Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 104

522 0 5 0

Huyễn Mạt thấy sắc mặt Vân Ca có chút sai, đột nhiên nhớ đến lúc trước Vân Ca thiếu chút nữa gả cho người này, hơn nữa cũng là bởi vì người này nàng mới có thể là ra chuyện tổn thương Vân Ca như vậy….

Hai theo đuổi tâm tư của mình, đều nhíu mày, cuối cùng đồng thời nhìn đối phương nói: “Không được liên hệ cùng hắn!”

 Ở Quy Nhất Tông Minh Hiên đánh hai cái nhảy mũi, cái lông gì hắn sẽ cảm thấy phía sau lưng phát lạnh? Trêu ai ghẹo ai? Lần trước như vậy…. Minh Hiên đột nhiên có loại dự cảm phi thường bất hảo.

Mà bên này, Vân Ca cùng Huyễn Mạt nghe được lời của đối phương, sửng sốt một chút, sau đó cùng nở nụ cười: “Thì ra ngươi cũng nghĩ như vậy?”

” Sư tôn lúc trước từng muốn cùng hắn kết làm đạo lữ….” Huyễn Mạt u oán nói.

“Ngươi còn dám nói?! Ta là vì ai mới làm như vậy? Kết quả đâu? Người nào khiến ta rất lâu không xuống giường được?” Vân Ca nói đến chuyện này liền tức giận, khi đó nàng còn tưởng người này đối với nàng là tình sư đồ tinh khiết.

“Sư tôn, ta sai rồi….” Huyễn Mạt lập tức đáng thương nhìn Vân Ca, đầu còn đang ở trong lòng Vân Ca không ngừng cọ cọ.

Vân Ca đang chuẩn bị nói không nên làm loạn, kết quả vành tai bỗng nhiên bị vây quanh bởi một xúc cảm ấm áp….

Vân Ca chỉ cảm thấy một cổ nhiệt lưu lan khắp thân thể, nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.

Trên thế giới xuân thuốc mạnh nhất cũng không bằng cùng người trong lòng da thịt thân cận, lúc Vân Ca phản ứng lại, đạo của nàng đã rời khỏi thân thể.

Đôi mắt luôn luôn ôn nhu như nước của Vân Ca lúc này có mê loạn đang chậm rãi xâm chiếm, giống như một uông thanh tuyền chậm rãi nhộn nhạo, Huyễn Mạt nhìn đến thất thần….

Sư tôn tốt đẹp như vậy…

Vân Ca ngẩng đầu, cách một tầng sương mỏng nhìn Huyễn Mạt.

Huyễn Mạt trưởng thành không ít, không phải nói phương diện ngoại hình, mà là khí chất, trước kia cả người Huyễn Mạt tựa như bảo kiếm mới ra khỏi vỏ, tản ra quang mang, hầu như không ai có thể không chú ý, có một loại mỹ diễm xâm lược, nhưng bây giờ lúc Huyễn Mạt đứng yên lặng, giống như một bức tranh thuỷ mặc mỹ hảo, không có tính công kích, trên người tất cả sắc bén đều lắng xuống.

Trái tim Vân Ca đột nhiên bắt đầu phát nhiệt, người yêu của nàng khiến kẻ khác say mê như vậy.

Ngũ quan tinh xảo theo tuổi tác càng trở nên mê người, Vân Ca rướn người lên, nhẹ nhàng hôn nàng.

Thời khắc đó, nàng đột nhiên cảm thấy rất lâu trước đây nàng cũng đã yêu người này, chỉ là khi đó nàng không muốn thừa nhận nàng yêu đồ đệ nhỏ tuổi hơn nàng, tâm tình bất định mà thôi.

Nếu không với tính cách của nàng, sau khi bị Huyễn Mạt ép buộc, không có khả năng chỉ là tức giận, mà không phải trực tiếp rời đi.

Vân Ca nghĩ tới đây, đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt cong cong, bên trong đã chứa đầy yêu thương đối với người trước mắt.

Lúm đồng tiền khiết bạch như hoàn mỹ hoa lê lúc này cũng là điểm quyến rũ trí mạng, dẫn theo cuồn cuộn mê hoặc, khiến Huyễn Mạt triệt để mất đi lý trí.

Sư tôn của nàng đã sớm không còn bình tĩnh của ngày thường, một khắc lúc nàng chạm chạm hạ thân sư tôn lập tức ôm cổ nàng, ánh mắt cũng bởi vì dụng vọng đã trở nên mê man, nhưng lại vẫn đem cả người Huyễn Mạt kéo vào trong ngực nàng, cong môi cười: “Vi sư yêu ngươi…”

Vi sư….

Vi sư….

Vi sư…

Tiếng xưng hô này giống như một đợt pháo hoa rực rõ nổ tung trong đầu nàng, đây là lần đầu tiên Vân Ca ở trên giường thừa nhận quan hệ sư đồ giữa hai người…

Huyễn Mạt gần như điên cuồng mà ngẩng đầu, sau đó…..

Cuối cùng cả băng động chỉ còn lại tiếng thở dốc nhỏ vụn,  quanh quẩn bên tai hai người.

…… Tỉnh lược năm trăm chữ…….

Cuối cùng, hai người nằm trên giường, an tĩnh ôm thân thể người kia, da thịt thân cận khiến hai người không muốn động.

Vân Ca nhìn cửa đã được khóa chặt, chỉ muốn nói, tế tự quá có khả năng dự đoán!

Chờ một chút, lúc này nghĩ đến chuyện này sẽ không kỳ quái sao?

Chờ một chút! Vừa rồi hai người đang thương lượng cái gì?

Vân Ca đột nhiên nhớ đến một đại sự: “Ngươi mới vừa nói, tu tiên giới xảy ra chuyện lớn có phải  không?”

Huyễn Mạt đem sư tôn đang kích động kéo lại: “Không có việc gì, không có việc gì.”

“Không phải ngươi nói Minh Hiên nói cho ngươi biết tu tiên giới xảy ra chút vấn đề sao?” Vân Ca áo não vỗ vỗ  mình, nàng nên quan tâm một chút a! Đã đi lạc đề thành cái quỷ gì rồi!

Lúc đó nàng cư nhiên chỉ chú ý tới hai chữ Minh Hiên, ân… Đều là lỗi của Minh Hiên ….

“Ân, Minh Hiên nói, chắc là nhằm vào ma tu. Nhưng hắn cũng không nhìn thấy nội dung cụ thể.” Huyễn Mạt vuốt ve da thịt trơn bóng của Vân Ca, sau đó dùng gương mặt cọ cọ.

“Chờ một chút!” Vân Ca đột nhiên phản ứng lại: “Có phải có chuyện gì ngươi chưa nói hay không?”

Huyễn Mạt xoa mũi, lúng túng nói: “Sư tôn, ngươi nói cả đời cũng sẽ không rời khỏi ta….”

“Ân.” Vân Ca gật đầu, trên nguyên tắc mà nói đúng vậy, nhưng: “Nói mau, giấu diếm ta chuyện gì, vì sao cùng Minh Hiên quan hệ tốt như vậy? Có phải nhìn thấy hắn dáng vẻ tuấn tú?”

Huyễn Mạt trực tiếp xoay người đè lên người Vân Ca, ngữ khí nguy hiểm: “Dáng vẻ tuấn tú?” Nàng nghe Lâm Duyên nói qua vài lần, cũng hiểu đây là ý gì.

“…..” Hai người cũng không mặc y phục, động tác như vậy khiến mặt Vân Ca thoáng chốc đỏ bừng: “Xuống trước rồi nói! Ngươi còn không nói rõ ràng ngươi cùng Minh Hiên xấu xí ngoài vũ trụ kia là xảy ra chuyện gì?!”

Vân Ca đổi giọng rất nhanh.

