*
Làm anh khó đấy
Phải đâu chuyện đùa
Với em gái bé
Phải người lớn cơ
..
“ Anh hai nè !”
“ Giề ?”
“ Em đau quá hà !”
Đang lim dim, Đốm Sao mở bừng hai mắt của loài bò sát mà nhìn em gái. Không mấy thiện cảm, nó tắc lưỡi đớp một con bồ hóng đang ve vãn trên đầu. Đoạn, giọng kẻ cả mà quát nạt:
“ Tao đã bảo mày đừng có bò lên mấy cái rương đó. Mà mày có nghe tao đâu ?”
“ Em tính nhìn thử coi ở trỏng đựng cái gì rồi về kể với ông nội chứ bộ. Mà sao ông nội đánh em ?”
Đốm Hoa bắt đầu thút thít. Trăm lần như một. Nó khóc như đúng rồi. Như trước nay vẫn thế.
Đốm Sao chẳng buồn an ủi.
Cha mẹ mất sớm, hai anh em sống cùng ông nội. Đốm Sao, Đốm Hoa và Sùng Ông. Ông cháu nương tựa nhau đã năm năm ròng. Ông thường không có nhà. Và chỉ thường có mỗi anh trai là Đốm Sao trông nom em nhỏ. Vì là anh lớn, lần nào em gái làm sai, Đốm Sao ít nhiều cũng sẽ bị trách phạt lây.
Cựa mình, vết sưng ngứa trên mông vẫn còn đau rát, Đốm Sao cố không suy nghĩ về sự tức giận ấm ức hồi chiều. Nó thề với lòng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông nội, dù ông có mang về cho nó bao nhiêu cơm nguội, nhộng béo hay xác gián đi chăng nữa.
Không còn chịu đựng nổi tính khóc nhè của Đốm Hoa, Đốm Sao hừ nhẹ, lại hờ khép mắt.
Giữa lúc trong căn phòng, ngoài mùi máu của Đốm Hoa bên cạnh, nền nhà phía dưới, vẫn đang bốc lên những mùi vị rất kỳ lạ.
“ Anh Hai !”
“ Gì ?”
Giấc ngủ của Đốm Sao cuối cùng cũng bị em gái phá nát. Nó quyết đoán thức trắng đêm nay với cặp mông đau rát. Chuyển đầu, Đốm Sao lừ mắt nhìn em gái.
“ Ông nội đi đâu mà lâu quá vậy ? Bộ ông nội hổng thương tụi mình nữa hả ?”
Thấy Đốm Hoa lại giở cái giọng mè nheo, Đốm Sao định ngoác mồm bảo “ tại mày nghịch quá nên ông bỏ đi luôn rồi ” để doạ nó sợ chơi. Nhưng trông thấy cái đuôi ngày thường suôn dài mượt mà còn có mấy chấm bi xinh xắn của Đốm Hoa, bây giờ đây chỉ còn một mẩu thịt cũn cỡn, lại còn đang lòi mỡ chảy nước. Nó không nỡ trêu em.
Đốm Sao hừ nhẹ. Một cú nhảy xa, nó cũng bò sang nằm cùng một miếng ngói Cẩm Giàng với Đốm Hoa.
“ Đi qua nhà bác Cả. Tí nữa mang quà về cho tụi mình. Mày biết “mối cánh” không ? Lát nữa ông về sẽ mang rất nhiều rất nhiều mối cánh về cho mày. Con nào cũng béo. Căng bụng luôn.”
Nghe nói, bà Cả bu thằng Dần lại trở bệnh tật của đàn bà đẻ khó.
Từ dạo sinh cái Bẹo, nhà đấy vẫn thắp đèn mù u quanh năm suốt tháng luôn. Kể cả ban ngày cũng đốt đèn đặt ở đầu nằm.
Chẳng như cái nhà họ Ân này, đàn bà con gái trẻ trung mà cứ như ông già bà cả khó nằm khó tiểu. Đêm nay chưa canh đầu đã dập đèn đi ngủ, mặc kệ tiếng rao phá làng phá xóm của thằng Mõ ngoài đầu ngõ.
“ Bác Cả hở anh ?”
“ Ừ, bác Cả.”
Trong đôi mắt bò sát của Đốm Sao lại hiện ra khuôn mặt một người đàn bà khắc khổ với những vết chân chim trên đuôi mắt. Loài người yếu đuối đó thường mê man trên giường tre, ít khi thanh tỉnh.
Có khi hai anh em Đốm Sao qua nhà đó chơi, nhân tiện bắt gián bỏ bụng, Đốm Sao vẫn thấy có một đứa bé gái ngồi trên ghế con kê cạnh giường tre, lau mặt lau tay cho bà Cả bằng khăn thấm nước. Cầm quạt nan phe phẩy cho bà lão đang nằm thoải mái nghỉ ngơi, con bé thỉnh thoảng lại khóc.
Chắc là mỏi tay !
Hai anh em Đốm Sao đã tặc lưỡi kêu con bé ngừng lại ngơi tay, hết mỏi thì quạt tiếp, nhưng loài người ngu ngốc đó vốn không nghe hiểu ngôn ngữ của bò sát. Con bé vẫn quạt, vẫn lau, vẫn khóc.
Có lẽ cái loại thút thít mà Đốm Hoa đang làm bây giờ, chính là bắt chước theo con bé hỏng người nhà bà Cả khi đó. Thật là !
Nhưng bò sát vốn không có nước mắt. Cả buổi tối, mắt Đốm Hoa vẫn ráo hoảnh nhìn chằm chằm sàn nhà. Nơi căn phòng của cô chủ họ Ân, đã tắt đèn tối thui. Có lẽ, cô chủ đã đi nằm từ sớm.
“ Anh hai nè..”
Cố vỗ giấc ngủ của mình một lần nữa, Đốm Sao bỏ ngoài tai lời em gái. Nó chẳng buồn tặc lưỡi lấy một tiếng.
Trong giấc ngủ chập chờn, nó thấy trên chiếc giường tre ngay bên dưới chỗ nó và Đốm Hoa đang treo mình có bóng người lờ mờ đang động đậy. Và thậm chí, có cả tiếng khóc.
“Anh hai..”
Đốm Hoa vẫn chưa từ bỏ cuộc hội thoại bị Đốm Sao trắng trợn dập tắt từ ban nãy. Nó quên đau mà thè lưỡi toét miệng cười, giống hệt vẻ mặt lúc thả người từ mấy đoá sen hồng phóng xuống một trong số những cái hộp đồ mới trong phòng của cô chủ chiều nay. Trước lúc cái đuôi chấm bi của nó ngoe nguẩy trên nền đất vài cái cuối cùng rồi.. nằm im lìm bất động.
“Hay là bây giờ tụi mình xuống chỗ mấy cái rương đó đi ? Anh hai ?”
Đốm Hoa tắc tắc lưỡi mấy cái để đánh thức người anh trai còn đang mỏi mòn say ngủ bên cạnh. Dù đuôi đã không còn, nó vẫn ngậm ngùi về một chuyến phiêu lưu chưa được trọn vẹn hồi chiều.
Nó nhìn anh trai, bằng đôi mắt háo hức của loài bò sát.
“ Bây giờ ông nội cũng đâu có ở đây đâu ? Nếu giờ mình bò xuống đó, ông nội cũng đâu có biết ?”
Đốm Sao vờ ngủ. Cảm giác ê ẩm trên mông vẫn đang nhắc nhở nó rằng hãy ngủ ngoan và đừng đếm xỉa gì tới bất cứ cái chuyện gì mà “đứa em gái hay tè dầm ị đùn lên bàn trà, khay thuốc, lên đầu lên cổ cô chủ nhà họ Ân của nó” đang nói. Lời hay là lời dối. Là một người anh trai trưởng thành và hiểu chuyện, nó không nên thuận theo mấy lời đứa em gái Đốm Hoa mít ướt của nó đang rù quến.
“ Anh hai ơi, em đau quá hà..”
“...”
“ Giỏi quá anh hai ơi !”
“ Qua trái một chút nữa !”
“ Đúng rồi ! Đúng ! Đúng !”
“ Nhảy đi ! Nhảy đi !”
“ Anh hai của em là số dách luôn đó !”
“ Giỏi quá anh hai ơi !”
“…”
Ngợp trời bụi bặm và hoa rơi.
Tắm mình trong những lời khen ngợi có cánh của em gái, Đốm Sao hầu như đã quên mất chuyện cái mông của nó vì sao lại ê ẩm và đuôi của Đốm Hoa vì sao lại ngắn đi một mẩu.
Một chuyến hành trình thừa sống thiếu chết ban chiều cũng không làm sao dập tắt được cái máu phiêu lưu của những kẻ liều lĩnh xông pha. Đốm Sao và Đốm Hoa lại tiếp tục cuộc phiêu lưu của mình hồi chiều, và lần này, bọn nó hẳn sẽ cố gắng đến khi hoàn thành mới thôi.
Dù hiểu rõ đâu là việc nên làm, và đâu là không nên, thế nhưng đã mấy ai tránh khỏi cám dỗ đang bày ra trước mắt mình ? Sự tò mò giết chết một con mèo, nhưng cảm giác thỏa mãn sẽ hồi sinh nó một cách ngoạn mục. Ma lực của cái xấu, cái ác quả là có sức quyến rũ vô cùng.
Hơn nữa, hai anh em Đốm Sao vốn không phải là mèo !
Bây giờ, Đốm Hoa đang nằm dài trên chiếc bàn gỗ dâu, ngay bên cạnh chiếc bình sứ phủ men lam, ngước mắt nhìn anh trai - đã hạ cánh an toàn trên một trong số những cái rương còn đang bốc mùi sơn mới.
Trước khi phi thân khỏi cái bàn, Đốm Sao đã cảnh cáo Đốm Hoa không được bén mảng tới một trong số bất kỳ cái rương nào, nếu nó không muốn đuôi của nó lại ngắn hơn. Đốm Hoa ngoan ngoãn làm theo, còn không quên hứa hẹn sẽ ở yên một chỗ chờ đợi cho đến khi Đốm Sao trở lại bàn. Sau trận thất bại ê chề hồi chiều, nó chỉ muốn nhìn thấy anh trai tỏa sáng hiển vinh. Nó không tham gia vào cuộc phiêu lưu. Nó cũng không có cái ý định đó.
Trong căn phòng nhỏ hẹp vẫn đang bốc lên mùi vị kỳ lạ.
Đốm Sao đã thả mình từ cuống hoa của một đóa sen hồng, để mà chễm chệ phi xuống cái nắp rương bằng gỗ phía dưới. Nó nháy mắt nhìn em gái. Vẻ mặt đắc thắng.
Sau màn chào sân hoành tráng, cốt để lấy le với đứa em gái nhỏ dại, Đốm Sao chuyển tầm mắt nhìn quanh.
A, đây là..
Trước mắt Đốm Hoa, một cơ man nào là những thứ long lanh lấp lánh đang bày ra, khiến nó lóa mắt và rồi không biết nên bắt đầu từ đâu.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, mấy món đồ lung linh do những người lạ mặt để lại hồi chiều, thay vì đưa vào trong cái kho nơi xó bếp như trước nay vẫn vậy, bây giờ đều được đưa vào phòng của cô chủ nhỏ nhà họ Ân. Có lẽ cũng không nhiều nhưng vì căn phòng quá nhỏ nên liền lỉnh kỉnh một đống.
Đốm Sao nhìn vào trong cái rương ngay dưới chân nó.
Trong rương, những vật nhỏ màu vàng với hai đầu cong cong đang được sắp thành hàng. Loài người hình như đã nặn nó ra từ vật liệu gì đó, khá là sáng bóng, hơn nữa, chạm chân vào còn có cảm giác mát lạnh. Đốm Sao chưa gặp qua vật kỳ lạ này bao giờ. Nó há mồm ngậm lấy một góc “miệng cười màu vàng” đó vào mồm. Rồi thì.. phun phèo phèo.
Thứ này không ăn được !
Chưa bỏ cuộc, Đốm Sao nhảy qua một cái rương khác. Nó đã thử ở tất cả những cái rương. Từng cái một.
Đốm Sao hẳn đã hoàn thành chuyện phiêu lưu một cách trọn vẹn ở chiếc rương cuối cùng nếu nó không nghe được một tiếng động lạ.
“Em vẫn chưa ngủ sao ?”
Đèn trong phòng thình lình sáng lên.
Có tiếng lục đục rồi tiếng trở mình ở trên giường tre khiến lời cổ vũ của Đốm Hoa trên trần nhà cũng chợt ngưng bặt. Núp vội vào trong một chiếc rương, quả tim ba ngăn nhỏ bé của Đốm Sao bất chợt thình thịch đập liên hồi.
Một cô gái loài người lù lù xuất hiện ngay trước mắt Đốm Sao. Áo ngoài màu xanh ngọc, váy đũi nâu đen, và cái mấn đội đầu cũng màu xanh ngọc nốt. So với sở thích thắt yếm đào của cô chủ thì người này khá là thích mặc yếm trắng. Tuổi cũng xấp xỉ. Nhưng trên người cô gái này không hề có hương hoa sen – cái mùi nước thơm 50 đồng một lọ mà cô chủ hay đặt trên đầu nằm đấy.
Không hề có gì bất ngờ. Người này chính là chị gái của cô chủ. Và cũng chính người này vừa rồi đã lên tiếng, trong lúc điểm đèn thắp sáng căn phòng.
Thường thì Đốm Sao hay thấy người này lui cui ở sau bếp, chẳng thái rau thì bằm chuối, chẳng nhặt đỗ thì đồ xôi, không lúc nào ngơi tay. Nhưng sao hôm nay lại ở đây ? Đây là phòng cô chủ mà ? Còn là lúc tối muộn ?
Đốm Sao lẳng lặng nhìn.
Cô gái mặc yếm trắng đang lục lọi tìm kiếm gì đó trước những cái rương, đưa lưng về phía chiếc giường tre. Ở cự ly gần, Đốm Sao thậm chí có thể nhìn thấy được từng sợi tóc mai mềm mại trên khuôn mặt trăng tròn đang cách mình không quá một gang tay, ngay trước chiếc nắp rương.
Cô chủ của Đốm Sao, vừa trở mình, nhưng chẳng hiểu vì cớ gì lại không lên tiếng nói với chị gái - cái kẻ vừa đường đột xông vào chốn khuê phòng riêng tư, hùng hổ lục lọi một cách ngang nhiên tùy tiện- một câu nào.
Tựa như nhận mệnh, cô chủ chẳng nói chẳng rằng, mà chỉ lẳng lặng nằm trên giường. Chiếc giường tre này đã rất cũ, chỉ một cử động nhỏ thôi cũng phát ra tiếng cọt kẹt gay người. Đốm Sao không thích một chiếc giường ồn ào như vậy. Trong ký ức của Đốm Sao, người ngủ trên đấy không ai khác chính là cô chủ.
Ngạc nhiên nhìn về phía người ngồi trên giường, đã được ánh đèn phản chiếu lên khuôn mặt, Đốm Sao tận mắt thấy, cô chủ đang giương mắt nhìn theo bóng lưng chị gái mình, sau đó.. mơ màng.
Cũng phải thôi, dù sao cũng là chị mình. Dù cho dạ bất cam tâm bất nguyện, còn nói gì được bây giờ ? Đuổi người càng là chuyện không có khả năng !
Vì để chuồn êm thành công trước khi bị ông nội bắt được quả tang, lấy hết can đảm, Đốm Sao len lén bò lên trên nắp rương, nhanh chân thoát thân.
Dè chừng con người trước mặt bằng cặp mắt của loài bò sát, nó từng bước di chuyển dè dặt, song Đốm Sao không còn dám ngửa cổ phát ra tiếng tắc tắc đơn điệu như ban nãy. Nó sợ bị phát hiện.
Đốm Sao lặng lẽ lẩn trốn không một tiếng động. Thành công bò xuống đất, nhưng nó không dám đi theo đường cũ. Nó chọn một góc khuất mà mon men trèo trở lại cái bàn duy nhất trong phòng, để từ đó trèo trở lại vách tường, leo lên mái ngói.
Đúng lúc cúi thấp đầu, bò ngang qua một trong những chiếc bình sứ trắng phủ men lam đặt trên bàn, Đốm Sao bị tiếng rì rầm khiến cho giật mình. Vẫn cúi đầu, nó cẩn thận vểnh tai nghe ngóng.
Trong bình, Sen Hồng điệu đà đang châu đầu ghé tai kể lại đầu đuôi gốc rễ cho mấy ả Dâm Bụt đỏ chói được nghe một câu chuyện gì đó, có vẻ thú lắm, thị vừa kể vừa cười ha hả.
“Thật thế hả chị ? Có thật luôn hả chị ?” Mấy ả Dâm Bụt nhao nhao, mắt tròn mắt dẹt, cái bầu nhụy cũng theo đó vểnh lên trời xoay tít.
“Chứ còn gì nữa ?” Giọng kẻ cả, Sen Hồng khinh khỉnh đáp lời, đoạn, ung dung lắc lư cái búp nõn nà mới hé. “Bây đã bao giờ đi tới cái chỗ cây gạo rìa làng chưa ? Hay chỉ quẩn quanh cái chỗ xó bếp chật hẹp kiến bò miệng chén, như này ?”
Quả vậy. So với cái chỗ xó bếp chật hẹp kiến bò miệng chén như ở đây, thì chỗ cây gạo rìa làng - nơi mà cô chủ hay đến mỗi khi có bức bối trong người, nghe nói ở xa lắm. Đám hoa mọc leo bên rào như chúng nó khi nào thì đã được đặt chân tới chốn phong trần như loài sen thanh cao quý phái “gần bùn mà chẳng hôi tanh” như ả Sen Hồng đây ? Hầu chuyện đến đoạn này, đám Dâm Bụt đồng loạt ngước nhìn Sen Hồng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Dù rằng, ả nọ cũng chỉ mới được cô chủ nhỏ nhà họ Ân mang về đây hồi chiều, sau nửa ngày lên huyện trẩy hội !
“Nhưng bọn họ là chị em mà ? Sao có thể..”
Dâm Bụt gãi đầu gãi tai, mặt đỏ tía. Tuy nó phục sát đất cái tài kể chuyện của Sen Hồng, cả cái kiến thức uyên bác khó ai có được của ả, nhưng nó cũng không thể phủ nhận được cái sự thật bao năm qua dầm mưa bên nhà họ Ân mà nó được chứng kiến, từ thuở cụ Gió nhặt nó ở bên đường, lúc nó xót xa héo rũ, bị giẫm đạp, bị bỏ mặc, những tưởng đã chết, rồi lại được giâm xuống trước cổng nhà ông đồ làng Bưởi, được vun phân tưới nước, sống lại, ra lá trổ hoa, được nhìn thấy bà nhà cụ Gió hé cười nhìn nó qua khung cửa sổ mỗi sáng: Tấm Cám là chị em cùng cha khác mẹ.
Sen Hồng nghe thế thì hóp những cái gai trên cuống lại. Ả thật muốn rứt mấy cánh hoa lửa đỏ kia ra xong tết lại thành một bó.
Này thì Dâm Bụt !
Dâm ! Bụt ! Nghe tên thì biết ! Thật là ngu ngốc làm sao !
“Cũng đã lâu rồi, chúng ta chưa làm chuyện ấy ha..”
Trong phòng, cô gái mặc yếm trắng chợt hé môi cười, trong đôi mắt phượng xuất kỳ bất ý toả ra một tia quyến rũ. Người chị gái đó, sau một hồi lục lọi đã xoay người lại, trên tay nàng là mấy thứ gì đó xanh xanh đỏ đỏ.
Nàng chỉ nói bấy nhiêu. Câu nói bị bỏ lửng khiến cho đám Dâm Bụt giờ đây tròn mắt nhìn Sen Hồng đầy nghi ngại lẫn áy náy. Vừa rồi, lẽ ra chúng không nên bày tỏ sự hoài nghi của mình một cách thẳng thừng như thế.
“Nếu em chủ động hôn chị, những thứ này sẽ là của em.”
Giờ đây Dâm Bụt vẫn đỏ, dù ngày hay đêm, nhưng đêm nay đỏ nhất.
Đón lấy từ tay chị gái mình, cô chủ nhỏ nhà họ Ân thấy trong tay mình là một tập ngân phiếu rất dày. Với thứ này, một vị khách có thể muốn bất kỳ cô nương nào ở Duy Hưng Trần. Vị khách đó đang ngồi trên chiếc giường tre của nàng, hai tay chống đỡ sau lưng, cái yếm lụa trắng và thân áo màu xanh ngọc, gương mặt trăng rằm với đôi mắt trong veo đang nhìn nàng say đắm.
Tấm hé đôi môi đầy đặn lộ ra những chiếc răng trắng. Ánh mắt Tấm đang nhìn Cám tràn đầy dịu dàng và sủng nịch, như những nữ chính trong các bộ truyện ngôn tình hay có, như lần đầu họ gặp nhau bên ao sen, lần đầu tiên Cám va vào ánh mắt của nàng. Một vị khách mà chắc chắn bất kỳ cô nương nào của Duy Hưng Trần đều muốn ngã vào vòng tay, nhưng không phải là Cám. Bởi vì bọn họ chính là..
“Chị điên rồi !”
Lúc này, cảm thấy đã nghe ngóng mớ chuyện gà chuyện vịt xong, đang chuẩn bị phi thân lên vách tường, Đốm Sao suýt nữa thì rớt xuống. Nó bám được hai chân trước vào vách tre, và nhờ thế mới không bị tiếp đất toi công. Nó liếc mắt nhìn.
Cả Sen Hồng và Dâm Bụt cũng đã bị giật mình vì âm lượng vừa rồi của cô chủ lại đột nhiên quá lớn. Cả đám đều không biết cô chủ vì sao lại phản ứng thái quá như vậy. Nàng có thể nhẹ nhàng từ chối mà ? Dù rằng không thích những thứ mà chị gái mình ban cho, nhưng nàng hoàn toàn có thể từ chối một cách hòa nhã. Bọn họ là chị em mà !
Trong lúc cả bọn còn đang ngẩn ngơ, thì một tràng cười vang xa..
“Ha ha ha..”
Tấm- người mặc yếm trắng, chị gái của cô chủ- đang cúi gập người trên phản. Lúc ngẩng đầu lên, nàng dùng những đầu ngón tay lau đi lệ châu bên khoé mắt, đôi mâu đồng đen nhánh vẫn chưa phai hết một tầng ý cười.
“Em nói sai rồi. Một đế vương sao có thể chọn một người điên về làm vợ chứ ?” Tấm nói, vô cùng đúng lý hợp tình. Lời nàng, chẳng mấy chốc đã hòa lẫn với tiếng ếch nhái gọi nhau trong vườn, truyền vào từ bên ngoài cửa sổ.
“Ê, mày có nghe thấy mùi gì hong Đốm Hoa ?”
Sau chuyến phiêu lưu thành công rực rỡ, Đốm Sao liếc mắt nhìn quanh phòng, lúc đã treo mình lên viên ngói quen thuộc trên trần nhà.
Nó hỏi, trong lúc đứa em gái nhỏ vẫn đang mắt tròn mắt dẹt ngắm nhìn kho báu mà Đốm Sao mang về: hai tờ giấy một xanh một đỏ, mỗi tờ vẽ hình một ông già râu dài mày kiếm, đội mão cầm bút - cái nguyên nhân ác ôn khốn nạn đã khiến chiếc đuôi nhỏ xinh của Đốm Hoa đứt đoạn chiều nay.
“ À Tấm, con qua phòng dì một chút được không ? Dì có chuyện muốn nói với con.”
Có một người nào đó nữa đã bước vào phòng cô chủ thì phải. Người nọ ló mặt qua khe cửa và rồi bỏ đi rất gấp, chỉ để cho hai anh em Đốm Sao kịp nhìn thấy một đỉnh đầu vấn cái mấn màu gỗ mun. Đốm Sao nghe được giọng nói của một người đàn bà có tuổi, một chuỗi tiếng guốc nhặt khoan, và rồi tiếng guốc vông nhanh nhảu quen thuộc của cô chủ vang lên ngay sau đó. Đốm Sao chớp mắt, lại lần nữa nhìn quanh phòng. Người chị gái của cô chủ khi nào thì đã biến mất không dấu vết.
“Mùi ? Em có ngửi thấy gì đâu ?” Ngơ ngác nhìn anh, Đốm Hoa ngoan ngoãn đáp.
“Mũi mày điếc à ?”
Đốm Sao cáu tiết quát. Rồi nó lại hấp tấp dỗ dành, làm ra bộ một người anh mẫu mực, khi thấy Đốm Hoa lại sắp bắt đầu sụt sịt.
“Sao anh Hai lại nói mày- tao ?”
“Ừ thì.. thì.. ” Đốm Sao chưng hửng, chừng nhai giập miếng trầu mới tiếp lời. “ Hình như cô chủ bị bệnh rồi. Tao.. anh, anh vừa nghe thấy tiếng cô chủ khóc.”
“Bị bệnh á ?” Đốm Hoa đã thôi hít hà khi anh trai bất ngờ chuyển đề tài.
“Ừ.”
Cả hai anh em Đốm Sao không hẹn mà cùng nhìn xuống bên dưới.
Đèn trong phòng khi nào thì tiêm thừng đã cháy gần chạm đáy đĩa. Tù mù. Tăm tối.
Đêm muộn. Từng tràng tí tách bên hiên càng dày và nặng hơn.
Chiếc bấc đèn nhầy mỡ lập loè thứ ánh sáng màu lam hồng lẫn lộn cuối cùng cũng tắt hẳn. Một làn khói trắng bao trùm khắp không gian. Bóng tối nuốt chửng vạn vật. Trong bóng đêm, trên giường tre, cô chủ họ Ân vẫn đang duy trì tư thế nằm nghiêng như nửa khắc trước, cằm tựa xuống gối mềm, dường như đã thiếp đi từ lâu.
Đốm Sao chớp mắt nhìn Đốm Hoa. Mi mắt nặng trĩu. Nó cũng muốn ngủ.
Thình lình ngoài phòng vang lên những tiếng bước chân gấp gáp, dần dần đều đặn hơn.
Ai đó không gõ cửa đã xông ngay vào phòng cô chủ. Kẻ đó túm tóc cô chủ, ấn dúi lên trên giường tre. Kẻ đó xé đi áo ngoài của cô chủ, phát ra những tiếng sột soạt rất lớn ngay giữa căn phòng xông hương tinh dầu an thần thơm ngát. Cô chủ, trong giấc ngủ chập chờn, vì cố chống trả đã gây ra động tĩnh không nhỏ.
Cả hai anh em Đốm Sao đang lim dim cũng bị tiếng động bên dưới đánh tỉnh.
Mở bừng cặp mắt bò sát, sau một hồi nhìn chòng chọc người anh trai bẳn tính vẫn đang nhắm mắt cố dỗ giấc ngủ trở lại, Đốm Hoa chậm chạp nhìn xuống.
Phía dưới chỗ hai đứa nó đang treo mình, ngay trên chiếc giường tre duy nhất trong phòng, có một hình dáng lờ mờ đang chuyển động. Vẻ như trọng lượng của thứ đó khá đáng kể. Chân giường bị rung lắc không nhẹ. Cái vật thể đó liên tục phát ra tiếng người, hình như là thế này:
“ Ư.. chị Tấm.. sâu quá..”
Hai đứa cháu của ông hẳn sẽ rất mừng vui.
Sùng Ông ngẫm nghĩ như thế lúc chuyền từ nhánh ổi xuống cây gậy chống cửa sổ.
Cô chủ hôm nay sao lại quên đóng cửa sổ ?
Tuy lấy làm lạ, Sùng Ông cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng bò lên vách tường, chuẩn bị lên mái ngói- nơi hai đứa cháu của ông có lẽ đang đói.
Ơn giời, đây rồi ! Hai đứa nghịch như quỷ sứ ! May phước vẫn còn đây !
Lẽ ra phải vui mừng hớn hở chào đón ông mình như trước nay vẫn vậy, thì nay đứa cháu gái ấy đang treo mình trên viên ngói, hai mắt mông lung nhìn xuống đất, chẳng có vẻ gì là đã hay biết đến sự hiện diện của ông.
Há mồm nhả đám mối cánh béo múp trong miệng, tằng hắng mấy cái thắm hầu, vẫn không đánh thức được đứa cháu trai mơ ngủ, Sùng Ông đưa mắt nhìn Đốm Hoa - đứa em gái ngoan ngoãn hơn người anh ngổ ngáo của nó.
Dường như, Đốm Hoa cũng đã phát hiện ra sự trở lại của ông mình. Nó nặng nề ngóc đầu dậy, trong lúc ông nội vẫn đang lặng lẽ quan sát hành vi của nó từ nãy giờ. Khóe miệng ngoác đến mang tai, thật khó xác định rằng nó đang cười hay mếu. Nhưng dựa theo những gì Sùng Ông hiểu rõ về cháu mình, ông lờ mờ đoán ra : Nó đang ngạc nhiên, đúng hơn là đang khiếp sợ.
*
“Có chuyện gì vậy ?”
Dù mắt đã lòa, lại không có đèn đuốc, nhưng đôi mắt bò sát vốn hoạt động tốt hơn trong bóng tối.
Phóng tầm mắt ra xa, Sùng Ông lập tức trông thấy được toàn cảnh xung quanh.
Ngay bên dưới chỗ nhà thạch sùng đang treo mình, trên chiếc giường tre duy nhất trong phòng, có một sinh vật đang liên tục giãy dụa như một con nhộng béo múp trắng hếu lại háu ăn trên nong tằm. Sau khi ngấu nghiến hết những lá dâu xanh, con tằm khổng lồ đó hài lòng mà lăn xả trên giường.
Những tiếng thở dốc của nó ngày càng dày đặc, lấn át cả tiếng mưa bên hiên nhà.
Và không chỉ có một con !
Dù già yếu mắt kém, Sùng Ông đã kịp nhận ra. Một con tằm trong số đó, lại chính là cô chủ nhỏ nhà họ Ân, nhưng khác với vẻ ngoài quần là áo lượt mà tung tăng trẩy hội buổi sáng hôm nay, đêm nay quần áo nàng chẳng những không chỉnh tề mà còn lộ rõ chật vật bất kham. Những vết rách dài khiến chiếc áo khoác ngoài chia năm xẻ bảy. Váy của nàng chỉ còn là một mớ sợi vải rối nhằng quấn lấy hai chân. Đầu vai, trên lưng, trước ngực, và cả những nơi cần có y phục che chắn nhất cũng đã không còn che chắn được.
