Bách Hợp Tiểu Thuyết

❥ 15 : Vàng ảnh vàng anh

379 0 2 0

❥  15 : Vàng ảnh vàng anh

Vài người vội vã cho em là người may mắn..

*

“Âm Tâm Sắc điện.”

Một cánh tay xách lồng son vẫn đang nâng lên giữa không trung, Cám ngước nhìn bài tử bốn chữ thiếp vàng, suýt nữa thì phì cười.

Rốt cuộc thì nữ nhân nọ có bao nhiêu tài cán, lại có bao nhiêu càn quấy mới có thể khiến người đàn ông quyền lực của cả một vương quốc dung túng nàng đến ngần này ?

Căn phòng tối tăm và u ám.

Thị nữ sau khi tiến vào đều bị Cám đuổi đi. Cám không đốt đèn hay thắp nến. Đặt cái lồng xuống trường kỷ, thị vuốt phẳng nếp ống tay áo, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Một lần nữa mở mắt, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nơi vô số những bóng đen lờ mờ đang lay động trước gió, thị mở môi son, giọng mệt mỏi đến cực điểm:

“Nào, bây giờ ai là Tấm thì mau lên tiếng đi chứ ?”

2***

“Còn nói Tâm Sắc hoàng hậu lấy cớ cáo bệnh không gặp, không bằng nói nương tử nhà người ta không muốn nhìn thấy đấng phu quân của mình cái bộ dạng hủ bại như này. Ta khuyên con phải tự chấn chỉnh mình, hoàng thượng.”

“Tốt xấu gì ta cũng là nhi tử của người. Vậy mà chỉ vì một lần chiến bại quay ngựa hồi đầu, người xem ta không bằng một nữ nhân xa lạ, một thôn dân !”

Chân nam đá chân chiêu, thái giám mấy lần định giơ tay xách hộ cái lồng son nhưng đều bị hắn gạt phắt ra. Bởi vì nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của chủ nhân từ lúc ở chỗ Thái hậu trở về, tôi tớ chẳng ai dám nói thừa nửa lời. Đêm nay, vị thánh thượng tuấn tú của chúng ta chính là bộ dạng khó coi như thế !

“Còn nữ nhân kia nữa.” Hắn lại nhếch môi hừ một tiếng. “ Nàng tưởng nàng là đấng tiên tri hay sao ? Trước khi xuất phát liền nói “một lần không thể công thành, xin hoàng thượng kiên nhẫn”. Hừ.”

“Nếu như vây thành suốt hai tháng mà lại không nhận được thư phúc đáp của nàng, ta cũng đâu có hớt hải cất binh trở về đây như vậy ? Còn khiến mẫu thân giáo huấn ta một buổi tối này ? Tâm Sắc hoàng hậu nàng.. Thật khá khen cho hoàng hậu !”

Trong phút chốc hắn đã đứng trước Âm Tâm Sắc điện.

“Bẩm hoàng thượng, nương nương đã về thăm phụ mẫu được nửa tháng, cũng đã được ân chuẩn của Thái hậu..”

“Hừ, nàng chỉ là giả vờ mà thôi.. Hoàng hậu, Mẫu hậu, tất cả nữ nhân trên đời này đều là như thế !”

Ngoại trừ Bồng Bồng ra..

“Lần này nàng cũng quá to gan rồi. Ta phải đến hỏi nàng cho ra nhẽ.”

“Hoàng thượng !”

“Hoàng thượng !”

3***

“Còn nói bản thân tài trí gì chứ ? Đồ điên ! Giữa đêm mưa gió, chị đi trèo cau làm gì ?”

 Cám nhớ đến khuôn mặt đó, khuôn mặt lúc chết so với kiếp trước, còn đang nhoẻn cười. Đang cười nhạo nàng sao ? Một nữ nhân luôn làm theo ý mình. Hừ. Người kia vì sao đến chết vẫn cố chấp như vậy ?

Cám nghe được những thanh âm vô định, tiếng gió lùa qua những tờ phù chú dán trên cửa sổ, tiếng chuông gió ở đầu hồi, tiếng huyên náo tới gần, những giọng nói cười khiến nàng hoàn hồn, rồi giày rồng đạp ngạch cửa mà đến..

Hoạn quan điểm một ngọn đèn lồng thắp sáng Âm Tâm Sắc điện. Khi ánh sáng thông suốt, cảnh tượng trước mắt khiến ông giật mình kinh sợ.

Giữa đại sảnh, một người con gái đang ngồi trên trường kỷ, áo tứ thân và yếm đỏ, từng lớp y phục của nàng rất ngay ngắn như bộ áo quan khâm liệm, gương mặt tái nhợt, hốc mắt nàng dưới ánh đèn trở nên sâu hơn, ngay bên trên một đôi môi đỏ mọng như máu. Đôi mắt đỏ ngầu, nàng nhìn chăm chú vào những chiếc lồng son trên trần điện, tựa hồ như đó không phải những vật vô tri mà là người thật, nàng đang dùng ánh mắt trò chuyện với những sinh linh bị giam cầm bên trong chúng.

“Hoàng thượng giá lâm.” Mặc dù có chút phiền chán, hoạn quan vẫn hô.

***

“Tiện thiếp ra mắt thánh thượng.”

Khác với các cung nữ ở điện Thái Hòa, Tế Khang không mặc cung phục, cũng chẳng vấn tóc. Nàng mặc một bộ tứ thân, áo khoác ngoài màu mật ong, váy đen và một chiếc yếm lụa đỏ. Những vật hồi môn mà trước lúc nàng vào cung, Tào thị đã dặn dò Tế Khang phối hợp với từng cử chỉ ngôn hành sao cho tử tế đoan chính.

Trong Âm Tâm Sắc điện, chiếc yếm đỏ vung cao, tà áo nàng trong lúc thi lễ bay bay theo gió, tựa như cánh bướm mỏng manh đang chao nghiêng trên bầu trời. Đôi lúm đồng tiền khắc sâu, nàng đang cười với hắn.

Thái tử thế nhưng ngẩn người.

Lúc bị Thái tử nhìn chằm chằm, Tế Khang mới chợt nhớ ra rằng, ngay cả lúc người đàn ông này là một hoàng đế thanh tỉnh không chút men say, ngồi trên ngôi cao bễ nghễ thiên hạ, nàng vẫn chưa gặp mặt người này lần nào. Có thể nói rằng, nhận thức của nàng về người này cũng giống như cách nàng nhìn đến mặt chữ trong Kinh sách những lần hội chùa hội miếu, tuy những nét chữ bay bướm trong đó đẹp thì có đẹp đấy, nhưng nàng nhìn mãi vẫn không hiểu.

Trái lại, khác với vẻ ngẩn ngơ của một dân nữ làng Bưởi mới chân ướt chân ráo tiến vào Âm Tâm Sắc điện vừa được một ngày, lúc thấy thái tử nhìn Cám chằm chằm, Thuận Nô vội vàng lên tiếng giải thích:

“Bẩm Thái tử, Cung phục do Sở nội vụ chuẩn bị, hai hôm sau sẽ cấp phát cho Âm Tâm Sắc điện.”

Đoạn, lại hữu lễ mà thông cáo với Tế Khang nương nương :

“Thưa lệnh bà. Ngày mai, nữ quan Tôn Nữ Hoằng Nguyên sẽ đến dạy cho người các loại lễ nghi cung đình.”

Một lần nữa nàng ngồi vào chỗ của mình, đế vương mới thấy được toàn bộ diện mạo của người con gái trẻ đó, cười hỏi.

“Trẫm từng nghe Tâm Sắc hoàng hậu nói qua, bộ dáng xuất chúng như này. Ngươi hẳn là em gái của nàng đi ?”

“Muôn tâu. Hoàng thượng quá lời. Được thánh thượng nhớ thương là phúc phần của tiện thiếp.”

“Ha ha.. Vậy ra nàng cũng thích chúng nhỉ ?”

*

Nói rồi đưa mắt nhìn quanh. Trên nóc Âm Tâm Sắc điện, trên đỉnh đầu bọn họ, những điểm đen chi chít đang chập chờn trước trận gió lùa ngoài cửa sổ, qua tầng lụa mỏng còn nghe ra những tiếng ríu rít.

“Những sinh mệnh có tự do, sải cánh bốn biển, nhưng suốt đời tự lực cánh sinh..”

Nói rồi như có như không mà nâng mắt nhìn người con gái đẹp đang ngồi trên tháp.

“Lại nói, có những sinh mệnh dù không có tự do, không có quyền mưu cầu, đổi lại một đời không lo..”

“Thứ lỗi, thần thiếp ngu muội, không ngộ ra chỉ điểm, xin hoàng thượng trách tội.”

 Cám cúi đầu, bóng ma khiến không ai nhìn rõ biểu cảm trên mặt nàng.

Cũng trong lúc đó, vì dõi theo những cái lồng son đong đưa qua lại làm hắn choáng, Thái tử nhắm mắt, cho tôi tớ lui ra, đoạn tự mình nhu nhu hai bên thái dương.

 

*

“Chỗ này chỉ ta với nàng không cần thủ lễ. Có vẻ như nàng đang có chuyện muốn nói với ta, đúng chứ ?”

“Nhưng cả hai chúng ta chẳng phải đều đang có chuyện muốn nói với nhau sao, Thái tử ?”

 Thái tử thoạt tiên sửng sốt, sau đó mím môi phá lên cười, không ngừng lại được.

“Ha ha ha.. Quả nhiên là như vậy, thú vị thú vị. Thảo nào Tâm Sắc lại khư khư giữ nàng bên mình như vậy. Được được.. Nàng cứ nói trước đi. Ta đang nghe đây.”

“Vậy chúng ta cùng nói đi. Cả thiếp và người.”

Không chút phản đối, Thái tử liền chấp nhận. Và thế là Tế Khang nương nương và thánh thượng đồng thanh hô lên một câu như thế này :

“ Tâm Sắc hoàng hậu đang ở đâu ?”

 Thái tử đập bàn phấn khích, còn Cám, nàng vừa nói vừa mở một cái lồng, một khối bông tròn xanh xanh vàng vàng như nhung từ cửa lồng bay ra, đậu lên trên bậu cửa sổ.

Sau một hồi, lau đi nước trên khóe mắt, Thái tử đột nhiên lấy lại vẻ mặt lúc mỗi sáng ngồi trên ngai vàng.

“Rốt cuộc thì Tâm Sắc hoàng hậu đã nói với nàng những gì ? Tỷ như chuyện về đế quốc Champa chẳng hạn ?”

“Thánh thượng cho rằng nàng sẽ bàn việc triều chính với một người suốt ngày say mê mấy trò tiêu khiển cá chậu chim lồng như này sao ?”

Lại một đốm nhỏ từ trong lồng son vút ra, đậu trên nóc Âm Tâm Sắc điện.

“Vậy phải xem.. Ta cũng thật ngạc nhiên vì sao Tâm Sắc hoàng hậu lại tín nhiệm ta như vậy. Nữ nhân đáng sợ kia có xuất hiện hay không, nếu ta động tay động chân với em gái của nàng một chút ?”

 Thái tử bước một bước dài và bắt lấy cánh tay nàng. Một khuôn mặt sáng như trăng rằm, lúc cười rộ lên, lộ ra đôi lúm đồng tiền khắc sâu.

“Thánh thượng, dừng tay !”

Nàng cảm thấy gò má nóng và ướt. Nàng cảm giác được hơi thở của kẻ xa lạ. Nàng nghe thấy bóng tối tràn về, len lỏi từng ngóc ngách. Nàng nghe thấy tiếng vàng anh đang la thất thanh trong Âm Tâm Sắc điện. Nàng ngửi được mùi khét của vải bông, mùi gỗ cháy sém.

“Cứu giá !”

“Cứu giá !”

“Người đâu ?”

“Tâm Sắc..”

“Em..”

“Xin lỗi..!”

 

 

 

 

./

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16