“Ta còn chưa chết.”
“Mi đã ngang nhiên ăn nằm với em gái ta, ngay trong điện của ta, chính trên chiếc giường của ta !”
“Ân nghĩa phu thê ngắn ngủi dạo trước liệu có còn là gì với mi ? Lễ giáo luân thường mà mi rao giảng cho thiên hạ tuân theo, mi cũng vứt qua sau đầu. Ta đã có lỗi gì với mi ?”
“Tại sao ? Tại sao ? Mi kêu ta làm sao có thể chịu đựng ?”
- Ai.. Ai đã nói với nàng những lời này ? Thật sự không phải như vậy, trẫm..
“ Mi là vua của một nước mà ? Đàn bà con gái trong cả cái vương quốc này, thậm chí là công chúa Lăm Vông của nước bạn Ai Lao, nếu mi đặt vấn đề, liệu rằng các nàng có thể nói “không” hay sao ?”
“Nhưng đây là em gái ta. Trời ơi. Nàng là em gái ta của ta ! Mi có nghe không ? Mi là con thú hay con người ? Phụ nữ đẹp với một vì vua như ngươi có thừa không thiếu, tại sao cứ phải nhất quyết là nàng ? Một dân nữ nghèo hèn tầm thường. Nàng xinh đẹp ở điểm nào ? Nàng đặc biệt ở điểm nào ? Hay chỉ là đối tượng thỏa mãn cho tính trăng hoa quen thói của mi ?”
- Tâm Sắc, không phải như vậy. Hãy nghe trẫm nói. Là nàng tự nguyện ! Là nàng tự nguyện !
“ Phải rồi. Chiếc vương miện quyền lực này cũng do mi đội lên cho ta. Ôi, phượng bào phượng quan này mới rực rỡ làm sao. Ta có nên cảm ơn mi một lần nữa hay không, quân vương yêu kính ?”
- Tâm Sắc, đừng nói những lời tuyệt tình như vậy. Trong tấn bi kịch này, không ai là người mong muốn tổn thương người khác. Nàng có hay..
“ Im ngay ! Khép kim khẩu của mi lại. Nếu mi còn thốt ra thêm một lời nào nữa. Tin hay không ta bóp chết mi ?”
- Tâm Sắc !
“Hoàng thượng. Vàng anh không thể nói, nhưng thiếp có thể nói. Hãy để chính tay thiếp tiễn ông hoàng một đoạn đường sau cuối vậy.”
- Tâm Sắc, đừng đến đây ! Đừng đến đây ! Đừng đến đây !
“Đừng đến đây !”
“Đừng đến đâyyyyyyyyyy………. !”
…
Khi thức giấc, nhà vua mới xác định rõ được vị trí của mình.
Trên một cái bệ rất cao theo cung cách của các vua chúa phương đông, Hoàng đế cùng với Scheherazade đang nằm ngủ. Còn Dinarzade thì đang nằm trên một chiếc giường được đặt dưới thấp, kê ngay bên bệ.
“Thưa đức Thống lĩnh các tín đồ. Điều gì lại khiến người kinh sợ đến vậy ?” Bất ngờ bị đánh thức bởi động tĩnh của người nằm cạnh, sau khi choàng tỉnh, vị hoàng hậu dịu dàng vuốt ve khuôn ngực phập phồng sau lớp lụa Vanya vàng óng giúp cho đấng phu quân mình, bằng những ngón tay mảnh dẻ phủ đầy Henna. Nâng lên đôi mắt sâu tròn to, nàng hỏi, trong lúc nhà vua vẫn đang kinh hồn vị định.
“Ôi, thật đáng sợ làm sao, Scheherazade.” Với những ngón tay mang nhẫn, vua Ấn Độ vuốt trán. “Ta mơ thấy..”
“Vâng ?” Vị hoàng hậu nghiêng đầu, kiên nhẫn chờ đợi, đúng như cái cách nàng đã kể cho quân vương của mình được nghe câu chuyện của 1001 đêm lẻ.
“Trong cơn ác mộng vừa rồi..” Nhà vua nói. “ Ở vùng đất nào đó, không thuộc sự cai quản của ta - Hoàng đế Ba Tư thần thánh, chủ nhân của lưu vực Ấn Hằng, và phần lớn bình nguyên Trung Hoa. Nơi nào đó ở phía nam đồng bằng Hoa Hạ, không chịu sự kiềm giữ của các Thiên tử phương bắc, nơi đó cũng có giang sơn cẩm tú, cũng có sông ngòi tôm cá, núi non biển cả, cũng thờ phụng các hóa thân của Indra, cũng có đạo cha con, phép quân thần, có vua và hoàng hậu.”
“Và ?” Scheherazade khẽ mỉm cười.
“Vị hoàng hậu đó.. Ta không biết vì cớ gì, nhưng..” Đức vua Schahriar ôm đầu thống khổ. “Nàng muốn giết chết đấng phu quân của mình, người đầu ấp tay gối mà ngày trước nàng từng yêu thương rất sâu nặng, trong giấc ngủ.”
“Ôi Đấng chí tôn, thiếp nghĩ rằng mình biết câu chuyện đó. Vương quốc đó ở đâu. Và cả vị hoàng hậu đó là ai. Thưa bệ hạ.” Scheherazade nói một cách quả quyết.
Không còn nghi ngờ gì cả, vua Ấn Độ không ngăn được bản thân mình mong muốn ca ngợi trí nhớ tuyệt luân của nàng hoàng hậu vợ ngài khi mỗi đêm đều giải trí cho ngài bằng bao nhiêu câu chuyện khác nhau không hề vơi cạn. Nghìn một đêm lẻ đã sắp sửa trôi qua với những thú vui nhẹ nhàng ấy; thậm chí giúp vua bớt đi nhiều định kiến xấu về sự chung thuỷ của phụ nữ; trí óc được xoa dịu đi.
Ngài công nhận đức tính và sự khôn khéo của Scheherazade, nhớ đến lòng can đảm tự nguyện muốn trở thành vợ ngài, không e ngại cái chết mà nàng biết sẽ chờ mình vào ngay sáng hôm sau như những người con gái trước nàng. Nhìn nhận điều đó và biết thêm những đức tính khác của nàng, để rồi cuối cùng đưa ngài đến quyết định gia ân cho nàng.
Ngài lập tức nổi lên tính hiếu kỳ, như với những mẩu chuyện của nàng trước đó. Ngài vội vàng nói:
“Ôi Scheherazade, trẫm thật sự muốn biết câu chuyện đó.”
Cũng đúng lúc này, như muôn lần, một tiếng đồng hồ trước khi trời sáng, bên dưới cái bệ thấp kê cạnh nhuyễn tháp của nhà vua Ấn Độ và vị đương kim hoàng hậu Scheherazade, Dinarzade đã thức giấc, không quên điều mà chị gái nàng đã căn dặn mỗi ngày:
“Chị thân yêu của em.” Nàng khẽ kêu lên, giọng còn ngái ngủ.
“Nếu chị không còn ngủ nữa thì em xin chị, trong lúc chờ mặt trời chẳng mấy chốc nữa sẽ nhô lên, hãy kể cho em nghe một trong những chuyện thật hay mà chị biết. Than ôi ? Có thể đây sẽ là lần cuối cùng mà em có được niềm vui sướng đó.”
Scheherazade đáng lẽ nên trả lời em thì lại nói với hoàng đế:
“Tâu bệ hạ, Đấng chí tôn có vui lòng cho phép thần thiếp được thoả mãn lời yêu cầu của em thiếp chăng ?”
“Ta vui lòng.” Vẫn đang xoa trán với những ngón tay mang đầy nhẫn hồng ngọc, hoàng đế đáp trả với một ánh mắt chờ mong.
Thế rồi Scheherazađe bảo với em gái hãy lắng nghe; và quay lại với Schahriar, nàng bắt đầu câu chuyện như sau:
“Ngày xửa ngày xưa, ở vùng đất phương Đông xa xôi, phía nam lục địa Trung Hoa. Nhà nọ có hai chị em cùng cha khác mẹ. Khi cha mất, người con gái lớn sống với dì ghẻ và em kế. Bà mẹ ghẻ là người cay nghiệt, hàng ngày bắt cô con chồng làm hết mọi công việc trong nhà còn con gái riêng của bà ta thì lêu lổng vui chơi. Một hôm bà mẹ sai hai chị em gái ra đồng bắt cá. Bà mẹ dặn..”
…
“Nàng cứ thế bưng mặt khóc. Cho đến khi đứa em gái đến vỗ vai, thì thầm gì đó vào tai. Như muôn lần vẫn vậy, dưới sự gạ gẫm mười mươi của đứa em kế gian ngoa, người chị đó khổ sở hít hít cái mũi, song vẫn thành thật gật đầu.”
“Nhưng, tâu bệ hạ.” - Scheherazade nói. “Trời lại đã sáng rồi, thần thiếp chẳng còn kể tiếp được nữa.” Tới đây, Scheherazade, thấy trời hửng sáng, bèn ngừng lời.
“ Chị ơi!” Dinarzade chợt nói. “ Em chẳng biết rồi câu chuyện sẽ kết thúc ra sao, nhưng đoạn đầu thật vô cùng hấp dẫn.”
“ Đoạn tiếp theo sau đây còn hay hơn nhiều.” Hoàng hậu Scheherazade đáp lời em mình. “Và chị tin là em sẽ thấy rất thích thú, nếu hoàng đế vui lòng cho phép chị được kể tiếp vào tối mai.”
Rất hài lòng với phần câu chuyện vừa nghe, vua Schahriar đồng ý và đứng đậy, sửa sang lại khăn áo, chuẩn bị cho buổi thiết triều của sáng hôm đó.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)