Trong lòng Vân Ca thở dài, kỳ thực kỳ thực cũng biết sau khi Huyễn Mạt nhập ma tâm tình có vấn đề, sự tình không thể hoàn toàn đổ lên người Huyễn Mạt, lúc trước nếu như không bởi vì nàng, Huyễn Mạt sẽ không bị hủy phật thân, nếu như không phải là bởi vì không có phật thân, Huyễn Mạt cũng sẽ không dễ dàng nhập ma.
Biết là biết, nhưng thật sự phải tiếp nhận, phải lý giải, chấp nhận chuyện nàng bị người nàng vẫn xem như nữ nhi cường bạo, vẫn cần thời gian cùng không gian rất lớn.
“….” Vân Ca cuối cùng chỉ là nhìn thoáng qua Huyễn Mạt, vẫn là không lên tiếng.
Huyễn Mạt cũng không cử động, cố chấp đứng tại chỗ, cố chấp nhìn Vân Ca, dường như Vân Ca chính là thứ duy nhất tồn tại trong thế giới này.
“Không lạnh sao?” Cuối cùng Vân Ca vẫn là người mở miệng trước, vừa nói vừa thở dài trong lòng, đây là hài tử nàng nuôi dưỡng thật lâu a!
Chuyện này vô luận đặt ở trên người ai, Vân Ca cũng cảm thấy nàng muốn trực tiếp giết người, sau đó coi như mình bị chó cắn một cái, nhưng hết lần này tới lần khác người này là Huyễn Mạt.
Vân Ca suy nghĩ vài ngày ngày, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách giải quyết!
Nàng biết Huyễn Mạt quỳ mấy ngày liền ở bên ngoài băng động, cũng biết chuyện xảy ra một phần rất lớn là do nhập ma, nhưng chính là không thể vượt qua cửa ải tâm lý.
Lúc Vân Ca thốt ra, không chỉ người đối diện ngây ngốc ngơ ngác, mà bản thân nàng cũng sửng sốt một chút, thật không ngờ nàng cứ như vậy mà nói ra.
Sau đó liền thấy Huyễn Mạt dáng vẻ như cẩu cẩu lông dài rơi xuống nước ngây ngốc nhìn nàng, trong mắt mang theo mừng rỡ như điên, sau đó thấy vẻ mặt ảo não của Vân Ca, trong nháy mắt liền biến thành dáng vẻ muốn khóc nhưng lại dùng sức nhịn xuống, Vân Ca nhìn Huyễn Mạt dáng vẻ như vậy, không biết vì sao hành ảnh Huyễn Mạt đôi mắt đỏ ngầu , đầy người lệ khí cưỡng ép nàng chậm rãi rút đi.
Có thể là thấy được trong mắt Vân Ca toát ra một tia không nỡ, Huyễn Mạt cẩn thận đến gần.
“Sư tôn, đừng không cần ta….” Huyễn Mạt hít hít mũi, rõ ràng là gương mặt yêu nghiệt hại nước hại dân, cư nhiên lại bị nàng ép thành tiểu khả ái, Huyễn Mạt cắn môi, hai má bởi vì câu nói này mà căng thật chặt, sau đó mang theo nghẹn ngào nói tiếp: “Sư tôn, đừng không cần ta…”
Một câu nói như vậy, Vân Ca thoáng chốc giống như trở lại lúc trước, lúc Huyễn Mạt vẫn còn là Tiểu Huyễn Mạt.
Huyễn Mạt luôn luôn không có cảm giác an toàn, bởi vì thể chất không thể dẫn khí nhập thể nàng không cần mạng là vừa không vừa vật lộn với Băng Thú, khi đó, nho nhỏ Huyễn Mạt, lao vào trong ngực nàng, vừa nức nở vừa nắm chặt lấy vạt áo của nàng, đứt quãng nói: “Sư tôn… Đừng…. Đừng không cần ta…”
Về sau, nàng muốn đến nơi cực hàn tìm Địa Tâm Quả cho Huyễn Mạt, nàng ấy sợ nàng bỏ lại một mình nàng ấy, cũng là như thế, vừa khóc vừa nói: “Sư tôn…. Đừng không cần ta…”
Trong lòng Vân Ca có chút khó chịu, nàng đột nhiên nhớ đến lúc ở trong tiểu bí cảnh của Quy Nhất Tông, thời điểm người này thấy thân thể lạnh lẽo của nàng, vẻ tuyệt vọng cùng đánh cược tất cả lúc đó…
Vân Ca thở dài trong lòng, nàng đời này…. Thật sự có thể không quan tâm đến người này nữa sao?
“Gải trừ phong ân trong đan điền của ta.” Vân Ca nhìn Huyễn Mạt bị đông lạnh đến phát run, bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói.
Nước mắt của Huyễn Mạt lướt lướt rơi xuống, cũng không lau đi, cứ như vậy nhìn Vân Ca: “Sư tôn… Không thể giải, nơi này là giao giới giữa yêu giới cùng…. Tu tiên giới… Nếu như dùng… Linh lực sẽ bị yêu giới phát hiện….” Lạnh run nhưng vẫn tiếp tục nói.
Vân Ca nhìn Huyễn Mạt như vậy, kinh ngạc , thì ra là nguyên nhân này cho nên mới phong ấn đan điền của nàng sao?
“Áo choàng Hỏa Diễm Thú ta đưa cho ngươi đâu?” Vân Ca thật là không biết nên làm gì với người này.
Huyễn Mạt mở to hai mắt, tựa hồ không tin tưởng Vân Ca đây là đang quan tâm nàng, biểu tình mờ mịt luống cuống, có cảm giác ngây ngốc ngơ ngác.
Vân Ca thật là không biết nên nói cái gì: “Quên đi.” Vân Ca vừa nói vừa đem thảm trải trên giường ném cho Huyễn Mạt, sau đó nói: “Ra ngoài đi.”
Huyễn Mạt ôm tấm thảm Hỏa Diễm Thú, giống như thất thần, sau đó chậm chạp ra ngoài.
……..
Những ngày sau đó liền trở nên càng ngày càng yên tĩnh, thân thể Vân Ca cũng đã không sao, Lâm Duyên vẫn như trước mỗi ngày đưa tin, hơn nữa mỗi lần cũng sẽ cùng một thời gian với Huyễn Mạt, giống như trước người trước kia sợ Huyễn Mạt sợ đến muốn chết không phải nàng, sau đó mỗi lần cũng sẽ ở trước khi Huyễn Mạt thật sự nổi giận bị Băng Thú cuốn đi.
“…..” Vân Ca không cảm thấy được ma khí trên người Huyễn Mạt, nhưng Vân Ca một chút đều không cảm thấy Huyễn Mạt đã không có ma khí.
Vấn đề này nàng có hỏi qua Lâm Duyên, Lâm Duyên cũng lắc đầu, nàng nói nàng thiết định thế giới này căn bản không hề nghĩ đến Phật Tu cũng sẽ nhập ma. Hơn nữa còn là phát rồ như vậy.
“Sư tôn…..” Huyễn Mạt đứng cách Vân Ca không xa, nhìn chằm chằm Vân Ca.
Vân Ca thở dài: “Ma khí trên người ngươi đâu?”
“…..” Huyễn Mạt không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể một câu cũng không nói, cúi đầu, nhìn dưới mặt đất.
“Chúng ta lúc nào thì trở về?” Lúc Vân Ca hỏi câu này, ngữ khí vẫn mang theo một ít ý tứ hàm xúc nói không rõ.
Người vốn dĩ cúi đầu thoáng chốc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vân Ca, sau đó nhìn thấy vẻ mặt của Vân Ca, một lần nữa cúi đầu, có cảm giác ủy khuất đến nói không nên lời.
Nàng muốn nói, sư tôn, tại sao muốn trở về? Chỉ hai người chúng ta không tốt sao?
Nàng muốn khóc, sư tôn, trở về là vì Minh Hiên kia sao? Sư tôn, ngươi yêu hắn như vậy sao?
Nhưng nàng cũng không nói gì, nàng đi theo bên cạnh Vân Ca thời gian dài như vậy gần như mỗi giây mỗi phút đều đang nghiên cứu Vân Ca, nàng hiểu Vân Ca, so với Vân Ca hiểu bản thân còn nhiều hơn.
Vân Ca thoạt nhìn bất cận nhân tình, trên thực tế rất dễ mềm lòng, Vân Ca không có kiên trì một mục tiêu gì, không dễ dàng động tình cảm…
“Sư tôn…..” Cuối cùng vẫn là một câu cũng không nói, chỉ là vươn tay, vô thức nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Vân Ca, trong mắt toát ra giãy dụa cùng mê man.
Vân Ca thở dài, nàng cảm thấy cảm thán của cả đời này đều dùng hết trong khoảng thời gian này rồi: “Nói cho vi sư biết, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên sau chuyện đó nàng tự xưng “vi sư”.
Huyễn Mạt ngẩn người nhìn Vân Ca, nàng muốn nói, sư tôn, ta yêu ngươi…. Muốn cùng với ngươi….
Nàng muốn nói, sư tôn, chúng ta không cần trở về, không cần đạo lữ…..
Nhưng nàng một câu cũng không nói, nàng cũng biết một câu cũng không thể nói.
Vân Ca nhìn một chút Huyễn Mạt không muốn nói chuyện, chỉ có thể lại một lần nữa thở dài…..
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)