Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 102

496 0 5 0

Nguyên bản Vân Ca nghĩ, kiếp trước nàng không hề làm sai.

Đúng, không hề làm sai, mỗi người đều cần dùng những thứ bản thân sở hữu để đối lấy thứ càng quan trọng hơn đối với bản thân, mà đối với nàng mà nói, báo thù mới là chuyện trọng yếu nhất, nếu như vậy, nàng chỉ là làm một lựa chọn mà thôi, vì sao phải hối hận. Lựa chọn rồi sẽ không hối hận.

Về sau, nàng thất bại, nàng cũng không hối hận. Nàng chỉ là không đủ thời vận mà thôi.

Mà tiểu sư muội? Yêu nàng sao? Nàng là yêu, một người đơn thuần mỹ hảo say đắm yêu nàng, nàng là yêu.

Về sau, thắng làm vui thua làm giặc, đê tiện mà sống, đối với nàng mà nói cũng không có cái gì. Nói cho cùng nàng đã mất đi thứ quan trọng nhất, linh căn của nàng bị phế…

Như vậy đối với nàng mà nói, sống thế nào cũng không sao cả.

Nguyên bản Vân Ca nghĩ như vậy.

Cho nên sau khi phát hiện mình đến thế giới này, làm rõ ràng tình trạng của bản thân, nàng liền hiểu bản thân thật sự được trời thiên vị rồi, nhân sinh lần đầu tiên được thiên vị.

Còn về phần Huyễn Mạt kia?

Nàng ấy không phải tiểu sư muội.

Nàng vẫn luôn biết.

Vừa mới bắt đầu, mỗi người đều tốt với nàng, dù cho Vân Ca trong miệng các nàng đã trở về, mỗi người vẫn đối xử với nàng rất tốt.

Ngoại trừ Huyễn Mạt, đối với nàng cho tới bây giờ đều là đằng đằng sát khí.

Nguyên bản Vân Ca cười nhạt, đãi ngộ đặc thù như vậy mới đúng là có vấn đề.

Nàng hiểu rất rõ tiểu sư muội của nàng, dù cho người này không phải là tiểu sư muội kia, trong tính cách cũng có biến hóa rất lớn, nhưng có một chút hình như vẫn chưa từng thay đổi.

Đó chính là si tình, nếu nói là si tình không bằng nói là một loại trói buộc bản thân.

Kiếp trước nàng đã đã phát hiện điểm này, nếu nói tiểu sư muội yêu nàng, chi bằng nói tiểu sư muội một mực tự nói với bản thân, nàng ấy yêu nàng.

Nếu như yêu một người, làm sao sẽ cần tự ám thị như vậy?

Nguyên bản Vân Ca cười nhạt, vẻ ngoài của nàng thật đúng là hai kiếp đều hữu dụng.

Lúc nàng nghe Lâm Duyên nhắc tới thời gian Vân Ca cùng Huyễn Mạt chung sống, nàng  cũng đã biết một chuyện.

Khi đó tiểu sư muội của nàng, tâm tâm niệm niệm nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, người đó căn bản thì không phải là nàng, mà là Vân Ca kia.

Tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến hai thời không xảy ra vấn đề, nhưng điểm này nàng đã xác định.

Nàng có chú ý tới một vấn đề, chỉ cần nàng xuất hiện, tâm tình của Huyễn Mạt đều sẽ trở nên rất kém cỏi, Huyễn Mạt người này nàng từ sớm đã biết, một người hoàn toàn không nhìn những người khác vào mắt, sẽ đối với nàng như vậy, không phải bởi vì nàng đã từng luyến ái cùng thân thể này.

Quan trọng nhất là nàng lần lượt hiểu được vài thứ, Vân Ca luyến ái cùng Huyễn Mạt rất giống nàng,  mà Vân Ca bây giờ gần như không có một chút giống với Vân Ca đã từng cùng nàng luyến ái trước đây.

Nàng sẽ có sát ý, là bởi vì thẹn quá thành giận đi? Là sợ bản thân thay lòng đổi dạ đi?

Nguyên bản Vân Ca cười đến ý vị thâm trường.

Cho tới nay, thái độ của Vân Ca đối với nàng đều rất phức tạp, có thể mỗi người đều cảm thấy Vân Ca đối với nàng cũng không tệ lắm nhưng nàng biết, cũng giống như nàng không thích Vân Ca, Vân Ca cũng không thích nàng.

Nàng không ngại mọi người thừa nhận hàng giả này, nhưng nàng không thích hành vi của hàng giả này, nàng ta khiến nàng ngay cả Vân Phù Môn cũng không thể quay về.

Vừa rồi, Vân Ca lần đầu tiên tỏ thái độ với nàng, trong lòng nàng trái lại thở dài một hơi. Chứng tỏ nàng đoán không sai.

Hàng giả này đại khái cũng đã nhận ra điều gì, bất quá chuyện này có liên quan gì đến nàng? Đối với nàng mà nói, nàng cái gì cũng chưa từng làm, không phải sao?

………..

Vân Ca đi một đoạn đường, liền thấy Huyễn Mạt cười khanh khách nhìn nàng.

Tất cả phiền muộn trong lòng Vân Ca đều biến mất, đi tới, chủ động nắm chặt tay Huyễn Mạt, mười ngón tương khấu: “Nhanh như vậy đã đến rồi?”

“Ân, ta nhớ ngươi.” Huyễn Mạt cúi đầu, nhẹ giọng nói.

Vân Ca rõ ràng Huyễn Mạt có ý gì, nàng ấy là muốn nhìn thấy nàng, tựa như Huyễn Mạt một khắc không ở bên cạnh, nàng cũng sẽ nhớ Huyễn Mạt.

“Đi, trở về, ta có chuyện nói cho ngươi biết.” Vân Ca đột nhiên nhớ đến chuyện trước lúc đi nàng đã nói.

Lâm Duyên đến tìm ,lẽ ra có chuyện muốn nói cùng Vân Ca, nhưng nhìn thoáng qua là không chen lọt vào mảnh trời riêng của Vân Ca cùng Huyễn Mạt, nên lặng lẽ lôi kéo Băng Lăng rời khỏi, thế giới ân ái này sẽ không tách ra nhanh như vậy a!

Lần thứ hai hai người gặp lại, Vân Ca đã nghĩ có nên nói cho Huyễn Mạt  biết lai lịch của nàng hay không.

Huyễn Mạt cũng chưa từng hỏi qua. Vân Ca suy nghĩ một chút liền đã quên.

Nhưng nếu đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu như nàng là Huyễn Mạt nàng nhất định muốn biết?

Có đôi khi tĩnh toạ mở mắt ra là có thể thấy Huyễn Mạt ôm thật chặt lấy nàng, nàng ấy vẫn rất không có cảm giác an toàn đi? Trong lòng Vân Ca nghĩ như vậy.

Nhưng cho dù là như vậy, nàng  ấy cũng không có cũng không mở miệng hỏi qua, mà đang chờ nàng chính miệng nói ra.

Vân Ca lần đầu tiên nhận thức đến, nàng vẫn bỏ quên một vấn đề, rất lâu rồi, không phải nàng cưng chìu Huyễn Mạt, mà là Huyễn Mạt cưng chìu nàng.

“Ngươi không có hứng thú  đối với chuyện ta từ đâu đến sao?” Trở lại băng động, Vân Ca lôi kéo Huyễn Mạt ngồi xuống, sau đó Vân Ca tựa cằm lên vai Huyễn Mạt, nhìn sườn mặt tinh xảo của Huyễn Mạt, nói.

“Ta quan tâm là ngươi sau này đều ở bên cạnh ta.” Huyễn Mạt quay đầu hôn lên trán Vân Ca, thâm tình nói.

Theo lý thuyết, lời như vậy nếu như từ trong miệng người khác nói ra, Vân Ca sẽ cảm thấy nổi da gà, nhưng Vân Ca nghe được lời này của Huyễn Mạt, đột nhiên nhớ đến khi đó, thiên đạo đã nói Huyễn Mạt dùng tất cả bỏ qua cùng thống khổ của kiếp trước đổi lấy kiếp này có thể nhận ra nàng.

Vành mắt Vân Ca thoáng chốc liền đỏ: “Ngươi thật sự ngốc.”

“Sư tôn…..” Huyễn Mạt  hoảng sợ, ngón tay thon dài lau khóe mắt Vân Ca: “Sư tôn, đây là đang hối hận thu một đồ đệ ngốc?”

Huyễn Mạt trêu đùa.

Vân Ca nở nụ cười, nàng cũng biết Huyễn Mạt đang chọc nàng hài lòng.

“Kỳ thực, lần trước sau khi ta mất đi ý thức, ta liền trở về thế giới của ta.” Vân Ca vươn tay ôm lấy Huyễn Mạt đang mở to hai mắt: “Không phải sợ, sau này ta chỉ ở bên cạnh ngươi.”

“Thế giới của ngươi?” Huyễn Mạt nhớ đến khi đó, nàng hoàn toàn không cảm thấy khí tức của sư tôn, là bởi vì đã không ở thế giới này nữa sao?

“Ân, là một thế giới hoàn toàn khác.” Vân Ca suy nghĩ một chút nên thế nào giải thích đơn giản một chút.

“Bầu trời màu xám tro, người còn nhiều hơn cây cỏ, người không thể tu tiên, cũng không có linh lực, ở phương diện nào đó mà nói là rất giống nhân giới, nhưng lại không giống lắm, khác nhau chính là nhân giới hoàn cảnh tốt, người cũng không nhiều.”

Thành thật mà nói, Vân Ca thật sự không biết nên giải thích thế nào.

“Sư tôn….” Huyễn Mạt ôm chặt Vân Ca, đầu đặt ở cổ của Vân Ca: “Sư tôn… Người nhà của ngươi…..”

Vân Ca sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: “Ta không có người nhà.”

“….” Huyễn Mạt ôm chặt hơn nữa, nàng không biết sư tôn cũng giống như nàng.

“Đừng khổ sở, ta đã sớm đã thành thói quen.” Vân Ca xoa đầu Huyễn Mạt, nàng từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, nghe viện trưởng nói nàng là mới sinh mấy ngày đã bị ném vào cô nhi viện.

Vân Ca gần như không nhớ được chuyện lúc nhỏ, chẳng qua là cảm thấy trải qua rất bình lặng, phi thường bình lặng, hình như…. Hình như lúc nhỏ nàng có chứng sợ hãi đám đông mức độ nhẹ, nhưng chính nàng không có bao nhiêu ấn tượng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: