Người tu tiên cũng không quan tâm hình thức.
Vân Ca nhìn thoáng qua hỉ phục chưởng môn phái người đưa tới, trên y phục tuyết trắng điểm xuyến hoa văn tinh xảo thiển sắc. Không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra.
Đây là lần đầu tiên Vân Ca nhìn thấy hỉ phục của tu tiên giới, chỉ có một ý nghĩ, đây là cái lông gì, giống như tang phục a?
A phi a phi! Nguyền rủa bản thân như vậy thật sự được sao?
Huyễn Mạt đã đem hỉ phục tuyết bạch tuyết bạch vốn dĩ được gấp lại rất tinh tế mở ra.
“Rất đẹp có phải không?” Vân Ca nhìn hỉ phục bị mở ra, giờ khắc này nàng mới hiểu được vừa rồi nàng nghĩ hỉ phục này giống tang phục là cỡ nào ngu xuẩn.
“Sư tôn rất thích?” Ánh mắt của Huyễn Mạt vẫn dừng lại trên hỉ phục, không ngẩng đầu nhìn Vân Ca, giọng nói nhẹ nhàng phảng phất là ảo giác của Vân Ca.
Vân Ca cười khẽ, trêu đùa nói: “Có phải Mạt Mạt cũng muốn mặc hay không?”
Tay của Huyễn Mạt nhẹ nhàng phất qua hoa văn tinh xảo, không nói gì, cũng không ngẩng đầu nhìn Vân Ca, động tác trên tay mềm nhẹ thậm chí còn có thể thấy tay nàng hơi run rẩy. Vân Ca nhìn thấy Huyễn Mạt không ngẩng đầu, cho rằng Huyễn Mạt xấu hổ: “Đừng xấu hổ, chờ vi sư trở về, ngươi thích ai vi sư sẽ tự mình mặc hỉ phục lên cho ngươi.” Vân Ca vừa nói vừa ôn nhu xoa đầu Huyễn Mạt.
Thân thể Huyễn Mạt cứng đờ, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Sư tôn, ta đến hậu sơn xen Băng Thú một chút….” Nói xong vội vã rời đi.
Vân Ca nhìn bóng lưng Huyễn Mạt rời đi mà bật cười, vẫn là một tiểu nha đầu chịu không được trêu đùa!
………
Bên kia, Lâm Duyên sắp khóc, kịch tình rốt cuộc xảy ra đại sự gì a? Vì sao trong động phủ của nàng sẽ có mấy con yêu tu a!
Muốn chết a muốn chết a! Nàng làm tác giả lẽ nào còn không biết thế giới nàng định ra hay sao? Linh tu cùng yêu tu căn bản chính là không chết không thôi!
Nếu như bị người biết trong động phủ của nàng ẩn giấu mấy con yêu tu, trên cơ bản nàng có thể không cần sống nữa! Hơn nữa, Liêm trưởng lão có tám chín phần cũng sẽ bị liên lụy!
“Thú….” Lâm Duyên nghĩ như vậy, đem thân thể mình trốn ở phía sau Băng Thú.
Băng Thú nhìn thoáng qua mấy con yêu tu trên cơ bản chỉ còn một hơi thở, sau đó lại liếc mắt nhìn kẻ ngu xuẩn không chí khí nào đó, nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền!
“Cái kia….” Lâm Duyên nhìn thấy Băng Thú không muốn để ý nàng, cũng không ngại, nàng bị Băng Thú ngược quen rồi, chọt chọt thần thú ở bên cạnh, không biết Huyễn Mạt đã làm gì hắn, Bạch Hổ vốn chỉ là một luồng hồn phách đã có hình thái.
Bạch Hổ mới từ yêu giới trở về đột nhiên thoáng chốc ngẩng đầu lên, thấy người chọt hắn là Lâm Duyên đáng thương không có tính uy hiếp, trực tiếp vẩy đuôi quét tới.
Lâm Duyên nhìn cái đuôi khí thế hung hăng quét tới, nhắm hai mắt lại, bình thường nàng bị Băng Thú đánh, đã bị ngược thân thành thói quen, đẳng cấp như Băng Thú cùng Bạch Hổ, nàng căn bản không tránh khỏi.
Kết quả đau đớn lại không rơi xuống người nàng, nơm nớp lo sợ mở mắt liền thấy đuôi to ngạo nghễ của Bạch Hổ đã đến trước mặt nàng nhưng lại bị một thanh băng côn ngăn lại…
Sau đó trực tiếp bị hất ra, Bạch Hổ liền rơi vào một nơi cách đó không xa.
Lâm Duyên chỉ có một ý nghĩ, xoay người liền đem mình vùi vào bên trong long mao thật dài của Băng Thú: “Anh hùng a!”
“….” Băng Thú ngay cả một ánh mắt cũng không cho Lâm Duyên, tiếp tục nhắm mắt lại.
Lâm Duyên đâu đồng ý buông tha cơ hội này: “Thú a! Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, chủ nhân cần mấy con yêu tu này làm gì?” Nàng là hoàn toàn đoán không được nữ chủ đã hắc hóa đến mẹ ruột mẹ kế đều nhìn không ra này rốt cuộc là muốn làm gì.
Băng Thú mở mắt, nhìn thoáng qua Lâm Duyên, sau đó nhắm mắt lại
Lâm Duyên không biết cũng là bởi vì cái nhìn này, Băng Thú vốn dĩ không có dự định để nàng đi tham gia đại điển kết đạo lữ của Vân Ca đã quyết định mang nàng đi, quá ngu xuẩn, không đặt dưới mí mắt bị người ta ăn mất cũng không biết!
Tuy rằng người tu tiên cũng không chú trọng hình thức, nhưng lúc này đây là Thiếu tông chủ Quy Nhất Tông cùng đệ nhất nhân hàng chữ Lâm của Vân Phù Môn kết làm đạo lữ, trên cơ bản cả các môn phái có danh tiếng ở tu tiên giới đều phái người đến đây xem lễ.
Vân Ca cũng biết, nàng cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân chủ yếu vẫn là trên người Thiếu tông chủ Quy Nhất Tông.
Đại điển cử hành ở Quy Nhất Tông.
Thành thật mà nói, nếu như nói cái gọi là đạo lữ đại điển so sánh với hôn lễ của hiện đại, Vân Ca cảm thấy nàng sẽ từ bỏ phương án ban đầu mà nghĩ một phương án khác.
Đạo lữ đại điển hết sức đơn giản, nếu nói Vân Ca cùng Minh Hiên là nhân vật chính, chi bằng nói là Vân Phù Môn cùng Quy Nhất Tông là nhân vật chính. Vân Ca tổng cộng chỉ cần nói vài câu mà thôi, thời gian còn lại đều dùng để các môn phái trao đổi với nhau.
Cho nên Vân Ca xem như nhẹ nhàng ra trận, hoàn toàn không có một chút khẩn trương.
Lúc Vân Ca bước ra là sóng vai cùng Minh Hiên, phản ứng đầu tiên của Vân Ca chính là nhìn xem đồ đệ của mình ở đâu, lại phát hiện không có thân ảnh của của Huyễn Mạt.
Cũng không thấy Lâm Duyên, Vân Ca chỉ nghĩ là Huyễn Mạt bị Lâm Duyên gọi đi chơi.
Nắm tay ta.” Giọng nói của Minh Hiên truyền đến, Vân Ca sửng sốt một chút, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào đây, Liêm trưởng lão, chưởng môn nhân của Vân Phù Môn, tông chủ Quy Nhất Tông, còn có một đàn sư đệ sư muội…
Vân Ca sửng sốt một chút, cũng không nắm tay Minh Hiên, đối với nàng mà nói, đạo lữ đại điển này không có ý nghĩa gì, nàng không phải một người cố chấp cứng nhắc, đối với nàng mà nói đây là phương thức để đạt được mục đích, những thứ khác cái gì đều không có ý nghĩa.
Nàng vẫn luôn xem nam nhân này là công cụ có thể lợi dụng, nhưng là không thể thân cận nam nhân của nữ chủ.
Trong lúc Vân Ca ngẩn người, Minh Hiên đã nắm lấy tay nàng.
“Sư tôn!” Một thanh âm thanh thúy vang lên.
Vân Ca nghe được thanh âm này, trong lòng vui vẻ, có thể là vì tiểu đồ nhi rất ít khi rời khỏi tầm mắt của nàng, không nhìn thấy tiểu đồ nhi nàng luôn cảm thấy trong lòng bất an.
Quay đầu lại liền thấy tiểu đồ nhi nhà nàng đôi mắt đỏ rực….
Chờ một chút! Mắt đỏ!
Liêm trưởng lão phản ứng đầu tiên: “Ma tu!”
Những người khác sửng sốt một chút, tựa hồ không phản ứng kịp bây giờ là tình huống gì.
Vân Ca cũng nghĩ đến điều đó, bất quá nàng nghĩ càng nhiều chính là đồ đệ là Phật Tu, nàng phi thường xác định, nhưng bây giờ là tình huống gì? Là lần đó dùng phật thân cứu nàng để lại di chứng sao?
Vân Ca phản ứng đầu tiên chính là như thế.
Cả thế giới Huyễn Mạt chỉ có thể nhìn thấy bàn tay thon dài bị Minh Hiên nắm trong tay.
Đây là sư tôn của nàng! Sư tôn của một mình nàng!
Trên mặt Huyễn Mạt vẫn còn một lớp mặt nạ, cho nên cũng không biểu tình gì, nhưng nàng cứ như vậy đứng cách Vân Ca không xa, từ trong ra ngoài tản ra một cổ âm ngoan không nói nên lời, đôi mắt chân chính thuộc về Huyễn Mạt giờ phút này đã không còn đơn thuần của trước đây, chỉ có hung bạo, độc ác, âm lãnh, thị huyết…
Vân Ca bị ánh mắt đó hù dọa, người khác cũng đề phòng, không người nào dám vọng động.
Vân Ca lại động, cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà xông đến, Minh Hiên hoãn thần muốn kéo Vân Ca lại, kết quả lại chỉ chạm được góc áo của Vân Ca lúc nàng chạy đi.
“Mạt Mạt?” Vân Ca chạy đến liền đem người ôm lấy, sử dụng linh lực, muốn kiểm tra thân thể Huyễn Mạt có phải đã xảy ra vấn đề gì hay không.
Lúc này người xung quanh cũng có hành động.
Mở miệng trước chính là tông chủ Quy Nhất Tông: “Ma tu?!” Ngữ khí có không dám chắc, bởi vì trên người Huyễn Mạt không có ma khí, chỉ là có đôi mắt màu đỏ đặc hữu của ma tu…
Tông chủ Quy Nhất Tông vô cùng cẩn thận, cẩn thận cũng không phải là bởi vì đối phương là người của Vân Phù Môn, mà bởi vì đối phương là đồ đệ của đạo lữ của Thiếu tông chủ, hơn nữa hôm nay là đạo lữ đại điển của Thiếu tông chủ.
Ma tu có bao nhiêu năm không xuất hiện, nếu như quả thật xuất hiện, như vậy cả tu tiên giới sẽ có một trận rung chuyển, cho nên tông chủ so với ai khác đều cẩn thận, cũng so với ai khác đều hy vọng nữ nhân thanh tú có đôi mắt đỏ này không phải ma tu.
“Tông chủ, đồ đệ của ta không phải ma tu.” Trong lòng Vân Ca cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng nghe được tông chủ Quy Nhất Tông nói ra câu đó, nàng lập tức bác bỏ, đồ đệ của nàng là Phật Tu, làm sao có thể là ma tu?
“Sư tôn….” Ánh mắt của Huyễn Mạt vẫn không từ trên người Vân Ca dời đi.
Mà lúc này, một thanh âm hoảng sợ truyền đến.
“Yêu tu!”
Giọng nói còn chưa dứt, liền thấy mọi người đã bị giọng nói này thu hút.
Mà ngay tại lúc này, xuất hiện dị biến, ba tu sĩ bình thường mặc đạo phục của Quy Nhất Tông đứng vây xem ở cách đó không xa đột nhiên phát lực, mục tiêu nhắm thẳng vào Minh Hiên đứng phía sau Vân Ca.
Phản ứng của Minh Hiên cũng không chậm, lập tức phòng hộ, đáng tiếc chậm một bước, ba người công kích cơ hồ là trong nháy mắt, phòng hộ của Minh Hiên chỉ ngăn được sự công kích của một người, công kích của hai người khác trực tiếp đánh vào trên người Minh Hiên.
Tông chủ Quy Nhất Tông là người động thủ trước nhất, nhìn thấy người thừa kế duy nhất của mình trực tiếp thổ huyết ngã trên mặt đất, đôi mắt hắn như muốn nứt ra, tâm hoả lập tức dâng lên, tất cả sức mạnh dồn vào một kích, sau đó liền thấy ba người vốn chỉ là tu sĩ bình thường đã bị một kích này khiến cho không chống đỡ nổi, biến trở về dáng vẻ vốn có.
Mọi người thất kinh, thật sự là yêu tu!
Vân Ca cũng bị hù dọa, mấy yêu tu này nàng đã gặp, ban đầu ở tiểu bí cảnh Quy Nhất Tông hại nàng chết đi hồn lìa khỏi xác chính là mấy con yêu tu này!
Vân Ca trở về trở về muốn xem tình huống của Minh Hiên, Kết quả lại bị Huyễn Mạt kéo lại.
“Mạt Mạt?” Vân Ca kéo tay mình không ra, bên kia tông chủ Quy Nhất Tông đã giận dữ, người thừa kế hắn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy bị người ta trực tiếp phá hủy đan điền…
“Sư tôn…” Huyễn Mạt cúi đầu, giống như hai người còn đang ở Vân Phù Môn, hết thảy chung quanh đều giống như không tồn tại, ánh mắt của Huyễn Mạt đều đặt trên tay phải của Vân Ca, bàn tay phải bị nàng nắm chặt.
“Mạt Mạt?” Vân Ca trong lòng suy nghĩ, ba yêu tu đến chịu chết xuất hiện lúc này là có ý đồ gì? Nếu như đã chết thì tốt, không chết thì biết làm sao bây giờ? Lúc đó nàng đã chết, ba yêu tu này đều thấy được, hiện tại ba yêu tu này lại thấy nàng còn sống, sẽ không nghĩ tới cái gì đi?
“Sư tôn, ở đây bẩn….” Huyễn Mạt ngữ khí ôn nhu, nhưng tay lại hung hăng chà xát tay phải của Vân Ca…
“Ách (⊙o⊙)….” Vân Ca nhìn đồ đệ như vậy, chưa lấy lại tinh thần.
“Làm sao vậy?” Vân Ca ngữ khí ôn nhu, lại một lần nữa kiểm tra thân thể của Huyễn Mạt, ngoại trừ đôi mắt, cũng không có dị thường.
“Vân Ca?” Vốn dĩ lực chú ý của mọi người đều rơi vào trên người Minh Hiên đang được tông chủ Quy Nhất Tông và mấy đại trưởng lão ra sức cứu giúp, còn có mấy yêu tu đã bỏ mình hiện ra nguyên hình, đột nhiên Liêm trưởng lão ý thức được đồ đệ của mình không có ở bên cạnh Minh Hiên, vì vậy gọi một tiếng.
Vân Ca cũng cảm giác nàng hẳn là nên nhân đạo quan tâm Minh Hiên một chút xem rốt cuộc hắn có sao không: “Mạt Mạt ngoan, ta đến xem Minh Hiên một chút.”
Người nào đó vốn chỉ là đôi mắt màu đỏ nghe được câu này, ma khí áp chế trong cơ thể trong nháy mắt tràn ra ngoài: “Thì ra… Thì ra lựa chọn của sư tôn chính là như vậy…..”
“(⊙o⊙)….” Vân Ca cảm giác nàng sắp điên rồi, đồ đệ trong nháy mắt biến thành ma tu rồi! Hơn nữa những lời này… Vân Ca muốn khóc, vi sư đã chọn cái gì? Không nên cố tình gây sự a đồ đệ!
Lâm Duyên mới thật sự muốn khóc, nữ chủ kỳ quái này không phải nàng viết ra! Không phải a! Nàng bây giờ đã nhìn thấu Huyễn Mạt muốn gì rồi, nhưng nàng tình nguyện không hiểu a!
Cái gì mà lựa chọn? Căn bản không hề nói với Vân Ca a! Ngươi trái lại nói ra a ngươi! Cho dù là hỏi một câu “Sư tôn, ta cùng Minh Hiên ngươi chọn ai?”, hoặc là ” Ta và thế giới này ngươi chọn ai?” đều tốt hơn so với hờn dỗi như vậy! Nữ chủ a! Giá trị của việc hắc hóa trước đó đều dùng để giả ngây thơ và bồi dưỡng khả năng diễn xuất rồi sao?
Lâm Duyên hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể mỉa mai trong lòng.
Vân Ca lúc này cũng biết trạng thái của đồ nhi không đúng, đặc biệt là trước mắt bao người, bại lộ ma khí a! Đó chính là ma tu a!
“Ma tu!” Ngoại trừ tông chủ và trưởng lão Quy Nhất Tông đang cứu Minh Hiên, ánh mắt của mọi người đền đồn đến trên người Huyễn Mạt.
Trong lòng Vân Ca lộp bộp, có ma khí, còn có đôi mắt huyết sắc, đây là chuyện mười cái miệng cũng giải thích không được, Vân Ca cũng không biết Huyễn Mạt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hiện tại Vân Ca chỉ có một ý nghĩ, nàng phải bảo vệ Huyễn Mạt!
Hiện trường không thiếu tu sĩ Nguyên anh kỳ, Vân Ca đột nhiên nghĩ đến gì đó, điểm hai cái trong lòng bàn tay Huyễn Mạt, nàng không dám nói lời nào, mặc kệ giọng nói của nàng có nhỏ bao nhiêu cũng không thể tránh được đám tu sĩ này, nên chỉ có thể dùng phương thức như vậy, sau đó trực tiếp trở tay, linh lực đánh vào trên người Huyễn Mạt: “Ma tu! Đồ đệ của ta đâu?”
Huyễn Mạt vừa bị đánh ra, ánh mắt đã là trạng thái điên cuồng…
Lâm Duyên nếu như có thể cử động, nàng nhất định phải che mặt không nhìn cảnh tượng này, gặp qua người tìm đường chết, nhưng chưa từng thấy qua có thể tìm đường chết tìm đến mức này!
Vân Ca còn chưa kịp làm hành động tiếp theo, thì đã có trưởng lão Nguyên anh kỳ xuất thủ, Vân Ca thấy linh lực màu vàng công kích đến, tâm cũng muốn nhảy lên cổ họng, muốn ngăn cản cũng không có năng lực!
Vốn dĩ nàng nghĩ, nàng động thủ đem đồ đệ bắt lại, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý cùng đồ đệ nghiên cứu nên làm thế nào đem ma khí cùng huyết mâu (mắt đỏ) Đè xuống, sau đó chỉ cần đồ đệ đem mặt nạ kéo xuống thay hình đổi dạng…. Kết quả không ngờ đám người kia cư nhiên xuất thủ!
Chuyện khiến Vân Ca càng không nghĩ đến đã xảy ra, đồ đệ luôn luôn nhu nhược nhà nàng chẳng những không bị một chút thương tổn, mà còn trực tiếp đón nhận công kích, sau đó Vân Ca liền thấy đồ đệ nhà nàng chạy đến chỗ nàng…..
Một giây kế tiếp Vân Ca mất đi ý thức.
Lâm Duyên vây xem toàn bộ quá trình, tâm tình phức tạp a! Nàng có thể nói Vân Ca người này tự mình tìm đường chết sao?
……….
Vân Ca tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy chính là…. Một mảnh trắng xóa…
Đầu vẫn vô cùng đau đớn, Vân Ca nhìn xung quanh một chút, băng thiên tuyết địa, tầm nhìn chỉ có một màu trắng.
Nơi này là…..
Vân Ca đột nhiên thoáng chốc lấy lại tinh thần, hôm nay là ngày nàng và Minh Hiên kết làm đạo lữ, sau đó…. Sau đó! Tiểu đồ nhi biến thành ma tu?!
“Mạt Mạt?!” Vân Ca nhớ đến lúc cuối cùng nàng thấy Huyễn Mạt điên cuồng, lại càng hoảng sợ, gọi một tiếng.
“Sư tôn….” Phía sau dán đến một thân thể ấm áp
Vân Ca muốn quay đầu nhìn Huyễn Mạt: “Mạt Mạt, ngươi không sao chứ?”
Huyễn Mạt từ phía sau ôm lấy Vân Ca, không cho Vân Ca quay đầu lại: “Sư tôn… Ngươi là của ta…..”
Trước đây Vân Ca nghe được câu này cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ ngĩ là tiểu hài tử tính muốn độc chiếm đang tác quái, nhưng là bây giờ, Vân Ca có loại cảm giác là lạ, khiến phía sau lưng Vân Ca phát lạnh.
“Sư tôn mặc giá y (hỉ phục) thật là đẹp mắt….” Ngữ khí có cảm giác quỷ dị nói không nên lời, Vân Ca cứ thế một câu cũng nói không ra.
Toàn thân đều tiến vào trạng thái phòng bị, có loại cảm giác rợn cả tóc gáy, lúc này, xúc cảm ấm áp trên cổ khiến Vân Ca triệt để không nhịn được: “Huyễn Mạt!”
“Sư tôn mặc giá y thật là đẹp mắt, nhưng ta không thích sư tôn mặc cái này gả cho người khác…..” Huyễn Mạt ngữ khí bất biến, ôn ôn nhu nhu, ở bên tai Vân Ca, dường như đang nói lời tâm tình.
Vân Ca bị giọng nói này khiến cho toàn thân nổi da gà.
“Sư tôn đừng mặc cái này có được không?” Tay của Huyễn Mạt rất ôn nhu rơi vào bên hông Vân Ca.
Vân Ca có loại dự cảm bất tường, lập tức tránh né, thoát đi ôm ấp của Huyễn Mạt.
Quay đầu lại liền thấy Huyễn Mạt mặc hỉ phục bạch sắc, gương mặt yêu dã đã không có mặt nạ.
“Sư tôn, đẹp mắt không?” Huyễn Mạt một chút cũng không xấu hổ khi để Vân Ca nhìn thấy thấy nàng cùng Vân Ca mặc hỉ phục giống nhau như đúc, trái lại nàng đỏ mặt, ôn nhu hỏi, cực kỳ giống giống thiếu nữ hoài xuân, đương nhiên đã quên điên cuồng trong mắt !
Vân Ca lúc này cho dù cái gì cũng không biết, cũng hiểu rõ đồ đệ của nàng tâm lý xảy ra vấn đề: “Làm sao vậy? Mạt Mạt?”
“Sư tôn mặc cái này thực sự là chướng mắt a!” Huyễn Mạt giống như hoàn toàn không nghe được lời nói của Vân Ca, tự hỏi tự trả lời mà đến gần Vân Ca.
Vân Ca phản xạ có điều kiện muốn chạy.
“Sư tôn đây là lại muốn vứt bỏ ta sao?”
“(⊙o⊙)….” Cái gì gọi là “lại”? Ngươi nói cho ta rõ a!
“Sư tôn là muốn đi tìm Minh Hiên sao?”
Vân Ca hoàn toàn trốn không thoát bàn tay của Huyễn Mạt, đan điền của nàng bị thứ gì đó phong bế, không có một tia linh lực, chỉ có thể dựa vào sức lực mà chạy, nhưng làm sao có thể thoát khỏi khống chế của Huyễn Mạt!
Vân Ca nhìn hỉ phục trên người mình từng chút từng chút bị xé nát, tâm muốn khóc cũng có rồi, đây là chuyện gì a!
Chủ yếu là khí trời con mèo nó là thật lạnh*! Băng thiên tuyết địa! Vừa không có linh khí hộ thể, thứ duy nhất chống lạnh còn càng ngày càng ít….
Tuy rằng trạng thái của Huyễn Mạt không đúng lắm, nhưng Vân Ca cũng không cảm thấy Huyễn Mạt sẽ thật sự tổn thương nàng, cho nên trong lòng ngoại trừ cảm thấy có chút lạnh, những thứ khác đều là quan tâm tình trạng hiện tại của Huyễn Mạt.
* thay vì nói trời con mẹ nói lạnh thì đổi thành con mèo =_=~
Huyễn Mạt vốn chỉ là nhìn hỉ phục kia không vừa mắt, cộng thêm phản kháng của Vân Ca, cho nên nàng mới bướng bỉnh muốn xe rách hỉ phục chướng mắt này…..
Lúc người kia bởi vì hỉ phục bị xé rách một nửa mà trượt chân ngã trên băng, hỉ phục bạch sắc đã rách nát không giấu được thân thể của Vân Ca….
Thân thể xinh đẹp như ẩn như hiện câu dẫn ra chính là dục vọng càng sâu….
Vân Ca cả kinh, ánh mắt Huyễn Mạt lúc này mới đúng là đáng sợ nhất!
“Mạt Mạt?” Vân Ca biết tâm lý của Huyễn Mạt lúc này không tốt lắm, nàng nói gì hẳn là nàng ấy cũng không nghe được, nhưng vẫn là không nhịn được gọi một tiếng.
Huyễn Mạt trực tiếp hôn lên đôi môi mỏng bị lạnh đến có chút thâm tím…
Hôn…..
Hôn…..
Hôn…..
Thiên lôi cuồn cuộn cũng không hơn việc này a!
Vân Ca liều mạng giãy dụa muốn tránh thoát Huyễn Mạt, kết quả Vân Ca giãy dụa chỉ cho Huyễn Mạt một loại cảm giác, sư tôn chán ghét nàng …..
Người này là của nàng, chỉ có thể là của nàng!
Nàng muốn trong mắt, trong lòng nàng ấy đều chỉ có một mình nàng, nàng muốn nàng ấy cũng thích nàng, cho dù đều là nữ nhân, cho dù là quan hệ sư đồ, nàng cũng muốn liều lĩnh phá tan ràng buộc, khiến người này chỉ thuộc về nàng!
Vân Ca thật sự sợ hãi, bàn tay vuốt ve trên lưng nàng….. Vân Ca cảm thấy cảm giác ghê tởm đang dâng lên, nàng liều lĩnh muốn đẩy người trên người nàng ra.
Giờ khắc này, nhìn sự sợ hãi cùng xa lạ trong mắt Vân Ca, Huyễn Mạt chỉ cảm thấy nàng đã ngã vào vực sâu vô tận, triệt để vạn kiếp bất phục, sư tôn…. Là ngươi khiến ta ngã vào vực sâu, nếu vậy ngươi cũng phải rơi xuống cùng ta! Một giọt lệ của Huyễn Mạt trượt xuống gương mặt diễm lệ…..
Kế tiếp chính là triền miên lạnh thấu xương, đau khổ giằng co, Huyễn Mạt hận không thể đem Vân Ca dung nhập vào trong cốt tủy.
Sau khi Vân Ca hiểu được tất cả phản kháng đều là vô dụng, nàng chỉ ngơ ngác nhìn băng sơn cách đó không xa, nơi đó là nơi lúc trước nàng bất chấp nguy hiểm tính mạng đi lấy Địa Tâm Quả…..
Vân Ca đột nhiên biết nơi này là nơi cực hàn, ha ha…. Nàng giống như một kẻ ngốc…
Trong băng thiên tuyết địa, trên người Vân Ca là khối băng hàn lãnh, trên người nàng chính là người nào đó đang đỏ mắt, sau khi Vân Ca nghĩ thông suốt một sự tình nàng cũng không có phản kháng, mà có loại cảm giác tâm chết như tro lạnh, đầu ngón tay Huyễn Mạt chạy khắp toàn thân nàng, mềm nhẹ lại mang theo thiêu đốt, khiến thân thể Vân Ca cũng nóng lên, nhưng lại không làm ấm được đến trái tim nàng, nơi đó dường như đã giống như hàn băng dưới thân, lạnh đến đông kết….
Đôi mắt vỗn dĩ vẫn vô thần mở ra bởi vì một trận đau đớn kịch liệt mà trốn tránh khép lại, hàng mi khẽ run, tiếp theo là một mảnh bóng tối tuyệt vọng.
Trong mắt Huyễn Mạt xẹt qua một tia đau đớn, nhưng rất nhanh lại bị hắc ám bao trùm, sau đó liền nhắm hai mắt lại.
— ngươi yêu ta sao?
Huyễn Mạt lại một lần nữa cúi đầu hôn lên đôi mắt đã nhắm chặt, gần như tuyệt vọng.
— ngươi có thể thích ta sao?
Sau khi tuyệt vọng huyết sắc trong đôi mắt rút đi, nàng nhìn Vân Ca một thân đỏ tím không có một chút hơi thở quen thuộc đang cuộn mình nằm trên băng…
Sư tôn của nàng….
Không bao giờ thuộc về nàng nữa……phải không?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)