Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 72

574 0 8 0

Vân Ca thấy nhị trưởng lão đánh lén, trong lòng thầm mắng một câu đê tiện! Nhưng cũng không có cách nào né tránh.

Bởi vì không có cách nào tránh được, Vân Ca chỉ có thể phản xạ có điều kiện mà nhắm hai mắt lại, kết quả, không có đau đớn như trong dự liệu.

Vân Ca mở mắt liền thấy Huyễn Mạt thần sắc khẩn trương.

“Ta không sao.” Vân Ca phản xạ có điều kiện nhớ đến lần đầu tiên hai người cùng đi làm nhiệm vụ tông môn, gặp phải con Hỏa Diễm Thú, lúc đó từ trên cây ôm Tiểu Huyễn Mạt xuống, biểu tình ngay lúc đó của Huyễn Mạt cũng là thế này.

Vân Ca có chút hoảng hốt, trong lòng không hiểu sao cảm thấy khổ sáp, hài tử này hình như chưa từng thay đổi.

Tiểu Huyễn Mạt giống một con gấu túi đu cây thời thời khắc khắc muốn treo trên người nàng, Tiểu Huyễn Mạt  sẽ làm nũng ngọt ngào gọi nàng sư tôn.

Về sau… Thấy nàng chết đi, tuyệt vọng vây quanh thiếu nữ Huyễn Mạt, thiếu nữ Huyễn Mạt không chút do dự dùng phật thân cứu nàng…

Sau đó Huyễn Mạt nhập ma.

“Sư tôn….” Thanh âm của thiếu nữ bởi vì khẩn trương nên mang theo run rẩy, Vân Ca hồi phục tinh thần, cũng cảm giác được lúc đồ đệ nói chuyện nhiệt khí phả bên tai, nhất thời một trận tê dại phất qua vành tai, mang đến lửa nóng, Vân Ca cơ hồ là trong nháy mắt nghe thấy nhịp tim của mình, cảm giác tê dại là phi thường rõ ràng, giờ khắc này dường như bị vô hạn phóng đại, xuyên qua da thịt đã có chút đỏ ửng trực tiếp chui vào đáy lòng, khiến nhịp tim vốn dĩ bình tĩnh không gợn sóng trong nháy mắt bị phóng đại, thình thịch…thình thịch….

Vân Ca lần đầu tiên xuất hiện cảm giác như vậy…. Nàng lập tức đẩy Huyễn Mạt đang ôm thắt lưng nàng ra….

Vân Ca thấy trong mắt Huyễn Mạt hiện lên một tia bi thương, trong lòng Vân Ca cũng hổ thẹn, nàng cũng không biết tại sao nàng lại làm ra động tác như vậy, nhưng là bây giờ thật sự là không phải thời gian lo lắng chuyện này.

Vân Ca nhìn chưởng môn còn đang không ngừng quở trách hành vi tội ác của nàng.

Mấy đệ tử thấy đại sư tỷ mặt không biểu tình rốt cuộc hồi phục tinh thần, trong lòng thở dài một hơi, bọn họ chỉ sợ đại sư tỷ nếu như còn không để ý đến chưởng môn, lát nữa chưởng môn thật sự sẽ phát điên.

“Nghiệt đồ, Liêm trưởng lão đối với ngươi thế nào, ngươi lại dám cấu kết ma tu!” Chưởng môn nhìn về phía Vân Ca, trong mắt tràn đầy hận ý.

Chính là hận ý này khiến Vân Ca có chút mê man, nàng lúc còn rất nhỏ đã biết sư tôn nhà nàng cùng chưởng môn quan hệ không phải tốt, cũng là bởi vì nguyên nhân này cho nên đồ đệ của Liêm trưởng lão đều là chính hắn đi ra ngoài tìm, mà không phải đệ tử Vân Phù Môn chiêu nạp.

Cũng chính bởi vì những nguyên nhân này, Vân Ca vẫn cho là việc Liêm trưởng lão mất tích tuyệt đối không thoát được quan hệ với chưởng môn, nhưng chưởng môn biểu tình như nàng  đã giết chí hữu của hắn, khiến Vân Ca có chút hoài nghi có phải nàng đã đoán sai hay không.

“Sư tôn….” Vân Ca còn không muốn đem chuyện Liêm trưởng lão có mộc linh căn nói ra, hiện tại không thể dựa vào chuyện này mà kết luận chưởng môn tuyệt đối trong sạch.

“….” Lúc Minh Hiên chạy đến, hai phe đang rơi vào tính cảnh lúng túng, Minh Hiên đến khiến người của hai bên đều có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này đây tất cả lực chú ý của Minh Hiên đều không phải ở trên người Vân Ca, mà là nữ tu sĩ tầm thường sau lưng Vân Ca.

Rõ ràng có thâm cừu đại hận không đội trời chung, nhưng tâm của hắn lại không sinh được một tâm tình nào khác ngoại trừ cung kính….

Ở Vân Phù Môn gặp phải Vân Ca là chuyện trong dự liệu.

Minh Hiên là Thiếu tông chủ Quy Nhất Tông, coi như là trời sinh kỳ tài, cưới vợ là đại đệ tử của Vân Phù Môn, nhân sinh có thể nói là thuận buồm xuôi gió, kết quả thật không ngờ đến đại điển kiết đạo lữ  lại gặp phải tình huống như vậy, hắn bị người khác phá hủy đan điền.

Hắn là tông chủ tương lai Quy Nhất Tông đã định, nhưng hắn lại trở thành phế nhân, mặc dù không người nào dám ở trước mặt hắn nói lung tung, nhưng ánh mắt châm chọc kinh thường khiến hắn biết hắn chỉ là một phế nhân, một phế nhân có thể mất đi vị trí Thiếu tông chủ Quy Nhất Tông bất cứ lúc nào…

Sau khi đan điền khôi phục rồi, hắn liền ra khỏi Quy Nhất Tông, đến Vân Phù Môn.

Bởi vì có người truyền âm cho hắn, Vân Ca đã trở về Vân Phù Môn.

Hắn muốn báo thù, hắn muốn cho kẻ khiến hắn rơi vào tình cảnh này không được chết tử tế.

Kết quả không ngờ, hắn đích xác thấy được Vân Ca, nhưng còn không chờ hắn mấy câu, kết quả cả người đã bị một cổ đã khống chế quen thuộc khống chế.

Minh Hiên kinh hãi, dường như Vân Ca cùng Lâm Linh đứng ở trước mặt hắn đều không nhận thấy được sự dị thường của hắn, Minh Hiên đã cảm thấy cổ khí tức kia trực tiếp chạy đến đan điền.

Đây, trước lạ sau quen, Minh Hiên còn có cái gì không hiểu, khí tức này không phải là khí tức ma tu lúc trước ở đại điển, cái đã hủy diệt đan điền của hắn sao?

Cảm thụ được linh khí trực tiếp chạy về phía đan điền, trong lòng Minh Hiên từng đợt sợ hãi, hắn còn khắc ghi cảm thụ  lần đầu tiên, bên trong đan điền của hắn tất cả sinh cơ bị phá hủy…Loại tuyệt vọng đó, cả đời này hắn đều sẽ không quên….

Ngay lúc hắn cho rằng đan điền của hắn sẽ lại một lần nữa gặp phải tai nạn, lại xảy ra chuyện ngoài dự đoán…

Khí tức vốn dĩ vô cùng có tính công kích dạo qua một vòng  trong đan điền, sau đó chậm rãi ổn định, rồi đột nhiên một cổ đau đớn kéo tới, Minh Hiên chỉ cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung, mà vị trí đan điền mơ hồ phát nhiệt.

Lúc Minh Hiên phản ứng kịp, đã không có đau đớn nhưng chữ nô trong đầu làm thế nào cũng không thể giải trừ….

Giờ khắc đó, Minh Hiên mới hiểu được, hắn là bị người bảng định khế ước chủ phó.

Sau khi bảng định khế ước chủ phó, hắn căn bản không phản kháng được bất cứ mệnh lệnh nào của chủ nhân, đây cũng là vì sao chưởng môn Vân Phù Môn đều đã ra tay, nhưng hắn vẫn đứng về phía Vân Ca các nàng.

“Không biết Thiếu tông chủ Quy Nhất Tông làm như vậy là có ý gì?” Chưởng môn nhân nhìn Vân Ca Huyễn Mạt hai người đã đi xa, sau đó nóng nảy nhìn về phía Minh Hiên ngăn trở hắn cùng chúng đệ tử.

Minh Hiên xoa cái mũi của mình, hắn có thể nói, hắn cũng không muốn thả người đi sao!

Lúc này chính là chính ngọ, thái dương tháng ba còn không tính đặc biệt nóng bức, chí ít đối với Vân Ca trước kia mà nói cũng không có gì, nhưng là bây giờ không phải vậy, trên trán Vân Ca rịn mồ hôi, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, vừa rồi nàng bị chưởng môn đánh trúng một chưởng….

Huyễn Mạt đỡ Vân Ca, cũng có thể cảm giác được thân thể Vân Ca khó chịu: “Sư tôn, lập tức được rồi.” Linh lực của Huyễn Mạt dò xét xung quanh, tìm xe có nơi nào có thể nghỉ ngơi hay không.

Vân Ca đầu choáng mắt hoa, tay chân đều như nhũn ra, ngẩng đầu liền thấy vẻ luống cuống trên mặt thiếu nữ bên cạnh, đôi mắt kia hình như chỉ có thể nhìn thấy một mình nàng….

Thân thể khó chịu khiến Vân Ca nhắm mắt lại, Vân Ca nghe tiếng thở hào hển hiếm thấy của Huyễn Mạt, thân thể như nhũn ra không khỏi ít đi cảm giác đau đớn, trong nháy mắt gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua khiến Vân Ca cảm thấy trong lòng ấm áp an bình, năm tháng tĩnh lặng, rõ ràng lúc này hết thảy đều vẫn còn chưa biết, hết thảy vẫn chưa yên ổn, nhưng tâm của Vân Ca lại bình lặng ngoài ý muốn.

Bỗng nhiên một trận dị động, Huyễn Mạt vốn dĩ dùng linh lực tìm kiếm bốn phía bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời xanh vạn lý không mây, bầu trời vốn dĩ xanh lam trong phút chốc bị màu lửa đỏ nơi chân trời nhuộm đẫm, huyết hồng như vẩy mực giăng kín bầu trời, bầu trời màu lửa đỏ ánh vào đôi mắt sâu như thủy đàm của nàng, đôi mắt luôn luôn nhu hòa nhìn về phía Vân Ca bỗng nhiên trở nên sắc bén.

Vân Ca cũng cảm thấy không ổn, mở mắt ra nhưng lại không thấy gì cả.

“Sư tôn, đến rồi.” Huyễn Mạt dìu Vân Ca đến bên trong thạch động cách đó không xa.

…….

“Băng Lăng….” Lâm Duyên cảm thấy mình bị lừa, thế nào còn không tìm được Vân Ca a!

Băng Lăng thấy Lâm Duyên ánh mắt u oán mà bĩu môi, trong lòng nghĩ, lẽ nào lại muốn nữa rồi?

Cũng may người đối phương thích là nàng,  nếu không thì thật sự không có người thứ hai có thể thỏa mãn tiểu yêu tinh câu người này.

Nếu nàng ấy muốn, nàng là một thê tử tiêu chuẩn, dĩ nhiên phải thỏa mãn một chút chứ?

Băng Lăng lập tức phóng thích thần thức, sau đó liền tìm thấy một nơi tốt.

Băng Lăng nhìn thoáng qua người nào đó còn đang trông mong mà nhìn nàng, ánh mắt khát vọng khiến Băng Lăng thật sự là không nhịn được, hơn nữa còn tìm được một chỗ tốt, Băng Lăng trực tiếp một tay ôm chặt lấy thắt lưng Lâm Duyên.

Lâm Duyên: (⊙o⊙)…. Lại hóng gió? Thú điên nàng không đả thương được a!

Sau đó, chỉ là nháy mắt, Lâm Duyên liền thấy ôn tuyền cách đó không xa…hơi nước bốc lên….

Đây là… Lâm Duyên sửng sốt một chút, Lâm Duyên phản ứng kịp, đây là nơi nàng khiến nữ chủ gặp phải nam chủ thứ ba…

Nữ chủ bởi vì trọng thương, ai nha má ơi, nữ chủ đều bị thương, lúc này không xxx thì còn chờ đến lúc nào!

Lúc đó vừa vặn có mấy đạo hữu cùng nhau xuất du thanh minh, đến ngâm ôn tuyền, sau đó….

Lâm Duyên bị ôm đến bên trong ôn tuyền, sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên phản ứng kịp là xảy ra chuyện gì!

Đây là tiết tấu muốn xxx??

Đạo bào của tu tiên giới, trước kia đã tương đối mỏng, hơn nữa lại là màu trắng, một khi dính nước đạo phục mỏng manh lập tức trở nên bán trong suốt, Lâm Duyên vừa cúi đầu liền thấy một thứ không nên thấy gì đó, ướt nhẹp dán vào thân thể của nàng, Lâm Duyên quay đầu lại nhìn Băng Lăng đem nàng ném vào đây: “….”

Băng Lăng thấy Lâm Duyên đôi mắt trông mong mà nhìn nàng, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đang sôi trào, tiểu yêu tinh này luôn luôn là như vậy, nàng cũng không phải không biết, nếu như nàng ấy muốn như vậy, nàng liền thỏa mãn nàng ấy….

Sau đó Lâm Duyên liền thấy người vừa rồi còn đứng trên bờ ôn tuyền đã xuống đến, Lâm Duyên xin thề, người này tuyệt đối không hề hiểu ý của nàng!

Đối mặt người đã dính sát vào mình, Lâm Duyên hận không thể khóc, lúc trước bởi vì biểu hiện ra nữ chủ là một người ” Ngoài miệng nói không, nhưng thân thể vô cùng thành thật”, cho nên Lâm Duyên ở ôn tuyền còn bỏ thêm xuân dược trong truyền thuyết… Ha ha…

Cảm thụ được khô nóng trong cơ thể, Lâm Duyên giờ khắc này hiểu rõ cái gì gọi là “die”…

“…. Đừng… nhanh…như vậy mà….” Lâm Duyên gần như muốn tan vỡ dưới đầu ngón tay không ngừng khiêu khích, nàng không cách nào chống cự khoái cảm khiến nàng trầm luân, chỉ có thể vô lực mặc cho tay của Băng Lăng chạy loạn trên người nàng.

Vân Ca nhíu mày, vì sao nàng luôn cảm  thấy có thanh âm gì đó…

Bởi vì thân thể khó chịu, Vân Ca cũng không  mở ra linh thức của mình, cho nên cũng không dừng bước, chỉ nghĩ là bản thân nghe lầm!

Sau đó….

“A… không..thú…đừng như vậy…nhẹ thôi…” Theo động tác dưới nước của Băng Lăng, không ngừng có chút nước suối nóng bỏng  chảy qua nơi mềm mại nhất, cứ như vậy không ngừng bị cường liệt kích thích, nàng chỉ có thể ôm chặt người trước mắt, từ tận sâu trong linh hồn không ngừng run rẩy, vừa đau đớn vừa vui sướng, rốt cục vẫn không chịu nổi, đôi môi vốn dĩ cắn thật chặt mở ra, nhẹ nhàng rên rỉ.

Vân Ca mở to hai mắt, nhìn hai người bên trong ôn tuyền cách đó không xa….

Thế giới quan… Đổ nát…. Nhân sinh quan… Đổ nát….

……..

Lâm Duyên luôn cảm  thấy có chỗ nào đó không đúng, vừa quay đầu lại liền thấy Vân Ca đang mở to hai mắt…..

“……” ヽ(*>Д<)o゜ đại sư tỷ! Đó không phải là ta! Thật sự!

Giờ khắc này, thế giới đều yên lặng….

“Tiểu yêu tinh, có người đang nhìn, có phải ngươi càng có cảm giác không?” Thanh âm mị hoặc mang theo ty ty lũ lũ dục tình ở phía sau vô cùng rõ ràng mà truyền đến trong lỗ tai mọi người, phản ứng của mỗi người đều không giống nhau.

Huyễn Mạt: “….” Giờ khắc này, ta là một hủ xì dầu.

Vân Ca: “……”

Lâm Duyên: “……”

Chờ một chút! Những lời này thật quen thuộc! Đây không phải là lúc 3P, một trong số nam chủ đã nói sao? Oh! No! Đây không phải là thật!

Sau đó, trong nháy mắt kế tiếp Lâm Duyên ngất đi…

Lúc Lâm Duyên mở mắt, phản ứng đầu tiên chính là sờ trên người mình,  cũng may có mặc quần áo, tại sao nàng sẽ có giấc mộng đáng sợ như vậy a!

Nàng cư nhiên mơ thấy bản thân cùng con thú kia làm bừa, sau đó bị Vân Ca cùng Huyễn Mạt bắt gặp… Tràng cảnh xấu hổ đến chết a! Cũng may chỉ là mơ! Nhất định là bởi vì con thú chỉ biết làm làm và làm kia tạo ra bóng ma cho nàng rồi, nàng mới sẽ không mơ loại ác mộng này… Nhất định là như vậy!

“Lâm Duyên….” Một giọng nói quen thuộc mang theo quan tâm truyền đến…

Lâm Duyên nhất thời cả người đều cứng, máy móc xoay đầu lại, nghịch sáng liền thấy Vân Ca trong tay bưng không biết là gì, đang đứng ở cách đó không xa.

Lâm Duyên: ヽ(*>Д<)o゜ Đây nhất định không phải sự thật! Đây nhất định là trong mộng! Nhất định là! Ta đã xem qua Đạo Mộng Không Gian, đây nhất định là trong mộng! Ta nhất định phải tỉnh lại!

Vân Ca đến gần, có chút đau lòng nhìn Lâm Duyên, nàng cũng biết nhất định là nàng đã làm tổn thương trái tim thiếu nữ của Lâm Duyên, nhưng loại tình huống này… Tất cả mọi người đều không muốn! Thật sự!

Vân Ca còn chưa hoãn thần từ thế giới quan đã sụp đổ, ở bên ngoài nàng nhìn thấy nữ nhân khi dễ Lâm Duyên, ách… Mấu chốt là… Lúc đó… Lâm Duyên thật sự gọi ra tiếng… Vân Ca nhất thời cũng phán đoán không được, Lâm Duyên có phải … Tự nguyện hay không….

“Đại sư tỷ….” Lâm Duyên thấy Vân Ca bưng cháo trắng vào, đột nhiên nhớ đến trước đây không lâu, người bưng cháo đến là nàng….

Ách….

“….” Vân Ca cũng cảm thấy xấu hổ, nàng cũng nghĩ đến không lâu trước đó, người bưng cháo đến hiện tại trở thành người nằm trên giường, ách… Phong thuỷ luân phiên?

“Ăn chút gì trước đi!” Vân Ca cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể nói một câu như vậy!

Lâm Duyên cũng cảm thấy câu này quá êm tai rồi, hiện tại nàng toàn thân đều mệt mỏi, đặc biệt là tâm, đã mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích nữa, sư tỷ không hỏi như vậy là tốt nhất! nếu hỏi….

Chờ một chút, nếu như sư tỷ hỏi đến, vài ngày nàng ấy không có ở đây, tại sao nàng liền đem một con thú quải lên giường, nàng phải giải thích thế nào? Nếu như nàng nói nàng vô tội, sư tỷ có tin hay không?

Giờ khắc này, Lâm Duyên vô cùng muốn hỏi một câu, vì sao đều là xuyên qua, giữa người và người lại khác biệt lớn như vậy?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: