầu lại nhìn.

Cám trợn mắt nhìn người nọ. Ảo giác khiến Cám nhìn thấy được vai phải ông ta đầy máu, miệng vết thương nhầy thịt đang mở rộng, chất lỏng màu đỏ phun trào. Nhưng..

Đó chỉ là ảo giác !

Người nọ vẫn đứng đó vui cười nhìn thị. Một người đàn ông hồng hào khỏe mạnh.

“Này cô gái. Từ xưa đến nay, chẳng có ai lấy tay chỉ trời mà đe nẹt, mà cầu xin rằng cao xanh không trút xuống những cơn giông gió. Trái lại, người ta đóng những con thuyền chắc chắn, người ta lợp những mái nhà vững chãi, người ta giàm đá đắp đê, chặn nguồn ngăn đập để đón chào những cơn bão dữ. Nàng đã có chuẩn bị gì chăng ? Cho những ngày sắp tới ?”

Cám còn định đôi co với người nọ, một chiếc quạt mười hai nan xuất hiện trước mắt thị, che đi tầm mắt.

“Giữa đường lớn tiếng, đối với một nữ nhi mà nói cũng không hay cho lắm. Nhưng với một nam nhân như ta lại không hề gì.”

Răng trắng, môi đỏ, đôi mắt sáng như sao. Người mới xuất hiện, so với Dần, có thêm một vẻ quý khí dù rằng quần áo anh ta đang mặc cũng chẳng có vẻ gì đắt tiền. Áo dài khăn xếp chỉnh tề. Nhưng vẻ cao ngạo ngút trời vẫn không sao che giấu được, thông qua đôi mắt đó, đôi mắt của những kẻ luôn tin vào sức mạnh của chính mình.

“Tiên sinh, nếu vị cô nương này đã không có lòng hiếu kỳ về tương lai. Ngài cũng không nên làm khó dễ nàng như vậy.”

*

“Làm khó dễ ?”

Và một tràng cười vang xa.

“Có một sự hiểu lầm ở đây rồi. Như bần đạo đã nói. Vạn sự tùy duyên..”

Vẻ mặt ung dung, bễ nghễ thế đạo. Ông lại cười. Tựa như một người có thể điều khiển được nắng mưa, bão hạn trong tay. Một thân pháp bào màu vàng đất từ đầu đến chân, với những vòng âm dương trên mũ và viền vai viền gấu, ông cũng chẳng khác mấy với đám đông xung quanh, cũng là người trần mắt thịt như vô số con người.

“Từ bỏ giấc mơ của mình, lại đi thực hiện ước mơ cho kẻ khác. Nàng sẽ không hối hận sao, cô gái ?”

Đôi mắt hoa sen hiện ra sợ hãi, nhưng rồi vẻ kinh ngạc rất nhanh biến mất. Dáo dác nhìn quanh, Cám thu chân trở lại bên hàng quán chật hẹp. Lấy nón quai thao che đầu, tay xách làn tre, nàng bĩnh tĩnh nhìn người ngồi phía sau bàn, lại hé mắt nhìn người mới đến.

 

Cám không biết người đến là ai. Nhưng rõ ràng anh ta đã đánh tan đi tình thế khó xử của nàng. Cám khẽ khàng nháy mắt nhờ vả:

“Mình đi thôi.”

Chàng trai vui cười, cũng xách làn tre đi bên cạnh Cám, thân thiết như hai người bạn lâu năm. Đoạn, ngước nhìn đạo sĩ, cười nói :

“Nếu như vậy, tiên sinh. Cáo từ.”

“Chàng trai, nếu như tôi đoán không lầm, hôm nay cậu đến nơi làng quê hẻo lánh này là để cầu công danh ?” Sau cái mai rùa đen, cái đĩa sành phủ men xanh, vài đồng tiền kẽm lăn lóc, người đàn ông vuốt râu cười, nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi.

Chàng thoáng quay đầu, nhìn vị đạo sĩ, sau đó lại một lần khoe răng trắng.

“Tiên sinh. Người đoán nhầm rồi. Vãn bối không có ý đó.”

Rồi một nam một nữ tay xách làn xuyên qua đám đông, sau lưng vẫn truyền đến một giọng cảm thán, có thể nghe rõ từ xa. Cám không trả lời giọng nói đó, nàng đang bước cùng với một chàng trai mới quen.

“ Đáng tiếc. Đáng tiếc. Nhưng nàng sẽ sớm gặp lại ta thôi.”

2*

Lúc đã đi khỏi, lúc bóng đạo bào đã khuất dạng.

Cám cất lời, không có vẻ gì là đang nói với người bên cạnh, nếu bọn họ không song hành, còn tưởng là nàng đang độc thoại.

“Chàng từ đâu đến đây ?”

