“Để Bẹo nói cho mà nghe, ở trên huyện người ta đều tết tóc như thế đấy nhé.”
Tào thị ngồi trên bậc thang híp mắt cười nhìn Cám, lâu rồi cũng chưa thấy bà vui vẻ như vậy. Cám không nói gì, thị ngồi lười nhác hưởng thụ.
“Chị Tấm muốn em tết tóc giúp không ?”
Nói gì thì Bẹo cũng hay được Tấm bày cho têm trầu, búi khăn, mà nhà con Bẹo thì chẳng có cục đất chọi chim, nói gì đến trái dưa miếng cá. Anh Dần của nó phải vác cày từ lúc hừng đông, mẹ nó nay ốm mai đau, còn một người cha mồng một hôm rằm nát rượu đỏ đen. Cho nên, nó moi móc đâu ra của vật mà giả ơn cho nhà Cám và này nọ ?
“Chị cảm ơn, nhưng không cần đâu. Hai đứa cứ đi chơi vui đi.” Tấm vừa bổ củi vừa nói, cũng không ngoảnh mặt lại.
“Chị Tấm không đi trẩy hội với tụi em á ?” Lần này, Bẹo vô vàn ngạc nhiên. Nó bỏ hẳn cây lược dâu xuống thềm. Tấm không đáp nhưng Bẹo thấy nàng lắc đầu.
“Sao thế ?” Cái Bẹo thực là cái đứa không truy nguyên được thì chết không từ bỏ.
“Chị tao trăm công ngàn việc, ai như con gái con lứa như mày, suốt ngày lêu lổng.” Cám véo cánh tay Bẹo khiến nó kêu la ngai ngái, đoạn lại nói với ra sân trước.
“Em có để cái thúng dưới bếp, chốc nữa chị Tấm nhặt giúp em nhớ, gạo ra gạo, thóc ra thóc, tối còn có cái nấu cháo cho mẹ. Chị nhớ !”
“Chị biết rồi.” Tấm không ngẩng mặt lên, cũng không phản bác, nghiêm túc bổ củi. Bẹo trợn mắt nhìn Cám, nửa ngày mới ho ra tiếng.
“Nhặt thóc thì lúc nào nhặt chẳng được, hội vua mấy năm mới có một lần, cắm mặt nhặt thóc đánh mất thanh xuân lúc nào chẳng hay à ? Sao mày ác thế, trời ơi con Cám ?” Và rồi, dù thân với Cám hơn, Bẹo vẫn gọi với ra sân. “Tấm ơi chớ lo, hạnh phúc sẽ đến với người thật thà ~”
“Ối i nha i nha.. i nha i nha í nha.. ối i nha i nha i nhạ ~i nhạ i nha~”. Vừa vu vơ hát Cám vừa thô lỗ giật cái lược trong tay Bẹo.
“Có túi gạo thơm dì mới đổi được trên chợ huyện, để trong thạp gạo đấy, còn thúng thóc cứ để đấy hôm nào lại nhặt. Lát nữa con dắt em nó đi hội, trên đấy đông người, thân con gái đi hội có chị có em vẫn hơn chứ ?” Tào thị hiếm khi lại thấy đon đả như vậy, Cám trợn mắt mấy lần mà chẳng nói được lời nào.
Tào thị luôn tránh gọi “con” khi nói chuyện với Tấm nhưng dạo gần đây bà cảm thấy dường như quan hệ giữa con bà và đứa con gái của chồng có vẻ thân thiết hơn trước. Bắt đầu từ khi nào nhỉ ? Nhưng mà như vậy cũng hay..
“Đúng đấy chị Tấm, hội năm nay vui lắm.” Bẹo cũng góp lời.
“Dạ thôi dì ạ, con cũng bổ củi xong rồi này, tí con nhặt thóc một loáng là xong, rồi chạy ù theo hai đứa nó vẫn còn kịp chán.”
“Ờ thì.. thế cũng được.”
Lần này đến lượt Tào thị khó hiểu. Chẳng phải lúc trước Cám đi đâu, Tấm bước trước bước sau cũng dán lấy phía sau sao ? Chỉ thiếu nước nằng nặc đòi theo ! Kể cũng là, có người giám sát đứa con gái mình, bà cũng an tâm. Dầu gì con gái bà hay đau yếu, trái gió trở trời lại đổ bệnh, tính khí hay cáu bẳn, cũng chỉ có Tấm mới chịu được cái tính dở người của nó, chứ trai làng nào chòng ghẹo đã câu trước câu sau ăn thua đủ rồi !
Mà dạo gần đây.. nói sao nhỉ ? Cảm giác hai đứa nó cứ khang khác trước ? Con gái mới nhớn tuổi này cứ trái tính trái nết. Thật là !
“Chị Tấm không đi với tụi em ớ ?” Lúc đến cổng, Bẹo còn thật sự níu lấy cổ tay Tấm.
“Ừ hai đứa chơi vui nhớ.”
“Tí em mang quà về cho chị.”
Thế rồi hai đứa nó đi thật, một thấp một cao, một gầy nhom một mũm mĩm. Tấm ngẩng đầu nhìn gác cổng thì thấy bầu trời chiều âm u, mây xám vần đầy trời.
“Trời ạ, Cám Cám nhìn kìa ! Thái tử kìa !”
Cám theo tia nhìn ngưỡng mộ của Bẹo phóng tầm mắt ra xa.
Chỉ thấy sau một đám người, lưng là lưng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trong khoảng sân làng được xây thêm một cái đài tạm, trên đài cao, dưới những tán lọng thêu chỉ kim tuyến rập rờn, ngay chính giữa hàng tỳ nữ hầu quạt hai bên, có kê một cái ghế ngự dát vàng.
Có một người đang ngồi trên đấy, mặc một thân áo hoàng bào thêu rồng ngậm châu, dáng ngồi thư thả, còn khuôn mặt đã khuất sau trướng bồng.
“Thấy gì đâu ?”
Cám chẳng nổi lên được một tia hứng thú với gương mặt nam nhân thị đã thấy qua trăm lần trong kiếp trước.
“Ôi chị tôi, thế chị xếp hàng vào đây làm gì thế ?” Bẹo cụt hứng hỏi. Hàng người cứ thế nhích lên, từng thôn nữ lần lượt xỏ chân vào giày, nhưng tuyệt không ai vừa chân. Chẳng mấy chốc thì đến lượt Bẹo, nó ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng nhìn anh quan hầu trẻ tuổi, gương mặt thư sinh phúc hậu.
“Ối Quan ơi, con thử một lần nữa được không ?”
“Người tiếp theo !”
Cái cách Cám ướm hài khiến cho vị quan hầu trẻ tuổi phiền lòng thật sự, chàng quát:
“Này cô kia thử xong chưa ? Người tiếp theo !”
“Gấp cái gì chứ ?” Cám làu bàu bước ra khỏi đám người, trong đầu vẫn miên man suy nghĩ.
Cỡ chân nhỏ như vậy ? Sau này mùa đông phải thêm vài tấm đệm lót, lại thêm túi trầm mới được, có như vậy mới không phong thấp, ôi.. Xem này, thị đang nghĩ..
Cái quỷ gì vậy ?
“Xem ra, Thái hậu vẫn chưa nguôi giận. Người triệu ngài về gấp, ngài lại trì hoãn ở nơi này, thật sự sẽ không có việc gì chứ ?”
Phía sau tán lọng, án sát tuần phủ Tôn Thất Phương nhỏ giọng bàn luận với người ngồi trên ghế ngự.
“Mẫu hậu hẳn nhận thấy cách làm của bổn điện có chút ngông cuồng.” Người mặc long bào lên tiếng, có chút trầm ngâm. “Tùy tiện chọn một nữ nhân đi vừa một cỡ giày về làm vợ, chuyện này với một hoàng đế tương lai mà nói, có bao nhiêu hoang đường.”
“Ngài không sợ Thái hậu trách phạt sao ?” Vị án sát trẻ tuổi lựa lời mà hỏi.
“Vẫn chưa qua trăm ngày của Vũ Thái phi, thâm tình như mẫu hậu, ta nghĩ là sẽ không..”
Ngẩng nhìn bầu trời xám xịt, tuấn nam có loại ảo giác thấy được trên các tầng mây xám trên kia, hiện ra khuôn mặt của một người trẻ tuổi, ánh mắt đôi mày đó đang nhìn chàng mỉm cười.
Người ấy mặc một bộ tứ thân, áo khoác ngoài màu mật ong, váy đen và một chiếc yếm lụa đỏ, tà áo bay là là theo gió, tựa như cánh bướm mỏng manh đang chao nghiêng trên bầu trời.
Đôi lúm đồng tiền khắc sâu, nàng đang cười với hắn.
Một vẻ đằm thắm độc hữu mà hắn chưa từng thấy qua ở bất kỳ ai, ngay cả trên người mẫu hậu !
À ơi, Bồng bồng cõng chồng đi chơi..
Đi đến chỗ lội đánh rơi mất chồng
Chị em ơi cho tôi mượn cái gầu sồng
Để tôi tát nước múc chồng tôi lên
…
Lúc chàng cúi đầu trở lại, khuôn mặt đã đầy nước. Ngoài trời vẫn mưa lâm thâm, chàng không tiếng động mà nâng tay lau mặt.
“Ngộ nhỡ..” Án sát trẻ tuổi chợt nhận ra mình đã lỡ lời.
“Hiền đệ cứ nói, ta cho phép.”
“Ngộ như có người vừa chân thật ?” Mắt chàng nhìn thoáng qua đám đông, đó đã là tốp thôn nữ cuối cùng.
“Nếu điều đó xảy ra..”
“Bẩm báo..”
“Muôn tâu thái tử, tìm.. tìm được người rồi ạ.”
Trời mưa, cả đám đông làng Bưởi ai cũng cố lách qua một chút tấm lưng người phía trước để nhìn cho được rõ thôn nữ may mắn đó là ai.
“Ơ kìa ai như ?” Vũ thị không thể tin vào mắt mình, bà lay thị Cám đang đứng cùng cái Bẹo cạnh đó. “ Cám, ai trông như cái Tấm thế kia ?”
Bà trỏ vào người thiếu nữ đứng trong sân, hỏi Cám.
“Vâng ạ.” Cám nhàn nhạt đáp.
“Ôi chao..thế m..” Bà toan gọi Cám là “mày” rồi cảm giác có gì không đúng. “Còn đứng đây làm gì, Tế Khang ?”
“Trời ơi Cám, thế sau này em gọi chị Tấm là gì nhở ?” Bẹo không phát hiện ra Cám có gì bất thường, nó nhảy cẫng như thể người thử vừa hài khi nãy là nó chứ không phải ai khác.
“Người ta rồi sẽ vào cung, sống với vương tử, chứ sao lại sống với em chắc ?” Cám nói, mắt vẫn nhìn lên đài cao. Nữ nhân nào đó đang vươn tay cho thái tử đón lấy, nâng lên, ngồi cùng ghế ngự với ngài, với một nụ cười tỏa nắng, một nét cười mỹ nhân xua tan cả cái ảm đạm của trời chiều.
Cuối cùng chị cũng làm được rồi đấy ! Phá kén thành bướm..
“Ờ ha, vậy sau này em gọi chị là gì ?”
“ Cám.” Cám đáp gọn lỏn.
“Đâu có được, sau này chị đã là em gái của hoàng hậu rồi đó. Xưng hô phải đổi đi. Còn em hả, em sẽ là đứa em gái hàng xóm của hoàng hậu, rồi anh Dần sẽ là anh trai của em gái hàng xóm của hoàng hậu. Ui chu choa cha mạ ơi~ Chị thấy có oách không chị Cám ? Chị Cám ?”
Đường về làng Bưởi dài ra hay ngắn lại, Cám không rõ.
Chỉ biết khi nghe tiếng gọi thất thanh của Bẹo, Cám đã chẳng biết mình là ai, đang ở đâu nữa..
Duy có một tiếng nói, một giọng ai đó, từ trên cao, trên các tầng mây, từ trong đầu nàng, bảo nàng rằng : Chạy ngay đi !
“Cám, chị đi đâu vậy ? Chờ em với !?”
Cánh cổng gỗ bật mở.
Cám như nhìn thấy người con gái đó đang ngồi bổ củi giữa sân. Khi trông thấy thị, nàng ngẩng đầu, vừa nâng tay lau mồ hôi trên trán, vừa mỉm cười với thị:
“Em đã về rồi đấy à ? Đi trẩy hội có vui không ?”
“Ơ kìa, đầu tóc loạn thế kia ?”
“Váy sao cũng lấm bẩn thế ? Em ngã chỗ nào à ?”
Thậm chí người đó còn vì thị mà vén váy xoa lên đầu gối !
“Hì, đau chỗ này sao ? Để chị thổi cho.”
“Còn đau không ?”
“Ui~ Chị đây, chị đây, Tấm của em đây ! Sao lại.. khóc ? Em đang khóc đấy à ?”
“Nào nào~ không được làm nũng. Chẳng yêu tí nào..”
“Chị mách dì đấy !”
…
“Tôi thách chị đấy !”
“Tôi sẽ không bao giờ KHÓC !”
Cám gào. Thế rồi cánh cổng biến mất, không có đống củi, không có nong tằm, cũng chẳng có chiếc giếng trời phủ rêu xanh, cá bống hay con gà trống ; trước mắt thị chỉ có một cây gạo đứng trơ trọi bên sông, từng cái bộng cây sâu hoắm. Trong cái bộng sâu và kín nhất, có một bầy ong đang làm tổ.
“Dì, dì ơi.”
Tào thị thấy Bẹo ù té chạy từ ngoài cổng vào thì đỡ người nâng dậy.
“Dì, dì ơi..” Gân cổ thở hồng hộc nhưng nó không nói được một lời nào trọn vẹn. Có tiếng chó sủa ngoài ngõ, rồi một tốp người quần là áo lượt chạy đến.
“Các người..”
Tào thị toan xách chổi đơm vào mặt tốp người lạ ngang nhiên xông vào nhà mình, thì bỗng nhiên bị Bẹo ấn dúi sụp lạy.
“Quan lớn đấy dì ạ.”
Bên cạnh, Tấm từ đâu cũng ghé xuống sụp lạy cùng Tào thị.
“Phụng thiên thừa vận, Kiến Hưng năm hai mươi tám, dân nữ làng Bưởi, phủ Khâm, trấn Ninh Bình, gia đạo ba đời theo nghiệp thi hương, thân phụ đỗ đầu Đình năm Canh Tý, xét thấy nhi nữ nết na ngoan hiền, lại tinh thông am hiểu bút mực cầm kỳ, nay sắc phong thành thái tử phi Hoàng triều.
Ban cho, lụa gấm 500 lượng, châu bảo 700 lượng, tỳ nữ nô bộc tùy thời chiếu cố, nội trong ba ngày, thu xếp gia sự, tiến cung nhập thất. Chiếu.”
Hoạn quan đọc xong, liếc mắt nhìn cô gái trẻ đỡ lấy tờ biểu, ánh mắt đó là ánh mắt dành cho những kẻ yếu thế thấp kém hơn mình, như con ong, cái kiến. Nhưng từ nay, cô gái này không còn là kẻ yếu nữa !
“Ơ Bẹo, thế này là sao hả con ?” Lúc đứng dậy, Tào thị vẫn còn ngơ ngác.
“Chị Tấm giờ đã là hoàng hậu rồi đó dì, để con nói cho mà nghe..”
“Dân nữ to gan.”
Toan quát con bé thường dân không hiểu phép tắc, nhưng một tiếng động vang lên thu hút lực chú ý của mọi người, hoạn quan cũng thuận theo nhìn về phía cổng.
Một cô gái vận tứ thân lụa đỏ, vóc người thanh tú, dáng vẻ thướt tha, đang đứng ở phía ngược sáng, khuôn mặt nàng đã bị bóng tối che khuất, đôi vai thiếu nữ run rẩy trong cơn mưa bụi.
Hoạn quan nghiêng đầu, vẻ như hiểu rõ mà nói với mấy quan hầu trẻ tuổi.
“Cũng chưa chính thức sắc phong, đã sắm con hầu về rồi à ? Nhà này thế cũng hậu thật ! Chúng bay đâu ? Khởi kiệu !”
Trăng sáng thật.
Bếp vẫn nghi ngút khói. Cám nhìn sâu vào chén cháo hạt sen trước mắt, không biết qua bao lâu, cả tay cả bát cũng không còn hơi ấm. Cầm lấy chén thuốc có màu đen nhẻm, thị một hơi dốc cạn.
Thị nằm xuống phản, đờ đẫng nhìn trần nhà.
Khóe miệng Cám câu lên, cánh môi mỏng đanh đá lộ ra một chút mỏi mệt. Thị cảm thấy thị nên khen ngợi chính mình. Đêm nay, thị đã làm rất tốt.
Thị đã thản nhiên tham dự một buổi tối ấm cúng đoàn viên của một gia đình ba người, với một bữa tiệc hoan hỷ nho nhỏ. Thị đã sinh động, hồ hởi góp vui bằng những câu chuyện cười không biết nhặt từ đâu ra, khiến ai nghe đến cũng đều ôm bụng nắc nẻ. Thị đã dành những lời khen có cánh để dự đoán về một hạnh phúc mới chớm, một tương lai rộng mở của vị Hoàng hậu nương nương tương lai.
Người con gái trẻ đó có vẻ rất hài lòng, rất vui. Nàng cũng thành thật đón nhận những lời chúc của người em gái cùng cha khác mẹ. Nàng đã uống đến hai má ửng đỏ nhu tình. Và chính Tào thị cũng đã tỏ ra hài lòng trước cách cư xử của con gái. Cám dù ham chơi ít chữ nhưng cũng đã biết sắc thuốc cho bà, đỡ đần cho chị, biết cách quan tâm đến mọi người. Và giờ đây bà còn nhìn thấy ở Cám một sự chững chạc mơ hồ và này nọ, một cái gì đó rất khó mô tả, có lẽ là sự thu liễm mà các cô gái đến tuổi cập kê nên có, và Cám cũng không ngoại lệ.
Tào thị vui mừng. Bà thấy Cám đêm nay rất cởi mở, rất vui vẻ. Bà cũng không rõ nữa. Bà uống cũng khá nhiều.
A, Cám muốn được khen ngợi ! Dù trong người đang có một cỗ khó nhịn nào đó, Cám cũng không có gọi Bụt. Bụt là dành cho người hiền. Còn thị, thị là kẻ ác. Thị đã làm rất tốt. Tự tay thị.
Thị đã che giấu được cảm xúc của mình rất tốt. Ai mà lại vui mừng cho được khi chính mình không xỏ vừa chân chiếc hài vương tử, lại còn nhường cơ hội đó lại cho kẻ khác chứ ? Đương nhiên, sự lịch sự không cho phép thị lớn tiếng với người chị kia. Miệng đời sẽ lời ra tiếng vào, mai mỉa cạnh khóe, thậm chí chỉ trích lên án Tào thị là một bà mẹ kế cay nghiệt điêu ngoa, không biết giáo dục con cái.
Thiên hạ mong muốn những bậc anh tài phải được đặt cạnh nhau, Tấm là một ví dụ. Tấm là một cô gái toàn tài, nàng nhất định sẽ kết hôn cùng một nam nhân xuất chúng. Những người xinh đẹp và thông minh đương nhiên phải ở bên nhau, thiên hạ tung hô một cái kết mỹ mãn như vậy, và nếu còn là một con người, Cám có lẽ cũng không ngoại lệ. Thị tin tưởng điều này. Thị sẽ cố thúc ép mình như thế. Mà sự thật thì, thị cũng đã từng như vậy. Khi nào nhỉ ? Hình như là lúc còn rất nhỏ rất nhỏ. Lúc mà..
“Em vẫn chưa ngủ sao ?”
Vì để phòng ngừa vạn nhất, mấy món đồ sang quý do các quan hầu để lại hồi chiều, thay vì đưa vào trong cái kho nơi xó bếp như trước nay vẫn vậy, bây giờ đều được đưa vào phòng Cám. Có lẽ cũng không nhiều nhưng vì căn phòng quá nhỏ nên liền lỉnh kỉnh một đống.
Tấm đang lục lọi tìm kiếm gì đó trước những cái rương, đưa lưng về phía Cám.
Cám nhìn bóng lưng Tấm. Mơ màng.
Một con thạch sùng bò trên nắp rương, đang nhìn Cám bằng cặp mắt của loài bò sát mà ngửa cổ phát ra tiếng tắc tắc đơn điệu. Ô kìa, trong chiếc rương đang hé mở, những nén vàng đúc cỡ lớn với hai đầu cong cong như những khuôn miệng cười mỉa mai chế giễu, bọn chúng đang ngoác mồm cười cợt Cám.
Và kia, trên bàn, trong chiếc bình sứ trắng phủ men lam, Sen Hồng điệu đà đang châu đầu ghé tai kể lại đầu đuôi gốc rễ cho mấy ả Dâm Bụt đỏ chói được nghe, cũng không quên thêm mắm dặm muối, về tất cả những cái chuyện ê chề Cám đã trải qua hồi chiều, lúc Cám mang bọn nàng về từ chỗ cây gạo rìa làng - cái kế dương đông kích tây tẻ nhạt mà Cám hay làm mỗi khi có bức bối trong người. Thật là ngu ngốc làm sao !
A.. Cám nay mới hiểu, ngoài con người ra, ngay cả động vật, thực vật và thậm chí là mấy vật vô tri cũng biết mỉa mai thị, dè bỉu thị.
“Cũng đã lâu rồi, chúng ta chưa làm chuyện ấy ha.”
Tấm hé môi cười, trong đôi mắt phượng xuất kỳ bất ý toả ra một tia quyến rũ. Tấm sau một hồi lục lọi đã xoay người lại, trên tay nàng là mấy thứ gì đó xanh xanh đỏ đỏ. Câu nói bị bỏ lửng khiến cho người ngoài nghi ngại, còn Cám, thị cảm thấy một chút khó chịu, tựa như một người đàn ông gia trưởng bị chọc trúng khuyết điểm trước mặt vợ con.
“Nếu em chủ động hôn chị, những thứ này sẽ là của em.”
Cám thấy trong tay mình là một tập ngân phiếu rất dày. Với thứ này, một vị khách có thể muốn bất kỳ cô nương nào ở Duy Hưng Trần. Vị khách đó đang ngồi trên chiếc giường tre của Cám, hai tay chống đỡ sau lưng, cái yếm lụa trắng và thân áo màu xanh ngọc, gương mặt trăng rằm với đôi mắt trong veo đang nhìn Cám say đắm.
Tấm hé đôi môi đầy đặn lộ ra những chiếc răng trắng. Ánh mắt Tấm đang nhìn Cám tràn đầy dịu dàng và sủng nịch, như những nữ chính trong các bộ truyện ngôn tình hay có, như lần đầu họ gặp nhau bên ao sen, lần đầu tiên Cám va vào ánh mắt của nàng. Một vị khách mà chắc chắn bất kỳ cô nương nào của Duy Hưng Trần đều muốn ngã vào vòng tay, nhưng không phải là Cám. Thị không nằm trong số đó, thị không thuộc về Duy Hưng Trần.
“Chị điên rồi !”
Cám giật mình vì âm lượng của thị lại chợt quá lớn. Thị không biết chính mình vì sao lại phản ứng như vậy. Thị có thể nhẹ nhàng từ chối mà ? Dù rằng thị rất thích tiền, nhưng một kỹ nữ ở Duy Hưng Trần có thể không cần phải đồng ý với vị khách mà bản thân nàng không muốn tiếp. Cám không phải kỹ nữ Duy Hưng Trần, dù thị thích tiền. Với thị mà nói, thái độ thị dành cho vị khách đang ghé ngang phòng nàng này không còn là yêu thích hay chán ghét mà là..
Một tràng cười vang xa..
“Ha ha ha..”
Tấm đang cúi gập người trên phản. Lúc ngẩng đầu lên, nàng dùng những đầu ngón tay lau đi lệ châu bên khoé mắt, đôi mâu đồng đen nhánh vẫn chưa phai hết một tầng ý cười.
“Em nói sai rồi. Một đế vương sao có thể chọn một người điên về làm vợ chứ ?” Tấm nói, vô cùng đúng lý hợp tình.
Lúc Tào thị vào phòng Cám, bà trông thấy một người con gái đẹp đang đặt những ngón tay sen được tu chỉnh cẩn thận trên hai đầu vai của con gái bà. Tấm đang đứng phía sau lưng Cám cười nói gì đó.
“ Hai đứa đang trò chuyện gì sao ?”
“ Cám và con đang nhắc lại chút chuyện hồi nhỏ mà thôi. Dì tìm con sao ?”
Cám toan đứng lên vào bếp lấy thuốc cho Tào thị, một lời tiếp sau làm thị chưng hửng ở ngạch cửa.
“ À Tấm, con qua phòng dì một chút được không ? Dì có chuyện muốn nói với con.”
Chẳng biết giữa một bà mẹ kế và một đứa con chồng thì có chuyện gì để hàn huyên đàm đạo thâu đêm suốt sáng. Sau khi bước ra khỏi phòng Tào thị, Cám không còn thấy bà xuất hiện ở phòng mình thêm một lần nào nữa.
Đêm muộn.
Từng tràng tí tách bên hiên càng dày và nặng hơn.
Vì cố gắng không làm ra hành động gì bất thường, tỷ như chạy qua buồng của vị Hoàng hậu nương nương tương lai chẳng hạn, cho nên thị cố gắng không suy nghĩ. Thị nằm nghiêng, một dòng nước bỗng dưng từ hai hốc mắt lăn ra, chạm qua môi, mất hút giữa nền gối bông.
Thị chưa biết câu chuyện khi nào thì kết thúc, nhưng thị biết đây chưa phải là lúc kẻ ác dừng tay. Có lẽ những cơn ác mộng sẽ không đeo bám thị nữa, có lẽ vẫn chưa..
Thị đã góp một tay lát viên gạch đẹp trên bước đường của Tâm Sắc hoàng hậu. Sẽ nhanh thôi, thị sẽ thu được quả ngọt, tựa như người trồng cây ăn trái chờ ngày thu hoạch. Bụt nên cảm ơn thị. Có Cám, ông ta đã bớt đi rất nhiều việc. Ha ha..
Thị lại nghĩ lan man rồi !
Cám vươn tay ra vẫn không sao chạm tới bấc đèn. Mi mắt thị nặng trĩu. Thứ ánh sáng lập loè màu lam hồng lẫn lộn cuối cùng cũng nhoè đi trong đôi mắt thị. Bất lực tựa cằm xuống gối mềm, cảm giác mệt mỏi được an ủi vỗ về, hưng phấn dễ chịu xâm chiếm toàn thân, và thị lại nằm mộng như muôn vàn giấc mộng trước đó.
Trong chiêm bao, thị thấy mình đã dập được cái bấc đèn nhầy mỡ. Thị hai hàng lệ chan mà nhìn làn khói trắng bao trùm khắp không gian. Bóng tối nuốt chửng thị, trong khi ngoài phòng chợt vang lên những tiếng bước chân dồn dập, càng lúc càng đều đặn hơn.
Ai đó không gõ cửa phòng thị. Ai đó túm tóc thị, ấn dúi lên trên giường tre. Ai đó xé đi áo ngoài của thị, khiến da thịt thị vì trời mưa lạnh mà nổi lên gai ốc. Thị cố chống trả. Ai đó đã nắn cằm thị, khiến thị há mồm, môi lưỡi dây dưa.
Khác với những giấc mộng lần trước, lần này ngoài sức nặng, Cám còn cảm giác được nhiệt độ của kẻ đang nằm trên người mình, đang liên tục giãy dụa như một con nhộng béo múp trắng hếu lại háu ăn trên nong tằm. Sau khi ngấu nghiến hết những lá dâu xanh, con tằm khổng lồ đó hài lòng mà nhả vào trong miệng Cám những sợi tơ vàng óng.
Tóc Cám bất ngờ được vén ra sau tai. Trên tai thị, một thứ gì lành lạnh đang ma sát vào dáy tai, thứ đó còn biết phát ra thanh âm leng keng. Thị cảm nhận được điều đó và cả một luồng khí tức rất gần, dù rằng thị chỉ đang nằm mộng. Khi ngửi được một mùi hoa nhài xộc vào mũi, đại não tựa như được xoa dịu bởi tinh dầu an thần, Cám không chống trả nữa. Lần đầu tiên giữa dòng đời đen bạc, một con Cám ganh đua ghen ghét với những người tài giỏi trên đời, đứa phá hư như Cám, lại phó mặc buông xuôi.
Những tiếng thở dốc ngày càng dày đặc, lấn át cả tiếng mưa bên hiên nhà.
Cám đang nói mớ tên ai đó, giọng thị nghẹn ngào hệt như một con mèo nhỏ, nghe không ra vẻ cợt nhả hùng hổ ngày thường, trong thị chỉ còn sự phục tùng tối thượng.
Trong giấc mơ, ai đó đang hôn Cám.
Thị không mở mắt nổi để chối từ một giấc mơ hoang đường như vậy. Thị vùng vẫy gót sen trên mặt phản, khiến cho bốn chân giường tre phát ra tiếng kẽo kẹt, có khi hấp tấp hỗn loạn, có khi đều đặn quy luật.
Thị cảm thấy giấc mộng này vô cùng giả dối. Rõ ràng thị đã mặc hai lớp áo, nhưng trong giấc mơ thị vẫn cảm thấy lạnh. Thị nhận thấy những vị ẩm mốc tanh tưởi của nền đất bốc lên lúc những hạt mưa dũng mãnh dội xuống gạch nóng trên sân hoặc những khe nứt trên mặt ruộng khô hạn. Có chút ngây ngấy trong cánh mũi.
Thị muốn rời bỏ cái nong tằm này, dò dẫm quanh đó có tấm chăn nào để khoác lên người cho đỡ lạnh hay không. Rồi thì thị lại quên mất cả cái ý nghĩ như vậy. Thân thể thị trong mơ khi thì buốt giá, khi lại phải bỏng, chẳng biết đâu mà lần.
Thị nghĩ thị lại lên cơn sốt.
Hệt như những lần cảm mạo trước đó. Ai đó đang thay thị lau đi mồ hôi hai bên thái dương và trên trán. Ai đó cũng thuận thế đặt lên đó những nụ hôn rơi. Đôi môi đó tựa những cánh hoa, rơi xuống và tan vào thịt da đang phát sốt của thị. Ai đó đang ôm thị trong những cái ôm âu yếm dỗ dành.
Cảm giác khó nhịn dần phai nhạt, trong thị giờ đây chỉ còn thoả mãn hài lòng. Cám đã có một giấc mơ đẹp chưa từng có trong suốt quãng thời gian qua. Trong mơ, thị không cần phải gắng gượng toan tính từng bước đi. Thị được là chính thị, tham lam, biếng nhác, bất cần, nhỏ nhen ích kỷ. Thị là thị. Dã tâm, độc ác.
Cám nhoẻn cười mà đi vào giấc ngủ. Một cánh tay thị buông xuôi xuống bên mép giường. Những ngón tay xương mở ngửa. Một giọt chất lỏng theo đầu ngón tay nhỏ xuống đất, mất hút.
Dưới mặt đất lạnh tanh giữa một đêm mưa gió, một cái yếm lụa màu đỏ thẫm đang nằm vắng vẻ ở một bên.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)