Thì đừng khóc, dù xa lòng em vẫn biết..
“Đưa tay kia của em cho chị xem !”
Tấm đỏ mắt hỏi, khoảnh khắc ấy, khóe mắt Cám co giật, thị có chút chột dạ, muốn né tránh. Cám bắt đầu hối hận. Lẽ ra, thị không nên cho bống ăn, thị không nên làm cái việc mà chỉ có Tấm nên làm, chỉ có Tấm mới đủ tư cách.
Bởi vì không nhận được sự hợp tác của đối phương, Tấm gắt lên.
“ Cám !”
Cám cứng người. Thị đinh ninh Tấm không hề hay biết chuyện thị đến đây, cho bống ăn mỗi ngày. Làm sao mà biết được chứ ?
“ Cám.. thứ gì trong áo em vậy ?” Tấm kiên nhẫn hỏi. Lần đầu tiên, một người nội liễm nhu mỳ lại muốn truy nguyên đến cùng, đuổi tận giết tuyệt.
“Có quan trọng không ? Chị Tấm ?” Cám phản vấn, ánh mắt dò xét Tấm, vẫn không có gì khác thường, không có vẻ gì là Tấm đã phát hiện ra, cho nên cảm giác chột dạ vừa nãy chỉ là ảo giác của thị mà thôi.
“Em đang giấu chị cái gì hả Cám ?”
“Cám ơi, xem mẹ mang cái gì về cho con này !”
Tiếng Tào thị gọi với từ sân trong khiến Cám bừng tỉnh. Trong lúc Tấm còn đang ngẩn người, Cám giật phắt cánh tay lại, cười cợt.
“Tôi đây có gì phải giấu chị chứ ?” Cám dửng dưng nói, đột nhiên xoay người lại, đi đến trước mặt Tấm.
“Nhưng nếu như chị đã thành tâm muốn biết, thì tôi đây cũng sẵn lòng trả lời..” Cám bắt lấy hai tay Tấm phủ lên trên cái yếm đào, giúp đôi tay đó chạm đến cái viền bát sứt mẻ quen thuộc. “Đây. Chị tự xem đi.”
Một tiếng loảng xoảng.
Chiếc bát sành rơi xuống nền gạch, vỡ tan tành. Tấm mở to hai mắt nhìn thẳng vào Cám, lại cúi đầu nhìn những mảnh vỡ.
Theo tiếng Tào thị ồn ào, bóng lưng Cám dần xa. Tấm lặng nhìn những mảnh vỡ trên nền gạch đỏ, tựa như sương giá trên miệng vết thương đầy máu, vẫn đang không ngừng mở rộng.
Trăng sáng.
Vạn vật dưới ánh sáng ngân bạch như được khoác thêm một lớp áo lung linh kỳ ảo.
Bên miệng giếng rêu xanh có một người con gái đang ngồi. Nàng lặng nhìn những mảnh vỡ sắc nhọn trên nền gạch đỏ. Cái yếm lụa trắng, áo ngoài màu xanh ngọc, như một pho tượng tạc từ thuở hồng hoang, nàng ngồi trên thành giếng hồi lâu vẫn chưa động đậy.
Đêm yên tĩnh truyền đến từng đợt sóng sánh bất thường. Nghe như tiếng vọng từ ngàn xưa của biển cả, dần dà lớn dần thành những ngọn sóng xô bờ, ào ạt lan tràn, đổ ập lên hang ổ của loài giáp xác bé nhỏ bốn cẳng hai càng đang nô đùa trên bờ cát.
Có tiếng quẫy nước, rồi thình lình từ phía bên dưới tối tăm, nơi ánh trăng không thể chiếu tới, một người nhô đầu lên khỏi mặt giếng. Tóc ướt xoã vai, cả thân hình lấp lánh dưới trăng. Một cái nghiêng người, người đó duyên dáng thành thục ngồi bên cạnh Tấm trên thành giếng.
Khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, người con gái vuốt ve cánh tay ngọc ngà, từng chiếc vảy tinh xảo phát ra lân quang ảo diệu. Nàng khoác nước lên mặt, từng hạt nước như những hạt châu theo từng đường nét hoàn mỹ nhỏ xuống giếng. Cái yếm trắng trước ngực loang lổ nước, dán sát vào da thịt.
Bóng trăng phản chiếu bóng nàng. Hoàn hảo và toàn bích.
“Không có gì để cho ta ăn sao ?”
Mỹ nhân vươn những ngón tay thon dài vuốt mặt, lúc chạm đến khóe miệng, môi nàng bất giác vẽ ra một độ cong. A~ cháo hạt sen, dù sao nàng vẫn thích cơm chiên hành tím mỡ lợn hơn, chỉ ngại mỗi lần như vậy mặt giếng lại nổi đầy váng dầu. Đã lâu không thưởng thức. Hương vị đó, thiệt là hoài niệm !
“Từ bao lâu rồi ?” Tấm không xoay người lại, lời nàng theo tiếng gió vi vu giữa vườn cây um tùm, nghe không rõ vui buồn. “Ngươi gặp nàng từ bao giờ ?”
Bên cạnh Tấm truyền đến từng trận khúc khích cười.
Mỹ nhân tóc xõa cúi gập người trên miệng giếng, tựa hồ như chỉ ít phút sau liền rơi trở lại hố sâu tăm tối bên dưới. Nàng cười đến vui vẻ, dù rằng rất muốn nhưng trên hốc mắt cũng không nhỏ ra chút nước mắt nào để biểu thị sự oan ức. Nàng cười, theo động tác của nàng từng chiếc vảy tinh xảo càng phát ra lân quang ảo diệu.
“Để ta tính xem..”
Vẫn đưa lưng về phía Tấm, nàng quẫy cái phần được tính là hai chân dưới nước, thỏa chí nô đùa, ánh sáng bạc qua tầng vảy bóng loáng như gương phản chiếu ánh trăng, liền đó, cả miệng giếng phút chốc sáng rõ.
“Dường như là trước lúc gặp ngươi, lúc ở trong giỏ trúc ấy nhỉ, chủ nhân.. người đừng quên..”
Ở lần cuối cùng, nàng chợt quẫy đuôi thật mạnh khiến nước trong giếng như những tia pháo nhỏ, bắn ra ngoài, bắn lên cả mặt nàng, khiến lưng áo người bên cạnh cũng hiện ra những vệt loang lổ.
“Chính là nàng đã mang ta giao cho ngươi..”
“Giờ đã đến lúc nàng trả ơn cho ta rồi đấy.”
Một giọng nói lạnh như băng xuyên vào tai mỹ nhân tóc xõa khiến nàng ngưng cười. Tấm nói, chẳng phải câu hỏi mà là một câu khẳng định.
“Thật sao ?”
Tiếng gió ù ù, rồi từng trận tí tách bên hiên, nơi miệng giếng rêu xanh không người lui tới, dưới nền gạch chỉ có những mảnh vỡ nằm lăn lốc.
Đêm mưa.
Như những ngôi nhà ở làng Bưởi đã sớm tối đèn, gian nhà rộng lớn của Ân gia, nơi có một góa phụ và hai cô con gái cùng cha khác mẹ đang sống ở bên trong, cũng tẻ ngắt. Ánh trăng xuyên qua song cửa, chiếu lên trên hành lang những vệt sáng trắng như từng chiếc song sắt trong lao ngục.
Ván tranh vách nứa, nơi cuối hành lang, gác bếp không một bóng người.
Cái áo ngoài màu xanh ngọc, yếm trắng, thắt lưng, váy đũi.. từng kiện từng kiện bày lên trên mặt đất, từ cửa ngoài dẫn đến bức mành chắn ngang giữa phòng mới dừng lại. Dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn mỡ chuột hắt ra cửa, phòng trong truyền đến từng trận tiếng thở dốc, dồn dập lại xa lạ.
“Con hãy nhặt xương nó, kiếm bốn cái lọ bỏ vào, đem chôn xuống bốn chân giường con nằm.”
Theo lời khấn lầm rầm lặp đi lặp lại, trong phòng Tấm, một thánh cô đang bày lễ hầu đồng.
Trên giường tre không có chiếc đĩa sành đựng giấy bạc, tiền đồng hầu thánh. Cũng chẳng có những cút rượu đỏ, nhang đèn, nến thơm, quạt xếp hay tơ hồng.
Trên mặt giường tre là một chiếc yếm lụa trắng thêu chỉ vàng đã ướt sũng.
Thánh cô không có áo lễ khăn phồng, chẳng có chùm phất đính tua rua hay kiếm gỗ treo bội ngọc. Dưới ánh đèn mỡ chuột, tấm lưng trần lấp lánh thứ ánh sáng huyền nhiệm.
Không khí lặng ngắt như tờ.
Chẳng có nốt những bài văn khấn hầu mẫu. Thánh cô cúi gập người trên phản, suối tóc dài phủ kín mặt nàng khiến cho kẻ hầu đồng không thấy được thái độ của cô mẫu lúc đàm luận với đức thánh Thượng Thiên, cứ như vậy, nàng vừa nức nở vừa niệm chú:
“Aa.. đừng..”
“Đừng.. chỗ đó.. chị.. ha.. aa..”
Tuy đang bận rộn với thánh điển, sau bức mành tre, Tấm vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của một người nữa đang có mặt trong phòng nàng.
Ánh mắt nóng rực và từng luồng khí hít thở không theo quy luật đó..
Ai đó đang đứng sau bức mành tre chết lặng. Ai đó đang nhìn thị trong lặng thinh. Ai đó đang dùng bức mành tre làm lằn ranh để ngăn cách một phần thế giới này, nhưng sẽ chẳng bao giờ dám cắn răng bước tới.
Trong cơn mê man, Tấm chợt mở lớn hai mắt.
Có chút ngoài dự liệu, nhưng không có sự sợ hãi sâu xa, hay lo lắng về hậu quả. Thị biết rõ là ai đang ở sau bức mành tre đấy, nhưng thị chẳng buồn lên tiếng đánh vỡ. Thị thờ ơ, hệt như những lần mười sáu xuân xanh, những đêm nguyên tiêu hái lộc đầu cành, thị lúc ấy còn chưa biết vấn tóc cài trâm.
Giờ đây, thị khi nào thì đã đánh mất cái loại ước ao được vào cung, được gánh vác trọng trách mẫu nghi chi lễ. Dù rằng, đó lại là kỳ vọng mong mỏi của biết bao cô gái làng Bưởi, và thậm chí là cả Đại Việt Siêu To.
Thị chẳng hề muốn làm mẹ.
Thị chẳng hề muốn một lần nào làm mẹ.
Của những đứa con thuộc về một người chồng quyền quý- nhưng chỉ mãi mãi là một người đàn ông xa lạ, người thị chưa quen, chưa bao giờ gặp mặt. Huống chi, nảy sinh tình cảm ?
Thị đã có người thị yêu. Thị đã có giấc mơ của chính mình. Ảo mộng hạnh phúc đang được thị thêu dệt nên bằng những ngón tay mảnh khảnh vương chỉ bạc, bằng làn da thanh thoát, bằng tiếng ngâm nga trên khóe môi hổn hển kêu rên ghép chữ thành tên của người nọ - người thị yêu. Chân thực và sống động. Giấc mơ lứa đôi giữa thị và kẻ nọ.
Dù rằng, kẻ đó chưa một lần nói yêu thị !
Sau bức mành, người kia vẫn sẽ đứng đó lặng nhìn thị và chắc chắn sẽ không bao giờ vượt qua một tầng ranh giới vốn chỉ cách một bước chân.
“Aa.. đừng..”
“Đừng chạm chỗ đó.. ư..”
“Đừng cắn chúng.. a.. aa.. chị không.. aa..”
Xung quanh nàng, hỏa hoa đang đua nở, lung linh rực rỡ như trong đêm hội làng tiết nguyên tiêu, tiêm đèn chói sáng như ánh pháo trong điện Thái Hòa, những ngọn hoa đăng đang thả trôi trên chiếc giường tre, kim sa đang thêu lên trên chiếc yếm lụa trắng và váy áo nàng đang đặt ở đầu giường, ngọn đèn dầu nơi đầu nằm cũng được độ thêm một tầng Phật quang chói mắt.
Rồi thình lình tất cả tối sầm.
Mở mắt trong bóng tối, Tấm cảm giác được một làn da mềm mại lướt qua mi mắt, chất vải thô ráp cọ xát lên má có chút ngứa, và một hơi thở gấp gáp đang phả hơi nước bên tai. Tấm lưng trần của nàng đang ma sát với lớp vải lụa mượt mà trơn nhẵn, lại ấm áp đến điên dại.
Trong bóng tối, một thứ gì đó ấm áp lại trơn trượt như một con mãng xà lén lút bò lên trên tấm lưng trần của nàng, nhẹ nhàng lướt đến vai, quấn lấy cổ.
Tựa như Thạch Sanh, nàng bắt lấy mãng xà, nhưng không vung rìu chém vội, nàng chờ đợi, như là sợ mình lỗ mãng sẽ đắc tội, nàng cẩn thận tìm lời mà dò hỏi công chúa Quỳnh Nga đang ẩn nấp đâu đó nơi hang sâu.
“Là nàng sao ?”
Không có tiếng trả lời, hang tối yên ắng, nhưng bên tai nàng vẫn còn từng trận hít thở, tượng trưng cho sự tồn tại của một người nữa. Quỳnh Nga chắc chắn vẫn đang ở một chỗ cạnh chỗ nàng, vì một nguyên do nào đó mà không lên tiếng lộ mặt, song cũng không gặp phải bức bách hay nguy hiểm mảy may.
Mãng xà nghe được tiếng người liền vội vã trườn vào khe đá, mắt thấy sẽ trốn thoát. Nàng lại một lần chế trụ nó, khiến nó giãy dụa trốn tránh. Nàng quyết đoán không chờ Quỳnh Nga nữa.
“Đừng..”
Nàng mang Mãng xà đến hai tòa thạch tháp kỳ vĩ, một đôi kiến trúc chọc trời, được xây dựng kỳ công và lặng lẽ suốt mười sáu năm, đến khi hoàn thành trên đỉnh tháp được đặt riêng rẽ mỗi nơi một viên xá lợi của một cao tăng Lĩnh Nam, đã được niêm phong cẩn mật. Bọn họ đến đỉnh tháp, nàng chỉ cho Mãng xà viên xá lợi với một niềm tự hào vô bờ bến. Mãng xà không nói gì, nó ngậm ngọc nhỏ vào mồm sau đó lại dùng đầu lưỡi đỏ phun ra, rõ ràng không hề hứng thú. Tuy có chút mất mát, nàng không trách Mãng xà, nàng lại dắt nó trèo xuống theo sườn đồi, vượt qua thung lũng.
Trước mắt họ là một bờ cát mênh mông, Mãng xà vui vẻ cọ xát lớp vảy bò sát của nó vào trong cát mịn nóng bỏng, nó bò trườn lăn lộn trong sa mạc rộng lớn, thân mình khổng lồ không làm khó được nó. Cứ như vậy mà bò qua ba vòng, nó phát hiện trong sa mạc có một miệng giếng bị bỏ hoang.
Mãng xà chỉ cho nàng miệng giếng, khi bọn họ nhòm vào trong, thì thấy đáy giếng rất nông, hoàn toàn khô cạn, những viên gạch cũ nát rong rêu chứng tỏ đã lâu không được ai dùng tới.
Mãng xà thế nhưng yên lặng nhìn đến miệng giếng. Nếu nó không phải là động vật máu lạnh, nàng còn thật tin rằng nó sẽ nhỏ lệ. Nàng muốn dắt nó đi, nhưng bây giờ nó lại cố ở lỳ một chỗ, không muốn theo cùng nàng. Và thế là một người một xà bắt đầu giằng co giãy dụa.
Mãng xà liều chết không đi, nàng túm lấy cổ nó quăng vào trong một cồn cỏ đẫm sương. Mãng xà sợ hãi ngó nghiêng dò xét cái ốc đảo vừa hiện ra trước mắt nhưng không dám tiến vào. Nàng túm cổ Mãng xà.
Bọn họ đi dọc theo cồn cỏ, đến một con suối trong ốc đảo, Mãng xà lại muốn chạy trốn song vẫn bị nàng tóm được. Nàng ném nó xuống suối, mặc cho một thứ chất lỏng đặc quánh đang bám lấy từng phiến vảy của nó, mắt thấy sẽ bao trùm lấy nó, khiến nó giãy dụa cầu cứu. Mãng xà không biết bơi.
Tấm hả hê mà nhìn thấy Mãng xà sắp chết đuối trong dòng suối. Nàng cười như một kẻ điên, mặc cho con Mãng xà tội nghiệp đang thoi thóp vẫy vùng. Dẫu sao thì Quỳnh Nga đến cuối cùng cũng sẽ không xuất hiện ở đây, có vẻ như đối với một Lý Thông xảo trá lẫn một Thạch Sanh hiền lương, ai nàng cũng chẳng muốn gặp. Công chúa rồi sẽ về cung, công chúa sẽ ôm hôn phụ hoàng và các anh trai, công chúa sẽ không sống ở nơi hang tối này. Công chúa vẫn sẽ là công chúa, dù cho Mãng xà có tồn tại hay không tồn tại.
Còn Tấm, Tấm vốn không quen biết Quỳnh Nga, nàng chỉ tình cờ gặp được Mãng xà trên đường, nổi lên chút tâm hiếu kỳ mà đi cùng với nó, chơi đùa với nó, cuối cùng, vứt bỏ nó. Tấm hoàn toàn không bận tâm cho lắm.
“Đừng.. chỗ đó.. chị.. ha.. aa..”
“Aa.. đừng..”
Một đêm nọ tại làng Bưởi.
Giữa không gian yên tĩnh trong vườn nhà Ân gia, bất chợt xuất hiện những tiếng rên rỉ không xác định.
Trên một chiếc giường tre cũ kỹ, cái mà chỗ bốn chân giường vẫn còn những dấu vết đào bới và vùi lấp rất mới, những tiếng kẽo kẹt do thân giường bị rung động trộn lẫn với từng trận thở dốc và một chuỗi thanh âm kỳ quái. Tạp âm sánh quyện vào nhau khiến người ta cảm giác được một cỗ bức bối nghẹt thở.
Tấm đang gọi tên ai đó trong đêm. Giọng nàng đứt quãng nên không còn nghe rõ.
“ A..ha.. chị không thể.. ư.. không đừng..”
“Đừng chạm chỗ đó.. ư..aa..”
“Đừng.. ha..a..”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)