Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 82

573 0 5 0

Lúc từ trong cấm chế  đi ra, liền đối mặt hai đôi mắt đang lóe ra tia lửa bát quái.

Vân Ca nhiều năm cao lãnh không phải chỉ nói đùa.

Ở trước mặt Huyễn Mạt, cho dù lòng hiếu kỳ lớn hơn nữa, hồn bát quái mãnh liệt hơn nữa thì một người một thú cũng không dám dán đến, nhưng, đến lúc Huyễn Mạt dẫn theo Băng Lăng  đi tu luyện, Lâm Duyên lập tức xông đến.

“Đại sư tỷ! Đại sư tỷ!” Lâm Duyên kích động không cách nào nói chuyện: “Đại sư tỷ, ngươi cũng…..”

“Ách….” Vân Ca đầu đầy hắc tuyến, đã không muốn nhìn thấy người này nữa , làm sao bây giờ?

 

“Đại sư tỷ, thật kích động, sau này chúng ta chính là người đồng đạo rồi!” Lâm Duyên ngẫm lại vẫn cảm thấy rất vui vẻ! Gặp nạn không đơn đọc! Nói rất đúng, một mình ngươi thì còn có chút ngượng ngùng, nhưng là một đám người đều cong nên kẻ nào thẳng mới phải ngượng ngùng ~ ~ ~

Vân Ca quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lâm Duyên, lại liếc mắt nhìn Băng Lăng ở cách đó không xa.

Lâm Duyên lập tức đầu hàng: “Đại sư tỷ, ta sai rồi! Ta sai rồi!”

“…..” Vân Ca nhìn thấy Lâm Duyên thức thời như vậy, cũng sẽ không nói gì nữa. Huống chi Huyễn Mạt cũng đã đến.

Huyễn Mạt cơ hồ là chồm đến, hận không thể trở lại làm gấu túi đu cây như lúc nhỏ, toàn thân dán trên người Vân Ca.

“Thế nào nhanh như vậy?” Vân Ca lau mồ hôi trên trán Huyễn Mạt, cười đến ôn nhu, hoàn toàn không có cao lãnh vừa rồi khi đối mặt Lâm Duyên.

Lâm Duyên ở một bên nhìn chằm chằm, nàng rất đố kị làm sao bây giờ?

“Muốn dẫn sư tôn đến một chỗ.” Huyễn Mạt ở bên tai Vân Ca nhỏ giọng nói.

Vân Ca cảm thấy hô hấp nóng rực phun bên tai, không nhịn cười được, nàng đột nhiên nhớ đến một cách nói.

Vì sao lúc người yêu ở chung với nhau, giọng nói sẽ vô cùng nhỏ, bởi vì tâm của hai người dán cùng một chỗ, rất gần rất gần, chỉ cần nhẹ nhàng ra tiếng, thì đối phương đã có thể nghe được, lúc cãi nhau, giọng nói rất lớn cũng là bởi vì tâm của hai người cách quá xa, nhất định phải rống lớn tiếng mới có thể nghe được.

Khi đó, Vân Ca cảm thấy quả thực chính là vô nghĩa, không biết vì sao, khi Huyễn Mạt dán bên tai nàng nói chuyện, Vân Ca lại cảm thấy những lời này rất gần hiện thực.

Lâm Duyên cuối cùng cùng với Băng Lăng đứng tại chỗ, nhìn theo Huyễn Mạt ôm lấy Vân Ca vẻ mặt ngọt ngào mà đi xa.

“Ta rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là mẹ kế rồi, nếu như đây là một bộ tiểu thuyết, như vậy ta nhất định chính là vai mẹ kế….” Khuôn mặt Lâm Duyên bi thống liếc mắt nhìn Băng Lăng bên cạnh: “Chuyện xấu đều bắt ta chịu trách nhiệm, chuyện tốt hoàn toàn không có phần ta…”

Sau này đánh chết cũng không mà mẹ kế!

Vân Ca thật sâu cảm thấy, Huyễn Mạt có rất nhỏ…..không đúng, là có chứng da thịt đói khát mức độ nghiêm trọng.

Cái gọi là da thịt đói khát cũng không phải trong tiểu thuyết dùng để lừa người, mà là thật sự có học thuyết này.

Vân Ca nhớ đến tuổi thơ của Huyễn Mạt, cảm thấy đau lòng.

Chứng da thịt đói khát là chỉ những trẻ em có khát vọng ba mẹ và trưởng bối  ôm ấp cùng âu yếm , điều này có thể khiến bọn họ thu được cảm giác an toàn từ thân thể lẫn tâm lý, khỏe mạnh trưởng thành, thậm chí những người trưởng thành cũng yêu thích quyến luyến được người yêu cùng bầu bạn chăm sóc, đến già  thì yêu thích được người thân bóp vai đấm lưng. Nếu như khuyết thiếu tiếp xúc tương tự, tỷ như ba mẹ bận rộn công việc ít quan tâm âu yếm con cái,  sẽ khiến tâm lý con trẻ sản sinh cảm giác không an toàn không bảo đảm, thậm chí nghiêm trọng sẽ bởi vì muốn có được sự quan tâm mà làm ra những hành vi tiêu cực.

Vân Ca xoa đầu Huyễn Mạt, trong lòng đã nghĩ đến rất nhiều thứ, đây cũng là vì sao nàng trước mặt người ngoài sẽ không thân mật cùng Huyễn Mạt, nếu như có thể, nàng thậm chí hy vọng bản thân có thể gặp Huyễn Mạt sớm một chút, có thể bảo hộ nàng khi nàng chân chính còn nhỏ.

Vân Ca nhớ đến Tiểu Huyễn Mạt, mặc dù ở bề ngoài là một tiểu hài tử, nhưng trên thực tế cũng không phải, Vân Ca khi đó đã cảm thấy một tiều hài tử tại sao lại tạo cho nàng cảm giác tang thương như vậy, thì ra là nguyên nhân này.

Huyễn Mạt cảm thấy sư tôn của nàng rất thích xuất thần, đây là chuyện trước đây ở Vân Phù Môn Huyễn Mạt cũng đã biết, sư tôn của nàng không phải là không thích cùng người khác tiếp xúc, chỉ là thích ngẩn người mà thôi.

Khoảng cách gần như bằng không, khiến trái tim vốn dĩ phiêu hốt không điểm tựa của Huyễn Mạt rốt cuộc đã an định.

Huyễn Mạt nghĩ, kỳ thực nàng thật sự cũng không có bao nhiêu hận tu tiên giới, cũng không có bao nhiêu hận thần giới yêu giới, có thể nói, nàng cũng không hận thế giới này nữa.

Thế giới này cho nàng Vân Ca, vậy là đủ rồi.

Nàng nguyện ý tha thứ tất cả thương tổn thế giới này mang đến cho nàng, chỉ bởi vì nàng gặp Vân Ca.

“Đi làm gì?” Lúc Vân Ca  nói, cũng là nhẹ giọng hỏi.

Huyễn Mạt đứng sau lưng Vân Ca, đầu đặt trên vai Vân Ca: “Sư tôn, ngươi đoán.”

Giọng nói tràn đầy vui vẻ.

Vân Ca nở nụ cười: “Nói cho cùng sẽ không đem ta đi bán ~”

Huyễn Mạt quay đầu liền thấy Vân Ca đang cong khóe môi cười đến đắc ý.

Hai người đứng trên thân kiếm, bên cạnh mây trắng lướt qua, gió mát thổi vào mặt, trong mắt Huyễn Mạt lại chỉ có duy nhất Vân Ca.

Sư tôn tốt đẹp như vậy thật sự ngay trong ngực nàng, không phải dựa vào nàng làm nũng giả ngây thơ, không phải dựa vào nàng tỏ ra yếu kém, mà đang chân thực ở ngay trong ngực nàng, lấy thân phận ái nhân ở bên cạnh nàng.

Huyễn Mạt si ngốc nhìn khuôn mặt nhu hòa của Vân Ca, nghe hô hấp nhẹ nhàng của Vân Ca, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy yêu thương tựa như một cơn sốt, đột phát tác, tùy ý lan tràn, Huyễn Mạt đở không nổi, cũng không muốn đỡ, cả trái tim thình thịch nhảy động.

Nhìn Huyễn Mạt si mi nhìn gương mặt mình, Vân Ca không nhịn được cười, người này thật đúng là hủy hoại dung mạo mị hoặc chúng sinh của nàng rất triệt để!

Vân Ca vuốt ve khuôn mặt si mê gần ngay trước mắt của Huyễn Mạt, sau đó rốt cuộc vẫn là không nhịn được hôn lên, nhất thời Vân Ca chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp an bình, năm tháng chưa bao giờ yên bình như lúc này.

Giang sơn như tranh vẽ, năm tháng như nước chảy. Giang sơn như tranh bất quá cũng chỉ để y nhân vô tâm vô phế cười một cái, nhưng năm tháng yên bình chỉ bời vì có người kia bên cạnh, không hơn.

Sau khi xuyên qua một đám mây trắng, thấy bầu trời nhuộm thành màu mân côi gần ngay trước mắt, Vân Ca sửng sốt một chút.

Nàng thật không ngờ Huyễn Mạt sẽ dẫn nàng đến xem tà dương.

Huyễn Mạt dừng trên một thân cây lớn nhất, sau đó động tác vô cùng nhanh nhẹn, chỉ vài động tác liền thấy một cái võng được giăng lên cây.

Vân Ca không khỏi cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc, chỉ là nhớ không rõ đây là lúc nào, khi đó dường như hai người vừa ra khỏi Vân Phù Môn, hai người chính là nghỉ ngơi như thế này

Hai người nằm trên võng, đầu hướng phía chân trời, nhìn bầu trời đã bị nhuộm thành màu máu đỏ.

Huyễn Mạt quay đầu hôn Vân Ca đang xuất thần.

Vân Ca bị hôn liền hồi phục tinh thần, ánh mắt còn mơ mơ màng màng, tựa hồ không biết rõ tiểu đồ nhi tâm thiếu nữ của nàng thế nào lại chủ động như vậy?

“Sư tôn….” Giọng nói của Huyễn Mạt còn có chút khàn khàn: “Ngươi hỏi ta từ khi nào thì bắt đầu thích ngươi, kỳ thực ta cũng không biết đáp án.” Huyễn Mạt nói, có chút ngượng ngùng cúi đầu, mặc kệ nàng đối đãi người khác vô tình, thủ đoạn độc ác thế nào nhưng ở trước mặt Vân Ca, nàng chỉ là một cô nương mới bắt đầu mối tình đầu.

“Thời gian ở Vân Phù Môn, thường nghe được có đệ tử nói ta là một phế vật sẽ là vết đen của ngươi…” Kỳ thực nguyên văn không phải như vậy, nguyên thoại là: “Trời sinh phế vật, tính tình âm trầm còn tích dính lấy đại sư tỷ, nhưng ngăn không được người ta có một sư tôn cưng chìu a!”

Vân Ca sửng sốt một chút, nàng thật không ngờ bản thân khi đó cưng chìu Huyễn Mạt, lại còn có những lời dị nghị như vậy: “Đừng quan tâm lời của người khác, bọn họ chỉ là…..”

“Bọn họ chỉ là đố kị…..” Huyễn Mạt tiếp lời của Vân Ca, trong mắt không có một tia lo lắng mà là tràn đầy nhu tình: “Khi đó, kỳ thực ta là cao hứng, hình như những thứ có thể đem ta và sư tôn liên hệ với nhau, đều là một loại vui sướng…..”

Trong lòng Vân Ca không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.

Hạnh phúc trong mắt Huyễn Mạt càng ngày càng đậm, sư tôn của nàng thật sự chỉ thuộc về nàng, cũng chỉ cười với nàng, yêu nàng, ôm nàng, thân mật vô gian….

Huyễn Mạt càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng giống như  được đổ đầy mật ngọt, ngọt ngào, nhếch miệng nở nụ cười, muốn mím môi cười hàm súc một chút cũng không được.

Vân Ca nhìn thấy hận không thể che mặt, từ sau khi hai người ở cùng một chỗ, biểu tình của Huyễn Mạt chưa từng bình thường, thật lãng phí gương mặt xinh đẹp như vậy a.

Còn đang nghĩ ngợi, liền thấy Huyễn Mạt chồm đến trên người mình, Huyễn Mạt vươn tay ôm cổ Vân Ca, dùng mặt mình dán trên mặt Vân Ca, ánh mắt trong suốt nhìn Vân Ca, thực sự là đôi mắt như sao, sau đó đã bắt đầu cọ a cọ, cọ a cọ, vừa cọ vừa dùng giọng nói ngọt như rót mật gọi: “Sư tôn ~ ~ sư tôn ~ ~.”

Huyễn Mạt tốt đẹp như vậy ở trong mắt Vân Ca, ý nghĩ yêu thương dưới đáy lòng thoáng chốc nở rộ như một đóa hoa, mềm mại thơm ngát.

“Sao lại dính người như vậy a!” Giọng nói Vân Ca rõ ràng mang theo cưng chìu.

“Sư tôn, ngươi còn nhớ chỗ này hay không?” Huyễn Mạt lại không trả lời vấn đề của Vân Ca, mà là mà là hỏi.

Vân Ca chẳng qua là cảm thấy ở đây rất quen, nhưng cụ thể cũng không nhớ ra được.

“Nhân ngôn lạc nhật thị thiên nhai, thì ra ngắm thiên nhai thật sự vĩnh viễn đều nhìn không thấy nhà.” Huyễn Mạt đời này sẽ không quên lúc đó Vân Ca ôm của nàng, nàng cảm thấy thỏa mãn như  ôm trọn cả thế giới, sau đó nghe được Vân Ca thở dài cảm thán nói một câu như vậy.

Một khắc kia….

Nàng rõ ràng nhận biết tình cảm của nàng rốt cuộc là gì.

Nơi nào có Vân Ca, đối với nàng mà nói nơi đó chính là nhà.

Vân Ca thoáng chốc liền nhớ đến, sau đó thấy trên mặt Huyễn Mạt…. Ách…. Biểu tình phức tạp, còn có cái gì đó nàng không biết, Vân Ca lập tức trở tay ôm lấy Huyễn Mạt, hôn một cái lên mặt Huyễn Mạt: “Ngắm thiên nhai quả thực nhìn không thấy nhà, nhưng quay đầu lại là có thể thấy được.”

Vân Ca không khỏi cảm thấy từ sau khi có ái nhân là một thiếu nữ thủy tinh tâm, tình thoại của nàng lướt lướt thăng cấp a!

Quả nhiên sau một khắc khuôn mặt Huyễn Mạt lén lút đỏ lên, mất tự nhiên nhìn đi nơi khác.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: