Lúc trở lại Vân Phù Môn đã là buổi tối, Vân Ca đơn giản làm một ít thức ăn.
“Ăn cơm.” Vân Ca bưng thức ăn dành riêng cho tiểu đồ nhi lên.
“Sư tôn, ta sẽ ngoan ngoãn chờ ngươi trở về….” Tiểu Huyễn Mạt nhào vào trong lòng Vân Ca, úng thanh úng khí nói.
Vân Ca đột nhiên nhớ lại kiếp trước, khi đó, cháu trai cháu gái của nàng nếu như nghe được ba mẹ phải ra khỏi nhà, nửa ngày đều không ở nhà, cháu gái năm tuổi nhất định sẽ cười hì hì ngậm ngón tay tự nhủ: “Ba mẹ không ở nhà, chúng ta thật vui vẻ!”
So với vẻ mặt như trời sắp sập xuống của tiểu đồ đệ, Vân Ca càng hy vọng có một ngày nào đó nàng có thể thấy tiểu đồ nhi giống như cháu gái của nàng, trái tim nho nhỏ, tuổi tác nho nhỏ, được thương yêu đến thậm chí có chút bướng bỉnh, hy vọng có thể có thời gian được tự do, mà không phải tiểu đồ nhi như bây giờ, hận không thể đem tất cả sinh mệnh gắn liền với nàng, đây là bởi vì lúc nhỏ không có được tình thương.
Vân Ca đem người bế lên, nàng rất thích ôm tiểu đồ nhi, bởi vì mỗi lần ôm tiểu đồ nhi nàng có thể cảm giác có người ỷ lại vào nàng, toàn tâm toàn ý mà ỷ lại.
“Vi sư cả đời này cũng sẽ che chở cho ngươi.” Giọng của Vân Ca ngoài ý muốn có chút thâm trầm, dường như nàng đã hiểu tâm tình của những gia trưởng thương yêu con cái đến vô pháp vô thiên rồi, hiểu thì hiểu, nhưng nàng càng hiểu một câu nói “cha mẹ trăm tuổi cũng không bảo vệ được con cái đến trăm tuổi”, Vân Ca nhìn thẳng tiểu đồ nhi: “Vi sư không cầu ngươi có thể cường đại bao nhiêu, cũng không cầu ngươi có bao nhiêu ưu tú, vi sư chỉ hy vọng ngươi có thể khỏe mạnh vui vẻ mà sống.”
Tiểu Huyễn Mạt ôm cổ Vân Ca, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Sư tôn….”
Nàng chưa từng xem mình là tiểu hài tử, trái lại là người đang ôm nàng, rõ ràng sống trong tu tiên giới nhiều năm như vậy rồi nhưng lại đơn thuần đến giống như hài tử.
Nàng biết Vân Ca chân chính muốn nói là cái gì, chính là bởi vì như vậy, nàng mới càng thêm không buông được người này.
“Vi sư đi rồi, nếu như ngươi buồn chán có thể đi tìm Lâm Duyên sư thúc, cũng có thể đi tìm Lâm Linh sư thúc cùng Phù Nham sư thúc, biết không?” Vân Ca sờ đầu Tiểu Huyễn Mạt, tiểu đồ nhi thật sự là quá hướng nội, nàng vẫn hy vọng tiểu đồ nhi có thể có nhiều bằng hữu một chút.
Trong hàng chữ Lâm, cho đến giờ ngoại trừ Vân Ca cũng không có người nào kết đan, cho nên cũng không có người có tư cách thu đồ đệ, nói cách khác hàng chữ Huyễn hiện nay chỉ có duy nhất mọt người, những sư thúc đồng sư tôn và những sư thúc khác đối với Huyễn Mạt thật ra thì vẫn là rất thích, dù sao cũng là hậu bối đầu tiên, tất cả mọi người có loại cảm giác mới mẻ, chẳng qua là Huyễn Mạt không thích phản ứng người khác, hơn nữa những người khác đều là đem mình đặt vào vị trí trưởng bối, làm sao có thể một lần lại một lần mà vấp phải trắc trở, cho nên sau vài lần Vân Ca nhìn thấy một hiện tượng chính là nội môn đệ tử cùng tuổi với Tiểu Huyễn Mạt hầu như không hề tiếp xúc với Tiểu Huyễn Mạt.
Vân Ca nhìn tiểu đồ nhi ăn cơm, sau đó cũng không tĩnh toạ tu luyện, mà chỉ ôm tiểu đồ nhi cùng nhau lên giường.
Vân Ca cảm thấy may mắn kiếp trước nàng không có kết hôn sinh con, nếu không mình tâm của nàng nhất định là sẽ vỡ!
Dưới ánh sáng nhạt bạch sắc của minh châu, Vân Ca nghiêm túc nhìn Huyễn Mạt bên cạnh nàng.
Tiểu hài tử đang ngủ, có lẽ là bởi vì ngày mai nàng sẽ phải đến Quy Nhất Tông, miệng nhỏ mím thật chặt, hoàn toàn không có dáng vẻ vui mừng như lúc sáng khi ở trong ngực nàng.
Một ngày trước Vân Ca cũng đã căn dặn Tiểu Huyễn Mạt, cho nên trực tiếp rón rén ra khỏi động phủ.
Vân Ca cũng không biết, lúc nàng ra khỏi động phủ, người phía sau lập tức mở mắt.
……….
Cảm giác của Vân Ca đối với Minh Hiên…..Ách…. Chính là tình nhân của nữ chủ, đối với người lấy tính cảnh giác như phòng cháy mà đề phòng nữ chủ trả thù đặt lên hàng đầu trong nhân sinh như Vân Ca mà nói, hình tượng cao quý lãnh diễm xây dựng quá cẩn thận rồi!
Trong lòng Minh Hiên có chút buồn bã cùng bất mãn, từ khi người này đến Quy Nhất Tông, lúc nói chuyện hoàn toàn là một mình hắn chống đỡ.
Nếu như nói ngay từ đầu là Vân Ca đối người ngoài lạnh lùng, đối với tiểu cô nương kia ấm áp khiến hắn có chút tâm động, như vậy đã nhiều ngày trôi qua, đồng thời hắn còn cùng các nàng đến nơi cực hàn, nhưng thái độ của người này đối với hắn vẫn không có thay đổi chút nào, trong lòng Minh Hiên có chút khó chịu.
“Vân Ca, chúng ta tựa hồ có hiểu lầm, ngươi thật giống như đối với ta… Có chút bài xích….” Minh Hiên nuốt xuống tức giận trong lòng, nỗ lực khiến bản thân thoạt nhìn ôn hòa.
Vân Ca nhìn Minh Hiên bộ mặt thoáng co giật, trong lòng thở dài, huynh đệ, nên làm thế nào nói cho ngươi biết, trên đỉnh đầu của ngươi treo mấy chữ lớn “đây là nam nhân của nữ chủ”, hài tử có chút lý trí cũng sẽ không động đến a! Phải biết rằng nữ chủ là loại hung tàn, sau khi động đến, nàng không chỉ sẽ khiến cho ta sống không bằng chết, mà ngươi cũng có chín mười phần là không có kết cục tốt, huynh đệ, ta đang cứu ngươi a! Chờ nữ chủ dẫn khí nhập thể, phát huy khí phách, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nhận ra tình yêu đích thực của mình, sau đó cùng nữ chủ triền triền miên miên, ta dẫn theo tiểu đồ nhi của ta lưu lạc thiên nhai….
“…..” Hai người đứng bên ngoài đại điện của Quy Nhất Tông, tư tưởng của Vân Ca không biết chạy đi đâu, Minh Hiên cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn sườn mặt của Vân Ca, bầu không khí quỷ dị xấu hổ.
Nhưng ở trong mắt đệ tử Quy Nhất Tông cùng Vân Phù Môn lại không hề quỷ dị hay xấu hổ, lúc này chính là thời gian mặt trời chiều ngã về tây, màu mân côi hoa lệ tràn ngập trên bầu trời vốn dĩ trong sáng, thái dương kim hồng lúc này không chút nào ẩn giấu, mặt trời như vẩy mực đem ánh nắng còn sót lại phủ khắp tu tiên giới, cả đại điện Quy Nhất Tông đều đắm chìm trong quang mang nhàn nhạt màu mân côi, hai người sóng vai đứng dưới ánh nắng chiều, đoạn thời gian trước lại một lần nữa kinh động tu tiên giới mang theo một cổ khí phách khiến kẻ khác hoa mắt, thấy không rõ biểu tình không biết họ đang suy nghĩ gì, chỉ thấy hai người mang theo quang hoa chói mắt thuần mỹ của thiên địa. Không khỏi có cảm giác, một nữ nhân như vậy không nên đến nơi thế tục, ai cũng không xứng với nàng.
Phi phi phi! Đó là đạo lữ của đại sư huynh chúng ta, làm sao có thể nghĩ như vậy, thật quá đáng!
Lúc Vân Ca đến liền thấy vẻ mặt kỳ kỳ quái quái của mọi người, trong lòng Vân Ca cảm thấy kỳ quái, nàng luôn cảm thấy, tu sĩ trong tu tiên giới nhất định là động kinh rồi! Không nên hỏi nàng vì sao, đó là kinh nghiệm ở Vân Phù Môn!
Tiểu bí cảnh mở ra là mỗi ba mươi năm một lần, là cấm tu sĩ Nguyên Anh kỳ cùng với Nguyên Anh kỳ trở lên tiến vào.
Cho nên trước khi tiểu bí cảnh mở ra cần theo thông lệ kiểm tra, nơi này kiểm tra theo thông lệ so với những loại kiểm tra ở hiện đại khác biệt rất lớn, là mọi người cùng nhau đứng trong một pháp trận, nếu có yêu tu ma tu hoặc tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên cũng sẽ bị nhìn ra.
Qua nhiều năm như vậy, cũng chưa từng xuất hiện vấn đề, lúc này đây cũng không ngoại lệ rất nhanh thì kết thúc kiểm tra theo thông lệ.
Tông chủ Quy Nhất Tông đứng phía trước nhất nhìn hai ngươi trước mặt mình, mang trên mặt nụ cười thỏa mãn, không ngờ Vân Ca cư nhiên cùng nhi tử của hắn kết đội, nhanh như vậy!
Vân Ca không để ý đến ánh mắt của tông chủ Quy Nhất Tông, trực tiếp đi vào truyền tống trận đã mở ra.
Minh Hiên sóng vai cũng đi vào, hai người tiến vào sau đó những tu sĩ khác lúc này mới lần lượt đi vào.
Minh Hiên cùng Vân Ca đều là kết đan kỳ, đương nhiên có rất nhiều tu sĩ ngay từ đầu liền nhìn chằm chằm hai người. Cho nên hai người thừa dịp là người đầu tiên tiến vào, trước tiên… Chạy… Chuẩn xác mà nói là di chuyển trận địa, không đợi ở nơi truyền tống.
Vân Ca không ngờ hai người lại cùng ý tưởng!
Hai người vốn dĩ truyền tống đến là một mảnh sa mạc, hai người lúc đó chỉ là nhìn thoáng qua, sau đó không có bất kỳ thương lượng gì, lập tức đồng thời sử dụng truyền tống trận dời đi!
Mục tiêu truyền tống là rừng rậm.
Vân Ca là lần đầu tiên tiến nhập bí cảnh, đừng đùa, bí cảnh ba mươi năm mở ra một lần, nàng hiện tại bất quá hai mươi tuổi, thế nào cũng không thể đến một lần rồi, Minh Hiên thì khác, đây là lần thứ hai Minh Hiên tiến nhập bí cảnh.
Hai người đều không nói gì, đi trên lá khô không biết tích dày bao nhiêu, cả cánh rừng chỉ có thể nghe được tiếng lá khô phát ra xào xạc.
Vân Ca cảnh giác nhìn xung quanh nơi không có một tia động tĩnh này, bỗng nhiên, xuất hiện dị biến, Vân Ca chỉ cảm thấy một cổ khí tức bén nhọn từ sau lưng kéo tới.
Thân thể phản ứng nhanh hơn ý thức. Vân Ca lập tức phản xạ có điều kiện mà tránh ra, chỉ thấy chỗ đứng trước đó của Vân Ca để lại một cái hố to.
