- Không, không cần đâu. Cảm ơn em. Thế em tìm anh có việc gì ?
- À, em sang tìm chị Tấm. Hôm nay chị ấy cùng em đi bắt cá, tối muộn vẫn chưa thấy người đâu.
- Ơ lạ vậy ? Hôm nay anh cũng không gặp chị ấy. Thế em không về cùng chị à ?
- Chị ấy nói định bắt thêm mấy con cá nữa rồi về.
- Suỵt. Này, Vàng. Đừng sủa nữa.
- Tiếng gì ấy nhỉ ? Em nghe thấy giống như là..
- Ai ? Ai đang ở ngoài đó ?
Giật thót. Trống ngực đập liên hồi. Nàng khép nép giấu mình phía sau cái cổng rào.
Thầm mong bản thân sở hữu được một loại phép màu nào đó, có thể biến thành gỗ đá vô tri hoặc là một người tí hon chẳng hạn. Khi chút tò mò, hiếu kỳ phút ban đầu đã trôi qua, cảm giác hối hận chợt lan tràn. Rất có thể nàng đã bị bắt gặp rồi. Nàng sẽ phải giải thích như thế nào đây ? Cắn chặt môi, nàng khổ sở nhắm nghiền mắt lại, và chỉ kịp thở phào khi tiếng chó sủa yếu dần, kèm với những tiếng xì xào bên trong sân đã trở lại đều đều như trước.
- Chắc là lũ mèo hoang thôi. Anh ăn trầu đi, đừng cứ mãi nhìn em như thế ?
Chân trần giẫm sỏi, Tấm thầm lặng lê chân trở về căn nhà mà bấy lâu nay, từ lúc lớn khôn nàng đã thường trú ngày qua ngày.
Nàng chợt nhớ ra ngày hôm nay nàng chỉ vừa mới bước qua sinh phần tuổi mười sáu. Với đầu tóc rối bời, chân tay lấm lem, một chiếc yếm vải đay cũ kỹ ướt nhèm loang lổ, sặc mùi bùn đất thay cho chiếc yếm đỏ lụa mềm thơm tho phẳng phiu. Và - một chút mới mẻ hơn mọi năm, ít ra là như vậy- một giỏ cá đầy nước vẫn đang nhỏ giọt bên chân.
Buồn tủi khiến bước chân Tấm nặng nề hơn.
Bàn tay trái vuốt ve đóa hoa cúc dại trước thềm một cách cẩn thận như thể muốn tìm lấy cho mình một nguồn vui an ủi. Tấm cố mỉm cười.
Nàng chỉ là một dân nữ không tên không tuổi, không ai biết tới. Dù có bị bắt nạt, cũng chẳng ai bênh vực. Dù có bị bỏ rơi lại giữa đồng, cũng không ai nhớ đến.
Thắp đèn lên, cảnh tượng dưới ánh nến lập tức khiến Tấm sững sờ chết lặng.
Tấm bắt gặp một đôi mắt sắc đang nhìn mình. Lơ ngơ bước vào nhà, nàng đâu biết rằng, chờ đón nàng là một cơn thịnh nộ.
Tấm đặt chén thuốc xuống bàn thấp.
Rồi thì cái tích, cái bát, đĩa sành, ống thụt, khay thuốc lá.
Dường như đã thành thói quen, liền sau bát thuốc đắng ngắt Tào thị lúc nào cũng có thêm sự có mặt của một đĩa đường phèn. Dù rằng bà chưa hề lên tiếng sai khiến đứa con chồng của mình phải săn sóc đến ngần ấy.
Tất cả đều vì nghĩ cho bà mà chuẩn bị.
Kéo cái khay mộc dưới kệ đầu giường của Tào thị, Tấm nhón lấy con dao bạc ở bên trong. Nàng bắt đầu bổ cau têm trầu.
Rón rén. Khẽ khàng. Từng li từng tí dè dặt cẩn thận.
Cứ như thể một tiếng động nhỏ do nàng gây ra cũng có thể khiến người mẹ kế ( trước nay vốn chẳng ăn nói dịu dàng được với con riêng của chồng câu nào ) phật lòng.
Về phần Tào thị, bà lẳng lặng mà nhìn. Một chút cũng không bỏ sót bất cứ cử chỉ nào của Tấm từ lúc vào phòng đến giờ.
- Lấy giúp dì chén thuốc. Khụ..
Tấm bỏ dở miếng trầu đang têm, nàng tiến về phía chiếc bàn, bê thuốc qua, nâng chén sứ tận tay người mẹ kế mới bằng lòng thối lui. Toàn bộ quá trình nàng đều lầm lũi nhìn xuống mặt đất, mãi cho đến khi cổ tay nàng bị giằng lấy, kéo mạnh.
- Dì.. ?
Cụp mắt ủ rũ, Tấm lúc này chợt mở to mắt thảng thốt. Nàng thậm chí còn bị ấn dúi xuống mép phản.
- Ngồi xuống đây cho tôi nói chuyện.
- Nhưng con..
- Qua đây !
Không hẹn trước, Tào thị ôm lấy ngực mình, ho sồng sộc, ho lấy ho để. Như muôn lần, không chút chần chừ, Tấm chẳng biết làm gì khác hơn là vỗ lưng cho bà.
“Cô..”- Bẵng đi một lúc, dường như để thắm giọng, bà nói tiếp - “.. dạo này đáo để nhỉ..? Biết trốn việc đình công với tôi nữa cơ đấy ?”
- Thưa dì..
- Con Cám nó có giở thói buôn trò thì về mà mách dì. Sao lại ở mãi ngoài đồng ? Có chuyện gì, dì lại không thể làm chủ cho cô được hay sao ?
Khác với trận đòn phủ đầu lúc vào nhà, lần này thì Tấm ngạc nhiên thật sự. Sao dì lại biết ?
Ánh mắt long sòng sọc của Tào thị khiến Tấm sợ hãi. Nàng vội vàng né tránh.
Trên cánh tay Tấm, ở những chỗ thịt da đang lộ ra, bà cố căng mắt tìm tòi như sợ rằng lúc ban nãy xô xát ở sảnh, bà đã bỏ lỡ điều gì. Không có vết thương ứ huyết hay dấu hiệu đáng ngờ, nhưng phản ứng của đứa bé gái nhỏ dại này như xát muối vào lòng bà.
Nếu hôm nay Tấm gặp chuyện thì sao ?
Theo năm tháng dần trôi, những lời khen ngợi xuýt xoa đến từ người bên ngoài càng lúc càng dồn dập, nhưng không phải dành cho đứa con gái do chính bà dứt ruột sinh ra. Không phải bà không lưu tâm. Càng không phải bà bàng quang vô lo vô nghĩ. Nhưng..
Ưu phiền quấy phá, vẫn luôn khép mi nhăn mày, Tào thị chợt bừng mở đôi mắt hoa đào đang nhắm để nhìn cho được rõ.
Dưới ngọn bạch lạp bây giờ, là nhân dáng một thiếu nữ tuổi vừa tròn trăng, mi liễu mắt phượng. Người vừa bị bà mắng nhiếc vô lý trước mặt kẻ khác nhưng vẫn nhu thuận lễ độ.
Nhẫn nhịn thành tính. Ngoan ngoãn đến khó tin. Tào thị lặng lẽ chiêm ngưỡng ngắm nhìn một vẻ ngoài khiến người ta mơ ước, còn bậc gia trưởng như bà lại âm thầm nơm nớp lo sợ.
Là phúc hay là họa, nếu vẻ thướt tha mới chớm này lọt vào mắt một kẻ hữu tâm nào đó ngoài kia ?
Đóa hoa mới hé ? Một thân một mình, không ai ở bên, còn là vào lúc tối muộn ở ngoài đồng ?
Nếu chuyện đó xảy ra ? Nếu bà không hỏi tới, liệu người này có thể chủ động thưa kể rành rọt với bà hay sao ? Hay cũng như chuyện hôm nay ? Vẫn im thin thít, cắn răng cam chịu, nhắm mắt cho qua ?
Tủi phận, ẩn nhẫn, hay lo nghĩ cho người khác. Mười sáu năm qua, từng cử chỉ như bây giờ của Tấm luôn khiến bà vừa thương vừa tức.
Nếu Tấm xảy ra chuyện, bà còn có thể ăn nói với bề trên ? Có thể nhìn mặt những người đã khuất ?
- Tấm. Là chị phải biết làm gương cho em. Hôm nay cô.. ?
Khi nói đến đây, bà thấy chiếc cằm nhỏ xinh đang cúi thấp đó run run.
- Dì bảo sao ? Nhắc lại cho dì nghe. Dì bảo sao ?
- Miệng, ngực, mông, chỗ giữa hai chân. Đó là nơi riêng tư không thể để người khác tùy tiện chạm vào.
Nghe Tấm răm rắp lặp lại lời mình căn dặn người chị kế của Cám từ thuở lên chín lên mười, sớm hôm vắng cha mất mẹ, Tào thị thở phào một hơi. Bà chưa từng căn dặn Cám. Cái ngữ ấy có khi nào vâng lời bà đâu ?
- Dì cũng biết.. Cái con Cám ấy..
Rồi bà im lặng rất lâu.
Mãi sau này, từ gánh hàng nước chật hẹp trở về hoàng cung nguy nga, Tâm Sắc Hoàng Hậu mới hay Tào thị khi ấy im lặng không phải vì tức giận, mà vì bà đang cố tìm vài lời thuận tai hơn. Kiến Hưng năm 31, một vị phi tần công khai mai mỉa nàng rằng “Để mất cơ hội sở hữu yếm đào. Rình rập ghen tuông như tình nhân dù rằng chưa phải. Gặp động phải chui lỗ chó trốn về, Hoàng hậu như vậy thì còn ra thể thống gì ?”. Nhưng ôi, ấy là chuyện về sau hãy nói.
Nuốt một viên đường. Vừa mới đẹp lòng vì sự hiếu thuận ngoan ngoãn của Tấm, lửa giận trong lòng Tào thị lại chợt bùng lên.
Chém chết bà cũng không tin đứa con gái lêu lổng kia của bà đột nhiên đổi tính, biết ăn năn hối cải, quay đầu hành thiện tích đức.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Cả một tuổi trẻ làm ca nhi như Tào thị, khi thịnh thì đàn hát tận trong phủ chúa, khi suy thì an phận mở gánh chật hẹp bên đường, phận xướng ca vô loài như bà, cảnh tượng ly kỳ nào lại chưa từng thấy qua ?
Bà cũng không tin trai gái bây giờ, cho dù là học đòi người Tây Dương, thuở yêu đương thắm thiết thề non hẹn biển ai lại tặng cá bống cho nhau !? Tân thời ? Ôi thôi, xin kiếu !
- Dạ, con..
- Giời ơi là giời ! Khụ khụ..
- Con.. Dì à.. con..
Và thế là, vào một buổi tối nọ của năm Kiến Hưng thứ 26, Tào thị được dịp ( giả vờ ) trố mắt nghe chuyện cổ tích phiêu lưu giữa đời thường, sau một trận ho gắng sức ( dù cổ họng đang khỏe thực sự ).
- Dì sẽ nói chuyện với nó. - Già nửa cái tiêm đèn, Tào thị mới chép miệng bảo Tấm.
- Nhưng dì ơi..
Tấm hốt hoảng muôn vàn. Rồi còn chưa kịp, lòng bàn tay nàng bị dúi một vật lành lạnh lại chói sáng.
- Còn con dao bạc này, sau này là của..
Vì chờ hết chén trà cũng không chờ được nửa câu sau, Tấm có chút sốt ruột:
- Dì cho con ạ ?
- Tôi không dùng nữa, có lấy têm trầu thì lấy.
Bà vuốt ve lần nữa món tín vật đã theo sát bà chừng ấy năm, thuở họ Yên chỉ mới biết ngô nghê Cống Liu Xang Xề. Bà những tưởng sẽ đóng nắp quan tài cùng với vật này, cuối cùng cũng đành lòng thả xuống tại đây, trao tay về người khác.
Ôi. Sinh thần mười sáu tuổi. Xúng xính yếm đào cho trâu bò nó ngắm ngoài bãi kể cũng hơi hoang phí, mà có khi hao tiền tốn của không nói, chẳng may còn rước lấy con yêu râu xanh không mời nào đấy. Chăm chút vẻ ngoài cho đứa trẻ ưu tú này, người làm mẹ như bà thật nhấp nhỏm không yên.
Thôi thì để bà làm ác một lần vậy.
Tào thị tự cảm thấy hài lòng. Sau một đợt ho húng hắng, bà biến mất sau tấm phên tre.
Còn Tấm, nàng vẫn đang mân mê con dao bạc như thể nó là một con dao mới. Nâng niu. Mãn ý. Hân hoan.
- Rốt cuộc thì..
Bà mỉm cười lúc đứng trước bàn thờ. Trong di ảnh, gương mặt kia vẫn đang mỉm cười niềm nở.
- Nó vẫn luôn như vậy. Hiền lành quá hóa khù khờ..
Trong linh đường chợt vang tiếng thở dài. Ngọn bạch lạp bị gió lay lại bùng sáng.
- Đương nhiên, chúng ta cũng không thể bỏ qua cho kẻ càn quấy được rồi, anh chị nhỉ ?
Đêm đen, từng tiếng guốc vông gõ trên gạch lát hành lang rất rõ ràng. Bất kỳ ai cũng có thể nhận thấy căn phòng nơi cuối đoạn đã dập đèn từ sớm. Chẳng ai rõ vì cớ gì, sau trận ốm thập tử nhất sinh hai tháng trước, cô chủ nhỏ nhà họ Ân lại giở tính cáu kỉnh thần kinh, nằng nặc muốn ngủ riêng một mình.
“Hay nhỉ ? Gieo rắc oan khiên cho người rồi mà vẫn có thể yên tâm ngủ thẳng giấc nồng ?”
Cái dáng ngủ nằm nghiêng trăm lần như một kia, mười bốn năm qua, chẳng mảy may khiến bà động tâm.
Bà mở rộng các ngăn tủ, ngăn kéo, rương hòm khay hộp. Những nơi được đánh giá là riêng tư cũng được bà lần lượt ghé thăm qua hết một vòng.
Mãi đến khi không tìm tòi được gì, bà mới kết thúc công việc. Như một bà mẹ yêu con thực thụ, bà đến bên giường quạt màn, dém chăn. Và vô tình phát hiện được thứ mà mình đã cất công đi tìm.
“Thì ra là ở đây.”
Dưới ngọn bạch lạp là khuôn mặt của một thiếu nữ xấp xỉ tròn trăng, trong cơn mơ màng, vẻ như có điều chi quấy nhiễu mà đôi mày khẽ nhíu. Trong tay, chiếc yếm đỏ dường như đã sắp nhàu nát, mười đầu ngón tay khum khum chấp nhặt. Chăn không đắp, nó ôm lấy yếm mà ngủ.
“Con gái của tôi..”
Năm tháng như thoi đưa, bà nhận ra những sự thay đổi nơi đứa con ngoan nhà chồng và cả nơi đứa con bất hảo do mình sinh ra. Ừ thì cũng lớn hết cả rồi. Ây..
“..không tim không phổi.”
Hôn nhẹ lên trán kẻ nọ, bà đứng lên, đưa tay khép lại phên nứa. Trong thời khắc bà quay bước đi, đâu ngờ được rằng chính vào lúc đó bà đã bỏ lỡ đi cái khoảnh khắc đầy cơ duyên, trong một sát na, kẻ nào đó chễm chệ trên chõng, đương say giấc nồng, khóe môi chợt hiện lên một độ cong mãn nguyện.
“Mẹ ơi.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)