Bách Hợp Tiểu Thuyết

❥ 9.3 : Khóc sau lưng Bụt, khóc trước mặt em [2]

472 0 1 0

❥  9.3 : Khóc sau lưng Bụt, khóc trước mặt em [2]

Cũng đã đủ lớn để không đổ lỗi cho bất cứ ai trên đời này..

1*

“19 quán quân [ Đường lên đỉnh Olympia ] đều đã định cư tại Úc châu, chị ấy dù không đội vòng nguyệt quế, nhưng kết quả không thể khác hơn. Cái đất này vốn đã không thể cầm chân được những con chim ưng muốn sải cánh bay về nơi khác.”

“Nhưng sao em không nghĩ rằng, với điều kiện tốt hơn, ở một vị trí cao hơn, những vị quán quân đó và thậm chí là chị của em, có thể có cơ hội vươn xa hơn, duỗi bàn tay mang yêu thương đi muôn nơi, giúp đỡ được nhiều con người hơn nữa ? Ngay cả là vùng đất này, nơi quê cha đất tổ ?”

“Hừ. Đừng nói về chị ấy nữa. Nói về anh đi. Hai năm không gặp, chẳng lẽ những gì anh muốn biết là về chị gái em ? Phải ha, còn đỡ lời giùm chị ấy như vậy ? Nhất gái lớn hai nhì trai hơn một. Em thấy cũng đẹp đôi ha. Ui. Có cần em giúp gì không đây ?”

“Bậy nào.”

“Vậy kể em nghe đi. Trong quân đội có gì vui ?”

“Anh hả. Anh thì.. Sau khi xuất ngũ, anh sẽ về quê, mở một tiệm sửa xe máy. Nghe nhàm chán quá phải không ? Với anh, vậy là quá đủ rồi. Học hành thì không khá, chữ trả lại cho thầy..”

“Sao anh lại nói như vậy ? Trên thế gian này nào có ai mười phân vẹn mười ? Mỗi người đều có điểm mạnh điểm yếu của riêng mình. Sao anh lại tự ti như vậy ? So với khối người, anh cũng có những điểm tốt mà không ai sánh bằng. Em thấy được điều đó trong anh !”

“Hì, có sao ? Em chỉ giỏi gạt anh. A thôi thôi, đừng dỗi.. Thì em nói đi, được chưa ? Là điểm gì ?”

“Chân thành dũng cảm !”

“Dũng cảm ?” Chàng trai khẽ cười. “Ờm. Hy vọng đúng như lời em nói.”

“Em không có nói giỡn.”

“Anh cũng không có giỡn. Phụt.. Ha ha ha.”

“Đáng ghét ! Xấu xa ! Anh chỉ giỏi bắt nạt em !”

“Đáng ghét, xấu xa, bắt nạt cũng là những điểm tốt sao ? Ha ha ha. Tha cho anh đi !”

“Tha cho anh đi !”

“Tha cho anh đi !”

2*

Những tiếng thút thít phát ra từ đâu đó kéo thị trở về với thực tại.

Hơi nước trong không khí, cảm giác nóng cháy tê dại râm ran trong lòng bàn tay phải khiến thị tỉnh ra vài phần.

Thị đang ở đâu ? Đang cạnh ai ?

Thị nhìn quanh. Cạnh gốc cây gạo, có một người đang quỳ trên bãi bùn lầy, váy đụp bằng vải đay đã bắn đầy nước đọng, lấm lem chật vật. Chẳng biết đã lặp đi lặp lại những lời ăn năn đó bao lâu, giọng nữ dịu dàng trong trẻo quen thuộc đã lạc hẳn đi:

“Chị xin lỗi.. Chị không nên, chị..”

Khi nói, người đó thậm chí còn không nhìn thị.

Ánh mắt tan rã. Thị Cám cứ như vậy lẳng lặng nhìn mọi thứ xung quanh với một ánh nhìn vô định, như một kẻ tâm thần, trí óc vì tê liệt mà không còn có bất kỳ loại năng lực phán đoán nào. Thị ngơ ngác nhìn nước mưa đọng lại trên mái tóc mây bồng được tết gọn ghẽ kia đang nhỏ xuống từng giọt li ti lấp lánh. Mặt nghệch ra, thị hơi nghiêng đầu, nhìn trân trối.

Trong vô thức, Cám vươn tay ra.

Trước mắt Cám là một khuôn trăng đầy đặn, mày liễu mắt phượng. Dù không vấn tóc cài trâm, mang chằm vàng mấn ngọc, nhưng đây là diện mạo thuần thục nhất, thiện lành nhất, chân thực nhất - một sự hóa thân đầy đủ nhất của 32 tướng tốt mà đức Thích Ca Mầu Ni đã truyền giảng cho tăng chúng: Đau những cơn đau mà trời cao cũng khó đo lường, nhẫn được loại oan khiên mà người bình thường chỉ khi hóa điên mới có thể nhẫn. Nơi vầng trán, khuôn mày, khóe mắt này, những giá trị Chân - Thiện - Mỹ đã kết tinh đủ đầy, thấp thoáng nên vóc thành hình, chỉ còn chờ đợi gọt giũa tạc mài.

Chỉ chút nữa thôi, một khuôn mặt đang dần tiệm cận đến sự hoàn mỹ !

“ Gương mặt động tình của đứa con gái đó chẳng phải rất thú vị sao ?”

Khi chỉ còn cách chiếc khăn mỏ quạ của Tấm một lóng tay, những ngón tay của thị chợt xiết chặt gắt gao, dừng lại ngay giữa không trung. Chiếc yếm phập phồng. Cám nhắm hai mắt lại.

Đâu đó trong gió, một tràng hít thở nặng nề kết thúc, tiếp đó, tiếng lạo xạo của lá cây xao động vang lên, và rồi sau đó từng giọt nước đủ mọi kích cỡ theo tán lá lộp độp rớt xuống, hòa mình vào những vũng nước đọng đục ngầu. Nhưng động tĩnh lớn như vậy cũng không khiến người đang ngồi bệt dưới đất mảy may phản ứng. Dù rằng mưa đã dứt từ lâu.

Mưa tạnh. Nắng lên. Đây đó, khói bếp lam chiều nhuộm những lũy tre làng trong khói sương mờ ảo, giữa lúc tiếng sơn ca gọi nhau thánh thót, từ xa đến gần.

Tịch mịch lui xa. Những cơn ác mộng như ảo giác thoáng qua, cũng đã biến tan không dấu vết.

Sương tan để người ta kịp thấy rõ: Trên lối mòn ven một làng quê hẻo lánh nào đó, có cô gái nhỏ mồ côi cha mẹ từ thuở lọt lòng, không ngại khổ cực, dầm mưa chăn trâu. Lạ mà quen, quen mà lạ, hình ảnh cô gái nhỏ xuất hiện trong mỗi câu chuyện cổ tích bằng câu mở đầu “Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé mồ côi cha mẹ, sống với em kế và dì ghẻ.”

Nhỏ yếu. Đáng thương. Không chút lực kháng cự. Cần được chở che.

Nhìn thấy một cô gái như vậy, trừ bỏ Đức thánh thượng thiện chiến sa trường sẽ phát tâm chinh phục ngỏ ý nâng niu, ngoài ra, dù là bất kỳ ai đi nữa, khi thấy một sinh vật nhỏ yếu cô lẻ như vậy thì có đồng cảm hay không ? Có tiếc hận hay không ? Có đau lòng hay không ? Có xót thương hay không ? Thương không ?

Thương chứ !

Giữa một tràng thở dài, Tấm nghe một giọng nói truyền tới từ bên trên đỉnh đầu mình :

“Tấm.”

*

Cúi đầu đã lâu, bên má trái của Tấm chợt có một thứ gì đó lành lạnh lướt qua, đồng thời có một giọng nói trầm ấm ( nhừa nhựa ) xuyên qua màng tai:

“Xin lỗi. Em say quá.”

Tấm ngẩng mặt. Tấm thậm chí còn không tin vào những gì mình nghe được. Nàng nhanh chóng ngước lên, mong ngóng tìm ra dấu tích gì đó trên gương mặt thấp thoáng men say kia. Nhưng khi vừa chạm phải màu mắt nâu kia đang nhìn mình, không rõ vì cớ gì Tấm lại lần nữa cúi đầu.

“Ngồi yên để em xem nào.”

Dùng chiếc khăn mùi soa vừa chậm chậm chỗ tấy đỏ trên mặt Tấm, Cám vừa xuýt xoa.

Vì là một bé gái, may thay, cô gái nhỏ này liền nhận được sự ưu ái, loại đặc cách du di bỏ nhỏ mà những kẻ yếu đáng có, được hành xử đối đãi một cách mềm mỏng hơn, khoan dung hơn, dù lầm lỗi phạm phải có là gì đi nữa ( mà nếu Tấm là một cậu bé ở bằng tuổi, nàng lập tức sẽ chỉ nhận được một câu ngắn cụt nặng nề, tỷ như : Đàn ông đàn ang gì mà khóc lóc yếu đuối vậy ! Đàn ông không được rơi lệ, không được quỳ gối trước đàn bà, trừ mẹ đẻ ra ! Cái giống đực nó bạc bẽo thế đấy, không hề có đặc quyền được khóc, được nhượng bộ. Vân vân và mây mây. Không hơn. ) Tấm đã được ưu ái. Hẳn nhiên.

Ngay cả bản thân Cám, thị cũng không cảm thấy rằng chính mình đang có điều gì thiên vị.

Trước mắt thị là một cô gái bé nhỏ - một kẻ yếu. Người trước mắt thị, dù là một dân nữ ủy mỵ mau nước mắt, nhưng chưa hề làm gì sai ! Đây là Ân Toái Mễ. Cũng là Tấm. Tấm của năm Kiến Hưng thứ 28. Một dân nữ nghèo khó, cha mẹ không còn, vượt khó vươn lên, ôm ấp trong lòng bao hoài bão khát khao về một tương lai ấm êm hạnh phúc: được tiến cung, được trở thành mẫu nghi thiên hạ, một biểu tượng quyền lực - giấc mơ chính đáng mà mỗi thiếu nữ ở tuổi nàng nên có.

“Lấm lem hết rồi.”

Kêu lên khe khẽ, Cám lắc đầu. Khi cúi xuống, thị mới thấy rõ chiếc váy của Tấm hầu như đã tắm trong nước bùn. Áo ngoài màu xanh ngọc và váy đụp màu than tro, dường như là bộ quần áo lành lặn duy nhất mà Tấm có. Mất mẹ từ sớm, ngoài tẩy tắm sạch sẽ gọn gàng, Tấm thậm chí cũng chẳng biết tự mình điểm tô thế nào cho xinh đẹp. Ngay cả chuyện đầu tóc lôi thôi lấm bẩn cũng cần nhờ tới đứa em kế điêu ngoa nhắc nhở.

Xiêm áo dơ bẩn nhưng tâm hồn cô bé này lại trong sạch biết bao !

“Bị ai đánh thì phải biết tránh đi chứ ? Gương mặt xinh đẹp như vậy.. Hây, em cũng chẳng có mà đền, biết không ?”

Như mọi lần, Cám vẫn không quên cợt nhả, nhưng lời này hôm nay chẳng rõ vì sao đã vơi bớt một phần sâu cay hờn mác, một phần châm chọc độc địa. Chẳng ai biết trong lời thị nói có bao nhiêu thật tâm, bao nhiêu phịa phỉnh. Thị dùng một chiếc khăn khác để lau nước mưa thấm loang lổ trên áo Tấm; dù rằng ngay chính bản thân thị, nước mưa đang xuôi theo tóc chảy xuống trán, nhỏ xuống mũi.

“Chị làm em giật mình. Lần sau có thể nói trước với em được không ? Gần đây, chị cư xử rất lạ ?”

Tay cầm khăn của Cám chợt dừng lại. Đôi mắt hoa sen khẽ liếc nhìn đôi má lấm lem bùn đất kia, Tấm vẫn đang cụp mắt, im thin thít. Thị hơi nhíu mày, song vẫn không cho rằng Tấm đang giận dỗi.

Vờ như thục nữ mà che miệng nôn khan, thị Cám nói, trong lúc lục lọi tìm hộp cù là trong túi vải, và cả trong cạp váy của mình. Những ngón tay sen bủn rủn vì men rượu khẽ nắn lấy cằm của cô gái nhỏ yếu đáng thương kia, Cám giúp người nọ bôi dầu. Lúc mặt đối mặt, thì thấy Tấm đang rưng rưng nhìn mình, sau đó.. òa khóc.

Cám sững sờ.

Thị đờ người, ngẩn ra giây lâu mới kịp “ồ” một tiếng, phản ứng lại. Tiện tay thấm những giọt nước trong suốt trên hàng mi liễu mành khiếp nhược kia, thị vừa thấm vừa chầm chậm khuyên giải:

“Đừng khóc ! Đừng khóc ! Khóc sẽ trôi dầu đi mất ! Em chỉ vừa bôi mà thôi.”

Thị có chút dở khóc dở cười. Thị lại nói gì sai rồi sao ? Trước mắt thị đang có ít nhất là 3 cô Tấm xinh xắn hiền ngoan : Tấm đang quỳ, Tấm bên trái, Tấm bên phải. Thị Cám có chút hoài nghi. Ai là người chị kế bị thị cuỗm mất giỏ tép cũng không lên tiếng ? Ai là cô con chồng bị dì ghẻ mắng cũng không đáp trả ? Ai lại là người len lén trò chuyện với chú cá nhỏ bên giếng ? Ai mới là người chị kế thật sự của thị ?

Trong cơn say rượu choáng váng, thị không sao phán đoán được rõ ràng vì sao một người con gái “bấu váy ẩn nhẫn khi bị cướp mất giỏ cá đầy” lại vì mấy lời bình thường này của thị mà mất bình tĩnh đến mức bật khóc.

“Chị không có khóc. Chị..” Tấm mạnh miệng nói, rồi chợt ngưng bặt. Hình chiếu từ sống mũi phủ đến cằm, hắt lên đôi môi đang run rẩy nhè nhẹ.

“Tấm. Có chuyện gì vậy ?” Trông thấy bộ dạng bất thường này của Tấm, Cám nhướng mày. Một kẻ không tim không phổi, không quan tâm ai như Cám, lần đầu tiên trong đời, dưới đáy lòng lại trỗi lên một cỗ hiếu kỳ to tướng, muốn gặng hỏi.

“Giấc mơ đó.. Trong những giấc mơ đó..”

“Ừ ? Hả ? “Những giấc mơ đó” làm sao ?”

Tấm lại òa khóc.

“Đừng khóc ! Đừng khóc !” Đang say, Cám vỗ vỗ vai Tấm. Khóc sẽ rơi mũ ngọc mấn vàng !

“Ây, chị xem, chỗ này bẩn quá, chị cũng không thể cứ ngồi dưới đất mãi được. Chúng ta qua bên kia. Rồi Tấm kể cho em nghe. Trong những giấc mơ đó có gì ha ?”

 Cám uốn lưỡi giở giọng dỗ dành, nhưng Tấm vẫn ở nguyên tại chỗ.

“Được không ?” Thấy bộ dạng chần chừ của Tấm, Cám lại hỏi.

“Sao phải suy nghĩ ?” Đôi lúm đồng tiền thoắt hiện trên má, Cám liếc nhìn Tấm. “Đã hứa với nhau là có chuyện gì cũng sẽ không giấu diếm, đúng không ?”

“Có điều gì sao không nói cùng em ? Thầy u mất rồi, nhưng chị còn em..” Hốc mắt đỏ lên, Tấm cắn môi nhìn Cám. Một bộ dáng ủy mỵ yếu ớt hiếm thấy của một cô bé quật cường và giàu nghị lực. “..Và dì mà.”

Có lẽ do men say, Cám hôm nay vui hơn thường lệ. Tự nhiên Cám thấy một hiện tượng lạ. Trông thấy Tấm khóc, thị vừa phát hoảng vừa buồn cười. Dù đang cố tỏ ra nghiêm túc một chút để cô gái nhỏ da mặt mỏng trước mặt thị khỏi phải xấu hổ, nhưng thị Cám vẫn không nhịn được mà lén lút mím môi vài lần.

“Được rồi. Tấm ngoan.”

Như muôn lần vẫn vậy, dưới sự gạ gẫm mười mươi của đứa em kế gian ngoa, Tấm khổ sở hít hít cái mũi, song, vẫn thành thật gật đầu.

./

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16