Lúc Vân Ca ngẩng đầu, sửng sốt một chút, nàng muốn làm gì? Trong đầu không hiểu sao cứ mơ mơ màng màng, giống như đã thức suốt mấy đêm không ngủ cả người mệt lả.
Vân Ca dời ánh mắt trở về trước máy vi tính, liền thấy mình đã xem hơn phân nửa phụ phân.
Vân Ca đột nhiên nghĩ tới, mới vừa rồi nàng bị chọc tức, đang lướt phụ phân viết bình luận.
Vân Ca đột nhiên cảm thấy hình như cũng không còn phẫn nộ như vậy nữa, thật giống như tất cả tâm tình đều bị che bởi một tầng băng gạc, mơ hồ.
Vân Ca đứng dạy, nhìn váy dây trên người mình, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Nhưng lại không nói ra được rốt cuộc chỗ không thích hợp.
Vân Ca luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, nằm trên giường, nhìn trần nhà, trong lòng đột nhiên cảm nhận được bi ai không giải thích được.
Vân Ca xoa vị trí trái tim, có chút nghi ngờ nhíu mày lại, vì sao nàng sẽ cảm thấy ở đây khó chịu như vậy!?
Thẳng đến sau khi bị hắc ám bao phủ, Vân Ca vẫn nhíu chặt mi tâm.
……….
“Mẫu hậu, ngươi rốt cuộc có ý gì?” Thần Khải tức giận nhìn về phía thần hậu.
“Trở về thần giới.” Ánh mắt của Thần hậu vẫn ôn hòa như cũ.
“Quay về cái rắm!” Dùng lời nói của Lâm Duyên mà nói, nàng hiện tại thật sự cả người đều không tốt, mẫu hậu của nàng cư nhiên tìm người đến trộm thi thể Vân Ca!
Mẫu hậu đây là điên rồi sao?
“Mẫu hậu chỉ là vì tu tiên giới mà suy nghĩ, kết giới chỉ có thể dùng Tinh khiết thiện chi tâm của Phật Tu tu bổ.” Biểu tình của Thần hậu vẫn ôn hòa như cũ.
Thần Khải cảm thấy trong lòng một trận thất vọng, dường như người trước mặt không phải người mà nàng biết.
“Mẫu hậu, ngươi thay đổi…..” Thần Khải chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, nàng đã triệt để không muốn nói cho mẫu hậu biết, sở hữu tinh khiết thiện chi tâm chính là Huyễn Mạt.
“Khải Nhi, cần phải trở về.” Thần hậu vươn tay muốn xoa đầu Thần Khải, lại bị Thần Khải tránh né.
“Mẫu hậu, ta muốn bình tĩnh lại một chút.” Thần Khải nói xong rồi rời đi.
Tu tiên giới đã bắt đầu bị ma khí cắn nuốt, hình như nàng đã hiểu vì sao lúc trước Huyễn Mạt có năng lực nhưng không động thủ, Huyễn Mạt là muốn xem hy vọng của bọn họ từng chút bị nghiền nát, Thần Khải rất rõ ràng mẫu hậu nàng căn bản cứu không được bọn họ.
Thần Khải do dự đứng trước truyền tống trận đến nhân giới….
Huyễn Mạt mang theo ….. Thi thể của Vân Ca đến nhân giới.
Nàng có chút không dám đối mặt, dù sao tạo thành hết thảy là mẫu hậu nàng kính yêu.
“Ngốc thiếu?” Lâm Duyên cùng Băng Lăng đến liền thấy ngốc thiếu muội muội vẻ mặt vẻ mặt quấn quýt nhìn truyền tống trận.
“….” Thần Khải không muốn cùng kẻ miệng tiện này tính toán. Dù sao nàng ấy cũng đã dạy nàng không ít thứ.
“Ngươi là muốn đi tìm Huyễn Mạt?” Lâm Duyên trên căn bản là liếc mắt một cái liền nhìn ra mục đích của Thần Khải.
Thần Khải luôn cảm thấy mục đích này quá….hạ thấp thân phận của nàng rồi!
“Ai đi tìm… Tìm nhân loại ngu xuẩn kia!” Ngẩng cao đầu nói dối.
Lâm Duyên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy đúng vậy, cùng bò ra từ trong bụng một mẫu thân, ngươi nên cao cao tại thượng, nàng nên bị đuổi giết, bị khi dễ….”
“(⊙_⊙)?” Biểu tình của Thần Khải là mù mịt.
“Cũng đúng, ngươi là thần nữ cao cao tại thượng làm sao có thể quan tâm một phàm nhân tỷ tỷ như vậy đâu? Mẫu hậu ngươi không phải hận không thể giết nàng sao?” Lâm Duyên cảm thấy thế nào cũng phải xả giận cho Vân Ca.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Thần Khải thật sự nổi giận, nàng xác thực có một tỷ tỷ, nhưng lúc còn rất nhỏ đã chết rồi… Nàng còn thương tâm rất lâu.
“Ha ha….” Lâm Duyên nở nụ cười: “Ngươi không cảm thấy ngươi cùng Huyễn Mạt lớn lên rất giống nhau sao? Ngươi không biết vì sao lần trước Huyễn Mạt âm thầm tu bổ kết giới sẽ dẫn theo ngươi sao? Bởi vì các ngươi là quan hệ huyết thống, nếu như nàng bị ma khí nhập thể, như vậy máu của ngươi có thể giải trừ ma khí, nếu không với mức độ chán ghét của nàng đối với ngươi, nàng sẽ dẫn theo ngươi cùng đi?”
Lâm Duyên nhớ đến Băng Lăng sau lại nói với nàng, trong lòng từng đợt đau đớn,: “Nếu như không phải ngươi không muốn cho nàng một giọt máu, nàng tội gì bởi vì bức ma khí ra ngoài mà tiêu hao linh lực, nếu như không phải tiêu hao linh lực, người nàng yêu nhất có thể chết trước mặt nàng sao?”
Thần Khải chỉ cảm thấy giống như bị sét đánh, nàng không biết, thật sự không biết Huyễn Mạt muốn một giọt máu của nàng là vì vậy a!
Tựa như nàng không biết…. Huyễn Mạt là tỷ tỷ của nàng….
Thần Khải chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cái mũi càng chua xót!
“…..” Thần Khải xoay người, đã muốn đi.
“Ngươi đi hỏi mẫu hậu tốt của ngươi, dù sao ngươi còn chưa thật sự hại chết Huyễn Mạt không phải sao? Lần trước nếu không phải ngươi cáo trạng, Vân Ca cũng sẽ không chết.”
“Ta…. Ta không có….” Thần Khải giờ khắc này trong lòng vô cùng đau đớn, nàng chưa từng nghĩ tới hại Vân Ca…
“Cũng đúng, người ngu xuẩn thật sự đã là tội lỗi rồi….” Lâm Duyên nói xong liền mặc kệ vẻ mặt của Thần Khải, dẫn theo Băng Lăng rời khỏi.
Không có cách nào, nàng thật sự rất nhìn không được ngốc thiếu này ở trước mặt mình lắc lư.
Nếu như không phải nàng, Vân Ca cũng sẽ không…
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)