Như Nguyễn Nhật Ánh, chắc có lẽ đây là thời khắc viết
Về em - cô gái Hà Lan cùng với cả đôi mắt biếc..
“Ê, ta bảo này, nhà vua vi hành, sắp ngang qua làng này đấy.”
“Thì sao nào ?” Tấm thờ ơ, vắt suối tóc đen như mun.
“Cô không muốn thành hoàng hậu sao ? Làm bà hoàng rồi, có thể giết người mà không bị bắt bớ trừng trị, không bị hình pháp sát phạt nữa.” Kẻ đó nói.
“Tự mình trả thù. Chính tay trừng trị kẻ đã giết mình. Cảm giác tuyệt vời đó, cô đã trải qua bao giờ chưa ?”
“Hừ. Phước hết thì phải thọ tội, đó chẳng phải là lẽ trời hay sao ?”
Trông thấy nàng vẫn thong dong, hệt như một bậc A La Hán tinh tấn bỏ ngoài tai muôn lời quỷ mỵ cám dỗ của Điều Đạt, gã phá lên cười.
“Sao nào ? Còn cần thời gian suy ngẫm ? Rất tốt. Cứ từ từ mà suy ngẫm. Ây, ta nói này.
Học giả A Nan thọ giới Đức Phật mà kệ rằng: “Vạn vật không có tự tánh, cũng nào phải thường hằng”. Triết gia Heraclitus đã nói: “Chúng ta không thể tắm hai lần trong cùng một dòng sông.” Cũng như vậy, khi đức Khổng Tử đứng nhìn dòng sông trôi chảy, ông đã nói: “Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ!” ( Ôi, nước sông trôi ngày đêm, không bao giờ ngưng nghỉ sao ! )”
“Không có sự vật nào hiện hữu giống nhau trong hai thời điểm. Các bậc minh triết, hiền giả, thánh nhân trên đời, trong cõi người đều đã đúc kết như vậy.
Đừng tin ta. Cũng đừng tin giáo lý sách vở. Cũng đừng lo sợ các bậc Khai sáng hay Hiền triết đã không còn tại thế để mà truyền giảng hay dẫn dắt. Rằng “tôi phải tìm Bụt ở đâu ? Thư quyển Trọng Ni ở chốn nào ?” Vì đâu phải cứ tìm đến kinh thành Xá Vệ ắt đã được giác ngộ dưới bóng bồ đề ?
Quân Nguyên khi đuổi giết vào kinh thành Thăng Long, chẳng phải vẫn không tìm ra dấu chân thầy trò quân thần nhà Trần đấy sao ?
Ấy chẳng phải là minh chứng cho lời Bụt: nhân duyên chưa tới thì sự vật tàng ẩn, điều kiện hợp thích thì sự vật lại biểu hiện ? Như lúa khi trổ cờ thì dỏng bông, khi trĩu đòng thì cúi đầu ?
Như trăm sông ồn ã cuộn trào, khi đổ ra biển lại trở nên yên ắng tĩnh lặng; cũng là nước nhưng hình tướng đã khác, nó có thể là sông, là sóng là biển, là mây là mưa, được cây cối hút vào, thành một phần của cây cối, động vật con người, cũng có thể lại lần nữa là sông.
Phải thực chứng, phải thực nghiệm, phải tỉnh táo quán sát vạn vật với một tấm lòng rộng mở, ta mới cởi bỏ được thiên kiến của chính mình để nhìn nhận vũ trụ với cái nhìn toàn cảnh. Vạn vật đã hiện hữu trong ta. Shakespeare, Hưng Đạo Vương, Nhị Trưng, kinh Bát Nhã Ba La Mật, kinh Hoa Nghiêm, Kinh Dịch, Thượng đế, Niết Bàn, Tịnh độ, Hạnh phúc, Tự do. Không ai trong số họ, không ai trong số chúng lại không hiện hữu trong ta. Vén lên bức màn vô minh che mắt, chính ta mới là người đưa ra lời giải đáp cho những vấn đề của chính mình. Đó là con đường phải đi.”
Trông thấy cô dân nữ làng Bưởi quay gót bỏ đi, gã bật cười:
“Còn con cá bống tươi sống này, cô cũng nên mang về đi chứ ? A ? Ha ha ha..”
…
À ơi..
Ru em ngủ giấc yên bình,
Mơ cơn mộng, thoát ỏi inh thường ngày.
Ru em ngủ giấc thật say,
Cơm tiền áo gạo, mai này sẽ lo.
Buổi nào được dại được no,
Buổi nào phải biết biếu - lo một phường?
Tìm đâu vai áo chân phương,
Cho em dựa lấy, nhiễu nhương chẳng màng ?
Tìm đâu giữa chốn vội vàng,
Người như mắc cửi, muôn vàn thật tâm?
Tìm đâu chung thủy sắt cầm,
Núi mòn sông cạn mà tâm chẳng dời ?
À ơi...
Người đời lắm kẻ buông lơi,
Tìm xong một nửa, bèn chơi tranh giành.
Em ơi đừng dại mà tranh,
Mình tìm chưa thấy, còn xanh một đời.
Tranh nhau giữa chốn chợ đời,
Mấy khi tranh được, rã rời tấm thân.
Buồn chi kẻ trọng sang bần,
Ta không thể khóc vì ngần ấy đau.
Rồi em cũng sẽ quên mau,
Tháng năm trôi mãi cơn đau sẽ lành.
Đường dài đừng vội bước nhanh,
Chân em sẽ mỏi, chí - danh sẽ mòn.
Can chi sống chết - mất còn
Đời mình ngắn ngủi, vàng son mấy thời ?
Mệt nhoài thì hãy nghỉ ngơi,
Đau thì bật khóc, cho vơi bụng sầu.
Nhiều người thức giữa đêm thâu,
Tơ lòng không gỡ, ôm sầu co ro..
Thế gian lắm kẻ chơi trò,
Cho em kẹo ngọt, giả vờ thương em.
Làm em lạc chốn đêm đen,
Mắt nhìn chẳng rõ, tim em mù lòa.
Rồi người dẫn đến phù hoa,
Cho em mơ mộng, rời xa thình lình.
Mang theo cả nụ cười xinh,
Mang theo cả tấm chân tình em trao.
Chỉ mong em mãi ngọt ngào,
Đau buồn như suối, chảy vào biển xa.
Kiên tâm giữ lấy thật thà,
Ta không gian dối, ai mà chẳng thương ?
Gửi em mấy chữ thật thường,
Thương mình trước đã, thương người thương sau.
Nhân chi sơ cũng nhiệm màu,
Tích ơn sâu mấy, biết ai nhớ mình?
Gửi em chút nắng bình minh,
Trăng non một mảnh, chút tình con con.
À ơi..
Lúc Tấm tháo được cái rợ bị vướng vào bụi tre gai, nghé con háu đói đang hì hục thúc mõm vào bầu vú mẹ. Tấm chớp chớp đôi mắt to tròn.
“Nào, Ba Bớp ngoan.”
Nàng nâng tay vuốt ve đầu con vật, một cách dịu dàng và từ tốn. Miệng bất giác nở một nụ cười hiền. Cũng như Bống, mỗi loài vật dưới bàn tay chăm nom của Tấm đều có một cái tên. Vì bởi, nàng vốn không xem bọn chúng là loài vật vô tri. Mỗi một trong số chúng đều có tâm tình, cảm thụ, có nỗi lòng, yêu thương buồn giận, và còn có thể ..trò chuyện.
Tấm bỗng bước hẫng, suýt nữa thì ngã. Nàng bàng hoàng nhớ đến tất cả những sự việc đã xảy ra vào ngày hôm nay. Nàng không biết nên bắt đầu phải kể từ đâu mới phải..
Nàng cảm thấy hai chân đứng không vững nữa. Đói bụng, khát, rã rời, mỏi mệt từng thứ một bủa vây lấy Tấm. Nàng muốn ngủ một giấc. Nàng quá mệt mỏi.
Rồi không hề dự liệu, trước mắt Tấm bỗng tối sầm.
Tim Tấm muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng sợ hãi bắt lấy thứ gì đó đang phủ trên mi mắt mình.
Nàng muốn hô hoán. Nhưng chưa kịp thì bên tai chợt có luồng gió nóng ấm khiến Tấm cảm giác ngứa ngáy nhột nhạt, cùng lúc, một hương hoa sen quen thuộc xộc vào mũi nàng. Hai bàn tay đang nắm chặt của Tấm cũng vì thế mà thả lỏng.
“Tấm đừng sợ. Là em.”
“Thích không ?”
Nhìn như thôi miên vào một đôi môi mỏng dính nào đó vẫn đang sưng đỏ, môi dưới còn in hằn một vệt đứt quãng đều đặn, chỗ cạn thì giập nát, chỗ sâu thì ứ máu, trên đó, dấu răng gặm cắn rõ rành rành để lại vẫn chưa phai nhạt, Tấm khổ sở nhắm nghiền hai mắt lại, liên tục lắc đầu.
“Không thích ?”
Theo động tác khép mở, ở nơi khóe miệng kéo dài lên trên với một góc chếch, một đôi lúm đồng tiền như hố thẳm, không ngừng biến đổi độ nông sâu theo từng nhịp của người nói. Tranh tối tranh sáng trên khuôn mặt cũng vì vậy mà biến ảo vô chừng. Gió nhẹ lướt qua trên ngọn đồi, lướt cả trên vầng trán cao ngạo bướng bỉnh đó, cuốn lấy một giọt mồ hôi ướt át nóng bỏng trượt xuống bên mép tai.
Sau một hồi ngây người nhìn trân trối, giật mình phản tỉnh, mím chặt môi, Tấm lại chật vật lắc đầu như trống bỏi.
Còn Cám, sau một hồi tự mình chiêm ngưỡng, tự mãn các kiểu, với một điệu cười trời đánh trên môi. Khi quay nhìn người bên cạnh đang cúi gằm mặt, men rượu trong dạ dày thị lập tức vơi đi vài phần. Khóe môi co giật. Thị thộn mặt ủ rũ như bánh đa phải nước.
Gì chứ ? Tấm thậm chí còn không nhìn đến kiệt tác do một tay thị sắp bày liếc mắt một cái !
“Chị nhìn đi đâu vậy ?”
Khi nãy thị còn đinh ninh rằng Tấm hẳn sẽ mừng rỡ khi trông thấy những món đồ linh tinh mà thị kỳ công bày biện ngay trên đám lá chuối khô trên bãi cỏ thi cạnh gốc cây gạo : những que kẹo vàng ươm lấp lánh mật đường, lạc rang, khoai môn luộc, hạt mít lùi.. A, toàn những món ngon !
Nhưng bây giờ..
Tấm chẳng hề lộ ra chút xíu xiu nào cái vẻ ngạc nhiên y như bộ dáng nàng khi thấy được một tòa lâu đài tráng lệ nguy nga, hay khi mục sở thị cái sắc đẹp xuất chúng trời ban của đương kim thái tử.
Cám xoa lấy hai má hòng tỉnh rượu, đầu ngón tay vô ý hữu ý ma sát lên hai lúm đồng tiền khắc sâu, trong cái động tác bậm môi nhịn nôn bất nhã của thị.
Dù say, một kẻ lươn lẹo như thị Cám hoàn toàn không có quên lý do vì sao chính mình lại xuất hiện trên cánh đồng làng Bưởi trong buổi chiều hôm nay.
Phải ha, mấy món này cũng thật tầm thường quê mùa, nào có cái vẻ sang trọng xa hoa như một chiếc chén ngọc dát vàng, một cái cơi trầu cẩn xà cừ trong Âm Tâm Sắc điện ? Kiểu như vậy mà cũng ôm kỳ vọng lớn lao sẽ làm hài lòng mắt thẩm mỹ của vị hoàng hậu tương lai một cõi Đại Việt Siêu To ?!
Điên ! Điên thật ! Ngay cả việc từng một lần được mặc phượng bào cũng không giúp cái trí não tồi tàn của thị Cám mở mang được mảy may.
Cám thở dài ảo não.
Trong tâm thức thị, một người có thể xuống tay tàn nhẫn với kẻ thù, hẳn cũng là kiểu người trọng tình trọng nghĩa, có ân tất báo. Vào sinh ra tử thì chưa đến, thương yêu lại càng không. Nhưng nếu một ngày nào đó, một người nào đó đã ngồi lên phượng ỷ, nhớ đến khi xưa, thuở mẹ con mụ dì ghẻ biết sống có lý có tình, dung chứa cho kẻ mồ côi một mái nhà che nắng che mưa ngày bé cơ hàn, ắt hẳn, vị mẫu nghi thiên hạ đương kim kia cũng không lãng quên, bạc đãi ; thậm chí còn không tiếc bạc vàng lụa gấm mà hoan hỷ trọng thưởng.
Mua chuộc lấy lòng sao ? Không lúc này thì còn chờ lúc nào ?
Thị đã cố ý, nhưng vẫn như muôn lần, trời không đãi kẻ ác.
Thị quá thất bại ! Ngay từ đầu, đó chỉ là ảo tưởng của thị mà thôi !
Có chút vỡ lẽ, thị Cám duỗi tay ra, muốn thay Tấm vén lại tóc mai, nhưng Tấm đã quay đầu. Thị định chạm vai, Tấm chợt né tránh. Nhanh trí, tay thị lần xuống bắt lấy bàn tay Tấm.
“Đừng đụng vào chị !”
Rồi thị Cám tận mắt thấy người chị kế đó của thị thoăn thoắt lấy ra từ bên hông một chiếc túi da trâu, mở nắp, xối nước lên mu bàn tay, sau đó dùng hai lòng bàn tay chà xát vào nhau mà kỳ cọ muốn rách da. Chỗ mà vừa rồi, thị Cám đã sỗ sàng chạm vào (!)
Bị đả kích sống sượng, mặt căng như đít nhái, Cám theo bản năng chắp hai lòng bàn tay mình vào nhau, hà hơi mà ngửi ngửi, rồi cúi xuống kéo cổ áo lên hít hít vài cái. Đầu ngón tay gẩy lấy xây yếm, nơi mồ hôi thi thoảng túa ra vẫn đang phảng phất hơi rượu, Cám có chút cười khổ mà bĩu môi. Thị có chút ghét bỏ chính mình.
“Phải ha, hơi có mùi, đúng không ?”
…
“Tấm gì chứ ? Không Tắm thì đúng hơn ! Biết têm trầu cánh phượng thì có gì hay ? Con thấy giải nhất năm nay không về tay cô thì còn về ai nữa ? Cái bọn khố rách áo ôm, bát sành quẳng gốc mít đó, vậy mà còn muốn chòi đạp đèo bồng, ngấp nghé mơ tưởng nâng khăn sửa túi cho quan lớn Trần Phương ? Nằm mơ đi ! Đỉa đeo chân hạc. Đũa mốc chòi mâm son. Con ông đồ làng mà đi ghè đi ganh với Đại tiểu thơ nhà ông Hương cả, không sợ chúng bạn nó cười thối mũi cho ?Người ngợm thì hôi trâu tanh bùn dợm cả ra, thế mà còn dám vác mặt mốc ra giữa đình làng cho trai tráng nó đưa mắt liếc xem. Cái thể loại phèn nhúng tới cạp váy đó, thời bây giờ đú đởn quá cô ạ. Cũng không biết tự đ*i một vũng rồi soi lại cái mặt mình. Tự hão rằng biết dăm ba cái chữ nghĩa mà cái tự thẹn lại không biết. Ôi cái đìn đ*t nhà nó ~ Con khinh !”
…
“Chị Tấm biết không ? Cách đây rất nhiều năm, em có một người bạn..”
“Thiếu thốn tình thương của thầy mẹ, cô ấy sớm phải bươn chải kiếm sống. Chỉ có thể dựa vào chính mình. Không có người để tâm tình, chỉ có thể trò chuyện với một chú cá nhỏ. Lẻ loi khôn lớn. Đơn độc trưởng thành. Chuyện gì cũng để trong lòng. Vấn đề gì cũng muốn tự mình giải quyết. Ừm, ọe..”
Bây giờ bọn họ đã ở dưới gốc cây gạo.
Tấm ngồi ngăn ngắn trên những lớp đệm lá chuối khô. Cám ngồi một góc cạnh đó, lưng tựa hẳn vào gốc cây. Trước mắt họ là những món quà vặt chẳng biết thị Cám đã lấy từ đâu ra, nhưng năm quả mận đá màu da lươn kia trăm phần là tiện tay vặt được từ vườn nhà cả Mẹo.
Khói từ ấm chè xanh bốc lên nghi ngút. Nếu có thêm bộ cờ tướng đặt cạnh để chiến một trận Xe Pháo Ngựa thì quả là không còn gì bằng !
“Chị ăn đi chứ ? Không ăn là còn giận em ?”
Đùn đẩy với thị Cám một hồi, Tấm mới ghé môi thẽ thọt cắn một mẩu kẹo lạc. Nhỏ thôi.
Thay vì Tấm, thị Cám lại đang thủng thỉnh kể chuyện cho chị kế nghe. Khi hầu chuyện, giọng thị nhừa nhựa lê thê, câu được câu mất. Đúng kiểu như ai có nghe rõ hay nghe không rõ, thị cũng cóc cần.
Cho nên, ông bà ta nói có sai đâu.
Chim khôn kêu tiếng rảnh rang
Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe
...
Đi cướp lời của kẻ say, họa hoằng có là thằng dở hơi mới làm thế. Vì là một cô bé thông minh và ngoan ngoãn, cả một buổi, Tấm chỉ lẳng lặng mà nghe, không hề xen vào bất kỳ một câu say nào của một thị Cám dở người dở nết.
Rõ là chán không buồn nói !
“Cô ấy rất thông minh.”
“Luôn biết giữ mình, ừ thì..”
“Xùy. Điên khùng ! Cái gì mà “ở hiền gặp lành”, cái gì mà “giữ vững sơ tâm”, cái gì mà “hành thiện tất có phúc báo”, gạt người thôi.. Hừ..”
“Thông minh bị thông minh làm hại !”
Khi nói đến đây, quả mận trong tay thị Cám đã tách lìa thành hai mảnh. Tấm tận mắt thấy hai hàm răng của đứa em kế chợt nghiến vào nhau tạo thành tiếng “cót két” gai người.
“Mặc dù bọn em quá khác biệt. Em vẫn luôn muốn làm bạn với cô ấy. Vẫn luôn muốn.”
“Nhưng cuối cùng, cô ấy có xem em là một người bạn để san sẻ, để đồng hành hay không, em cũng không biết..”
“Em. Tận mắt nhìn thấy cô ấy thay đổi. Biến thành một người hoàn toàn khác. Hức, ừm.. Xa lạ, xa lạ đến mức em không nhận ra..”
“Em đã nắm tay cô ấy vượt qua hàng trăm bão giông trên đời. Cuối cùng, cuối cùng..”
“Rồi đến một ngày, bọn em cũng không còn gặp mặt nhau nữa. Không thể nhìn mặt nhau nữa. Em..”
“Ha ha ha..”
“Em thật sự ngu ngốc. Bảo vệ người ấy cũng không xong..”
“Để cô ấy nhìn thế giới trong những mảng màu xám tối..”
“Chị Tấm biết không ? Là do em.. Do em đấy.. Do em cả.. Là em đấy, Tấm à !”
Vỗ đùi một cái độp, thị Cám ngồi bật dậy, thẳng lưng ngay ngắn, tựa như đã giã rượu một chút, choàng tỉnh mà nhướng nhướng mắt nhìn Tấm.
Thị lắc đầu như thể đang xốc đĩa bầu cua cá cọp. Con ngươi màu nâu ánh nước buồn bã, miệng cười đấy, nhưng như tự giễu, như thương thân. Nói ổn, nhưng đến ngay cả một dân nữ chất phác thật thà như Tấm cũng không tin được.
“Người đó.. người bạn mà em nói..” Tấm ướm hỏi. “.. là Bẹo sao ?”
Rồi Tấm chính mắt thấy cái kẻ rong chơi sa đọa muôn đời kia sau khi bật dậy lại trì trệ như dây cao su mà ngả lưng về chỗ cũ. Tự bao giờ, cái kẻ lười nhác muôn thuở đã gối đầu lên đùi người chị kế mà cà kê dê ngỗng cả một buổi trời, chẳng nghĩ ngợi gì đến cảm nhận của người khác. Kẻ nọ hẳn đã đánh một giấc nồng ngay tắp lự nếu như Tấm không thi thoảng thay thị vuốt lại tóc mai bị gió đồi thổi loạn.
Dù chân tê rần, Tấm vẫn không nói gì, nàng ẩn nhẫn đã thành thói.
“Hả ?” Tấm thấy Cám ngơ nghếch nhìn nàng, giây lâu mới chớp chớp mắt.
“ À không ! Trời ạ ? Cái cô Bẹo đó ngày nào chẳng qua nhà mình ? Còn người này, người này..”
“Cô ấy có một tâm hồn đẹp.”
Bật cười khanh khách, Cám nghiêng đầu nhìn Tấm. Thị nhoẻn cười với một khuôn mặt không thể ngờ nghệch nhàu nhĩ hơn. Còn Tấm, nàng vẫn đang kiên nhẫn ( chịu đựng ) lắng nghe lời Cám nói.
“Người Tây di ( Lão Qua ) không dám gọi thẳng tên cô ấy.”
“Người Dương di ( Tây Dương ) gọi cô ấy là Ma- Đam-Tam.”
“Người Chàm tôn xưng cô ấy là Thiên Y A Na.”
“Chân Lạp thì triều cống ngọc trai, những viên ngọc cỡ lớn, màu trắng và màu đen.”
“Thiên tử năm đó thậm chí còn muốn để ái nữ của mình nâng khăn sửa túi giúp cho phu quân của người con gái đó. Ôi, thật không thể tin được !”
…
“U chu choa ~ Gió đánh cành đa, gió đập cành đa.. Tấm ơi Tấm à..”
“Chị không biết đâu. Cô ấy.. Chị sẽ không thể tìm được cô ấy. Bởi vì..”
“Bởi vì, cô ấy đã trở về thế giới của riêng mình rồi. Thế giới của cô ấy.”
“Thế giới của cô ấy quá khác thế giới mà chúng ta đang sống. Em và chị. Ý em là.. Ôi, em lại đang lảm nhảm cái gì rồi phải không ? Sao chị không đánh thức em ? Em say đấy ! Em đã ngủ được bao lâu rồi ?”
“Ôi, đau đầu chết mất thôi. Chị đừng để ý.. Ha ha ha..”
Đang nói, Cám chợt ôm đầu cười thoải mái, lần đầu tiên sau những ngày mưa vừa qua.
Còn Tấm, nàng vẫn đang lẳng lặng nghe Cám nói.
“Ôi nhìn này, nước mắt của chị dính cả lên mắt em rồi ?”
Quệt vệt chất lỏng từ khóe mắt, Cám cười lên sằng sặc. Thị chợt ngửa mặt, ngước nhìn Tấm. Như thể muốn bắt quả tang cái dáng vẻ mau nước mắt của nàng để mà trêu cho một trận.
“Đều tại chị. Tấm hư quá đi !”
Thị vươn tay. Gương mặt người con gái đó đang ở hướng ngược sáng, Cám nhìn không thấy rằng mắt nàng có chan chứa nước mắt hay không. Cho nên, Cám nâng đầu lên, cố nheo mắt, mãi đến khi không cố thêm được nữa. Đau. Mỏi. Lười. Thị bỏ cuộc. Nhưng thị tin rằng trên đấy có nước. Trên mắt Tấm ấy. Không thế thì sao ?
Chưa bao giờ như lúc này, Cám thấy người con gái trước mắt mình thật yếu ớt. Ngây ngô bỡ ngỡ. Nàng hệt như một chú nai vàng giẫm lá thu rơi. Một chú nai mau nước mắt.
Ta đã từng thấy một con cọp đuổi bắt một con nai hoặc một con rắn đang nuốt một con ếch, đúng không? Tràng cảnh ấy thường khiến ta hồi hộp. Ta mong ước cho con nai thoát khỏi nanh vuốt của con cọp, và con ếch thoát khỏi cái miệng của con rắn, bởi vì nếu nhìn con cọp xé nai hoặc rắn nuốt ếch thì ta thấy khó chịu trong người.
Nhưng đây không phải là chuyện cổ tích bịa đặt thậm xưng mà là chuyện thực trong cuộc đời. Ta muốn cho nai và ếch thoát thân, nhưng ta ít nhớ rằng con cọp và con rắn phải có thức ăn mới sống được. ( Chúng ta chớ quên rằng ngoài rau đậu, ta còn ăn gà, lợn, tôm, cá, dê, bò và cũng như cọp và rắn, ta ăn cả nai và ếch nữa). Ta không muốn "khó chịu trong người" cho nên ta đứng về phía con nai và con ếch. Ta thầm ước chúng nhảy thoát cho lẹ cho chóng.
Có những kẻ có thể nhìn cảnh tượng con cọp xé xác con nai một cách thản nhiên và thích thú, nhưng phần lớn chúng ta đều hồi hộp đứng về phía kẻ yếu.
Hệt như chúng ta, bậc hiền giả cũng có khuynh hướng đứng về phía kẻ yếu: nếu cảnh tượng là cảnh tượng sống thì ta nhất định kiếm cách làm cho con nai hoặc con ếch chạy thoát.
Tuy nhiên, các bậc hiền giả hay các tâm hồn lớn làm như thế không phải chỉ để tránh cái đau trong lòng họ. Bênh vực kẻ yếu, đồng thời, họ lại thấy được sự thất vọng của con cọp và con rắn mà thương chúng, nghĩa là thấy được tất cả những vật lộn của muôn loài mà thương chúng, thấy được tất cả những tranh đấu chòi đạp của muôn loài trong cuộc mưu sinh.
Ðọc sâu vào cuốn sách của cuộc đời, ta thấy rằng tuy cuộc đời chứa đầy những mầu nhiệm, nó cũng chứa đầy những cảnh tượng kinh khiếp não lòng. Chiến tranh, tra tấn, tù đày, thanh toán, cướp bóc, hãm hi*p trên biển cả.
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..
…
Khi lại một lần nữa ngồi lên phượng ỷ, lấy tên hiệu cho mình là Tâm Sắc hoàng hậu, nương sóng gió mà toàn quyền chấp chính, mang lòng riêng mà bảo vệ “một kẻ từng mặc phượng bào, từng trao quốc ấn” vô điều kiện, Ân Tế Khang mới hiểu thấu một số chuyện mà ngày trước bản thân ngu khờ cạn nghĩ.
Nàng dấn thân. Nàng quyền biến. Nàng tự bán đứng chính mình để làm vợ vua. Nàng âm mưu, nàng dối trá lọc lừa cả một triều đình, chẳng qua chỉ vì người mà nàng yêu, một người mà nàng cho là “kẻ yếu”.
Mà kẻ cầm tích trượng, mặc khiên giáp đi chinh phạt xứ người thì sao có thể đánh đồng với khái niệm “kẻ yếu” ?
Là nàng tự lừa mình dối người. Lòng còn mang thương ghét, cho nên vô minh. Ai thật ai giả ? Ai thiệt ai hơn ? Ai khi yêu mà lại bình thường ?
Nhưng thôi, vui buồn, khóc cười, ấy là chuyện về sau hãy nói. Ân Tế Khang một khi say rượu cũng sẽ không suy nghĩ sâu sắc được bao nhiêu.
*
“Ừ, chị xin lỗi.”
Khi nói, một bàn tay Tấm đã phủ lên mái đầu Cám, nhẹ nhàng xoa dịu vỗ về. Rồi bàn tay ấy chợt căng cứng khi nàng nghe được một lời tiếp sau:
“Phụ nữ sinh ra là để được chở che. Cứ cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì hả Tấm ?”
Thật tự nhiên, Cám vươn tay ra, chạm mặt Tấm, vuốt tóc nàng, lướt qua gò má. Từng chút một. Nhẹ nhàng nâng niu.
Như nữ tướng Trưng Trắc vuốt dàm voi trước giờ ra trận.
Như kẻ mộ đạo gieo năm vóc xuống đất, ngay dưới chân Phật.
Như cái cách một Tỳ Kheo Ny muốn chạm vào đóa Ưu Đàm Bát La trắng muốt mọc ngay trước ngực tượng đồng dát vàng của Đức Thế Tôn, nhưng cuối cùng vẫn rụt tay về, vì e sợ sẽ làm tổn hại đến đóa hoa mỏng manh 3000 năm mới khai nhụy kia.
Ưu Đàm hé mở, hiện ra những chiếc răng trắng đều đặn bên trong. Tấm cúi đầu thật thấp cho đến khi đóa Ưu Đàm của nàng chạm lên mi mắt một người vì say ngủ mà để lỡ câu chuyện còn đang dang dở.
Không nói thêm một lời nào nữa, Tấm dõi mắt nhìn ra xa xa phía chân đồi.
Vị mặn trên đầu lưỡi đánh thức vị giác của nàng, Tấm gian nan nhấm nuốt nó khỏi cổ họng. Đoạn, mím chặt môi.
Mưa đã tạnh. Khi nhìn xuống đồi, mắt nàng ráo hoảnh trong ngần.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)