Nàng đang nói mớ tên ai đó, giọng mũi nghẹn ngào hệt như một con mèo nhỏ, nghe không ra vẻ cợt nhả hùng hổ ngày thường. Tiếng than khóc ẩn nhẫn đó hệt như kẻ bị trói đánh..
“A.. sâu quá.. em không.. a..”
*
Trong lúc những vị ẩm mốc tanh tưởi của nền đất bốc lên lúc những hạt mưa dũng mãnh dội xuống gạch nóng trên sân hoặc những khe nứt trên mặt ruộng khô hạn.
Có chút ngây ngấy trong cánh mũi, Đốm Sao đã thức giấc, và rồi nó thấy người ông già nua tội nghiệp của mình khi nào thì đã trở về, làn da xám trắng lấm tấm vài giọt mưa, và cả người đang run lên bần bật giữa thời tiết giá lạnh.
“Đi !”
Như thể sợ hai đứa cháu thơ dại không nghe rõ lời mình, Sùng Ông lặp lại một lần nữa. Lần này tròn vành rõ chữ hơn.
“ Hai anh em bây bò vào trong mấy cái rương đó ngủ đi. Rương nào cũng được. Đến sáng, Ông gọi lại ra ! Còn bây giờ thì bò xuống ngay đi.”
“ Mùi sơn kinh lắm ! Con không ngủ trong đó đâu !”
Lên tiếng là Đốm Hoa, nó là đứa phản bác đầu tiên, trước khi Đốm Sao kịp bụm chặt miệng em gái. Dù còn ngái ngủ, Đốm Sao vẫn phản ứng nhanh nhẹn hơn em gái. Nó chợt cảm giác xung quanh đây, trong lúc nó chợp mắt, đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa nào đó. Lẽ nào là ông nội đã phát hiện ra cái việc trong lúc ông vắng nhà, nó vừa nãy đã lén bò xuống những cái rương ?
Giấu đầu hở đuôi rồi sao ?!
“Hay bọn con đi xuống bếp ngủ ông nhé ?” Đốm Sao lé mắt cầu cứu em gái. Đốm Hoa dường như sựt tỉnh, cũng vội nỉ non.
“Nha ông ?”
Tuy có chút nghi ngờ thoáng qua trong mắt, Sùng Ông chẳng hơi sức đâu truy cứu nữa. Ông gào :
“ Đi ngay ! Không thì ông đánh tét mông !”
Lần này, chẳng đứa nào còn dám tặc lưỡi như hồi chiều. Cả Đốm Sao, cả Đốm Hoa. Chẳng nói một lời, chúng vội vã luồn lách qua thân kèo, xà dọc xà ngang. Chạy như trối chết.
“ Thằng Hoa, con Sao..”
Sùng Ông gào, giọng rã rời, khi thấy cái đuôi Đốm Sao đã khuất dạng sau vách tường đắp đất.
Ông gọi tên con trai và con dâu mình. Đôi vợ chồng trẻ tội nghiệp, đã bỏ mạng oan uổng, để lại hai đứa con thơ khờ dại đang tuổi ăn chưa no, bò chưa vững, vào một lần ăn vụng cơm thiu trong đĩa thuốc chuột.
“ Cha xin lỗi các con.”
Sùng Ông nâng tay ôm mặt. Hai chân sau không chịu được sức nặng của cơ thể, dần dần rời khỏi viên ngói đỏ. Lần này, ông thả mình rơi xuống đất thật.
Chạm đất, bốn chân thoăn thoắt bò lên trên một trong bốn cái chân giường vẫn đang kẽo kẹt thành tiếng, không ai còn nhìn thấy Sùng Ông trong căn phòng cô chủ họ Ân đêm mưa hôm đó thêm một lần nào nữa, kể cả Sen Hồng, Dâm Bụt. Sen Hồng nói, có lẽ, ông thạch sùng đã chuyền qua cửa sổ, trở lại nhà bà Cả bu thằng Dần. Dù rằng, ả cũng không tận mắt nhìn thấy.
Trong đêm tối chỉ còn mỗi tiếng thở dài của Sen Hồng.
Dâm Bụt nghiêng người nhìn về phía chiếc giường tre ồn ào, với một vẻ mặt tối nghĩa.
Đêm mưa. Một cánh tay người đang buông xuôi xuống bên mép giường. Những ngón tay xương mở ngửa. Một giọt chất lỏng theo đầu ngón tay nhỏ xuống đất, mất hút. Dưới mặt đất lạnh tanh giữa một đêm mưa gió, một cái yếm lụa màu đỏ thẫm đang nằm vắng vẻ ở một bên.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)