Bách Hợp Tiểu Thuyết

❥ 9.1 : Khóc sau lưng Bụt, khóc trước mặt em [1]

511 0 2 0

❥  9.1 : Khóc sau lưng Bụt, khóc trước mặt em [1]

Trời không cho tôi tất cả nên tôi mang nhiều dối trá với người ta..

 1*

Mùi cá bống kho tiêu tanh nồng quẩn quanh gian bếp nghi ngút khói.

Tào thị chễm chệ ngồi trên ghế, thong thả nhai rau dưa, thỉnh thoảng lại gắp một khứa cá kho bỏ vào trong chén cho Cám.

“Không ngon sao ?”

Thị hỏi, chợt nhận ra con gái từ nãy giờ vẫn chưa động đũa.

“Con không sao. Có lẽ là mới ốm dậy.”

Cám đẩy bát cơm sang một bên, cầm thìa uống chút cháo. Hạt sen còn nằm dưới đáy chén, thị đã đứng dậy thu thập bát đũa mang xuống. Lúc đi ngang gian bếp, vô tình vướng tay áo vào cái mấn màu xanh ngọc treo ngang gác bếp, thị lại ngơ nghếch đứng nhìn.

“Muộn thế này còn chưa về sao ? Bảo sao lúc gặp chuyện chỉ biết khóc gào với Bụt ? Hừ. Cái Cô Hĩm cứng đầu hết thuốc chữa này.”

Hai nắm tay siết chặt, thị thều thào, cứ như thể đang nói với màn mưa lâm thâm bên ngoài.

2*

Sét đánh đùng đùng ở phía đằng đông.

Dưới tán cây gạo đỏ ối bên sông có một người đang đứng, lưng áo sũng nước, hai tay xoa lấy đầu vai, chốc chốc lại run lên cầm cập. Lặng im, người nọ đang đứng tựa lưng vào cây gạo, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt. Ánh mắt thâm sâu chất chứa u buồn đó, chẳng ai rõ người đó đang nghĩ gì.

“Không muốn sống nữa hay sao, giờ này còn lêu lổng ở ngoài đồng ?”

Tấm tròn mắt nhìn một người mặc áo sống, đội nón trơn đi về phía mình. Khi tia sét xẹt ngang bầu trời, xóa đi nửa bên bóng tối trên khuôn mặt người kia, nàng ngẩn ra, mặt ngắn tũn.

“Em sao lại tới đây ?” Tấm hồ hởi, nghe ra có chút vui mừng.

*

“Đến xem chị chết chưa, mẹ tôi lại phải tội với làng. Ây..” Cám phủ thêm áo sống lên người chị kế, vòng tay mình qua cổ người nọ, buộc chặt cái khóa cài bện bằng tơ chuối. Xong xuôi, thị phủi phủi nước đọng trên tóc giúp nàng, đồng thời, cánh môi mỏng đanh đá vẫn không quên cợt nhả ngả ngớn.

“ Cám..”

Tấm khẽ gọi, giọng ngập ngừng. Từ cái hôm ngoài giếng, khoan.. Từ khi nào đấy nhỉ ? Tấm bần thần.

Bọn họ ít khi chạm mặt nhau. Tấm và Cám. Tấm quần quật ngoài sân dưới bếp. Cám lười nhác nghịch tò he, đùa ô ăn quan, khi thì ngoài buồng, lúc lại cạnh vườn.

Tào thị sau bao tháng ngày hoài công dường như cũng đã từ bỏ đi cái ảo tưởng giáo dưỡng uốn nắn mà một đấng sinh thành nên có. Bà gần như đã hết cách hết lời với kẻ bất hảo nọ. Cam chịu. Dần chấp nhận. Có lẽ là ý trời. Bà tự nhủ, cũng tự an ủi.

Kình nghê vui thói kình nghê

Tép tôm hãy cứ yên bề tép tôm

Nếu có thể an yên sống qua, như vậy đã là phước phần trời độ mấy đời.

*

“Em quan tâm chị sao ?”

“Hả ? Ừ, rất quan tâm..”

Khi lời này vừa dứt, Tấm chăm chăm nhìn về phía một người con gái đang mải cúi đầu nhặt guốc.

“Còn nữa, mau về mà xem con bống của chị, bị người ta xuống tay làm gì. Thì chị..” Phủi phủi hai ống tay áo, Cám xoay người, lầm bầm làu bàu, guốc cặp nách, chân trần bước đi nghiêng ngả. “Cũng chẳng bận lòng hỏi tôi mấy chuyện vô bổ này nữa đâu.”

Một trận ợ khan chua ngấy hốc lên cổ họng. Thị bần thần che lấy miệng. Gió táp lên khóe môi mỏng cong cong đanh đá. Một tay đang nắm tay Tấm, một tay thị xách cạp váy. Xuôi theo một đường về nhà, Cám dẩu môi khe khẽ huýt sáo, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không thành tiếng.

Chỉ mươi hôm nữa thôi, theo những gì thị trải qua ở một kiếp, chẳng quá nửa tuần trăng, theo phong tục đương triều, vương tử duy nhất của vương quốc này trước lúc lên ngôi sẽ mở hội ướm hài chọn vợ. Nửa năm sau đó, thái tử đăng cơ, hoàng phi theo đó nghiễm nhiên trở thành đương kim hoàng hậu, dưới một người trên vạn người.

Nghĩ đến đây, đôi mắt hoa sen len lén nhìn lướt qua gương mặt lấm bùn đang sũng nước mưa kia, như thể, mong muốn bắt lấy cái khung hình với nét mặt thỏa nguyện của kẻ nọ. Nhưng người con gái đó, lạ thay, vẫn đang mải miết cúi đầu.

Nào, nào ? Ngẩng lên ! Ngẩng lên ! Được kết hôn với người mà mình hằng đêm mơ mộng, thầm thương trộm nhớ, chuyển đến chung sống ở nơi khác, được săn sóc được nâng niu. Kể từ đây sẽ không còn những tháng ngày cơm thiu canh mặn, quần áo giật gấu vá vai, ngủ nơi xó bếp. Cuối cùng cũng phá kén thành bướm, an hưởng một cuộc đời tròn trĩnh xinh xẻo tựa hòn bi ve như vậy, dù là ai thì cũng phải dõi mắt chờ mong, hoặc là mãn nguyện trong lòng, đúng không ?

Rồi thị Cám nhướng mắt nhìn cổ tay mình bị người bắt lấy, lòng bàn tay nhớp mồ hôi.

“Khoan đã.”

Khi Cám thu tay lại thì Tấm bắt lấy. Khi Cám rụt tay lại thì Tấm bắt lấy. Khi Cám giật tay lại thì Tấm bắt lấy.

“Hử ?” Một tay đỡ lấy cái đầu nặng như búa bổ, thị Cám quay đầu lại nhìn. Mồ hôi người kia túa nhẹp lòng bàn tay thị.

 “Em cũng đang nghĩ những gì chị đang nghĩ phải không ?”

“Hả ? Nghĩ gì ?”

Vuốt lấy khuôn mặt khô như rang, Cám cố nhướng mắt thật lớn để nhìn cho được rõ. Đôi đồng tử màu hạt nhãn nheo nheo, thị bắt gặp cái người mà mười sáu năm qua thị gọi-là-chị-gái đó đang nhìn thị chằm chằm, tựa như muốn dùng ánh mắt làm vũ khí sát thương. Có điều gì đó trong mắt Tấm khiến thị cảm giác lạ lẫm.

“Rốt cuộc thì, em muốn gì ?” Xiết chặt năm ngón tay sen trong lòng tay mình, Tấm bước đến. “Em muốn gì ?”

“Hả ? Em muốn gì ? Muốn.. ừ.. Đi về nhà ! Chị với em cùng đi về nhà nào. Nhanh ! Này, đau quá ~! Buông em ra !” Ngẩn tò te nhìn Tấm, Cám thúc giục.

“Chị không về !”

Tấm gạt tay thị ra. Giờ thì tươi cười của Cám cương cứng thực sự. Thôi giãy nãy, thôi xoa tay, mặt ngắn tũn, thị đứng như trời trồng mà nhìn Tấm.

“Em cũng đang nghĩ những gì chị đang nghĩ phải không ? Đúng không ?” Tấm gào, giọng nàng ngập tràn không cam lòng, vừa nói nàng vừa lắc mạnh vai Cám, khiến thị vốn đã đứng không vững lại càng chao đảo một trận.

Khi Cám nhận ra điều dị thường này thì đã quá muộn. Thị nhận thấy Tấm đang tròn mắt nhìn thị. Bên dưới mái tóc mây bồng sũng nước là một ánh mắt sâu thẳm u buồn và khó đoán.

Lại là cái ánh mắt không nên có đó ! U uất bi thương ! Tấm không nên mang một ánh mắt như vậy mà nhìn thị. Không nên !

Chẳng rõ lúc nào, lưng thị bị áp sát lên cây gạo, thị thậm chí còn cảm nhận được từng thớ gỗ của bộng cây.

Giằng co một phen, cuối cùng bởi vì yếu thế, Tấm mím môi, thiếp mặt đến càng gần. Hai tay Cám bị nàng cố định trên đỉnh đầu, dùng sức đến nỗi cổ tay nổi rõ những vệt đỏ tấy.

“Này ?”

Ở cái tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu, nhưng vì lười lao động đã quen, Cám chỉ có thể tròn mắt bất lực nhìn mọi thứ xảy ra ngoài tầm kiểm soát của thị. Và.. Khỉ thật ! Thị lại còn đang say rượu nữa chứ !

Rất lâu trước lúc bị vân vê xoa nắn biến dạng thành đủ loại hình thù, môi thị bị tách ra. Rồi tiếng nhóp nhép khi khoang miệng bị lấp đầy vang lên. Thị nhắm mắt lại. Lẳng lặng đếm. Năm lần về bên phải, sau đó lại năm lần về bên trái, tiếp đó là vòm họng, răng cùng, lưỡi gà.. Thị có chút dở khóc dở cười khi mọi việc xảy ra trong khoang miệng hệt như thị dự đoán. Như mọi lần. Lần nào cũng vậy.

“Lần nào cũng vậy” cũng có nghĩa “chẳng phải lần đầu” phải không ? Đây là lần thứ mấy ? Và thực sự thì, thị cũng chưa bao giờ tự hỏi đâu là lần cuối. Những gì Tấm làm với thị. Thị cảm thấy điều đó chẳng quan trọng.

Đang say, Cám nhíu mày cam chịu, nhẫn nhục.

Thị cảm giác cái ót mình ma sát lên thân cây rất dữ dội, thậm chí da thịt đã bắt đầu rát râm ran khi mồ hôi nóng túa ra. Đâu đó đã bị trầy xước. Thị chắc thế. Có một vài sợi tóc bị vướng rối lên cành, bị giật rứt ra, đau nhói óc.

Những tiếng thở hồng hộc ở cự ly gần che lấp thính giác của thị. Môi Tấm, sau nửa ngày lang thang ở ngoài đồng, đã bị gió mưa khiến cho khô nứt. Những khớp tay chai sạn vì làm việc nặng của nàng khi chạm vào mặt thị, sơ ý cào ra từng vằn đỏ. Nhiệt tình và mạnh bạo, môi Tấm quyện chặt vào môi thị, cướp lấy hơi thở. Môi Tấm mềm và ấm..

Mắt Cám thoáng mơ màng.

Giữa lúc môi lưỡi bị giam giữ, thị cảm nhận được rất rõ có cái gì đó đang ở trong khoang miệng thị trượt tới trượt lui, lướt tới cổ họng, khiến thị khó thở. Thị muốn lui về sau nhưng lại bước hẫng. Trước mắt thị bỗng tối sầm.

“Nuốt đi.”

“Ngoan.”

“Sẽ đến lúc ngươi nhận ra rằng, trên cuộc đời này, nếu chính ngươi không tự mình cứng rắn, người khác sẽ chà đạp ngươi, bức hại ngươi, biến ngươi thành một món đồ chơi không hơn không kém. Cho dù là những kẻ chí thân tối thượng.”

“Khi làm chuyện này, mi đang nghĩ về ai ? Ây.. Có lẽ, ta biết đấy. Để ta nói thử xem đúng không nhé ?”

“Tiếc ? Hận ?”

“ Xem kìa, khóc cái gì chứ ? Ôi tình yêu, còn chưa kịp bắt đầu đã vội giãy chết. Hây..”

“Thật đáng thương ! Đáng thương làm sao ?”

“Nuốt đi.”

“Ngoan lắm !”

“Không phải !”

Trong mưa, giữa một mảnh tăm tối, thị hô. Hai tay thị quờ quạng xung quanh, bắt lấy bất cứ cái gì trong tầm với. Thị đã bắt được một cái đầu đầy tóc. Thị túm lấy cái đầu đó. Hung hăng giật tóc.

“Đừng !”

“Không phải như vậy ! Không phải như vậy !”

“Tôi có thể ! Tôi có thể !”

Giữa những tiếng hô hoảng hốt, thị bừng tỉnh.

Thị đang ở đâu ? Thị đang ở cạnh ai ? Những gì đang diễn ra ? Thị bắt đầu thì thào, lặp đi lặp lại trong vô thức : “Tôi có thể ! Tôi có thể !”

Thị có thể ! Thị có thể !

Quá nhập tâm, Tấm vẫn đang tiếp tục di chuyển bên trong Cám. Đầu lưỡi nàng chiếm đoạt khoang miệng Cám dồn dập và có quy luật. Hô hấp khó khăn. Trong lúc điên cuồng, phần che yếm trước ngực của cả hai gắt gao cọ xát. Bộ ngực phồn thực của Tấm không ngừng chèn ép khiến Cám đau tức khó thở. Qua cái yếm lụa mỏng tang mà hiện thời đã ướt sũng nước, chẳng rõ mồ hôi hay là nước mưa, Cám dường như cảm nhận được trong cơ thể mình có cái gì đó khác thường.

“Cho dù em không muốn thừa nhận. Nhưng em xem. Chúng cũng đã có phản ứng..” Cao hơn Cám nửa đầu, Tấm hơi cúi khuôn mặt ửng đỏ xuống, cười nói.

Cho đến lúc Cám vẫn chưa kịp hoàn hồn chuyện gì đang xảy ra, thì thị trơ mắt nhìn chỗ nào đó nhô cao trước ngực mình bị một đầu tóc xanh che lấy.

“Rất xinh đẹp..”

“Đừng ! Đừng mà ! Đừng !”

Cám thét to như một con lợn bị chọc tiết.

Ngay cả Tấm đang há miệng thở dốc cũng bị tiếng gào của thị khiến cho giật mình. Nàng lập tức dừng lại động tác hôn Cám, đang định hỏi han thì trước mắt nàng chợt tối sầm.

“Đi ra !”

Ầm ầm..

Một tia chớp lướt qua trong đôi mắt Cám, ả vô lực tựa lưng vào gốc cây gạo thở dốc, nhìn đến người đang quỳ dưới đất bằng đôi mắt vằn đầy tơ máu. Trong cơn hoang mang bất định, ánh mắt ả nhìn người nọ như nhìn một con quái vật. Ngỡ ngàng đến mức không thể tin, ả lẳng lặng trừng kẻ nọ lắp bắp nhìn mình:

“Chị xin lỗi.. Chị không nên, chị..”

./

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16