“Sư tôn trước hết bảo đảm không tức giận ~ ~” Huyễn Mạt hôn Vân Ca  đỏ ửng của Vân Ca một cái, nói.

“Vậy ý của ngươi là, trên cơ bản  sau khi ngươi nói ra, dựa theo tính cách của ta, nhất định sẽ tức giận?” Trong lòng Vân Ca đã vang lên hồ chuông cảnh báo: “Nói mau! Không nói ta thật sự sẽ giận!”

” Sư tôn biết khế ước chủ phó sao?” Huyễn Mạt thử thăm dò, hỏi.

“(⊙o⊙)…..” Huyễn Mạt hạ khế ước chủ phó với Minh Hiên?

“Ngươi cư nhiên?!” Vân Ca mở to hai mắt, nửa ngày mới lên tiếng!

“Sư tôn….” Huyễn Mạt thấp thỏm trong lòng, đang nghĩ ngợi nên giải thích thế nào, chợt nghe đến Vân Ca nói tiếp: “Quá tuyệt vời! Ta cuối cùng xem như đã thấy được một bàn tay vàng vốn dĩ nên thuộc về nữ chủ rồi!”

“….” Huyễn Mạt có chút không hiểu nổi phản ứng của Vân Ca.

“Chờ một chút, còn có chuyện gì gạt ta, một lần nói hết ~” Vân Ca vừa nói, còn vừa không quên sờ soạng một cái xương quai xanh mê người của Huyễn Mạt.

“….” Huyễn Mạt quả thật lúng túng xoa mũi mình, sau đó nhược nhược nói: “Còn có Lâm Duyên, Băng Lăng, huynh đệ song sinh ngươi gặp qua, cùng với Bạch Hổ ngươi đã từng thấy qua một lần…. Cũng bị ta hạ khế ước chủ phó.” Sợ Vân Ca hiểu lầm Huyễn Mạt vội vàng giải thích: “Băng Lăng là vì muốn nàng có thể hóa hình nhanh hơn, hơn nữa ta cũng chưa từng làm khó các nàng…”

“….” Vân Ca quả thực dùng ánh mắt như nhìn bắp đùi vàng mà nhìn Huyễn Mạt: “Ngươi đơn giản là mở ngoại tuyến, còn mở rất lớn.”

Ngoại trừ Băng Lăng, những người còn lại theo thứ tự là tác giả H văn, đệ nhất nam chủ H văn, đệ nhị nam chủ, cùng với hai nam chủ song sinh…. Ha ha….

Những người này đều là người Vân Ca muốn đánh!

Quá hả giận! Nhất là Lâm Duyên! Ai cũng không biết, nàng có bao nhiêu muốn đánh người này!
Vân Ca không đặc biệt xem đây là chuyện lớn nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Lâm Duyên bình thường ở trước mặt Huyễn Mạt nhảy nhót, thậm chí còn thích bôi nhọ Huyễn Mạt, nhưng là cho tới nay không nhìn thấy Lâm Duyên có vấn đề gì, cho nên cũng không có bao nhiêu vấn đề.

Vân Ca không chân chính tiếp xúc qua khế ước chủ phó, cho nên cũng không biết một khi chủ nhân hạ lệnh, đối với bên nô lệ mà nói, chỉ có thể chấp hành hơn nữa không thể làm ra bất cứ chuyện gì tổn thương đến chủ nhân.

Đương nhiên, Vân Ca không biết Huyễn Mạt cũng không có dự dịnh giải thích.

………….

Vân Ca cuối cùng nhận biết rõ ràng có dị động, vẫn kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh thì suy nghĩ minh bạch, quả thực giống như suy đoán của nàng, người kia quả thực có thể làm được chuyện như vậy.

Lẽ ra Huyễn Mạt muốn động thủ, nhưng Vân Ca đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vì vậy lắc đầu, nói: “Ta có ý tưởng khác, có thể một mũi tên bắn trúng vài con chim.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: