Bách Hợp Tiểu Thuyết

❥ 6: Thời hạn của sự quan tâm

641 0 4 0

❥  6: Thời hạn của sự quan tâm

Không muốn ai thay mình chăm sóc em những ngày tới..

 

1*

Chị chị em em nặng nghĩa tình,

Em giật chồng chị, chị lặng thinh..

Đang đi trên đường làng, một khúc đồng dao khiến chân Cám bủn rủn, suýt nữa thì té sấp mặt.

Thị xoa xoa mắt cá chân, quay đầu nhìn.

Dưới gốc cây đa đầu làng có mấy đứa nhỏ áo lá quần hoa, tụm năm tụm ba đang chơi trò gì đó. Trong đám, một bé gái mặc áo lụa vàng đang giơ hai nắm tay lên dụi dụi mắt, thỉnh thoảng nấc lên vài âm hức hức.

“ Đừng khóc nữa !”

“ Em không chơi với các anh nữa đâu.”

“ Thôi nào Cám !” Một bé gái áo lam đến xoa đầu nó.

“ Cả chị nữa ! Chị cũng cùng một giuộc với bọn nó.”

Đang mặc một bộ tứ thân, áo khoác ngoài màu mật ong, váy đen và một chiếc yếm lụa đỏ, suối tóc mây theo cú ngã của nàng mà đổ xuống cổ, xuôi xuống chiếc yếm vung cao. Bị ngã đau, Cám thế nhưng lại cười.

 Cám nhặt từng quả cau bỏ vào trong rổ. Đoạn, đứng dậy, đi về phía gốc đa.

Có một bọn nhóc đang chơi rồng rắn lên mây ở dưới tán cây.

“ Em tên là Cám phải không ?”

Đang đưa tay dụi mắt, bé gái nghe gọi tên liền ngẩn người. Trước mắt nó là một que kẹo mạch nha vàng óng. Có một chị gái đang cười với nó, lộ ra hai lúm đồng tiền lúng liến dưới nắng sớm. Khuôn mặt này có chút quen thuộc.

“ Cám ơn chị.”

*

“ Thế sao em lại khóc ?”

“ Bọn em chơi trò Thạch Sanh cứu Công chúa. Em muốn đóng vai công chúa Quỳnh Nga mà bọn nó nhất quyết không cho.”

“ Ừm hứm, ai kia ?”

Đang ngậm kẹo ngọt, Cám vờ trố mắt.

“ Cái thằng áo đỏ xấu xa đáng ghét, mũi tẹt răng sún kia kìa. Nó nói em mặt mũi như heo mà bày đặt đóng vai công chúa.”

Cám nhìn qua.

Ở đầu hàng rồng rắn, một bé trai mặt mũi khôi ngô trạc mười tuổi, mặc áo đỏ, ngoài mấy chiếc răng khểnh mọc hơi mất trật tự ra thì không có nét nào tương tự như cô bé mô tả. Bé trai giữ một hàng dài, nó láu lỉnh và khéo léo đến nỗi, ông Ba Bị cũng không làm sao xơi được con gà choắt ở cuối hàng, cuối cùng phải giở trò chơi bịp. Và bởi vì bị ông Ba Bị ăn gian nên vài đứa con gái đã khóc nháo lên, nước mắt nước mũi ròng ròng.

“ Chị xem, con Cúc đó có đẹp hơn em không ?”

Màu áo lam tắm trong nắng sớm, tựa như một thiên thần nhỏ đang rong chơi nhân gian. Một bé gái áo lam đang ngồi trên cái kiệu mo cau, lọng lá sen và tàu cau rợp đầu, nom như một bà hoàng chễm chệ. Đứng giữa chúng bạn, trông cô bé thật khác biệt.

Cái mũi cao nhỏ nhắn, đôi mắt tròn to, môi chúm chím mang cười. Những dấu hiệu có thể dự báo được cho một tương lai không xa sắp tới, với sự đắp nặn kỳ công của đấng tạo hóa, sinh vật bé nhỏ này, ngày sau lớn lên ắt hẳn là một đoá hoa, một kỳ vật quý báu trong đám đồng loại của nó.

Nói sao nhỉ ? Rất giống Tấm hồi nhỏ (!)

“ Ừ đẹp hơn.”

Nghe được lời này, bé gái bên cạnh nàng lập tức trợn tròn mắt.

“ Đẹp thì chị nói đẹp thôi.. A, thôi thôi..” Dù gì Cám đã hết kẹo mạch nha, thị không thể dỗ dành đứa bé đang dỗi thêm một lần nào nữa.

Cám thấy tay mình bị dúi một vật gì đó. Một đoàn ố vàng.

“ Của chị đó. Ngày hôm qua, em định đưa. Nhưng người đã về mất rồi.”

“ À. Cám ơn em. Cám.”

“ Hì. Hôm nay chị có muốn em đi cùng chị không ?”

“ Em không chơi rồng rắn nữa sao ?”

“ Chị Mạch Nha. Hôm nào gặp lại !”

Nó không biết tên chị gái đó, nó chỉ biết chị hay xuất hiện cùng những que kẹo vàng ươm lấp lánh mật đường, lạc rang, khoai môn luộc, hạt mít lùi.. A, toàn những món ngon !

Còn Cám, lúc đã đi xa, nàng quay đầu lại.

Bé Cám đang chơi đùa với Tí Sún áo đỏ đang đóng vai dũng sĩ Thạch Sanh. Nó gừ gừ giả giọng Chằn Tinh mà bổ nhào vào bất kỳ đứa nhóc nào cạnh đó nó bắt được. Nó không thèm giành làm Quỳnh Nga với cái Cúc nữa. Công chúa công chiếc tuy che lọng ngồi ngai oách thật đấy, nhưng suốt buổi cứ ì một chỗ như người liệt nhược.

Cám muốn tung tăng. Nó không thèm làm Công chúa nữa. Bây giờ nó là Chằn Tinh, muốn cắn ai thì cắn, muốn vồ ai thì vồ, khiến bọn thằng Còi thằng Sên tái mặt hét toáng.

Nó đã làm hoà với bọn nhóc mà nửa khắc trước nó còn đòi về nhà mách mẹ, và thề thốt không bao giờ thèm chơi với bọn ăn gian như chúng nữa.

Trẻ con vẫn là trẻ con !

Nói thứ tha là thứ tha.

Là bởi cái tuổi vô lo vô nghĩ, hay bởi vì sức mạnh chuyển hoá của trẻ thơ là không gì sánh nổi, trên đời chẳng có kẻ thù địch thủ, mà chỉ có những người bạn chia nhau một mảnh sân làng ?

Cám không rõ. Thị đang bước về phía trước.

2*

Nữ ( nói lối ): Từ kinh thành lặn lội để tìm gặp con quan tri huyện tên gọi Quỳnh Nga, để được một lần gặp mặt.

Nữ ( nói lối ) : Sao công nương vượt ngàn vạn dặm mà chỉ muốn tìm gặp Quỳnh Nga ? Chắc là công nương nhân du hành nên mới ghé qua ?

Nữ : Không, ta một mình vượt đường xa vì chỉ muốn một mình tìm gặp Quỳnh Nga. Mang tủi hờn uất ức của một vì công chúa cấm cung, nên mới liều vượt khuê trung, tâm sự nặng nề oằn lưng ngựa long câu.

Nữ : Sao từ kinh kỳ tráng lệ xa vời vạn dặm núi sông, Quỳnh Nga làm gì đắc tội với công nương, vẻ oán hờn làm héo úa dung nhan ?

 

Nam : “Vâng, xin cám ơn hai cô gái đến từ kinh thành đã mang đến cho chúng ta một trích đoạn mở màn vô cùng đặc sắc. “Bên cầu dệt lụa”.”

Nam : “Vâng thưa quý vị..”

*

Bọn họ lại gặp nhau.

Cô gái mang mặt nạ trong suốt cuộc thi têm trầu. Cô gái mà ngày hôm qua đã cùng với Tấm vượt qua vòng sơ khảo. Cô hiện giờ đang đứng ở chiếc bàn bên trái Tấm. Cô không nói chuyện. Cô không thể nói chuyện. Cô bị câm điếc bẩm sinh và chỉ khoa chân múa tay khi người dẫn chuyện cho cuộc thi têm trầu ghé ngang gian hàng.

Tấm rất quan tâm người bạn khiếm khuyết của mình. Cám còn nghĩ, nếu đây không phải là một cuộc thi, Tấm thậm chí đã mang cả cơi trầu nàng làm, mang qua bàn Cám, và nói.

“Đây, cậu cứ lấy đi. Đừng têm nữa.”

Nhưng mọi chuyện cũng không có diễn ra như vậy.

Tấm tỉ mẩn làm việc của mình. Và Cám cũng chính tay têm trầu của thị. Cám chỉnh lại dây đeo mặt nạ một chút rồi lại tiếp tục bận rộn. Cho đến lúc cây thước giữa sân đình đứng thẳng.

*

Nam : “ Các cô gái của tôi ơi, các bạn đã xong hết chưa nào ?”

Nam : “ Vâng, bạn nữ áo màu tím đang nhìn tôi say đắm. Không biết là nhà mình đã kết thúc phần việc kịp thời gian chưa ạ ?”

Khán giả : ( Ồ.. )

Nữ : “ Có.. có thể mời các cụ ngồi xuống ghế dài, rót trà ra, mời trầu rồi bàn chuyện dặm hỏi há há há..”

Nam : “ Giề ? Dặm hỏi ? Mấy cái cô này.. trời đất cơi à.. rồi rồi nhớ cái mặt tui á, lát tui qua tui hỏi tiếp nè.. Gì cười ? Nhớ tui đó.”

Nam : “Nào mọi người đếm ngược cùng Xuân Phong nè. Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm..”

*

Tim Cám như lạc mất một nhịp.

Nàng nhìn sang bàn bên, một đôi mắt phượng đang nhìn nàng chăm chú.

Nam: “ Hai.. Một.. Hết thời gian. Đề nghị các nàng bỏ cái tay thon của mình xuống. Cả dao cũng không được cầm nhé. Và bây giờ, mời các giám khảo cũng như các khán giả sẽ quan sát phần bài thi mà các bạn mang lên trên này. Sau đó chấm điểm và đưa ra nhận xét.”

Nam: “ Vâng, và đặc biệt lần này. Chúng ta còn có một vị khách mời đặc biệt. Nếu Xuân Phong không bật mí thì các bạn có biết không ạ ?”

Khán giả : ( Ồn ào)

Nam: “ Và bây giờ. Mời mọi người nhìn về phía sân khấu. Vâng, một chàng trai cao ráo, khôi ngô lịch lãm mà bất kỳ cô gái nào cũng ao ước, án sát tuần phủ Tôn Thất Phương, cũng là người làng Bưởi. Xin mời anh.”

Phía dưới có tiếng nhốn nháo.

Nữ : “ Án sát đang nhìn chị kìa.”

Nữ : “ Không có đâu. Quan lớn đang nhìn em đấy.”

Nữ : “ Người sống ở kinh thành, da dẻ đều tốt như vậy hay sao ?”

Nữ : “A a tránh ra, tránh ra !”

*

Các mẫu vật trên bàn giám khảo thật muôn hình vạn trạng.

Chiếc lá, trái tim, hoa đào được tạo tác đủ cả. Rồng phượng bay múa, bướm ong lập lòe. Có cả tạo hình đàn lợn 12 con, ngoáy âm dương, điểm xuyết những cây ráy (!)

Vị khách mời -án sát trẻ tuổi- híp mắt, cầm một “con lợn” đưa lên miệng.

Nam: “ Ấy, không. Anh không cần phải nếm thử đâu ạ. Mình chỉ cần quan sát cách trình bày của các thí sinh rồi đưa ra đánh giá nhận xét.”

Nam: “ À, anh cũng sợ sau ngày thi hôm nay, đến mai anh mới được về nhà mất ( cười ).”

Nam: “Cho Xuân Phong hỏi, đàn lợn xinh xắn này là của nhà nào ạ ? Vâng, bạn áo tím đi lên đây. Tui tính để sau, nhưng mà bây giờ, bạn, đi lên đây..”

Khán giả : ( Có tiếng gào thét.)

Nữ : “ Trời, đẹp trai mà hài hước nữa.”

Nữ : “ Anh ơi, anh ơi.”

Nam: “ Mấy cô u mê vừa thôi, thằng cha đó khùng khùng chứ hài hước gì. Ai đời đi chấm điểm thi têm trầu mà đòi ăn bằng hết. Tính cắt lưỡi luôn ha gì ?”

Nữ : “ Nhưng ảnh đẹp. Anh ơi, án sát ơi ! Tụi em tha thứ cho anh hết ! Hú hú..”

*

Nữ : “Dạ, kính thưa các hương thân chức sắc..”

Nữ : “ Thưa anh Xuân Phong, thưa anh Án sát, hí hí..”

Nam: “ Hưm.. hồi nãy, hồi nãy tui chưa hỏi mà nói. Bây giờ tui mời lên hỏi mà không nói. Hem hem hem..”

Nữ : “ Chào mọi người, em tên là Vô Lý Nhã Kỳ. Em đến từ làng Dâu. Em xin thuyết trình về tác phẩm dự thi của mình như sau. Bài thi của em lấy ý tưởng từ tranh dân gian Đông Hồ. Như mọi người đều thấy. Đây là những cái ngoáy âm dương..”

*

( Rút gọn 5000 chữ )

Đến lượt Tấm, nàng tự tin đứng trước bàn, đối diện với các hương thân chức sắc, án sát và người dẫn chương trình.

“Bài thi này của dân nữ, lấy ý tưởng từ Văn Lang ngàn năm, cánh phượng hoàng.. ( rút gọn 5000 chữ ). Xin cám ơn.”

Án sát nhíu mày.

Chuyện Văn Lang ?

Cô gái này..

Lịch sử Đại Việt Siêu To ghi nhận, không phải ngẫu nhiên mà bà Trưng bà Triệu lúc dựng cờ khởi nghĩa lại không lấy lý do phục quốc cho mười tám đời vua Hùng. Với các đế chế, khôi phục lại cội nguồn quyền lực dường như là cái lý lẽ dễ thuyết phục nhân tâm nhất. Hậu duệ muốn phò tá, phục dựng cơ đồ của tiền nhân, của cha ông; đương nhiên sẽ được trăm họ hưởng ứng. Một vương triều muốn vững bền, tất nhiên, nhà cầm quyền chấp chính phải tranh thủ được khối đại đoàn kết dân tộc trong lãnh thổ mà ông ta hùng cứ. Kinh, Tày, Nùng, Giáy, Hmông hay Sán Dìu, dù dân đen có thuộc về nòi giống nào đi chăng nữa, một khi quy thuận một quốc gia, đã là “anh em”, thì tất cả phải cùng một “cha”.

Câu chuyện mười tám đời vua Hùng cũng ra đời trong bối cảnh đó, chắp bút bởi các trí thức xuất sắc nhất hoàng triều. Hễ kẻ nào lộ ra đều bị chém đầu. Cho nên, gốc tích về đồng thoại Văn Lang rất ít quan lại biết đến hư chân thanh sở, huống hồ là dân thường.

Chàng âm thầm đánh giá Tấm.

*

Nam: “ Và thể theo yêu cầu của những cô gái đang có mặt trong sân làng ngày hôm nay. Thì ngoài chủ đề chính là chấm điểm cho các thí sinh. Ngoài ra chúng ta còn có một tiết mục giao lưu trò chuyện cùng với khách mời của chúng ta.”

Khán giả : ( Á hú hú )

Nam: “Anh Khâm Thiên, Án sát tuần phủ khôi ngô tuấn tú, đối tượng nâng khăn sửa túi của hàng vạn thiếu nữ đương đại. Xin mời anh.”

Nam: “ Có một bạn nữ đã đặt câu hỏi như vầy: Anh Án sát đẹp trai ơi, anh đã có vợ chưa ? Nếu chưa, thì anh đã có ý trung nhân chưa ? Và anh nghĩ sao về mối quan hệ giữa một mệnh quan triều đình với một dân nữ làng Bưởi ?”

Nam: “Vâng, Xuân Phong xin được nhường không gian lại cho anh Án sát đẹp trai. Anh Án sát đẹp trai ơi, anh đã có vợ chưa ?”

Nam: “ Vâng, đến thời điểm hiện tại thì Án sát vẫn chưa nghiêm túc nghĩ đến vấn đề hôn nhân.”

Nam: “ Vâng, Xuân Phong cũng có thể hiểu. Mình còn có nhiều dự định, hoài bão nên chưa muốn ràng buộc, còn về ý trung nhân thì sao ạ ? Điều kiện nhà mình tốt như vậy, cho nên vẫn phải có chứ ? Ha ha.. Anh thấy bạn áo tím vừa rồi thế nào ?”

Khán giả : ( Lác đác tiếng cười phía sân khấu.)

Nam: “ Bản thân Án sát thấy các bạn nữ hôm nay rất dễ thương. Làng Dâu cũng vậy, làng Bưởi cũng vậy. Tự tin, sáng tạo, chỉn chu trong từng cách trình bày trang trí, cũng như chăm chút cho bài thi của mình. Ngay hôm nay, Án sát thật sự sẽ nghiêm túc nghĩ về ý kiến mà Xuân Phong đề xuất. Sinh ra và lớn lên tại làng Bưởi, nếu một ngày trưởng bối trong nhà muốn Án sát thành gia lập thất, thì một hôn lễ đầm ấm giản tiết, không cầu kỳ với một cô dâu làng Bưởi cũng có thể lắm chứ.”

Nam: “ Ôi, các cô gái làng Bưởi đã nghe thấy gì chưa ? Nghe thấy gì chưa ?”

Nữ : “ Khồng. Làng Dâu nữa anh ơi !”

Nữ : “Làng Dâu ! Làng Dâu !”

Nữ : “Làng Bưởi ! Làng Bưởi !”

Nữ : “Dâu !”

Nữ : “ Bưởi!”

Nam: “ Vâng. Và bây giờ lại là một câu hỏi nữa. Anh Án sát ơi, sao anh đẹp trai vậy ? Thân phụ anh sống ở làng Bưởi hay sao ? Trước đây anh theo học tại trường nào hoặc thầy đồ nào ? Anh có thể không cần trả lời những câu hỏi trên, nhưng em xin được phép hôn anh ba cái. Mua mua mua..”

Nam: “Anh Án sát ơi, cho Xuân Phong hỏi, anh có trả lời ba câu vừa rồi không ạ ?”

Nam: “ À. Trước tiên anh xin được phép cảm ơn nụ hôn của cô gái anh không biết tên.”

Khán giả : ( Á..)

Nam: “ Câu thứ nhất, anh xin trả lời bằng một nụ cười..”

Nam: “Câu thứ hai, anh xin chia sẻ là, cha anh từng có thời gian buôn bán tại đây, rồi gặp mẹ anh, là một dân nữ làng Bưởi, hai người kết hôn. Và thuở nhỏ, vì công việc rày đây mai đó của cha, anh sống với mẹ và ông bà ngoại ở làng. Năm mười hai tuổi cả nhà mới chuyển đến kinh thành, với một cơ ngơi buôn bán nhỏ.”

Nam: “ Vâng, một thiếu gia vạn người mê, ngậm thìa vàng..”

Nam: “ A a, Xuân Phong và mọi người đừng vội hiểu lầm.”

Nam: “Thật ra lúc em trai Án sát còn bé, trong nhà cũng đủ ăn chứ không gọi là dư dả. Thu nhập chính của gia đình, là dựa vào công việc buôn bán hải sản của cha. Các sản vật đánh bắt tươi sống, mà nhiều lúc phải mua hẳn những chiếc thuyền mười sáu mái chèo của Chiêm Thành. Mùa mưa bão phải neo đậu ẩn núp.

Nhưng khi Án sát mười sáu tuổi thì đỡ rồi, đã có công việc trang trải cho mình, phụ giúp cho mẹ.”

Nam: “ Vâng một nghị lực phi thường thưa Quý vị.. Các cô gái sao lại rớt nước mắt ? Vỗ tay hoan hô nè.”

Nam: “ Nhắc đến đây Án sát xin được cảm ơn một người thầy, người đã lo lắng quan tâm Án sát những ngày thơ bé. Cho Án sát mượn sách bút, tặng Án sát những quyển trục. Cho Án sát những lời khuyên mà mãi cho đến bây giờ Án sát vẫn chưa quên được. Người thầy đó là..”

*

“ Ân Phong ?”

 Tấm nói. Khán đài lặng ngắt như tờ. Án sát không trả lời. Chàng vẫn nhìn Tấm.

“ Anh thật là anh Vẹt sao ?” Tấm lại hỏi.

“ Em là.. ” 

“ Tấm ?”

Gật đầu.

“ Hai người là ?”

“ Vâng, một cuộc gặp gỡ trong mơ. Thưa quý vị. Cô gái vô tình gặp lại người bạn thuở nhỏ khi đi thi têm trầu. Người bạn thuở nhỏ đã trở thành mệnh quan triều đình. Liệu có xảy ra một chuyện tình đẹp như sách viết hay không, chúng ta hãy cùng nhau đón xem nhé.”

“Và Xuân Phong xin tuyên bố, người thắng cuộc trong cuộc thi têm trầu hôm nay là..”

“Ân Toái Mễ. Toái Mễ của làng Bưởi. Thưa quý vị..”

“Và Giải nhì thuộc về làng Dâu, đàn lợn âm dương xinh xắn. Vô Lý Nhã Kỳ..”

 Tấm nghe tiếng tim mình đang đập nhanh hơn.

“ Tôi muốn cảm ơn một người con gái. Người đã luôn ở bên cạnh tôi, giúp đỡ, ủng hộ, từng cử chỉ lặng lẽ quan tâm. Tôi muốn cho người đó biết rằng mình đã thay đổi như thế nào, kể từ khi người đó xuất hiện. Trở thành một người tự tin, không còn lo lắng đến sự vô định của tương lai, những gì còn chưa xảy tới. Cảm ơn nàng đã xuất hiện.”

Vừa nói Tấm vừa nhìn quanh khán đài.

Nàng chẳng thể tập trung vào cái chuyện gì nữa, ngay cả người dẫn chương trình đang nói gì, nàng cũng không nghe được. Mắt Tấm như mờ hơn. Tấm quay đầu nhìn bốn phía nhưng đâu đâu cũng chỉ là lưng người, chẳng ai thân thuộc.

Tiếng nói cười hò hét khiến Tấm choáng váng. Rồi Tấm nhận ra rằng chiếc mặt nạ tuồng hát Quảng đã đã không còn cạnh nàng nữa. Bàn bên trống không.

Bóng người mang mặt nạ ấy, không biết từ lúc nào thì đã biến mất khuất dạng.

3*

Đêm đã khuya.

Có người từng nói với Cám rằng, con gái lớn không nên tắm tiên ở ngoài giếng trời, vì rất dễ bị bọn yêu râu xanh nhám nhúa thèm thuồng nảy sinh ý xấu.

Theo lời khuyên đó, Cám đang ở trong gác bếp. Có một cái ngách ngăn cách tạo ra một không gian nhỏ. Sàn được lát gạch đỏ, những viên gạch sứt sẹo, không đều nhau.

Cám đặt xiêm áo xuống một cái kệ gỗ dâu. Cởi đi áo ngoài giắt lên giá. Xong xuôi, thị xách cái ấm nước tiến vào gian trong.

Đèn đóm lập lòe.

Bên phải bức tường đắp đất, có một cửa sổ mắt sấu trổ ra hướng nam. Gió luồng vào khe ấy trên cao. Dù tăm tối nhưng không ẩm thấp.

Cám vén bức cửa liếp, bước vào, rồi chợt giật mình vì tiếng quẫy nước. Căn phòng mà thị đinh ninh chỉ có một mình thị, giờ đây có thêm sự tồn tại của một người nữa.

Đưa lưng về phía thị, người đó đang cúi người mò mẫm gì đó trong thùng gỗ.

Thường thì Cám hay thấy Tấm lấp ló trong cái “lều tắm” dã chiến ở cạnh mấy cái thạp hứng nước mưa đằng sau nhà hơn. Cám chẳng biết phải gọi đó là gì. “Lều tắm” dã chiến ? Bốn cái trụ tre, một mảnh vải bạt, chèo qua chống lại, quây thành cái nơi tắm rửa. So với nhà xí cầu tõm của dân quê thì có vẻ gọn gàng hơn, sạch sẽ hơn. Có nước tắm, dầu gội bồ kết, và khi người ở bên trong, ta dễ dàng thấy được phần lưng trần, và hai chân từ đầu gối đến mắt cá, theo nước chảy xuôi. Soàn soạt..

*

Cám xua đi những hình ảnh tản mạn không ý nghĩa. Tay xách ấm vào phòng.

Cái thùng gỗ lâu nay là của thị đang được Tấm sử dụng. Người nọ còn thực sự chú tâm vào một sự tìm kiếm tuyệt vọng nào đó. Ngay cả lúc có người bước đến sát phía sau cũng không phát hiện.

 Cám khoanh tay trước ngực.

Trước cái sự chật vật của người con gái trước mặt, thị bỗng nổi lên chút tâm hiếu kỳ muốn đùa dai. Thị lặng lẽ tiến đến phía sau, lúc Tấm còn đang một tay đỡ miệng bồn, một cánh tay thò vào trong thùng gỗ. Tóc Tấm đổ xuống một bên, chấm nước. Miệng Tấm thình lình bị một bàn tay bịt lại.

 “ Tấm, đừng sợ.”

Một mùi rượu nồng nặc bất chợt xộc vào mũi nàng. Nếu không phải đôi tay này mỗi ngày nàng đều nhìn thấy, lại khẽ va chạm những lúc bới cơm trong nêu mà dâng cho, Tấm thật sự đã hét lên.

Chất lỏng xuôi theo thân người chảy dọc xuống nơi nào đó giữa hai chân. Tấm cảm nhận được một đôi mắt cũng đang cùng với mình nhìn thấy được cảnh tượng này. Tấm dùng tay che lại nơi đó. Tấm thở phào một hơi. Tấm đã vui mừng quá vội. Ngay lúc đó, một con mãng xà bò lên trên eo Tấm, dần dần hướng lên phía trên, nhào nặn da thịt trơn nhẵn.

Hiện thời Tấm không mặc xiêm áo.

Từ lúc bước ra bồn tắm nàng vẫn chưa mặc thứ gì, cứ như vậy loã lộ trong không khí. Hai đoàn thịt mềm đang bị người nhào nặn. Đây là lần đầu tiên, ngoài Tấm, chúng nó bị người khác chạm vào.

“ Dễ thương quá.”

Tấm nghe được tiếng cười khúc khích bên tai.

“ Còn lớn hơn cả em..”

 Cám hài lòng thấy người nọ sởn cả gai ốc lên vì trò nghịch ngợm của thị. Nhưng ngạc nhiên là Tấm không có hỏi những câu như “ em đang làm gì vậy”, “ thôi đi”, “ đừng mà”.

Cho nên, đùa giỡn với một nữ nhân chính chuyên quả là một chuyện chẳng có gì thú vị !

Bây giờ, Cám mới hiểu ra ở kiếp trước, khi Tấm biến mất, hậu cung của Đế Vương lại mở rộng như vậy. Cám thật sự thấu hiểu nỗi lòng của hoàng đế rồi..

***

“Đó là cái giá khi em cướp đi của chị một thứ gì. Kể cả khi được hoàn trả, chị vẫn sẽ phá hủy nó. Em hiểu chưa ?”

 Tế Khang nương nương ngồi ngây người dưới đất. Cái yếm đào năm đó, thứ mà trước khi tiến cung, Cám đã trả lại cho Tấm xem như lời chuộc lỗi, giờ đây đang nằm trong tay Tâm Sắc hoàng hậu, từng mảnh tanh bành, như đống tơ vò.

“Em còn gì để nói với chị ? Em còn gì để nói với chị ?”

“ Hoàng hậu nương nương, Tế Khang nương nương đang trong thời gian ở cữ, quỳ gối như vậy sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng.”

Giọng chuông khánh ngân vang. Hoàng hậu nương nương lúc này mới để ý bên người vẫn còn một quan hầu nữa. Người nọ ái ngại lui ra lúc nàng phất tay.

“Em không có gì để nói với chị sao ? Tế Khang nương nương ?”

“Cám ?”

...

***

“Chị Tấm này..”

“Hả ?”

Thình lình bị gọi giật, Tấm quên mất rằng mình đang ở đâu. Bàn tay Cám vẫn đang ở trên người nàng, có điều, đã ngoan ngoãn nằm im.

“Xin lỗi.”

Hai chữ tiếp sau khiến Cám giật mình.

Căn phòng thinh lặng, có thể nghe được tiếng hít thở. Cám đã làm được cái điều mà kiếp trước thị không thể, hay nói đúng hơn là không kịp làm. Trước khi tôn nghiêm của Tấm bị tổn thương sâu sắc hơn..

Người xứng đáng được thưởng yếm đào, quần áo đẹp, chiếc hài kim tuyến, cuộc sống cao sang phải là Tấm, mà không phải ai khác. Vì Tấm xứng đáng.

“Chuyện cái yếm, em..”

Không biết có phải vì ảo giác hay không, Cám cảm thấy lưng Tấm nóng lên. Tức giận ?

“Đừng nói nữa.”

“Chị Tấm, em..”

Cám hoảng hốt. Đang định xoay người nhìn khuôn mặt Tấm, thì mu bàn tay Cám được một bàn tay khác vỗ về, ấm áp.

“Chị biết em thích nó. Đúng không ?”

Lần này Cám nghe được tiếng Tấm cười. Tấm cười khiến vai run lên, làn da trong lòng bàn tay Cám không có vẻ gì là giả tạo. Tấm đang cười rất vui. Cám biết Tấm đang nói về cái yếm.

“Như vậy, em thay chị giữ nó thật tốt là được rồi.”

Lúc Tấm quay đầu lại, trên má nàng là hai mảnh ửng đỏ.

“Em..”

“Thôi nào, đừng nghịch nữa.” Cám còn tần ngần. Tay Tấm đã bắt lấy hai cổ tay nàng, dùng sức.

Làm sao có thể buông tha dễ dàng như vậy ?

Cám dùng cả hai bàn tay nhào nặn hai bầu ngực sữa đàn hồi rồi mới không tình nguyện mà buông ra. Thị dẩu môi mất hứng. Tựa cằm lên đầu vai Tấm, tay vẫn hoàn ở eo nàng, nghịch ngợm chiếc rốn, Cám lười nhác hỏi.

“ Chị tìm gì vậy ?”

“ Đôi chằm. Vừa rồi lúc chị tắm đã rơi ra.” Vừa nói, Tấm vừa chạm lên thùy tai, ở dáy tay bên phải đã khuyết đi một món trang sức so với bên trái.

“ Quan trọng lắm sao ?”

“ Không phải đắt tiền, nhưng là..”

“ Chờ một chút..”

 Cám cởi bỏ chiếc yếm, bước vào thùng nước. Hơi khuỵ gối, thị mò mẫm đáy bồn.

“ Cái này sao ?”

Sau một hồi, thị đứng thẳng, một bàn tay giơ ra trước mặt Tấm.

 

4*

Bây giờ, Tấm đã ở phòng ngoài. Nàng đang chải tóc.

Khi Cám vắt tóc ngồi trước gương, thị thấy trên bàn của Tấm là một bát nước đen nhẻm, mùi vị buồn nôn quen thuộc.

“Chị bị cảm sao ?”

 Cám rất ngạc nhiên vì sao Tấm hai ngày qua không hề đề cập gì với thị về chuyện cuộc thi têm trầu ở chỗ lễ hội. Với tính cách ngày thường của Tấm mà nói, Tấm sẽ không khoe khoang phần thưởng là đương nhiên, nhưng trước mặt Tào thị, Tấm đã lấy cớ gì để có thời gian rảnh rỗi ra ngoài liên tục hai ngày qua ? Cám dù có nói đỡ để bao che, cũng không thể không lộ sơ hở. Cám lại không thể gặng hỏi Tấm. Trên bàn cơm, Tào thị cũng không chất vấn Tấm chuyện gia sự trễ nãi. Thế là thế nào ?

“Trưa nay ra hiên phải gió. Phát sốt một tí. Nhưng không sao đâu, nghỉ..”

Trán Tấm được một bàn tay áp lên, lành lạnh. Giữa những tiếng guốc vông nóng nảy gõ trên mặt gạch, nàng nghe được một ai đó đã căn dặn nàng như này:

“ Ngồi yên đấy ! Em đi lấy đồ qua cạo gió cho chị.”

*

Tấm đang gập người trên giường tre.

Nàng đang chải tóc. Nàng đang được một người chải tóc cho. Nàng không có ý định sẽ quay đầu lại để xem người ấy là ai. So với việc chính mình sẽ trở nên hết sức cùng quẫn, Tấm càng sợ người ấy sẽ biến mất ngay khi nàng làm như vậy. Thế nên, khi cái lược dâu được đặt xuống giường tre, Tấm nhắm mắt lại.

Cái áo dài khi nào thì đã nằm trên phản. Có một bàn tay lướt trên lưng nàng, chầm chậm xoa bóp. Tinh dầu thoang thoảng luồng vào mũi. Mùi vị này Tấm thường ngửi được lúc đi vào phòng Cám quét dọn. Người nọ hay đặt tinh dầu ở đầu nằm. Tấm không biết vì sao. Tấm chỉ biết thứ này rất đắt tiền, năm mươi đồng một lọ.

 Tấm run rẩy. Một thứ gì đó mềm mại lại ấm áp rơi trên đỉnh đầu Tấm. Thứ đó miết nhẹ lên tóc, rơi xuống đầu vai, nút thắt yếm..

Lại chuyển đến đầu vai, cuối cùng vòng quanh đó mấy vòng. Những cảm giác nhói quặn dần dần rơi xuống, bao trùm nơi đó, không ngừng mở rộng. Mùi máu tươi xộc vào mũi, lan rộng trong phòng.

 Tấm sợ hãi.

Tuy có hơi vô lý nhưng đồng thời nàng cũng chờ mong. Nàng mong điều gì ? Tấm không biết.

Tấm chỉ cảm thấy đầu vai trái rất đau. Một dòng chất lỏng lành lạnh trượt xuống cánh tay, cùng lúc mùi rượu xông vào mũi nàng. Tấm dùng răng nanh cắn vào gối đầu. Ai đó đang nâng mặt nàng, đẩy ngửa để nhìn cho rõ vẻ ẩn nhẫn trên khuôn mặt nàng lúc này. Vẻ cam chịu của Tấm sẽ là phần thưởng cho một ai đó.

 Tấm lại kiên nhẫn chờ đợi.

Như sau những lần hoá kiếp dạo trước, nàng lại sẽ trẻ trung và xinh đẹp hơn xưa. Nàng rồi sẽ rực rỡ hơn xưa, kiều diễm hơn xưa, sẽ được yêu thương hơn xưa.

Những giọt máu theo mũi dao nhọn nhỏ xuống sàn, mất hút trên nền đất..

*

Cảm giác khó chịu vẫn đang khiến đôi mày liễu đó nhíu lại.

Cám hôn lên mí mắt, đôi mày, mi tâm, chiếc mũi cao vẫn không làm sao xoá được những giọt nước mắt trên đôi mi nàng đã gặp vạn lần trong mơ. Có chút nước đọng ở khóe miệng xinh xắn đó. Cám có chút chần chừ.

Nếu như nàng muốn lau khô dòng lệ đó ?

Chỉ một chút thôi ? Nàng sẽ rời đi ngay ? Ngay sau khi làm xong.

***

“ Như thế này sẽ không sao chứ ?”

Những thứ này vốn không thuộc về nàng, dù với tư cách của một Ân Tế Khang hay Tế Khang nương nương, nàng đều không xứng đáng sở hữu, chiếm được, lấy đi..

Tay Cám thật đơn bạc. Đôi vai gầy này không mang được khôi giáp, đôi tay này không biết bắn cung, cưỡi ngựa, thân thể yếu đuối này vẫn hay ốm vặt liên miên..

Đó là những sự thật mà Tế Khang nương nương không dám nhớ lại.

Một người mù chữ không thể mang Tâm Sắc đến một Champa kỳ vĩ, huống chi là chinh phục..

 Một hoàng hậu kỳ tài, thì người ở bên nàng cũng phải xuất chúng không kém !

 Người đó phải biết đánh gươm múa kích, tinh thông binh lược, và cũng phải là một người xuất chúng, người trong vạn người. Có như vậy mới tài năng sở hữu của trời vật thánh, một kiệt tác của tạo hóa mang tên Tâm Sắc hoàng hậu.

Dưới vòm trời này, e rằng chỉ một, và chỉ một người có thể đặt ngang cán cân với Tâm Sắc hoàng hậu như thế..

Trước mắt Cám hiệu ra khuôn mặt một người. Dù đã bị ám khói thuốc súng, vẫn không che giấu được vẻ hiên ngang hùng dũng, một chàng trai vẫn toả sáng trong áo bào đỏ, trong lúc kinh thành Phú Xuân, pháo hoa bừng sáng trên nóc điện Thái Hòa.

Bách tính đang ùa ra chào đón nam thần và nữ thần bằng xương bằng thịt của họ, những vị thánh sống trong đời thực. Đôi kim đồng ngọc nữ khi đặt cạnh bên nhau mới toả sáng rực rỡ làm sao, cảm giác hoàn mỹ đến nỗi thiếu khuyết ai cũng đều không thể. Nam tả nữ hữu, đôi chiến thần đang cưỡi bạch mã trong tiếng hoan ca, sau những tháng ngày máu lửa đằng đẵng ở Champa.

Người già chúc tụng, người trẻ tung hoa, trai gái yêu nhau nháy mắt đưa tình trong lễ hội. Trẻ nhỏ nô đùa, trong mắt chúng là sự ngưỡng mộ ao ước. Đường sá tràn ngập tiếng cười nói, những mong ước về tương lai xán lạn sắp đến.

Giúp Tấm thoát khỏi cuộc sống khốn khó nơi làng quê hẻo lánh, giúp Tâm Sắc hoàng hậu ngồi lên ngôi cao, được ngưỡng mộ, được tung hê, được sở hữu những gì chính nàng khao khát. Kiếp trước, vị nam nhân xuất chúng đó đều đã làm được, hơn nữa còn làm rất tốt.

Cả cái việc dây dưa không quyết lúc Hoàng hậu nương nương có ý muốn sát phạt người mẹ kế cay nghiệt và đứa em gái độc ác, phần nào cũng vì ân tình của đế vương dành cho người vợ hiền đã đi gần đến bờ vực dung túng..

Sống một kiếp, Cám mới xác nhận rằng chỉ có thiên mệnh chú định của Tâm Sắc mới làm được những việc như vậy. Tất cả những gì thuộc về Tâm Sắc đều liên quan đến nửa kia của nàng ấy.

Còn Cám ?

Cám là bóng tối. Tâm Sắc là hoa hướng dương. Hoa hướng dương chỉ nở và hướng về phía mặt trời.

Cám à, nửa kia của Tâm Sắc ngay từ đầu đã không phải là ngươi ! Ngươi nên phản tỉnh. Ngươi không nên u mê. Tất cả đều không phải sở hữu của Ân Tế Khang, hoàn toàn không phải. Cho nên, Ân Tế Khang tuyệt đối không có tư cách.

Tâm trí Cám bỗng chốc đen ngòm.

Cám thấy mình đã rơi xuống địa ngục A Tỳ, đảo mắt thị thấy mình đang ở dưới đáy giếng, nước ngập đến cổ, và đang sợ hãi kêu gào nhưng không ai nghe thấy.

Tâm Sắc !

Thị bất chợt gào ra một cái tên, sau đó miệng giếng bên trên lập tức đóng lại, không còn ánh sáng. Cám nằm bất động trong lòng giếng, bóng tối cắn nuốt nàng, và có một sinh vật nào đó đang đến bên nàng, vuốt ve nàng.

Tâm Sắc  ?

*

Cám bàng hoàng nhìn gương mặt Tấm đang phát sốt. Vẻ mỏi mệt nơi đuôi mắt gây ra bởi cơn nhức đầu cảm mạo.

Một giọt nước rơi ra từ hốc mắt Cám, thấm vào dải yếm màu trắng trong trên người Tấm.

Phải rồi..

Theo thiên ý sắp đặt, Cám có chăng chỉ giống như là một vị nô bộc gìn giữ trông nom những của vật quý giá của chủ nhân trong chiến loạn, chờ ngày thái bình lặp lại, vật về với chủ cũ. Đồ vật có dân dã bao nhiêu hoặc quý giá đến bao nhiêu, dù có là trân bảo hay có là thứ không đáng tiền đi nữa, Cám có gìn giữ lâu bao nhiêu, vất vả bao nhiêu, thì cuối cùng, những thứ này cũng không thuộc về nàng. Nàng không phải là chủ nhân chính chủ của chúng.

Chủ nhân của chúng chỉ có một, và đã được thiên ý xác nhận.

 Cám không phải là kẻ đó. Nàng không có tư cách. Ân Tế Khang không đủ tư cách, chỉ có thiên mệnh của Tấm mới đủ tư cách. Nàng không đủ tư cách lấy đi những ký ức đầu tiên về Tấm, dù là cái nắm tay. Nàng có chút chần chờ.

“ Đau quá..”

Lại một dòng lệ trào ra từ hốc mắt, tràn qua má, lọt vào khoé miệng. Cái nhăn mày khổ sở đó, lời cầu xin đó, tựa hồ như người này chỉ một khắc tiếp theo sẽ như cá mắc cạn mà chết khô giữa đàng, không ai ngó ngàng tới. Cám là người tiều phu lỡ bước giữa rừng, trông thấy tình cảnh của con cá tội nghiệp, nàng đinh ninh sẽ có một ai đó xuất hiện tiếp sau, thay nàng cứu vớt cho cá nhỏ, thế nên nàng vác rìu quay đầu bước đi, cho đến khi sau lưng liên tục truyền đến tiếng giãy dụa thoi thóp.

 Cám xoay người. Nàng trông thấy con cá đã bị áo ngoài trong lớp bụi cát lem luốc bẩn thỉu, vẫn không ngừng giãy đành đạch cho đến một hơi cuối cùng. Trong bụi cỏ dại ven đường, đôi mắt trừng lớn của nó thế nhưng đang nhỏ lệ, tựa như chờ đợi nàng, cũng vừa oán trách nàng..

 Cám đã đánh mất lý trí.

Tất cả những gì nàng có thể nghĩ là làm thế nào có thể giảm đi đau đớn cho cá nhỏ. Ngay lập tức..

“ Ưm..”

Mười ngón giao triền trên gối mềm, Tấm giờ đây không còn chật vật cắm móng tay vào trong thớ vải của gối đầu nữa. Nàng ngưỡng cổ há mồm cho một vật thể lạ xâm nhập khoang miệng, thứ mà mười sáu năm qua thường hay chế giễu nàng, mỉa mai nàng, nhưng thực dạ lại thật lòng mong muốn gặp nàng để bày tỏ sự ngưỡng mộ yêu mến đến chết đi sống lại của nó.

Thứ đó rốt cuộc đã gặp được Tấm. Âm thầm, nóng bỏng. Thứ đó không muốn rời xa Tấm. Quấn quýt, dây dưa. Thứ đó gặp gỡ Tấm trong muôn nghìn giấc mộng, mãi đến hôm nay mới chính thức chạm tay nàng, ổ mắt, gò má, sống mũi, môi miệng, hốc cổ, xương quai xanh..

Trong cơn điên cuồng chinh phạt của bọn man di mọi rợ, những phát súng từ phía đội quân canh giữ bên kia dãy núi đã cảnh tỉnh một kẻ gian có ý định tấn công uy bức giang san..

Ngẩng đầu ra khỏi muôn nghìn trùng điệp, khói thuốc súng còn nồng đậm trong không khí, giữa mênh mông đổ nát hoang tàn, Cám hoàn hồn nhìn đến kiệt tác của mình trước mắt.

Trên giường tre, mười ngón vẫn đang giao triền với Cám, người bên dưới ngoài cánh môi sưng đỏ còn lộ ra ngập đầy chật vật, nước mắt từ khi nào đã tràn lan khoé mắt, chảy xuôi theo đuôi mắt, khuất dạng sau mép tóc. Người nọ đã khóc vì kháng cự chống đối nàng.

Sự phản kháng đó là do đâu ?

Cám theo tia nhìn một đường nhìn xuống. Cổ, gáy, xương quai xanh, hõm vai,.. không đâu không có những vết hôn ngân. Ngay cả chiếc yếm lụa trắng cũng có chút loạn. Mồ hôi thẩm thấu qua chất vải mỏng, nửa ẩn nửa lộ hai đoá hồng mai e ấp trong sương sa. Một lọn tóc của Cám đang vắt trên cành mai đó, tựa như một cánh tay đen đúa đang ve vuốt, mơn trớn loại kỳ vật thánh khiết của tạo hoá !

 

Nàng đã làm gì thế này ?

Nàng đã phá hư những gì thế này ?

Cám lập tức từ trên người Tấm ngồi dậy. Thị như một con lửng mà trườn xuống giường.

Một con chuột nhắt. Một kẻ cắp bỏ chạy. Một kẻ cướp không biết xấu hổ.

Giữa ban ngày ban mặt, kẻ cướp đi cường đoạt của cải của dân thường tay không tấc sắt, lại còn trơ trẽn, già mồm cãi láo mà cho rằng những thứ y giành giật được vốn là của chính y. Ôi chao !

Nàng là một Thúy Kiều nhơ nhớp ô hợp, đã qua tay không biết bao nhiêu người, nhưng may mắn được Hoạn tiểu thư để mắt tới, cứu vớt từ chốn buôn phấn bán hương đầy thị phi và nguy hiểm.

Hoạn tiểu thư yêu thương Kiều, bảo hộ Kiều, chở che Kiều, dung túng Kiều tốt đến nỗi Kiều lầm tưởng thứ hạnh phúc lứa đôi này vốn là của thị. Ngập ngụa trong ngọt ngào mới chớm, không phân biệt được thật giả, đúng sai, hay cảm nhận của người khác, Kiều đã u mê. Điên cuồng ngu muội, Kiều thế nhưng cho rằng chính Thúc lang đang giành giật vị thế với mình, đang rắp tâm hãm hại mình.

Vô lý, ghen ngược với chính thê, Kiều không đếm được ra chính mình mới là người thứ ba !

Khoan đã. Nàng sao lại kể Đoạn trường tân thanh như vậy ? Sao lại như vậy ? Kể một câu chuyện giản đơn mà cũng không xong. Một kẻ ít chữ như nàng.. Ha ha..

A~ ! Thật buồn cười ! Nàng đã làm gì thế này ?

Nàng không xứng đáng !

Những thứ đẹp đẽ này vốn chẳng thuộc về nàng ! Những việc tối nay nàng làm, dù có cãi man thế nào, cũng đều là những hành vi ngu ngốc và vô nghĩa.

Hôm nay, trời xui đất khiến, Cám thế nhưng đã làm những việc đi quá giới hạn của một người em gái. Nếu ai có hỏi đến, một đứa mồm năm miệng mười như nàng cũng không còn cớ nào giải thích. Cho dù là một dân nữ ngờ nghệch như Tấm cũng có thể bắt chẹt được nàng nếu như truy hỏi, khiến nàng bó gối cứng lưỡi.

Cám không biết xấu hổ. Cám đã thật sự đuối lý. Thị sẽ câm lặng. Đừng ai nhắc với thị những chuyện xảy ra hôm nay. Thị sẽ phát điên mất !

*

Trong lúc Cám vẫn đang rối bời hoang mang, Tấm đã mở mắt. Tấm đang nhìn thị với vẻ mặt ửng hồng đầy hơi nước.

Cám giật thót khi phát hiện ra điều này.

Một đôi mắt mông lung đang nhìn nàng, như đôi Phật nhãn từ bi bác ái, dù cho chúng sanh có dã tâm sân hận, độc ác xấu xa hoặc thậm chí là phỉ báng ơn cao đến nhường nào, khi nhìn vào đó, kẻ nọ đều sẽ cảm nhận được sức mạnh của tha thứ, khoan dung.

“ Cám ?”

Đừng nhìn nữa.. Ta sẽ..

Dưới ánh Phật quang, ác nữ rùng mình thức tỉnh. Ả vác cái linh hồn dơ dáy bẩn thỉu đó chạy xa khỏi gác bếp, nơi có một thánh nữ suýt nữa bị quỷ dữ nhe nanh nuốt chửng, cuối cùng bằng vào ánh sáng tâm hồn, như muôn vàn câu chuyện cổ tích, thánh nữ bảo toàn được sự trinh bạch thuần khiết của mình. Như một nàng Quỳnh Nga đang yên giấc ngủ say, nàng sẽ lặng lẽ chờ Thạch Sanh của đời nàng xuất hiện. Rực rỡ và tinh khôi.

 Một đêm nọ, tại làng Bưởi, một ác ma vừa bỏ chạy khỏi Phật đường một nhà thôn dân, biến mất giữa những tiếng chó sủa.

 

*

Cám đã bỏ chạy giữa đêm. Sau khi vùng chạy ra giếng, giội một gáo nước lạnh lên người.

Gió hốc vào mặt thị. Cảm giác lạnh lẽo giúp thị tỉnh táo vài phần.

Rất nhanh, Cám đã đưa ra một lời giải thích rất thuyết phục về những hành vi kỳ quặc của thị xảy ra vào tối hôm nay như sau : Vì ghen ăn tức ở đã lâu, và là một nhân vật phản diện, Cám muốn trở mình bêu xấu những thế lực đã đánh bại thị trong kiếp trước một phen, bất chấp mọi thủ đoạn.

A, sống qua một kiếp, Cám thật thông minh !

Và Cám đã bỏ chạy ra khỏi nhà giữa đêm tối mịch mùng.

Lý lẽ Cám đưa ra vốn không thể chối cãi. Nhưng Cám lại không nhìn ra một điều: Nếu cái việc kể trên là mong muốn thực sự của thị, vậy thì ngay bây giờ thị phải cảm thấy hả hê mới phải. Nhưng giờ thị vừa chạy vừa khóc.

Thị làm sao vậy ?

5***

 

“Từng là một thời thiếu nữ trong vùng quê nghèo,

Hồn nhiên cài hoa mái đầu.

Không trách người không thương, mà hương tóc còn vương vương.

Một ngày buồn mây tím, em về thôn làng,

Mẹ cha của em vỡ oà..

Giọt lệ chạnh lòng em khóc thương người sang đò,

Hồng nhan bạc phận, sống chó..”

...

*

Trăng mờ khuất sau rặng mây.

Đêm khuya canh hai, dưới gốc cây gạo rìa làng, ông Cả -cha của Dần- đang nghiêng người trên ván cầu cơ, trông chờ những con số sẽ giúp ông giành được phần thắng trong cuộc vui đỏ đen sắp tới.

Ông liếc mắt nhìn Bé Na, bà bói dở hơi lần nào cũng khiến ông thua bạc xiểng niểng, nhưng rồi ít hôm ông lại tìm tới nhờ cậy.

“Làm gì thì làm. Trận này mà còn thua nữa. Tôi kéo đổ cái gian hàng của bà.”

“Đe dọa ai thế ? Ông có biết là..”

Loảng xoảng..

Leng keng..

Trên ván cầu cơ đột nhiên xuất hiện rất nhiều vật tròn bằng kim loại. Ông Cả mắt sáng lên khi thấy được thứ này rốt cục là gì.

“Trời ơi, tiền tiền ! Trời thương tôi rồi. Bụt giúp tôi rồi. Không không, là tiên.. Nhất định là tiên đến giúp tôi.”

“Nhìn lại coi.”

Bé Na cười khẩy, ném cho ông Cả một ánh mắt xem thường.

“Ai đây ?”

Bà “tiên” đang nằm dưới đất mới lồm cồm bò dậy, ngẩng mặt về phía hai người, đôi mắt đó, trông thôi đã biết là một phường gian ác !

“Bà biết cắt duyên âm không ? Mau, giúp tôi.”

Bé Na chau mày nhìn thiếu nữ “tiên” và cũng giống “điên” đó. Tuy rằng Bé Na không biết cắt duyên âm, nhưng dựa vào một mớ đen hồng ở chỗ của bà, đang nằm trên ván gỗ cầu cơ, thì ngoài đi chết, chuyện gì trên đời này bà cũng biết làm !

***

“A.. ha..”

Đêm khuya, có một giọng thiếu nữ rên rỉ nức nở giữa đồng hoang. Cái vẻ liêu trai khiến da gà người ta hốc hác nổi lên.

Ông Cả đã thôi say sưa. Ông đang chăm chăm nhìn một màn trước mắt.

Con bé hàng xóm đây mà ! Cái đứa xấp xỉ tuổi thằng con trai ông, tiểu thơ đài các, chẳng động móng tay. Con gái thứ của lão Gió làng Bưởi. Tên gì ấy nhỉ ? Gạo ? Lúa ? Thóc ? Mà không ! Lão Gió thời trẻ nghe đâu thích ăn bánh tích đấy nhỉ ? Nếp sao ? Hình như đúng, mà hình như cũng không đúng ? Nhưng, xem kìa..

Bị đánh mà không đánh lại. Cái tuồng quen mắt như vậy cũng chỉ có mấy con bạc không trả được nợ, bị bọn đầu trâu mặt ngựa thượng tay hạ chân đánh một trận cho phỉ bụng đã nư, chứ còn mong gì lấy lại vốn liếng.

Con Nếp này. Nó thế mà cũng thiếu tiền ai sao ? Mượn nợ ?

Ngà say, ông Cả ngẩn ngơ nhìn. Con bé hàng xóm của ông Cả đang gập người trên mặt đất, lăn lộn. Bé Na đang dùng kiếm đào quất vào lưng nàng, vào chân nàng đến chảy máu. Con bé kêu la thảm thiết. Sẽ chết người mất !

 *

“Dừng tay !”

A, anh hùng xuất hiện rồi. Hệt như trong truyện Tam quốc diễn nghĩa, Thủy Hử truyền kỳ ông hay đọc, truyện Tàu hễ có mỹ nhân bị chèn ép, nhất định sẽ có anh hùng đòi lại công bình. Ông Cả suýt nữa thì vỗ tay.

“Tôi bảo bà dừng tay !”

Bé Na đang dùng kiếm gỗ đào quất vào lưng Cám. Pháp sư không nhìn được nữa. Ông giật lấy thanh kiếm nhiễm máu, đoạn dùng cây phất của mình cuốn lấy cánh tay Bé Na. Bà té chỏng chơ. Dưới mặt đất, có người đang nhìn ông bằng ánh mắt mong đợi. Chờ đợi ông là muôn vàn câu hỏi và câu đề nghị rất vội.

*

“ Ông nhất định sẽ có cách đúng không ? Ông đã nói như vậy lúc chúng ta gặp nhau chỗ sân làng, ông còn nhớ chứ ?”

“ Làm ơn hãy khiến cho tôi quên hết những chuyện đã xảy ra hôm nay !”

“ Cô gái. Có chuyện gì vậy ? Ê này !”

“ Tiên sinh, xin hãy nhận của tiện nữ một lạy !”

“ Uầy. Có gì đứng lên. Từ từ nói. Cô gái. Ta là Tinh Lâm. Pháp sư bắt ma, điều khiển âm binh.”

“ Người biết cách đúng không ? Tinh Lâm đạo sĩ. Tôi thật sự chẳng biết mình đang làm gì nữa rồi. Xin ngài..”

“Nàng muốn ta giúp nàng chuyện gì ?”

“ Cắt duyên âm.”

Thế rồi, dưới cái nhìn của Cám, người đó khẽ gật đầu.

 

 

./

           

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16