Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 97

521 0 5 0

Sáng sớm, bên ngoài đã truyền đến tiếng băng vỡ.

Vân Ca mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy tiểu đồ nhi phấn nộn gần ngay trước mắt.

Trong lòng Vân Ca tràn đầy vui sướng, nhịn không được hôn lên má tiểu đồ nhi.

Sau đó liền thấy Huyễn Mạt cũng đã tỉnh lại: “Sớm ~”

Vân Ca cảm thấy tiểu đồ nhi nhà nàng lúc mới vừa thức dậy đặc biệt đáng yêu, quả nhiên liền thấy tiểu đồ nhi  ánh mắt vẫn chưa có hoàn toàn mở ra ôm cổ nàng, sau đó bắt đầu không ngừng cọ cọ.

Vân Ca xoa đầu tiểu đồ nhi: “Đừng làm rộn, rời giường, lát nữa nếu như dậy trễ hơn Lâm Duyên….” Lâm Duyên không phẩm chất không logout kia nhất định sẽ nghĩ bậy….

“Sư tôn… Không dậy nổi….” Huyễn Mạt hôn một cái lên cổ Vân Ca.

Vân Ca rụt cổ một cái: “Đừng làm rộn, ngươi căn bản không cần ngủ.”

“Sư tôn~~” Mới vừa thức dậy ngay cả giọng nói cũng đáng yêu đến không thể đáng yêu hơn, khiến Vân Ca mềm lòng, sau đó lại một lần nữa ngã xuống giường.

Đầu của Huyễn Mạt còn đang cọ cọ trong lòng Vân Ca: “Sư tôn, chúng ta không dậy có được hay không? Có được hay không vậy ~ ~.”

“Ngoan, dậy đi, ta phải xem bọn họ một chút.” Thật sự thật sự rất lo lắng đám muội tử ngây thơ và đám đại hán chân to a!

Kỳ thực, trưởng thành dáng vẻ nàng thật không phải là bọn họ muốn, dù sao với hoàn cảnh trước kia mà nói còn dáng vẻ con người đã phi thường không dễ dàng rồi, không phải sao?

Ngươi có thấy ở trong sa mạc mộc ra loại cây phong tư xinh đẹp như cây liễu ao? Cây tiên nhân chưởng mới là vương đạo, biết không?

Cho nên cũng không có thể trách ma tu.

Vân Ca đối với những ma tu này thật sự có cảm tình, một nguyên nhân là bởi vì thiên đạo. Mặc kệ nói như thế nào, cũng không thể phủ nhận thiên đạo khiến nàng cùng Huyễn Mạt gặp nhau, cũng không  thể phủ nhận là thiên đạo khiến nàng lại một lần nữa trở về thế giới này, hơn nữa còn cho nàng thần thụ cùng linh căn hệ mộc biến dị.

Còn một nguyên nhân chính là, những ma tu này trung thành tín ngưỡng thật sự chạm đến nội tâm của nàng.

Nàng ở Ma giới lâu như vậy, rất ít thấy ma tu có mâu thuẫn gì, ngây ngô đến khiến Vân Ca không đành lòng nhìn thẳng.

Hiện tại mới ra bên ngoài, huyết thống thần đồ trên người bọn họ quyết định thiên phú trên phương diện đang tu luyện của mỗi người.

Nhưng Vân Ca vẫn sẽ lo lắng xảy ra vấn đề gì, dù sao trước đây chưa từng sống trong hoàn cảnh như vậy, giống như đem cây tiên nhân chưởng trong sa mạc thoáng chốc dời đến trong nước, Vân Ca không thể không lo lắng.

Mọi người trên cơ bản Vân Ca mỗi ngày có hơn phân nửa thời gian dùng để quan sát mọi người tu luyện.

Vân Ca cũng biết thế giới hai người có chút bị ảnh hưởng, nhưng bây giờ là thời kì đặc thù, không thể không làm như vậy.

“Sư tôn ~ ~ ~” Huyễn Mạt một bên nhẹ nhàng gọi, một bên nhắm mắt lại, dùng má của mình đến cọ má của Vân Ca.

Bởi vì mới vừa tỉnh lại, khuôn mặt hai người đều hơi nóng, da thịt tiếp xúc khiến hai người đều cảm thấy tim đập nhanh, tiếp theo cũng chỉ còn lại thỏa mãn.

Huyễn Mạt vẫn không mở mắt, nàng không muốn để cho Vân Ca thấy cái kỉnh trong mắt nàng.

Nàng ghét tất cả những gì cướp đi lực chú ý của sư tôn.

Tất cả.

Khiến nàng có loại xung động muốn hủy diệt.

Huyễn Mạt đã không phải là cô nương ngốc nghếch mấy năm trước.

Huyễn Mạt biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không thể. Nếu như đổi thành nàng bây giờ, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như ở đại điển đạo lữ của  Vân Ca cùng Minh Hiên.

Trong tình yêu xác thực sẽ có thương tổn, nhưng nàng không muốn tổn thương này là nàng mang đến cho Vân Ca, nàng tình nguyện tất cả thương tổn do một mình nàng gánh chịu, nàng hy vọng có thể đem Vân Ca đặt trong lòng bàn tay, có thể đặt ở nơi mềm mại nhất trong trái tim, để Vân Ca vĩnh viễn sẽ không bị tổn thương, nhưng trên thực tế không phải như thế, nàng gần như dành cho Vân Ca vô số tổn thương, lấy danh nghĩa tình yêu tổn thương nàng. Có đôi khi, nàng nghĩ đến bản thân không thành thục, nàng hận không thể hung hăng đánh bản thân mình.

Yêu là nỗ lực,  cho tới bây giờ đều không phải là chút nổ lực đổi lấy hồi báo lớn, nàng thích Vân Ca yêu nàng, Vân Ca xác thực cũng yêu nàng, nhưng nàng không muốn Vân Ca bởi vì yêu nàng mà bị thương.

“Sư tôn…..” Huyễn Mạt đột nhiên nhẹ giọng nói: “Xin lỗi…..”

Vân Ca sửng sốt một chút, thế nào đột nhiên nói lời này? Trong đầu Vân Ca chuyển qua trăm nghìn ý tưởng, cuối cùng vẫn là không nhịn được nghĩ quá nhiều.

“Ngươi phát hiện ngươi không yêu ta nữa?” Vân Ca thốt ra, không phải nàng tưởng tượng, mà là nàng luôn cảm  thấy tiểu đồ nhi tuy rằng dính nàng, nhưng luôn cảm  thấy có chỗ nào đó thay đổi mà Vân Ca cũng không thể nói cụ thể được.

“…..” Huyễn Mạt trực tiếp ngăn chặn đôi môi của Vân Ca, chuyện như vậy cần gì phải nói ra, thần kinh của sư tôn thô như vậy, căn bản không phản ứng kịp.

Nàng cần gì phải ngột ngạt đâu?

Hai người dính nị một hồi, vẫn là rời giường.

Phía ngoài có âm thanh tạc băng là bởi vì không đủ băng động, cho nên cơ hồ là mười mấy ma tu chen nhau ở trong một băng động.

Chúng ma tu đến được một ngày thì đã bắt đầu tạc băng.

Lúc Vân Ca ra ngoài, liền thấy chúng ma tu một bên tu luyện, một bên vui vẻ tạc băng.

Lâm Duyên nhìn thấy hận không thể tiến lên cắn người a!

Cái lông gì, người khác tu luyện đều là dễ dàng như vậy a! Ở bên cạnh nàng, hình như chỉ có một mình nàng là tu luyện bình thường a! Tất cả những người khác đều giống như có dị năng a!

Được rồi, Huyễn Mạt đừng nói nữa, nàng ấy vốn là thiên đạo sủng nhi, tuy rằng nhân cách không đúng, nhưng không ảnh hưởng đến năng lực, mà Vân Ca… Được rồi, xuyên qua có bàn tay vàng, nàng hiểu mà!

Nhưng, cái lông gì, lại xuất hiện một nhóm lớn người ôm bàn tay vàng như vậy a! Dáng dấp còn như vậy… Cao lớn thô kệch, hoàn toàn không cách nào nhìn thẳng !

Quan trọng nhất là nàng không cách nào nhìn thẳng, còn có muội tử lưng hùm vai gấu để an ủi nàng rằng: xấu xí đừng lo, cố gắng rèn luyện, có cơ có thịt sẽ dễ nhìn!

Cơ thịt….. Nàng cần thứ đó làm gì?!

Thẩm mỹ quan bất đồng, thật sự không cách nào giao lưu a!

Quan trọng nhất là đều xấu giống nhau! Vì sao lúc các ngươi nhìn Vân Ca, liền mang theo nụ cười tỏa sáng như PS??

Thế giới này không công bằng! Nàng vẫn luôn biết, nhưng nàng không biết đã bất công đến mức này rồi!

Vân Ca cùng Huyễn Mạt bước ra, vừa vặn thấy Lâm Duyên đang lẩm bẩm.

Lâm Duyên ngẩng đầu thấy hai người xấu xí kia ra đến, sau đó lặng lẽ vì bản thân rơi một giọt lệ, thẩm mỹ của nàng sẽ không chạy theo xu hướng mấy trăm người này đi?!

Không nên không nên, hình ảnh kia thật đẹp, không dám nhìn không dám nhìn!

Vân Ca làm sao biết trong đầu Lâm Duyên suy nghĩ nhiều như vậy, Vân Ca dẫn theo Huyễn Mạt tìm được tu luyện đang vui vẻ tu luyện, sau đó bại trận dưới ánh mắt đáng thương của tế tự: “Được rồi, có thể tu luyện một hồi, nhưng là không thể quá lâu, thân thể của ngươi bây giờ còn không chịu nổi nhiều linh khí  như vậy.”

Vân Ca kiểm tra xong, đột nhiên có một cảm giác quỷ dị, nàng mở một nhà trẻ….

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: