Khóc trong lòng không nói ra mới xót xa..
*
Tào thị đặt cái bị cói đan xuống cái chõng tre ọp ẹp kê giữa nhà.
Chẳng hiểu sao, mỗi khi bà vắng nhà, vườn tược lại được cắt tỉa, sân trước sân sau được quét tước sạch sẽ, trong bếp mắm muối dưa cà cũng tươm tất.
Bà liếc nhìn mâm cơm đang đặt trên bàn, vẫn còn đang nghi ngút khói.
Bà chỉ mới dọn đến đây sinh sống chưa quá nửa năm, cũng không hề có người hàng xóm nào được-gọi-là thân thiết tới đây chơi. Bà cảm thấy khó hiểu.
Kê một ghế con. Bà xếp những quả cam chín mềm trong bị lên trên bàn thờ. Thắp hương. Thổi tắt mồi lửa, Tào thị nhắm mắt.
“Ông à. Ông có linh thiêng. Về báo mộng cho tôi đi tìm con gái.
Nàng hiện giờ đang ở đâu, tôi cũng không có cách nào biết được. Nàng dù sao cũng là Hoàng hậu của một nước. Cứ để con lang thang vất vưởng như vậy, ông đành sao ?”
Rồi bà hướng mắt về cái di ảnh đặt song song bên cạnh chồng mình. Người trong ảnh có một đôi mắt sâu thẳm u buồn.
“Chị cả, em xin lỗi.
Theo lời chị dặn dò. Bằng tất cả sự nghiêm khắc mà một người mẹ nên có. Em đã cố gắng dùng hết khả năng của mình. Bằng toàn bộ điều kiện em có thể làm được. Không hổ thẹn với lương tâm, để ngày nay có thể thẳng thắn đối diện với chị, tận tường kể về mọi chuyện và sẵn sàng nghe chị chất vấn.
Tấm đã vào cung. Nàng đã là Hoàng hậu. Nàng được nể trọng, được săn đón, được hoàng gia nâng đỡ, được chúng dân tung hê. Nàng tuy đã ngồi trên ngôi cao nhưng vẫn giữ được một trái tim hiền lương từ ái.
Tấm chính là niềm tự hào của cả cái gia đình này. Tuy không thân sinh ra nàng, vậy nhưng, mỗi lúc nhìn vào Tấm, em đều cảm giác được thành tựu, thỏa mãn..”
“Chị biết đấy. Một người con gái xinh đẹp, hiền ngoan, tháo vát đảm đang, bây giờ còn là người có uy quyền trong tay nữa chứ. Ai mà lại không thích đây ( cười ) ?”
“Chẳng bù cho đứa con thất bại của em.. Lại làm ra cái chuyện nông nổi như thế..”
Lời khấn càng lúc càng nhỏ dần, đến cuối thì hệt như muỗi kêu. Trong đầu lại tái hiện khung cảnh đêm mưa hôm đó, Tào thị chợt rùng mình. Lời tiếp sau cũng vì thế mà có chút run rẩy:
“Tấm là một người con gái chín chắn thành thục, hiểu lễ đạo. Nàng chỉ là nhất thời bị lôi kéo, dạy hư..
Nàng sẽ nhận rõ phải trái nhanh thôi. Chị tin em đi. Nàng chẳng bao giờ hồ đồ như Tế Khang đâu.. Chúng nó sao mà giống nhau được..”
Rồi bà cười như mếu.
“Dù gì hai đứa nó cũng chẳng phải chị em ruột..”
“Cuối cùng dì cũng đã thừa nhận điều đó rồi sao ?”
Một tiếng cười vui vẻ.
Theo tiếng guốc vông nhặt khoan thong dong, một cô gái trẻ tay xách làn tre ngang nhiên vén váy bước vào căn nhà tranh thấp lè tè của Tào thị.
Bà ngước mắt định bảo khách ra ngồi ở mấy chiếc bàn kê ở bên hiên rồi đi pha nước. Nhưng khi thấy rõ vị khách cao sang ghé ngang gian hàng nước nghèo nàn của mình là ai, Tào thị quên luôn cả việc chào hỏi. Bà cũng không có ý định đi đun siêu để pha trà vối hay chè xanh. Bà đứng như pho tượng trời trồng từ thuở hồng hoang.
Trong lúc bà lão hàng nước nín bặt, và không hề lên tiếng chào mời mình. Cô gái xếp những quả thị thơm lừng vào một chiếc đĩa sành, dịch đĩa cam trên bàn thờ của Tào thị qua một bên, cũng đặt chúng lên đó.
“Con..?”
Khi người con gái đó duyên dáng quay đầu sang nhìn thẳng bà, Tào thị lắp bắp cả buổi mới thốt ra được một chữ gãy gọn.
“Mẹ..”
Nắm bắt cơ hội mà gọi một tiếng xưng hô mình đã khao khát được gọi từ lâu, Tấm ôm bà vào lòng, trong lúc đầu vai bà vẫn đang không ngừng run lẩy bẩy. Trên người Tấm không có mùi xú uế hay tử khí. Cho nên, Tào thị cũng không có đẩy Tấm ra.
“Mẹ à. Cám hẳn là đang rất nhớ mẹ.”
Tào thị không thể trả lời. Bởi vì bà đã ngất trên vai Tấm.
So với cái việc thừa nhận rằng “đứa con chồng ngoan ngoãn, đứa con gái do người vợ cả gửi gắm” đã mất đi ngay trước mắt mình, thì cái việc để cho người con gái thảo thơm hiền ngoan còn là bậc Mẫu nghi thiên hạ này, vì “ một đứa bất hảo do chính mình sinh ra” mà lầm đường lỡ bước sa ngã không thể quay đầu, lại càng khiến người làm mẹ như bà khó nghĩ hơn nhiều.
Bà không biết phải đối mặt ra sao với câu chuyện khúc mắc của hai người con gái đang gọi bà bằng mẹ này, lại càng không mặt mũi ăn nói với những người đã khuất- người mà bà luôn tôn kính cầu khấn, cam đoan hứa hẹn đủ điều.
Bà lựa chọn từ chối đối mặt với sự thật. Lợi dụng tuổi tác của mình để che đậy cái tiểu xảo lừa lọc này.
Mím môi, Tấm có chút cố sức mà dìu đỡ bà nằm xuống chõng. Kê gối đắp chăn cho dì ghẻ- người từ nay đã là mẹ mình, thuần thục hệt như những lần đứa em kế của nàng phải gió.
Một dòng nước chảy qua đôi gò má cao của Tào thị - đôi má của những người phụ nữ có số sát phu, toàn bộ đọng lại ở cái khe giữa hai môi đang bị răng nanh cắn chặt.
Mẹ kế gặp lại con chồng - đứa con mà ngày trước chính bà “ngày ngày nhiếc mắng xua đuổi buông lời chì chiết thậm tệ”, người đàn bà cay nghiệt chua ngoa đó thế nhưng lại khóc.
Tấm không thấy được cái tràng cảnh vi diệu như vậy vì lúc này nàng đã xoay người lại.
Trong mơ màng, qua hai hàng mi hờ khép, Tào thị thấy một bóng trắng thấp thoáng trước bàn thờ, lầm rầm cầu nguyện giữa căn phòng thoảng hương hoa nhài.
“Cha. Mẹ. Chúng con yêu nhau. Xin hãy ban phước cho chúng con.
Độ trì cho con được lành lặn khôi giáp. Phù hộ cho Cám bình an cho đến ngày con trở về.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)