Bách Hợp Tiểu Thuyết

❥ 11: Nguyễn Phúc Nguyên Khâm

425 0 3 0

❥  11: Nguyễn Phúc Nguyên Khâm

Em là ai từ đâu bước đến nơi đây dịu dàng chân phương..

*Nguyễn Phúc Nguyên Khâm (阮福原欽)

 

1*

“Có thể mang thứ đó trả lại cho ta được không ?”

Nghe hỏi, người con gái đó bất chợt quay đầu. Nàng nhìn thấy hắn, liền giật mình đánh rơi cả nhánh cây đang cắm xuyên qua quả cầu mây xuống nước, khiến những tua rua màu đỏ ướt nhẹp. Nàng nghe thấy hắn hừ nhẹ một tiếng.

Khác với các cung nữ ở điện Thái Hòa, người con gái này không mặc cung phục, cũng chẳng vấn tóc. Nàng mặc một bộ tứ thân, áo khoác ngoài màu mật ong, váy đen và một chiếc yếm lụa đỏ.

“Chờ một chút.”

Hắn đứng, chắp hai ống tay áo thêu rồng sau lưng, nhìn nàng bận bịu. Thiếu nữ đó đang đứng trên cầu phao, hai tay cầm nhánh cây, suối tóc mây theo động tác của nàng mà đổ xuống cổ, xuôi xuống chiếc yếm vung cao.

Lại một lần cố gắng bị thất bại. Nàng nâng tay lau giọt mồ hôi trên chóp mũi, đoạn lại cầm lấy nhánh cây vươn ra giữa mặt hồ, từng trận sóng khiến những cánh bèo dập dờn trôi xa, bám vào những lá sen non mơn mởn.

“Được rồi !”

Hắn nghe thấy một tiếng hô đắc thắng, cùng lúc người con gái kia vội vã vứt nhánh cây xuống cầu phao, vén váy chạy về phía hắn. Tóc mây chuyển động theo từng bước chân, chiếc yếm đỏ vung cao, tà áo bay bay theo gió, tựa như cánh bướm mỏng manh đang chao nghiêng trên bầu trời.

Đôi lúm đồng tiền khắc sâu, nàng đang cười với hắn.

Bất giác hắn cảm thấy rằng ở nàng có một sự khác biệt lớn lao so với bất cứ cung nữ hay quý nhân phi tần nào hắn từng biết: một vẻ đằm thắm mà hắn chưa từng thấy qua, ngay cả trên người mẫu hậu.

“Của em này.”

 Trong tay hắn là một quả cầu mây ướt nhẹp, nước theo tua rua nhỏ xuống, loang lổ cả một mảnh đế bào.

Cho nên, hắn sẽ không cảm tạ người con gái này.

“Ngươi ở cung nào vậy ?” Hắn nheo mắt hỏi, trong lúc nàng vẫn đang cười với hắn.

“Cung ?” Nàng mở to hai mắt, thu hồi nụ cười khiến hắn cảm giác mất mát. Nhưng chưa tiếc nuối được bao lâu, lần này đến lượt hắn mở to mắt. “Có thể ăn được sao, bé con ?”

Trên đỉnh đầu hắn là một bàn tay mềm mại, dịu dàng vuốt ve cây trâm ngọc, dải tua rua, và tiếp đó là từng lọn tóc xanh. Hắn muốn hét lên kêu người dừng tay rồi lại cảm giác có gì khác lạ.

Thuận Nô, các cung nữ thân cận nhất trong mồm sao lúc nào cũng là “nô tài đáng chết”, “nô tỳ đáng lăng trì”..

Hắn đã bao giờ xử tử bọn họ chưa ? Tại sao ai cũng sợ hãi hắn như vậy ? Chưa ai từng thật sự vui đùa với hắn, chưa ai từng thật lòng như thế này cư xử với hắn. Thật lòng mà nói, hắn thích cảm giác này sao ? Chính hắn cũng không rõ. Cho nên, bé con ?

“Bổn điện không phải là bé con, ngươi..”

Khoan, đừng lấy đi.. Cảm giác ấm áp đó.. Đừng lấy đi đôi tay đó.. Đừng mà !

“Em bao nhiêu tuổi thế ?” Thiếu nữ đó lại cười, nàng hào phóng nụ cười lắm sao ?

“Bổn điện.. mười tuổi.”

Dường như cũng chưa ai hỏi hắn vấn đề này, cô gái này thật kỳ lạ !

“Bé con, đã ai nói với em, hài tử phải lễ phép mới được trưởng bối yêu ?” Nàng vừa thay hắn sửa sang lại vạt áo bị nhăm nhúm, vừa thuận miệng hỏi.

“Ngươi.. Chị đang giáo huấn tôi sao ?”

“Chị.. không có ý đó.”

Sao lại ưu sầu, đôi mắt đó ? Vì sao vậy, tim ta thế nhưng lại đau nhói ? Khó thở quá, đừng..

“Chị thích chơi trốn tìm không ?”

Ta chỉ muốn an ủi nàng, ta không thích đôi mắt buồn bã đó, nó khiến ta khó chịu. Vô cùng..

“Vậy, lần sau đến chỗ ta. Đông Cung.”

Ta sẽ cho nàng một cơ hội đến gần ta. Đây là vinh dự của nàng đấy, biết không ? Nói đồng ý đi !

“Đông Cung ?”

“Phải.” Dù là ai, khi nghe đến hai chữ này hai mắt sẽ tỏa sáng, nàng cũng sẽ như thế thôi. Thật chờ mong !

“Nơi đó có sen sao ?”

“Sen ?”

Người con gái này sao toàn nói lời kỳ lạ, đã bao giờ có ai hỏi Đông Cung lại có thứ hoa dân dã đó, Đông Cung là nơi sang quý, là bộ mặt của hoàng gia, và..

“Em nhìn đi, bên kia và bên kia nữa, cái búp màu hồng mới hé đó có thể mang đi ướp trà, dù sao thì để cả cuống vẫn hơn, chị thích thế, bỏ trà vào đó sau đó dùng lụa buộc lại, chà.. Còn bên kia nữa, cái gương bên kia đã có thể hái xuống được rồi đấy, lột vỏ và tách tim sen bên trong, hạt này còn có thể nấu cháo đó, a.. Ngon là ngon..”

“Đâu đâu ? Chỉ cho bổn điện, mau chỉ cho bổn điện.”

Ta đã quên mất phải hỏi nàng những gì rồi ? Nàng là đồng cô sao, vì sao lời nàng nói như có ngải dược trong đó ? Loại tà thuật này là gì vậy ?

“Nhưng, để làm hết những việc như thế, chúng ta còn cần đến một con thuyền.”

“Thuyền ?”

Lại là đôi mắt buồn bã man mác đó, ta không muốn nhìn thấy chúng. Ngưng đi ! Đổi đi !

“Có gì khó chứ ? Nhìn bổn điện đây.”

“Thế tử, thần chịu thua rồi. Van cầu người đi ra đi.”

“Thế tử, người đi ra đi. Người thắng rồi. Thế tử.”

Giữa những tiếng khóc om sòm của bọn Tu Hoa Bế Nguyệt, cung bào của hắn bị hai cánh tay ôm trọn. Người phía sau mặc cái áo dài xanh sẫm, treo trụy sức là chùm tua rua màu vàng quen thuộc.

“Thế tử đây rồi ! Người đang làm gì vậy ! Người làm lão nô sợ chết khiếp !”

“Khoan đã, bổn điện còn phải từ biệt nàng.”

Hắn giãy dụa, ống quần lụa vén lên qua gối dần dần xuôi xuống cẳng chân, mắt cá, phủ lên giày rồng. Vì sao không ai chịu nghe hắn giải thích ? Hắn còn là chủ tử của bọn họ hay không ?

“Thế tử, người nói ai kia ?”

Trên cầu phao ao sen, chỉ có hắn, Thuận Nô, Tu Hoa Bế Nguyệt.

Nàng.. Đừng đi !

Ta còn rất nhiều điều muốn nói, cho nên, đừng đi !

***

“Đừng đi !”

“Thái tử ? Thái tử ?”

Ai đó đã thông qua bức màn trong Đông Cung, dè dặt hỏi như vậy.

Qua mành sa mỏng, hắn thấy người đó một thân khăn đống áo dài, trụy sức là chùm tua rua màu hoa cúc, đang quỳ trên sàn, dập đầu sát đất, trong giọng nói còn nghe ra bất an.

“Hồi bẩm, Thái tử, ở điện Thái Hòa, người đã, người đã..”

2***

“Khi nào vậy ?”

Trong ngọa thất Thái Hòa điện, một người con gái đang quỳ dưới sàn, xiêm áo hơi có vẻ xốc xếch. Cô gái này không mặc tứ thân, cũng chẳng có yếm lụa đỏ, nàng đang mặc cung phục gấm vàng, tóc vấn cao cài trâm, nhưng một số lọn đã rơi xuống, phủ lên nốt son trên đuôi mắt phượng, trong hốc mắt phiếm đỏ còn vương chút nước.

Khuôn mặt trăng rằm đó đang lược hiển sợ hãi mười mươi. Nếu đôi môi sen này có thể hé cười một chút, phải chăng sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền khắc sâu trên má ?

Có chút ảo giác khiến hắn bức bối quay đầu, hắn quét mắt nhìn vào góc tối trong điện.

Cạnh đó, trên long sàng có một người đang nằm, áo rồng thêu kim tuyến đang rộng mở hai bên, lộ ra trung y bằng tơ tằm trắng bên trong, tôn lên bộ râu quắc thước, người đang nằm thoải mái hệt như đang say giấc nồng, nếu như đôi mắt đó không trừng lớn trợn ngược, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Hồi bẩm, canh hai đêm nay, thần có kê đơn duy trì, Xuân Tài lập tức đến Thọ Xuân cung nhưng bị chặn lại ở cửa, nghe dặn dò rằng Thái hậu đang ở trong Phật đường. Vậy bây giờ..”

“Phiền các ngươi rồi. Chỗ Thái hậu, đích thân bổn điện thuật trình với nàng là được.”

“Dạ.”

Bên long sàng, một ấm lô vẫn đang nghi ngút khói, mùi trầm và thuốc thơm khiến hắn cảm thấy gay mũi.

“Như thế nào sẽ xảy ra loại chuyện này ?”

Hắn vén tay áo thêu rồng lộ ra cánh tay trắng nõn, mười ngón nhẹ nhàng vuốt qua đôi mắt kia, chậm chạp một chút mí mắt cuối cùng cũng khép lại. Hắn nhìn đến khuôn mặt có vài phần tương tự chính mình kia đang say ngủ.

“Hồi bẩm, nếu khi gần gũi nữ nhân, khí huyết toàn thân dịch chuyển không thông khiến cho nguyên khí tổn hao, hoặc là phong hàn bên ngoài xâm nhập long thể cũng có khả năng khiến cho thần kinh suy bại, còn..” Ngự y hữu lễ mà đáp.

“Tóm lại..” Hắn phì cười. “Các ngươi cũng không biết ?”

“Thái tử, Thái tử..”

“Được rồi, được rồi. Nói tiếp đi.” Hắn phiền chán xua tay. Bọn Thái y này sao cứ thích nhận việc về mình như vậy ? Cứ như là đang nằm đây mới là cùng huyết thống với ngự y, mà không phải là thái tử hắn.

“Thượng hoàng sẽ được mang đến mật thất, còn nơi này sau khi Hình bộ kiểm kê, sẽ được tẩy uế.”

“Ra vậy. Tốt.”

Một quan hầu đem đôi tay ngọc ngà của thái tử rửa qua nước ấm ngâm dược liệu. Thuận mắt, thái tử nhìn đến cạnh ấm lô, có một hộp nhỏ được đặt trên bàn, chứa những tễ thuốc nhỏ ở bên trong, một số rơi ra ngoài, mặt bàn trải đầy những hạt đan màu đen trơn bóng.

“Đêm nay, phụ hoàng của ta đã dùng thứ này ?”

Bất giác, tất cả ánh mắt người ở đây đều đổ dồn về phía thiếu nữ đang quỳ dưới đất.

“Tiện thiếp không biết.. Thái tử.. Thái tử.. “

Người con gái đó trạc tuổi hắn, khuôn mặt trăng rằm ngập tràn sợ hãi, dùng đôi mắt phượng nhìn hắn trong nước mắt trong lần đầu bọn họ gặp mặt. Một người con gái bằng tuổi hắn nhưng đã thành góa phụ !

“Thứ này ta thu lấy, Án sát có hỏi đến hãy nói bọn họ đến Đông cung tìm ta. Bản ký lục này trực tiếp chuyển cho Sử viện là được, không cần thông qua Hình bộ.”

Quan hầu trẻ tuổi đang ghi chép theo lời Thái y chợt ngẩng đầu e dè nhìn thái tử.

“Thái tử.. Bản ký lục này..”

“Đúng thế. Ghi chép cẩn thận một chút. Vất vả cho khanh rồi.” Thái tử tay nghịch hộp nhỏ, cũng không ngẩng đầu, hô một tiếng. “Thuận Nô, hồi cung.”

Vạt gấm vàng quét thảm hoa, mũi giày rồng giẫm trên gạch Long Châu.

Thuận Nô ghé tai người con gái đang quỳ dưới đất nói gì đó. Phút chốc, nàng thôi khóc đứng lên, bước theo phía sau. Bỏ lại nơi nào đó ở Thái Hòa điện, một người đã thả hồn trong nhung lụa, yên giấc nam kha.

Từ trước đến nay, thái tử không thích nhiều lời, điều này, Thuận Nô vốn biết rõ.

Ngoài mẫu hậu ra, hắn tuyệt không bao giờ chấp nhận gọi một người con gái khác, người chỉ vừa bằng tuổi mình, bằng mẹ.

3***

“Muôn tâu, thần là nữ quan, người phụ trách dạy cho lệnh bà lễ nghi cung quy cho đến ngày khánh điển.”

Tấm ngẩng đầu.

Một người phụ nữ mặc gấm vàng, tóc vấn cao, tai trái cài một đóa hoa màu đỏ cỡ lớn. Người đó đang mỉm cười đoan chính mà nhìn nàng. Dù chỉ mới gặp mặt lần đầu, trên khuôn mặt của bà lại có một nét gần gũi mà Tấm không thể lý giải.

 Tấm cúi đầu toan hành lễ thì đã bị người cuống quýt ngăn cản.

“Xin Thái tử phi đừng khẩn trương. Vì mọi việc trên đời này, bất kể phức tạp đến mấy, cũng đều phải bắt đầu từ bước đầu tiên. Và việc của người lúc này chính là thoải mái chấp nhận sự hầu hạ đến từ kẻ dưới.”

Lúc đã ngồi trên ghế mây, Tấm vẫn chưa thoát khỏi áy ngại gò bó. Nàng không cảm thấy thoải mái. Tóc nàng đã được xõa xuống sau gáy. Có mùi dầu thơm nức mà nàng chưa ngửi thấy bao giờ, xộc vào mũi.

“Thưa dì..”

“Xin hãy gọi thần là Tôn Nữ quan hoặc nữ quan.”

Lại là giọng nói trầm ấm đó.

Từng đường lược được luồng rất khéo vào kẽ tóc, rất nhanh tóc của nàng đã được chia thành từng lọn nhỏ, kẹp qua một bên.

“Tôn nữ quan, con có thể xem người như một người thân không ? Vì chốn cung cấm này không ai cùng con có quen biết.”

 Tấm đã không nghe người sau lưng đáp trả, cho đến khi những lọn tóc được vấn lên đầu gọn ghẽ.

“ Thái tử phi xin hãy ngẫm nghĩ về sự danh giá mà người đang mang, người có thể xưng là bổn cung vì ý thức về tầm vóc chức vị của mình. Hoặc cũng có thể vì ngôi thứ của đấng phu quân mà xưng thành bổn điện. Chẳng có lễ lạc chi sánh bằng loại tu dưỡng thốt ra từ miệng ngọc.”

“Nhưng con.. bổn cung chỉ muốn gần gũi hơn với mọi người, như vậy khó lắm sao ?”

 Tấm mất kiên nhẫn mà nói.

“Tất nhiên là được rồi, cô gái, vào những lúc chỉ có ta và người.” Người nọ đột nhiên cười đến thoải mái, khắc hẳn với ấn tượng lúc đầu tiên họ gặp nhau. “Nào, bây giờ hãy nhìn vào gương.”

Trong gương đồng, kim sa lung linh, chiếc mũ cao với những chùm trụy sức tỏa xuống, mỗi một sợi là một chuỗi ngọc trai nhiều kích cỡ, nhiều màu sắc, người trong gương có khuôn mặt sáng như trăng rằm, đôi mày kiếm, đôi mắt tinh anh pha chút nghịch ngợm, chiếc mũi cao ngạo, khuôn miệng mang cười và hàng ria mép lờ mờ hiện ra trên môi. Người đó đang nhìn Tấm mỉm cười. Tấm giật mình.

“Thái tử vạn an.”

Cả hai nữ nhân bỗng nhiên rối rít sụp lạy khiến đôi mày kiếm đó nhíu lại.

 

“Ta chỉ là tiện tay, mang ít lễ vật đến cho nữ quan. Nhẽ ra là chính tay mẫu hậu mang đến mới phải. Nhưng từ chỗ Thọ Xuân cung đến đây cũng thật xa xôi. Vả chăng mẫu hậu lại đang có chút khó ở trong người. Nên ta, mạo muội lược giản một số nghi thức. Mong rằng, Tôn nữ quan không nghĩ rằng ta phạm phép.”

“Vi thần nào dám.”

Nữ quan nâng tay Tấm dậy, theo đúng nghi thức, không chút sai sót.

“Phải rồi, nàng tên là gì nhỉ ?”

Hắn chợt nhớ ra rằng, cho dù hai người bọn họ sắp cùng nhau trải qua hàng loạt nghi thức khánh điển phức tạp theo cung quy thế nhưng hắn vẫn chẳng biết gì về nàng, ngoài một địa danh xa xôi hẻo lánh gọi là làng Bưởi.

“Ân Toái Mễ.”

 Tấm cúi đầu hành lễ một lần, theo đúng nghi thức, trong lúc này, nàng không thấy được gương mặt của người đàn ông quyền lực nhất nhì vương quốc của bọn họ.

“Toái Mễ ?”

Có một sự trầm ngâm bên trong lời này. Và bởi vì biết người đối thoại với mình có một vai vế không thể xem thường, cho nên lại càng khiến người lo lắng.

 Tấm ngẩng đầu.

Đôi mắt nghịch ngợm kia đang nhìn nàng. Khuôn mặt sáng như trăng rằm đó vẫn ung dung ngời ngời, lúc cười rộ lên, lộ ra đôi lúm đồng tiền khắc sâu.

“Quả nhiên là, một trang tuyệt sắc.”

4******

Cùng lúc đó, tại một nơi nào đó trong hoàng cung.

“Thủ hạ của cha ta rất sạch sẽ.”

Thái tuế một tay che trời, vây cánh trải dài khắp đất nước, sang cả lân bang, nếu nói hạn chế duy nhất trong nhân sinh gần như trọn vẹn của ông ta, thì chính là đời này chỉ chấp nhận cúi đầu trước một người phụ nữ quyền uy khắp thiên hạ.

Đó cũng là lý do vì sao thân thế thật sự của đương kim thái tử Hoàng triều cho đến hôm nay vẫn còn là một bí mật chốn cung cấm, ít người hay biết.

*

“Thần còn nghe nói, sau khánh điển của Thái tử, ba ngày sau lập tức phát tang.”

Một thư sinh mặc áo dài trắng, đứng bên hầu chuyện cùng quý phu nhân, chàng đang cầm trong tay một chiếc quạt mười hai nan.

“Lá vàng trước gió, nên đi cũng phải đi, không cản được.. Tre già măng mọc mà thôi. Mã thượng phong sao ? Ha ha ha..

Trách thì trách lão già hợm hĩnh đó, chẳng biết tự lượng sức, trâu già gặm cỏ non, cỏ còn chưa nuốt xuống bụng, trâu đã.. Ây, Chính ông ta dưới suối vàng cũng không biết được rằng. Có người vì cái chết của mình mà cười thầm trong bụng, hoặc là hớn hở ra mặt đâu.”

*

“Thần còn nghe nói, Hoàng phi sau khi khánh điển, đã xin phép Lễ bộ nửa năm sau về nhà giỗ cha.”

“Thú vị, thú vị.. Vây cánh còn non nớt, đã dám hiên ngang đón gió. Khoan đã nào, việc này như thế nào..”

Như thế nào lại cảm thấy quen như vậy ?

Quý phu nhân vừa nói vừa nâng tay đỡ lấy thái dương, đôi mày nhíu chặt.

A!

Thế rồi một tràng cười to quanh quẩn trong hoa viên cây thơm cỏ quý.

Thư sinh quạt mát cho nàng, trong lúc vị quý nhân kiêu sa vẫn đang điểm đầu ngón tay lau nước mắt.

*

“Ôi chao, hái cau giỗ cha té lộn cổ xuống ao sao ? Ta còn nhớ ngày trước, lúc mẫu hậu của Nguyên Khâm hồi cung, dân gian vẫn còn truyền lưu một giai thoại hoang đường như vậy. Miệng lưỡi thế nhân như rắn rết. Đầu óc của những con người đó rốt cuộc còn có thể nghĩ ra những gì nữa đây ? Bổn cung thật tò mò.” Nữ nhân quý phái đặt chung trà xuống bàn để cho kẻ dưới thu lấy.

“Nhưng từ giờ người nên cẩn thận hơn.” Thư sinh bên cạnh vị quý phu nhân ngoan ngoãn cúi đầu, đôi mắt sáng liễm đi một ít, đôi môi đào hé mở, chàng cười rạng rỡ.

./

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16