Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 101

545 0 7 0

Sau khi ma kiếp qua đi, Vân Ca đã kết đan, nhưng trên thực tế, đối với địch nhân cường đại mà nói, kết đan của nàng thật sự không tính là gì.

Nhưng những ma tu cùng nàng trải qua ma kiếp đại đa số cũng đều kết đan, đối với lần này Vân Ca chỉ muốn nói, thiên đạo vì đám đại ngốc trung thành mà suy nghĩ cũng không sai.

Kỳ thực ngẫm lại cũng đúng, thiên đạo đương niên vì thế giới này, gần như đã tiêu hao hết tinh lực, lại bị đồ đệ của mình phản bội.

Thế giới này bây giờ được bình yên cũng không thoát được quan hệ với thiên đạo, nhưng lại không có mấy người còn nhớ rõ hắn, chỉ nhớ rõ đám thần của thần giới.

Nhưng ma tu sống trong ma giới kiên trì nhiều năm như vậy chưa từng hoài nghi, tin tưởng vững chắc thần của bọn họ vẫn luôn ở đây, chưa từng vứt bỏ bọn họ.

Tín nhiệm như vậy, cho dù ai cũng luyến tiếc bỏ lại, thảo nào hiện tại thiên đạo không thể trực tiếp tác động, liền tìm mọi cách để ảnh hưởng.

Huyễn Mạt từ phía sau lưng ôm lấy Vân Ca, cằm đặt trên vai Vân Ca, nhẹ giọng hỏi: “Sư tôn đang suy nghĩ gì, nhập thần như thế.”

Vân Ca quay đầu, nhón chân lên hôn cằm Huyễn Mạt: “Ta đang suy nghĩ, thế nào mới có thể đối kháng thần giới.”

“Sư tôn….” Huyễn Mạt cúi đầu: “Mặc kệ làm gì đều phải thương lượng cùng ta. Được không?”

Vân Ca dừng một chút, gật đầu: “Ta sẽ thương lượng với ngươi.”

Huyễn Mạt nghiêm túc nhìn Vân Ca, giống như muốn đem gương mặt này khắc vào trong đầu.

Vân Ca bị ánh mắt như thế nhìn đến tim đập rộn lên, mặt thoáng chốc đỏ bừng.

Thân thể này của Vân Ca thấp hơn Huyễn Mạt một cái đầu, từ góc độ của Huyễn Mạt nhìn thấy chính là sư tôn mặt đỏ mê người.

Vân Ca rất thích đạo phục màu trắng, cho nên đến nơi cực hàn vẫn là mặc một bộ đạo phục màu trắng, cổ áo bạch sắc hơi mở rộng ra, lộ ra nửa đoạn cổ thon dài trắng nõn, nơi đó Huyễn Mạt nhớ đến trước đây nàng lưu lại dấu vết, hai bên tóc dài đen nhánh đổ xuống như thác, càng thêm ứng với câu mỹ nhân như tranh, quan trọng hơn người này là người yêu của nàng, người nàng đặt trong tim đều sợ hãi tim mình quá cứng sẽ làm đau nàng, Huyễn Mạt cúi người xuống, chặn ngang ôm lấy Vân Ca, sau đó liền hướng đến bên giường.

Vân Ca bị đột nhiên ôm lấy lại càng hoảng sợ, sau đó vội vàng vươn tay ôm lấy cổ Huyễn Mạt, mặt đỏ đến lợi hại: “……”

……… ( tỉnh lược năm trăm chữ)…….

………………………………………………..

Ngày thứ hai, Vân Ca tỉnh lại phản ứng đầu tiên chính là eo mỏi lưng đau, nhưng nhìn đến bên cạnh Huyễn Mạt ngủ rất yên ổn, nàng lại cười.

Trên thế giới này, luôn sẽ có một người như vậy đi về phía ngươi, dù cho ngươi đứng trong băng thiên tuyết địa, chỉ cần nhìn nàng đều sẽ cảm thấy “thiên thụ vạn thụ lê hoa đua nở…..”

Từ sau khi thần sử có thê tử, số lần tế tự có thể gặp thần sử càng ngày càng ít, mỗi lần Vân Ca thấy  liền có cảm giác như bản thân đã đoạt bảo bối của đối phương.

“Tế tự, tình hình bọn hài tử thế nào?” Vân Ca hỏi.

“Tốt.” Tế tự vừa nói vừa lén lút liếc mắt nhìn Huyễn Mạt phía sau Vân Ca.

“Thần sử, có chuyện đã quên nói cho ngươi, ngày hôm trước lúc nhìn thấy thần, thần lại một lần nữa nhắc nhở ta.” Lúc Tế tự nhắc đến thần, ánh mắt kia trong suốt, giống như lúc tiểu hài tử nhắc tới kẹo.

“Ngươi nói.” Vân Ca cảm thấy có chút kỳ quái, có chuyện gì vì sao thiên đạo không trực tiếp nói cho nàng biết?

“Thần nói phải tin tưởng khoa học. Ta cũng không hiểu vì sao thần ở rất nhiều năm trước cũng đã để lại những lời này, bởi vì không hiểu là ý gì, cho nên lúc nhìn thấy thần sử đã quên nói.” Tế tự nhíu mày, hiển nhiên là không rõ khoa học là chỉ cái gì.

Vân Ca sửng sốt một chút, có ý gì? Ở một thế giới tu  tiên hữu thần có thiên đạo còn có thể tin tưởng khoa học? Thiên đạo đang nói đùa sao?

Được rồi, nàng cũng phải thừa nhận nếu cho một quả bom nguyên tử, thế giới này hẳn là sẽ bị hủy diệt, nhưng vấn đề ở chỗ nàng không có bom nguyên tử, không phải sao?

Vậy làm thế nào tin tưởng khoa học?

Vân Ca thế nào đều không nghĩ ra được, nhưng Vân Ca cũng không cảm thấy những lời này vô ích, ngược lại, Vân Ca mơ hồ nghĩ đến vài thứ.

Vì sao lại lựa chọn nàng đến thế giới này? Dựa theo tác phong đi một bước tính toán trăm bước như thiên đạo, nàng đến đây nhất định là có nguyên nhân.

Vân Ca nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra được, sau đó đột nhiên nhớ đến còn có tác giả của thế giới này.

Vân Ca quay đầu cười híp mắt nói với Huyễn Mạt: “Ngươi theo tế tự đi xem bọn hài tử tu luyện, có được không? Ta muốn đi tìm Lâm Duyên một chút, lát nữa trở về nói cho ngươi một đại sự ~ ~” Ánh mắt nhìn chằm chằm Huyễn Mạt.

Đổi thành thân thể khác, không có bề ngoài cao lãnh, đối với Vân Ca mà nói hành vi làm nũng với thê tử hoàn toàn là thuận bút thành chương!

Đại khái là Vân Ca lần đầu tiên dùng giọng của như vậy, thẳng đến lúc đã theo tế tự đi thật xa Huyễn Mạt vẫn chưa hồi phục tinh thần, Vân Ca nhìn thấy cảm thấy buồn cười.

Nhưng là vẫn chính sự quan trọng hơn, mau đến tìm Lâm Duyên.

Nàng muốn nói cho Huyễn Mạt biết, nàng đến từ thế giới kia, nhưng nàng không nghĩ để Huyễn Mạt biết các nàng chỉ thuộc về một bộ tiểu thuyết, cũng giống như nàng cũng không có nói cho thiên đạo biết.

Vân Ca đến băng động của Lâm Duyên, đúng lúc Lâm Duyên đi ra.

Vân Ca trực tiếp lôi kéo Lâm Duyên đi vào, sau đó đem Băng Lăng lưu tại bên ngoài: “Cho mượn thê tử ngươi dùng một lát.”

“Cái gì mà mượn dùng, bị Huyễn Mạt nghe được, ngón tay ta nhất định sẽ không còn….” Lâm Duyên cợt nhả nói.

Vân Ca: … Được rồi, nàng đã sớm biết người này không phẩm chất, không phải sao?

“Ta nghĩ hỏi ngươi một chút, phần cuối tiểu thuyết là gì?” Vân Ca hiện tại mới nhớ tới, nàng căn bản không hỏi qua kết thúc cuối cùng củ bộ tiểu thuyết này rốt cuộc là thế nào.

“Vẫn chưa hoàn thành!” Lâm Duyên có chút kỳ quái, thế nào Vân Ca đột nhiên đến hỏi vấn đề này, nói xong liền nghĩ tới một chuyện khác: “Hơn nữa, cho dù là tiểu thuyết do ta viết nhưng nội dung đã thay đổi, nói cho ngươi biết,  thật ra ở bên kia Vân Ca vẫn cùng nữ chủ ở cùng một chỗ, nhưng bất quá cuối cùng vẫn là bi kịch mà thôi….. Ta xin thề, do ta viết là nữ chủ nữ quan hệ thuần khiết, hoàn toàn không biết rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề!”

Vân Ca dời đường nhìn, xoa mũi: “Kịch tình của ngươi không có vấn đề, nguyên bản Vân Ca cũng không thể xem như nguyên bản lúc ban đầu. Câu chuyện của ngươi đi đến bước nào rồi?”

“Ngươi để ta nghĩ đã, dù sao bên trong H văn, kịch tình thứ này đào bới cũng không nhất định có thể đào ra được…” Vân Ca cảm thấy lúc Lâm Duyên nói câu này vẻ mặt đặc biệt gợi đòn, chí ít Vân Ca hiện tại đặc biệt muốn đánh nàng.

“Vân Ca, ngươi không nên dùng loại ánh mắt này nhìn ta! Tồn tại tức là hợp lý, hiểu hay không! H văn thì làm sao vậy? H văn cũng là nghệ thuật, hiểu không?” Lâm Duyên thoáng chốc xù lông.

Vân Ca đỡ trán, người này thật là….

“Được, ta không hiểu, ngươi cố gắng suy nghĩ một chút, ngươi viết đến chỗ nào rồi, Huyễn Mạt có chống lại đám người thần giới không, có thể đánh bại bọn họ hay không.”

“Ách…. Cái này thật không có, ngươi thế nào đột nhiên hỏi cái này?” Lâm Duyên suy nghĩ một chút, nói: “Kịch tình đi được hai phần ba, nữ chủ đã bắt đầu quen với cuộc sống cùng đám nam nhân…”

Lời còn chưa nói hết, đã bị Vân Ca hung hăng vỗ vào đầu, Lâm Duyên quay đầu lại liền thấy Vân Ca vẻ mặt âm trầm, Lâm Duyên lập tức phản ứng kịp, mình nói sai rồi, trong lòng rơi lệ: “Đại sư tỷ, ta sai rồi….”

“Nói tiếp.” Vân Ca mặt không biểu tình nói.

“Nga, sau đó hình như chính là kết giới giữa các giới không biết vì sao hoàn toàn mất tác dụng, được rồi, ta thừa nhận ta đặt ra cái này là để có thể tán tỉnh thượng thần! Sau đó nữ chủ vì báo thù đã chuẩn bị đến thần giới…. Sau đó… Sau đó ta xuyên qua, sau đó thì không có sau đó nữa.” Đáng thương đáng thương nhìn Vân Ca nói.

Vân Ca bất vi sở động: “Ngươi nói, nếu có một ngày, ngươi gặp trắc trở không thể vượt qua, thượng đế mà ngươi tín ngưỡng đến nói cho ngươi biết, phải tin tưởng khoa học, ngươi cảm thấy là chuyện gì xảy ra?” Vân Ca đổi một cách nói, tha thứ cho nàng, nàng thực sự không hiểu được thiên đạo rốt cuộc có ý gì.

“….” Lâm Duyên không hiểu ra sao, cuối cùng nói một câu: “Ta không tin thượng đế a, ta chính là tin khoa học a! Đại sư tỷ, mê tín không tốt, không nên tin.”

“……” Thật muốn đánh người: “Ngươi tin khoa học, ngươi còn viết tu tiên văn?”

“Không không không, kỳ thực ta là viết H văn~~” Lâm Duyên xấu hổ cười, Vân Ca càng muốn đánh nàng, ngươi viết H văn còn viết ra cảm giác kiêu ngạo rồi, đúng không?

“….” Vân Ca đã không biết phải hình dung như thế nào về con người kỳ quái này nữa.

Thấy ánh mắt Vân Ca rõ ràng  khinh bỉ, Lâm Duyên khó chịu: “Đại sư tỷ, ngươi xem ngươi còn vào xem văn chương của ta, chứng tỏ vẫn là có duyên mà!”

Nói đến chuyện này liền tức giận, nếu như không phải là bởi vì tác giả viết  truyện tu tiên nàng thích đã rất lâu không viết truyện mới, nàng làm sao sẽ bụng đói ăn quàng, thấy tu tiên văn liền vào xem.

“Đại sư tỷ, ánh mắt ghét bỏ của ngươi khiến ta rất tổn thương…” Lâm Duyên nhíu mày.

“…..” Vân Ca không nhìn Lâm Duyên đừa giỡn nữa, vẫn trở lại xem tiểu đồ nhi thì tốt hơn, diễn viên cùng tác giả không thể nói chuyện! Nếu như….. Hình ảnh kia thật đẹp, không dám nhìn.

Vân Ca vẫn chưa ra khỏi thạch lâm, chợt nghe Lâm Duyên đột nhiên lên tiếng,: “Đại sư tỷ, ta đã quên nói cho ngươi một chuyện.”

“Ân?” Vân Ca quay đầu lại liền thấy Lâm Duyên ánh mắt nghiêm túc, Lâm Duyên rất ít nghiêm túc như vậy: “Đại sư tỷ, ngươi cảm thấy nguyên bản Vân Ca là hạng người gì?”

Vân Ca nghe được câu này nhíu mày một cái, nhưng không tỏ thái độ.

“Đại sư tỷ, ngươi tin ta sao?” Lâm Duyên nhìn chằm chằm Vân Ca.

Vân Ca gật đầu, tuy rằng không phẩm chất một chút, nhưng Vân Ca vẫn rất tín nhiệm Lâm Duyên.

“Đại sư tỷ, cẩn thận nguyên bản Vân Ca.” Lâm Duyên nhíu mày : “Ta cũng giải thích không rõ ràng lắm, nhưng tính cảnh của nàng tuyệt đối không phải như hiện tại, ta phát hiện ngoại trừ diễn viên, tất cả những thứ khác đều là nghiêm ngặt tuân theo những gì ta thiết định.” Lâm Duyên nhíu mày: “Giống như trên đường xảy ra chuyện gì, sẽ không thay đổi so với nguyên tác.”

“Ngươi lúc ban đầu đã viết những gì? Đối với nguyên bản Vân Ca mà nói.” Vân Ca hỏi.

“Không từ thủ đoạn nào, vì muốn hóa thần, có thể hi sinh bất cứ thứ gì.” Lâm Duyên thấy khuôn mặt Vân Ca rõ ràng trắng bạch, lập tức đáng thương nhìn Vân Ca: “Không có biện pháp a ! Nếu không làm sao đắc tội nữ chủ tự tìm đường chết…”

Vân Ca không nghe lời nói của Lâm Duyên nữa, trực tiếp đi ra ngoài.

Mới vừa đi không được hai bước liền gặp nguyên bản Vân Ca.

Không thể không nói, nữ nhân này là một mỹ nhân, đẹp đến không ăn nhân gian khói lửa.

Nhưng Vân Ca cũng chịu đựng xung động muốn đánh người, không nhìn thẳng đối phương, không chào hỏi, rời đi.

Nàng có một chuyện vẫn không hiểu rõ, người này vẫn chưa thể chết! Đây đại khái là lần đầu tiên Vân Ca chủ động động sát ý, chỉ cần nghĩ tới tiểu đồ đệ khi đó, Vân Ca liền muốn giết người!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: