Bách Hợp Tiểu Thuyết

❥ 13.5 : Tấm và Bụt ( Ngoại truyện )

423 0 1 0

❥  13.5 : Tấm và Bụt ( Ngoại truyện )

Người mượn cớ đi nơi linh thiêng để quên đi hết u sầu triền miên..

*

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, Thái hậu dặn dò chúng thần rằng..”

“Được, bổn cung biết cả rồi, các ngươi lui xuống đi.”

Vạt áo gấm chạm qua ngạch cửa, có hầu tôi thay nàng nâng váy, có tỳ nữ bê đỡ quạt ngự.

Phật đường rộng lớn, chỉ có một người ngồi trên bồ đoàn, dưới tòa sen.

*

Ba hồi chuông ngân,

Chắp tay nhìn lên Thánh mẫu, Thiên Đế, Tứ phủ ngôi cao.

Phật nhìn nàng mỉm cười.

Nàng nhìn Phật lệ rơi.

“Hỡi Đức thánh, hỡi chư thần,

Thiên ý ngôi cao, cúi soi chỉ điểm,

Dưới thánh ân kẻ hèn còn u tối,

Chẳng nhận ra lời dạy của Phật trời.

Chút chấp niệm đó từ đâu mà có ?

Mà giờ đây vay mượn xác hình này,

Đày đọa thân trong muôn nghìn bể khổ,

Còn muội mê trong thể xác hình người ?”

*

“Con thà rằng không đánh lại và phó mặc cho kẻ thù,

Sống bằng ăn xin thương hại của người đời,

Còn hơn ngấu nghiến trên trần thế thứ thức ăn đẫm máu,

Tâm trí con ngập tràn sự nhu nhược.”

*

“Tín nữ ơi, nàng Tấm con ơi,

Hành vi đó chẳng mang ai đến thiên đường,

Còn oằn gánh hàm oan tiếng xấu,

Loại đi khỏi những yếu đuối này,

Đứng lên như một trang dũng sĩ.”

*

“Ôi Thiên đế, hỡi Chí tôn,

Cán cân công lý còn nghiêng bề nặng nhẹ,

Con bối rối không phân được thật giả,

Vương quyền kia còn có nghĩa chi,

Khi lý trí bị buồn đau nung nấu ?”

*

“Ôi, nhân loại,

Thương xót cho những kẻ chẳng đáng cho ngươi thương xót,

Vậy mà ngươi còn nói đến thông thái khôn ngoan ?

Người khôn ngoan không than vãn cho những kẻ đã qua đời,

Hay những kẻ hãy còn chưa như vậy.

Chưa từng có một thời đại nào mà,

Cả ta, cả ngươi và cả bọn họ lại không cùng hiện diện.

Trong thân thể này, linh hồn trải nghiệm sinh, lão, bệnh, tử,

Như trước đây, hiện tại, như tương lai, và cũng như thế ở một thân thể khác.

Bậc hiền giả chẳng nghi ngờ gì điều ấy.

Những thân xác tuy vẫn có ngày chung cực,

Thế nhưng linh hồn bên trong chính là vĩnh cửu, bất diệt, phi thường.

Linh hồn không giết mà cũng chẳng bị giết.

Chưa bao giờ sinh ra mà cũng chẳng bị chết đi.

Nó không mất dù thân thể có bị giết chết.

Người nào kiểm soát được các giác quan bản thể,

Người đó đã an trụ trong tuệ giác ta bà.

Hãy giữ mình.

Hãy giải thoát.”

***

“Hỡi con gái, hỡi con trai. Đừng bao giờ hồ nghi về cái lý do mang ta đến với thế giới này. Vì mỗi bậc mẹ cha đều mong muốn con mình sống tốt, dù hồn thân đã ngậm cười nơi chín suối.”

Bóng áo trắng đầu tóc bạc phơ khuất dần, bàn tay phải với vết chai sần giữa ngón trỏ và ngón giữa. Trong lòng bàn tay trái, một chữ “Nhân” vây trong bộ Vi, phía dưới là Tâm. Dường như lúc sang thế giới bên kia, người còn sợ quên mất chính mình là ai. Người đi, tay dắt tay một người con gái. Nàng mặc một bộ tứ thân, áo khoác ngoài màu mật ong, váy đen và một chiếc yếm lụa đỏ.

*

Bụt là ai, mà mỗi lần nàng khóc đều đến bên, an ủi, lại bày cách cho nàng, vượt hết khó khăn này đến kiếp nạn khác ?

Giờ đây lòng nàng đã sáng, có những sự kiện tưởng chừng hoang đường, khi dùng tâm mà lý giải, lại thực giản đơn vô cùng !

Tâm Sắc hoàng hậu úp mặt vào lòng bàn tay, mãi không đứng dậy.

 

 

./

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16