“Còn nàng từ đâu đến ?”

Không trả lời, thư sinh chợt hỏi lại. Và thế là cả hai cùng cười xòa, lắc đầu.

Bọn họ sau đó đã trao đổi rất nhiều.

Chuyện về một dân nữ làng Bưởi lên chùa hành hương cùng mẹ và chị. Nàng sau đó đi sắm chút đồ cúng dường và gặp được một đạo sĩ. Chuyện về một thư sinh cũng lên chùa hành hương cùng mẹ, gặp được một cô gái và một đạo sĩ đang tranh cãi gay gắt.

“Thế ra anh từ xa đến đây ?”

“Vốn nghe danh chùa Hương làng Bưởi linh thiêng nức tiếng nên mẹ tôi mới lặn lội đến đây cầu gia đạo.”

“Thật trùng hợp, mẹ con tiểu nữ cũng đến đây cầu gia đạo.”

“Ta cứ tưởng những cô gái tuổi nàng phải có mong đợi gì khác chứ ?”

Cám cắn môi không đáp.

“Được rồi, không trêu nàng nữa. Ha ha. Nàng có tin hay không ? Ta hôm nay đến đây đúng là có lòng hướng về khoa bảng. Hệt như vị đạo sĩ kia vừa nói.”

 Cám không nói, thị chỉ cười.

“Tại hạ Lương Thế Vinh. Vẫn chưa được biết quý danh của Cô nương ?”

“Thiếp tên rất xấu.”

Lại bắt gặp ánh mắt chờ mong, Cám áy ngại liễm đi ánh mắt.

“Ân Tế Khang. Là tên thiếp.”

“Tế Khang..”

Nói xong, Cám thấy vị thư sinh kia sau khi nghe được tên nàng liền lộ ra một chút trầm ngâm. Phải rồi, ai nghe đến tên chị em nàng đều sẽ như vậy. Toái Mễ-Tế Khang, hệt như một trò đùa vui.

“Rất có ý nghĩa. Chẳng hay ở làng nàng có bao nhiêu nhà họ Ân ?”

“Họ Ân ? Chỉ mỗi mình thiếp.”

“Chàng sao vậy ?”

“À, không có gì..”

*

Hai người đang thong thả bước trên đường, thì chợt dừng lại. Dưới bóng cây đa ngát xanh, trước cổng đình có rất nhiều người đang chen chúc nhau, chỉ trỏ. Cám nhìn nhập tâm vào cái bài tử treo trên cổng, dù rằng nàng không rõ nó viết gì.

“Thiếp có thể nhờ chàng một việc không ?”

Chàng gật đầu đáp ứng. Cám kéo ống tay áo chàng trai đi vào chỗ đông người.

Có một cái bàn, có một người đang mài mực, trước bàn có rất nhiều người đang tranh nhau ghi chép gì đó. Từng tờ giấy nhỏ được xếp thành một chồng lớn trên bàn. Hễ ai viết xong liền lui ra.

“Vì thiếp không biết chữ, nhờ chàng đề cho vài nét bút vậy.”

 

3*       

Dân gian đồn rằng.

Những ghi chép cẩn thận của các thương nhân mắt một mí, bụng phì, tầm thước nhỏ nhắn, luôn miệng nói Quan Thoại, hoặc tập tành thổ ngữ, dần dà dày lên.

Theo bề dày lịch sử, từ lúc con đường tơ lụa trên biển trong sách ảnh chỉ là những hình vẽ sơ khai, những đường cong, gạch chéo, đánh dấu những mùa gió thổi để giong buồm ra khơi, cho đến khi mặt biển xuất hiện những chiến thuyền mười sáu mái chèo, các thương nhân đã ghi nhận rằng:

Ở phía nam lục địa Trung Hoa cổ đại, có một lãnh thổ hình bàn chân, với phần khuyết ôm ấp người anh em núi non Ai Lao cổ đại, phần gót chân trịch thượng giẫm đạp lên địa hạt giáp với các tháp Chăm gạch đỏ đắp nổi; năm ngón chân hướng về các dãy núi hạ nguồn Trường Giang.

Mảnh đất tựa như bàn chân của một người khổng lồ, vừa mới rời đi biển cả mà bước lên cạn, chỉ mỗi một dấu chân bên phải, để trăm họ nghĩ ngợi rằng dấu chân bên trái còn nằm đâu đó trong lòng biển Nam Dương cổ đại. Một giai thoại bí ẩn và gợi cảm.

Ban đầu, các lái buôn gọi phần đất hình bàn chân đó là Giao Chỉ, hoặc đất Bàn Chân, theo thổ ngữ bản xứ. Trải qua các cuộc bể dâu cát cứ, Phong Châu, Nam Việt, Giao Chỉ, Vạn Xuân, Đại Cồ Việt lần lượt xuất hiện trên bản đồ giao thương. Cuối cùng là Đại Việt Siêu To hơn ba mươi năm thịnh trị cho đến ngày nay.

Ấy là lúc Chiêm Thành còn đang hục hặt với người anh họ Cao Mên thân yêu. Những sinh vật kỳ lạ bắt đầu đổ bộ vào cửa biển Kala, trên những chiếc thuyền mười sáu mái chèo. Với mái tóc xoăn tít, hung đỏ hoặc hoe vàng, mắt sâu, mống mắt xanh lam hoặc ngọc bích, mũi nhô cao, mặc y phục bó sát. Họ sành sỏi Quan Thoại, là một ngôn ngữ bắt buộc ở Đại Việt Siêu To, mà chỉ có các tầng lớp quý tộc và trí thức am hiểu. Họ biết Sankrist, là vũ khí tối thượng của các nhà sư, tăng lữ triều đình, cũng như nhà vua Đại Việt Siêu To, người thường xưng Thái thượng hoàng từ còn rất trẻ, nhường ngôi cho con.

Quỷ Tây Dương là tên gọi của các sinh vật lạ kỳ đó.

Họ đi khắp nơi, từ Bohniga hoa lệ, ngược dòng Bhima lên mạn bắc để gặp những người họ chưa từng gặp. Như đã dự liệu từ trước, tín ngưỡng của những sinh vật mắt xanh mũi lõ đã vấp phải sự thù địch. Dù cho một nơi có nghi thức hôn nhân cởi mở như Chiêm Thành, nhà vua Na Lạp cũng không khuyến khích sự truyền đạo sâu rộng vào bên trong lãnh thổ của đấng Inu mấy ngàn năm văn hiến. Tuy vậy, ông cũng không ngăn cấm.

Ông tạo điều kiện cho các giáo sĩ ngược dòng Bhima để lên mạn Bắc, cũng như đi sâu vào lãnh thổ Champa để đi về phía tây và phía nam.

Kết quả của các thánh chiến “không vũ khí” này, dù không có sự tuyên bố về về sự thành lập một đế chế mới, nhưng dấu hiệu thành công hay thất bại lại rất rõ ràng, thậm chí đổ máu, như một cuộc “chiến” phải có.

Chữ la tinh bị từ chối ở Đại Việt Siêu To. Lối sống ăn uống thịt sữa, kiêng muối và thờ phụng đức mẹ không thuyết phục được các nhà sư khổ hạnh dưới tấm cà sa hoàng sắc ở Ai Lao.

Kẻ rao giảng về ngôi cao, về các hành tinh, các chòm sao - vốn xưa nay chỉ đại diện cho đấng chí tôn- đã đón lấy ánh mắt kinh hoàng của Dreap, đức vua Cao Mên, đế chế Rama IV hùng mạnh. Ngài gào lên ngay giữa cung điện nguy nga của mình “ Tên này, hắn bị làm sao vậy ?”. Kẻ mắt xanh mũi lõ đang mặc xà rông Cao Mên, nhưng đại não của y vẫn không dung hợp được với nền văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc của mẫu quốc. Y bị cho là ngông cuồng và quỷ ám, bị bêu đầu treo trên tháp Yak, và có cơ hội nhìn ngắm các kiến trúc Angkor mãi mãi.

Chân Lạp đã cấm cửa các Quỷ Tây Dương cũng vì sự kiện ấy, họ muốn giữ một hình ảnh hữu nghị, giữa lúc vương triều Charisma đang suy yếu bên cạnh một đế chế Angkor đang hùng mạnh.

Đoàn người lại lên thuyền, xuôi về phương nam.

Điều may mắn là, trong dòng đối lưu của biển cả, Cơ Đốc đã được đón nhận một cách nồng hậu ở Mã Tà, Garuda, cũng như các hải đảo khác ở Nam Dương cổ đại. Biển cả, tựa như một người mẹ đón nhận con trẻ vào lòng, mặc cho muôn vàn cái sai. Tình mẫu tử vẫn là thiêng liêng nhất.

*

Chẳng ai rõ Quỷ Tây Dương có mục đích gì trong những cuộc phát kiến địa lý điên rồ, nhiều lúc còn phải trả giá đắt như vậy. Họ tìm kiếm điều gì ? Và được gì ?

Không ai rõ. Chỉ có những tập bút ký ngày càng dày lên.

Trên thềm lục địa Nam Á, sự phổ biến của kinh sách Phật giáo qua các thuyền buôn Bà la môn hoặc người Trung Hoa, đặc biệt sau đóng góp của nhà sư Trần Huyền Trang trong chuyến du hành kỳ công nức lòng vương triều đương thời, đã trở nên ngày càng rộng rãi.

Ở các tiểu vương quốc Nam Dương lục địa, Phạn ngữ trở thành một thứ ngôn ngữ thứ hai chỉ sau tiếng mẹ đẻ, đặc biệt ở các vương quốc chịu ảnh hưởng đậm nét của văn hóa Ấn Hằng như Champa, Chân Lạp, Angkor. Trong khi, Xiêm La có sự giao thoa văn hóa khác nhau dần trên cái lãnh thổ trải dài nhiều vĩ tuyến.

Các tiểu vương quốc Nam Dương hải đảo khá cởi mở đón nhận Cơ Đốc cũng như đức Chúa hài đồng, bên cạnh các đấng Alas cấm kỵ của họ. Người ta hỏa táng người chết trong các quách đá, chôn trên núi, hoặc rải xuống biển.

Nếu nói ở đông Á, Phù Tang ngoài việc thờ tự đức Khổng Tử và các danh nhân Đạo giáo, người ta còn thờ các võ sĩ đạo và thần vật linh thú dân gian của riêng họ. Thì ở phía nam Trung Hoa cổ đại, có một Vương quốc chịu ảnh hưởng của Đạo giáo và Nho giáo cũng không kém.

Ở đây, Phật giáo gần gũi với người dân hơn các tín ngưỡng khác. Người bình thường không phân biệt sang hèn đều đi chùa hành lễ vào các ngày đầu tháng hoặc ngày rằm, theo âm lịch.

Tuy nhiên không có sự tu hành, kiêng khem khắc khổ như bản thể Phật tử ở cái nôi tôn giáo nơi Tây Trúc. Người Đại Việt Siêu To tự nhận mình theo đạo Phật nhưng hầu như không chấp hành các nghi thức tẩy trần hay tu luyện khắc khổ, trừ các nhà sư chính thống.

So ra, có thể gọi một bộ phận này là người theo tín ngưỡng tự do, hoặc là vô thần. Họ có thể đi chùa đi miễu để cầu nguyện khi có điều cần cầu khấn các đấng siêu nhiên. Những điều mà người trần mắt thịt khao khát. Họ sẽ đánh đổi bằng các lễ cúng dường mang đến, để đổi lại những nguyện ước an yên viên mãn.

4*

Mang những suy nghĩ và do dự, Cám bước qua cánh cổng Tín Môn Nữ. Ở sau cánh cổng Thiện Môn Nam, có một người vận áo dài khăn đống, tay xách làn tre đang chờ Cám.

Một nam một nữ đã gặp thêm vài người nữa.

Cám gặp mẹ và chị gái từ chánh điện của chùa bước ra. Thư sinh gặp mẹ mình từ chánh điện bước ra, sóng vai là một quý phu nhân, và theo sau là một cô gái trẻ. Thình lình chiếc guốc bên trái của bà rớt ra. Lương phu nhân, mẹ của thư sinh, đang lúng túng không biết làm sao, thì cô gái vận tứ thân màu lam đã cúi người trên bậc thang, nhặt lấy, tiến về phía bà, thuần thục mang lên chân bà.

Đôi tay trắng nõn dưới nắng sớm, những khớp tay xinh đẹp, vì làm việc nặng đã có đôi chỗ chai sạn.

“Cám ơn con.”

Vừa nói bà vừa vỗ vỗ chầm chậm lên mu bàn tay cô gái.

Một đứa trẻ chịu cực khổ từ bé, không xấu hổ trước mặt người lạ. Một dân nữ hiền lành, thùy mỵ. Đáng tiếc là..

“ Lúc nãy con khấn những gì ? Cầu tình duyên sao ?” Bà khẩn khoản hỏi.

“Con chỉ cầu xin thần linh ban cho con chút may mắn trong một cuộc tranh tài sắp tới.”

“ À à..”

Không thể trách được một dân nữ thấp cổ bé họng chỉ có thể mơ được nhường này. So với một thư sinh hoài bão chí lớn như con trai bà, quả là khác xa một trời một vực.

Cũng không thể gượng ép một người con gái đoan chính phải hầu rượu bên cạnh phu quân, giữa bá quan văn võ, trong một cảnh sắc phú quý xa hoa. Những lời lẽ lá mặt lá trái, mà một người hiền lương, lành như đất chắc chắn không nói ra được. Nhưng đó lại là điều mà một mệnh quan triều đình cần, trên bước đường thăng tiến của y. Một người vợ xinh đẹp thôi chưa đủ, mà phu nhân của y còn phải là một người thông minh sắc sảo, giỏi ứng đối, có thể phò tá cho chồng trên bước đường danh lợi.

*

“Xin hỏi cậu đây là..”

Vì thấy con gái đi cùng một người đàn ông lạ mặt, Tào thị lên tiếng hỏi. Người nọ gật đầu đáp khẽ.

“Chào dì.”

“Con trai tôi, Lương Thế Vinh. Đây là Ân phu nhân, con chào dì đi con.”

“Chào Ân phu nhân.”

“Thằng bé tháng sau thi Hương cống. Ây. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Có chút lộc cúng dường, người làm mẹ như tôi mới yên lòng.”

“Con trai, vừa rồi con đã đi đâu ? Cảnh sắc ở làng Bưởi so với nơi con sống như thế nào ?” Tào thị vui vẻ hỏi chàng trai trẻ trong buổi đầu tao ngộ.

“Dạ đẹp lắm dì. Con đến đình làng ghi danh trong hội thi têm trầu. Mọi người thân thiện, đường sá rất đông vui.”

“Têm trầu ?”

Lần này cả hai người phụ nữ đều bất ngờ.

*

“Thật xấu hổ. Dân nữ không biết chữ. Mới khiến công tử nấn ná ở ngoài lâu như vậy.”

Lên tiếng là Cám. Nàng đang cúi đầu, nhang thơm trong cái đỉnh đồng cạnh đó phất khói qua mặt. Không ai nhìn rõ biểu cảm của nàng lúc này.

Không biết chữ ? Lương phu nhân âm thầm niệm trong đầu. Chuyện này sao có thể ? Con gái của một thầy đồ lại không biết chữ ?

“Mẹ ạ, mẹ đã tìm được người chưa ?” Thư sinh ném giấy tiền vào chậu đồng hóa vàng, cười hỏi vị mẫu thân đang tơ vò trăm mối.

“Tìm người ? Tôi có thể giúp gì cho hai người ? Phu nhân cứ nói đừng ngại.” Tào thị thoáng kinh ngạc, rồi cười nói, mở lời.

“Ơ. Chẳng giấu gì phu nhân, ngày trước chồng tôi có hứa hôn với một thầy đồ làng Bưởi. Rằng sau này con trẻ lớn lên, nếu đến tuổi mà cả hai vẫn chưa có mối nào thành gia lập thất, lại đến tìm nhau. Bên có con trai, bên có con gái. Cứ thế thành đôi.”

“Con cái nhà ai lại có phúc phần như vậy ? Nhận được một phần nhã ý như vậy ?”

Mắt Cám thoáng liễm đi.

Ở kiếp trước, cha nàng từng hứa hôn với một nhà. Chuyện trà dư tửu hậu, cứ ngỡ đã bị người cho qua. Thế mà, năm nàng mười sáu tuổi, đã có người tìm tới cửa cầu hôn thật. Ngay trước cổng chùa. Trước mặt Tào thị. Một thư sinh. Ngay cả bát tự của nàng và người nọ cũng đã được xem qua. Cuối cùng vẫn bị từ chối. Ở kiếp trước, nàng thế nhưng đã bị từ chối.

Lý do ?

*

“Họ Lân.”

Tào thị đã nói ra một vài họ tên có khả năng nhất trong làng Bưởi, Lương phu nhân vẫn lắc đầu nguầy nguậy. Những thầy đồ trong làng, Tào thị vốn biết rõ, vì người chồng quá cố của bà cũng là một ông đồ.

Nhưng dự đoán của Tào thị cứ như ném vào khoảng không, chẳng có lấy một dữ kiện chính xác.

Dữ kiện mà Lương phu nhân đưa ra càng lúc càng mơ hồ, ở làng Bưởi này chẳng có ai dạy học mà lại mặc áo the thâm treo tua rua màu vàng, mang quạt mười hai nan, lại còn mang guốc chạm hình chim công cả. Tào thị huyên thuyên nói. Lúc sẫy chân ở bậc thang, suýt nữa thì sấp mặt, cũng may là Tào thị được một thanh niên mặc áo the thâm treo tua rua màu vàng đỡ lấy.

“Cám ơn con.” Tào thị nói với chàng trai, và không nói nữa.

“Có thể tôi nhầm lẫn.”

Vẻ sượng sùng bày ra trên gương mặt Lương phu nhân, dù cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể, vẫn lộ tẩy. Bà cố cúi đầu để che đi. Hệt như một tên trộm.

Bọn họ đã chào hỏi nhau.

Lúc đó, ánh mắt người phụ nữ vẫn lướt trên người Tấm, và sau đó là Cám. Một vẻ hối lỗi, tiếc rẻ..

5*

Bóng người đã khuất xa, Tào thị vẫn ngóng nhìn theo cổng chùa.

Bát tự của Cám, những lời dò hỏi, đẩy đưa, nói dối.. Từng thứ một tái hiện trong đầu bà.

Bà lờ mờ hiểu ra một số việc trong ánh mắt ấy. Đã qua hai đời chồng, Tào thị thế nào lại không hiểu ra ?

“Hắn đã dò hỏi đúng không ? Rằng một trong hai cô gái của Ân gia sẽ kết đôi với họ Lương ?”

Tuy không chỉ đích xác là ai, nhưng Cám hiểu rõ rằng Tào thị đang chất vấn thị, trong số hai cô con gái ngoan hiền đang theo mẹ đến chùa hành hương lễ bái.

“Mẹ..”

“Mày, làm gì thế hả con ?”

Trước cái vẻ ấp úng của Cám, Tào thị đỏ mắt hỏi, giận dữ đã xông lên đầu bà. Bà thậm chí đã giơ tay lên định quăng cho Cám một cái tát ngay trước sân chùa.

Còn Tấm, Tấm chẳng hiểu gì cả. Nàng chỉ can ngăn mẹ và em gái không xảy ra xô xát.

“ Buông ra !”

“ Các cô có còn xem tôi là mẹ nữa hay không ?”

Bà thậm chí đã giật được cái chổi của chú tiểu Kính Tâm cạnh đó, giơ lên ngang trời.

“ Thí chủ ! Thí chủ !”

“ Mẹ đang làm gì vậy ?” Cám gào, những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng. “Mẹ không biết sao ? Mẹ càng làm vậy chỉ càng khiến chúng ta bị chê cười !”

*

Cái chổi nằm trên mặt đất.

“ Chê cười ?”

Đôi vai gầy đó run lên như trong cơn bão. Tấm thấy một người phụ nữ hằng ngày cưng chiều con gái như trứng mỏng, giờ đây lại bày ra những biểu tình rất lạ. Bà nổi giận với Cám, muốn tát Cám, đe dọa lòng tự trọng của Cám bằng những lời lẽ khó nghe nhất. Ngón trỏ bàn tay phải của Tào thị bắt đầu giơ lên, tựa như vô số lần Cám đứng hiên ngang giữa Tấm và bà, trong những cuộc cãi vã.

“ Phải. Chính là cô. Tôi thật hối hận vì năm đó đã sinh cô ra trên đời. Mang cô đến với thế giới này, đó là điều hối hận nhất trong cuộc đời tôi !”

Dù biết không nên, thế nhưng bà đã nói rồi. Những lời không nên nói nhất mà bất cứ một bà mẹ nào trên thế gian cũng đều không nên nói.

Bà đã nói.

Khi khói giận trên đầu đã bốc hơi, bà mới nhận ra những gì mình đã làm. Và bà hối hận. Bà không biết bây giờ mình nên làm gì..

Cám đã biến mất trên sân chùa.

“ Dì ơi, về nhà thôi.”

6*

Cám hẳn đã bỏ trốn ăn vạ, khóc bù lu bù loa, giận lẫy, làm mình làm mẩy, hay còn là một hành động xốc nổi gì đấy mà Tào thị có thể tưởng tượng rá. Khi mà, bà hiểu đứa con bà sinh ra, như đi guốc vông trong bụng.

Nhưng lần này lại khác.

Tào thị không thấy Cám ở nhà. Bà đã đoán sai.

Bà rối lên, khiến Tấm cũng chẳng an lòng tẹo nào. Hơn nữa, Tấm còn có một dự định, mà vì sự kiện sáng nay, có thể nàng sẽ bỏ dở nó. Vâng, cuộc thi têm trầu. Tấm đã ghi danh ở đó.

*

Thư sinh đã nói trước mặt mấy người về cuộc thi ở đình hôm nay. Nhưng đã lược bớt một số việc.

Thư sinh không ghi danh cho mình.

Anh ta đã đề bút giúp Cám. Có một số tờ giấy đã không được Cám nộp lại ở bàn ghi danh. Và còn một điều cuối nữa: Cám đã không nói với mẹ là chỉ những cô gái mới được dự hội thi têm trầu.

Cám thật thông minh. Hãy như Cám !

7*

“Bẹo ! Bẹo !”

Đang chạy trên đồng, Cám thấy một bóng lưng quen thuộc đang bước đến ngã ba chỗ cây gạo. Cám í ới gọi và thành công thấy người nọ dừng lại.

“Chị Tấm có hỏi. Nói rằng chị đang ở ngoài sân đình nhé.”

Cám thở dốc mà nói, mặc cho người kia đang mặt như đâm lê mà nhìn thị.

“Em bận gì à ?”

“Em đi cấy.” Và thật sự thì Bẹo cũng chẳng hỏi han Cám gì thêm.

“Thôi được rồi. Em đi đi.”

“Chị ổn chứ ?”

Ngạc nhiên tiu nghỉu, Bẹo nhìn theo bóng lưng áo lụa vàng nào đó đã vút xa.

Cám lại chạy.

Thế đấy, một con bé làng Bưởi dắt mũi chưa sạch đã biết đi cấy đỡ đần cho mẹ. Còn Cám, dù đã qua mười sáu vẫn đang nô đùa, bắt bướm hái hoa.

8*

Sân đình đông đúc người.

Tấm đang ở đấy.

Chẳng hiểu vì cớ gì, Tấm tin rằng Cám cũng đang ở đấy. Tấm đến đây là để tìm Cám.

Đám đông vây quanh, đỏ xanh một mảnh. Tấm không nhìn thấy em kế.

Nàng ngẩn người cho đến khi vạt áo bị níu lại. Có người đặt vào lòng bàn tay Tấm một thứ gì đấy. Tấm quay đầu lại.

Một gương mặt bầu bĩnh với hai mắt tròn to đang nhìn nàng. Bé gái mặc áo lụa vàng đang khoa chân múa tay để nói với Tấm một điều gì đó.

[ Hẹn gặp ở hội thi têm trầu.]

Bên dưới mảnh giấy còn có một vòng tròn vô nghĩa.

9*

Một cuộc trò chuyện cởi mở hiếm thấy.

Lúc đang lui cui dưới bếp, Tấm nghe được thanh âm loảng xoảng. Tào thị đã ngã dưới đất. Tào thị đã mời Tấm ngồi cùng bàn với mình. Trước mặt họ là hai vò sành óc ách, lanh canh.

“ Nhưng thưa dì..”

“ Thưa gởi cái gì ? Nhìn tôi già lắm sao ?”

“ Dạ không..”

Ở một góc nghiêng, nữ nhân đó lộ ra một mặt hiếm thấy. Sườn mặt thanh thoát, môi son má đào, suối tóc đen tuyền óng mượt như mây. Rõ ràng người còn rất trẻ.

Tấm không hiểu vì sao trước mặt Cám và mình, người này cứ luôn cố tỏ ra cứng cỏi chững chạc hơn so với tuổi. Đôi lúc, trông còn thật buồn cười. Tấm thầm nghĩ.

Trước mắt Tấm hiện ra gương mặt một nữ nhân hoàn toàn mất kiểm soát, vào trưa nay.

“ Tấm. Con hôm nay đoạt giải têm trầu nhỉ ? Phần thưởng có lớn không ?”

“Cũng chẳng có gì. Chỉ là một lọ nước thơm thôi dì ạ.”

“Ầy, cũng có cái nở mày nở mặt với làng nước.”

Giải thưởng ? Chẳng phải người nọ đã hứa với bà rằng sẽ không đến đó ? Một cỗ suy nghĩ buồn bực chợt lóe qua. Tào thị khẽ lắc đầu.

Qua ánh đèn đặt trên bàn, Tào thị ghé mắt nhìn sang, trong lúc Tấm vẫn đang cúi đầu.

Đôi mắt lá răm quyến rũ, một tay Tào thị đang chống lên bàn, tựa cằm, một tay cầm vò rượu dốc cạn. Bà đã trở về từ nhã gian của Duy Hưng Trần. Bằng cách nào nhỉ ? Quên đi..

“ Tấm này. Nếu có một ngày con cũng rời khỏi căn nhà này ?” Người phụ nữ nâng lên cái sườn mặt mặn mòi đằm thắm của gái một con, đôi má vì rượu mà ửng đỏ, hệt như các cô gái ở Duy Hưng Trần.

“ Con sẽ ở mãi bên cạnh dì. Cả em Cám nữa..” Tấm nghiêm trang hứa hẹn.

“ Bên cạnh tôi ?”

Đang ngà say, có chút mỏi mệt mà cúi mặt, khi nghe đến đây, Tào thị ngẩng đầu. Và rồi bà phá lên cười khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc này của Tấm.

Này, đứa con chồng hiền ngoan này ! Đã ai bảo nàng phải trả lời nghiêm túc vấn đề bà hỏi đâu ? Thật là !

“ Ha ha ha. Tôi còn lạ gì giọng điệu con gái các cô ? Thôi thôi, uống uống. Phải phạt, phải phạt.”

Tấm nhấp môi thứ chất lỏng đắng cay đó, rồi thành thật uống cạn. Lúc đáy chén chạm mặt bàn, nàng nghe được một giọng hát ru con.

“ Cám, tha thứ cho mẹ..”

“ Đừng đi vào vết xe đổ của mẹ, mẹ xin con..”

“ Cám..”

10*

Khi Cám trở về.

Tấm, một dân nữ dù cho kế mẫu mắng nhiếc vô lý, nàng cũng không đáp trả, thế nhưng đang ngồi trước sập với một chum gì đấy, rất giống rượu. Dưới cánh tay nàng, một đĩa lạc rang, một xiên thịt nướng khô quắt đã nguội lạnh từ lâu. Trông thấy nàng, Tấm liền khoát tay.

“ Em đã về rồi đấy à ? Đã ăn gì chưa ? Ngồi xuống với chị đã nào.”

“ Chị uống rượu sao ?”

Ngay cả lúc hít vào cái mùi nồng đến gay mũi, Cám vẫn không thể tin.

“Uống một chút, dì mang về đấy..”

“Mẹ em ?”

“Dì đi nằm từ sớm rồi. Chắc đã được mấy giấc. Em đã đi đâu, chị tìm không thấy ?”

 Cám không trả lời. Thị nghiêng đầu nhìn Tấm.

“Chị có tâm trạng sao ?”

Rõ ràng đã giành được giải thưởng, người này còn không vui ?

Tấm cười cười không trả lời, ung dung chè chén tì tì.

Ma quỷ xui khiến, Cám bắt lấy cánh tay đang nâng chén của Tấm, nhìn sâu vào mắt nàng.

“ Tấm này. Tin em, chị sẽ làm được !”

Thật buồn cười, kẻ chân mày lại muốn tổn thương người khác. Con người đi khắp nơi để kinh ngạc trước những ngọn núi cao ngất, trước những ngọn sóng thần của biển cả, trước những dòng sông dài nhất, trước sự hùng vĩ của biển khơi, sự đẹp đẽ của những vì tinh tú mà bỏ qua chính mình không một chút băn khoăn. Thật kỳ lạ khi phải thừa nhận rằng: Để có được thành công, đôi khi người ta phải tự kiêu một chút !

Đó là lời khuyên mà kiếp trước Tâm Sắc hoàng hậu đã chỉ bảo cho Cám.

Mang theo hồi ức, mãi khi trọng sinh xong, sống lại hai năm này, Cám mới nếm trải và chiêm nghiệm ra được. Cám đã không còn là một cô tiểu thơ mải chơi, hái hoa bắt bướm. Thị đã biết quan tâm đến nhiều thứ hơn, biết cười nhiều hơn trước những nỗi buồn, biết vươn mình đứng dậy sau vấp ngã đau thương. Cũng nhờ lời dặn dò của Tâm Sắc hoàng hậu.

 Tâm Sắc hoàng hậu. Nàng còn nhớ không ?

 Tấm. Người này còn nhớ không ? Cám dùng ánh mắt mong đợi mà nhìn Tấm.

Nhưng đối phương vốn không phải Tâm Sắc hoàng hậu. Tấm đang nhìn Cám bằng một đôi mắt say sưa men rượu, miệng “ừm hửm”.

Bỏ đi ! Vốn không nên nói chuyện với người say ! Hi vọng sáng mai chị ta sẽ tỉnh rượu sớm một chút.

***

Sau đó, Cám dìu Tấm sang vách buồng bên cạnh. Phòng của Tấm.

Có lẽ vì men say, Tấm hôm nay vui vẻ hơn thường lệ. Nàng vừa đi vừa nghêu ngao hát. Giai điệu có vẻ quen thuộc, nhưng Cám không nhớ đã nghe ở đâu.

“ Chị dùng cối đá xoay tròn,

Xay thóc thành gạo, em còn dưới thân.”

Cái gối nằm tơ tằm được kéo lên ngang đầu Tấm. Cái màn được tháo xuống, chăn được đắp lại. Cám rời giường, đứng lên. Một ống tay áo lụa vàng bị kéo lại.

“ Chị rất vui. Hôm nay em có muốn ngủ cùng chị không ?”

 Cám quay đầu nhìn Tấm. Nàng nhìn thấy trong đôi mắt ấy là vô hạn cô đơn. Cho nên nàng nói:

“Ngủ ngon.”

*

Chẳng biết vì cớ gì, hôm nay nàng cảm thấy Tào thị cùng cái người đang nằm trong xó bếp lại giống mẹ con hơn là cái đứa như nàng. Cám khoanh tay ngắm nhìn người nằm trên giường lúc đứng ở ngưỡng cửa.

Cám bước vào trong.

Nàng nằm xuống, kéo chăn. Hai vòng tay ôm trọn cái eo tinh tế của Tào thị. Gối đầu lên hõm vai sâu, tham lam hít ngửi. Thính giác không phản bội nàng. Mùi rượu nồng nặc, chẳng biết vì cớ gì lại biến thành hương hoa nhài, tràn ngập xoang mũi.

Giữa canh đầu, trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, Cám ảo giác nghe được một giọng rì rầm kể chuyện, như mẹ kể con nghe về ông Ba Bị, bà Ngoác Mồm, để hù dọa đứa con mải chơi nghịch ngợm chưa chịu thư hoãn đêm khuya.

“Nguyên Khâm.”

“Tại sao vẫn bám theo nàng ?”

“Nàng đã quên ngươi rồi mà ?”

./

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16