Vân Ca nhìn thoáng qua thất cấp Linh Mãng (mãng xà) cách đó không xa, bởi vì khí tức xa lạ tiến nhập mà bạo phát, trong lòng thầm than xui xẻo, thực sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, giữa tất cả linh thú nàng ghét nhất chính là Linh Mãng, tha thứ cho nàng, đối với loại động vật không có chân, chỉ là nhìn đã có bản năng cảm thấy không thích sống lưng lạnh lẽo từng đợt….
Cho nên Minh Hiên ở bên cạnh đã nâng kiếm, Vân Ca chỉ là xa xa mà công kích, nói cho cùng nàng đối nội đảm cùng da thịt của thất cấp Linh Mãng cũng không có bất kỳ hứng thú gì, nếu như là trước đây, Vân Ca thậm chí sẽ không xuất thủ, nói cho cùng Minh Hiên cũng không phải không giải quyết được, dù sao lúc nàng vẫn là trúc cơ kỳ, không phải cũng đã giết chết một con Hỏa Diễm Thú cấp tám sao? Xuất thủ giúp đỡ vẫn là vì nghĩ đến chuyến đi nơi cực hàn.
Vân Ca suy nghĩ quá đơn giản rồi, nàng có thể xuất thủ giết chết một con Hỏa Diễm Thú cấp tám không chỉ là bởi vì nàng sử dụng bản mạng sát chiêu, càng nhiều hơn là bởi vì lúc đó có Huyễn Mạt, con Hỏa Diễm Thú cấp tám gần như bị áp chế một phần ba thực lực.
Minh Hiên cuối cùng vẫn chưa dùng tới bản mạng tuyệt sát, liền giết chết thất cấp. Linh Mãng.
Vân Ca nhìn thoáng qua Minh Hiên ở cách đó không xa đem Linh Mãng thu vào túi trữ vật, quyết định lát nữa nhất định phải cách túi trữ vật của Minh Hiên xa một chút.
“Ngươi không cần mấy thứ này sao?” Minh Hiên có chút kỳ quái, Vân Ca đối với những linh thú hi hữu này hình như không có bao lớn hứng thú, Linh Mãng ở bên ngoài là rất hiếm gặp, huống chi là thất cấp Linh Mãng.
“Không cần Linh Mãng.” Vân Ca mới sẽ không giải thích, nàng đối với loại loài bò sát máu lạnh này cũng không có hảo cảm, nàng vẫn thích động vật mao nhung.
Minh Hiên nhìn thấy Vân Ca không muốn nhiều lời, Vân Ca vẫn như trước mặc đạo bào màu trắng, kiểu dáng thật đơn giản, cũng giống như tất cả đệ tử chân truyền của Vân Phù Môn, giống những nữ tu sĩ thứ khác mặc màu sắc diễm lệ, bên hông dùng thắt lưng màu trắng buộc lại, lộ ra vòng eo tinh tế thanh mãnh, tóc đen ngang thắt lưng, một cây trâm ngọc bích đơn giản cài trên đầu, cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, cả người khí độ lấn sương thắng tuyết, thanh tuyệt lãnh diễm, cao ngạo thanh lãnh. Minh Hiên không khỏi nhớ lại lần kia ở Thiên Ky Các thấy người này đắm mình dưới ánh mặt trời, nụ cười lại làm cho cả ánh dương quang cũng phải thất sắc, Minh Hiên không khỏi có loại cảm giác cả đời này hắn có thể đều sẽ nhìn không thấy nàng cười như vậy đối với hắn…
Vân Ca làm sao có thể bỏ qua ánh mắt quan sát rõ ràng như vậy của Minh Hiên, quay đầu liền đối diện đôi mắt đỏ bừng của Minh Hiên, Vân Ca có chút kỳ quái: “Mắt ngươi bị thương?” Hay là mù rồi? Có cần liều mạng nhìn một người nhìn đến như vậy sao?
“Không có, chỉ là cảm thấy may mắn, tương lai ngươi là….” Đạo lữ hai chữ còn chưa nói ra, liền nghe được một loại tiếng kêu cứu.
Vân Ca lập tức đề cao cảnh giác, Minh Hiên có chút tiếc nuối, người của Quy Nhất Tông cùng Vân Phù Môn trên cơ bản đã nhận định hai người chính là đạo lữ, cũng chỉ còn thiếu một đại điển, nhưng trên thực tế hai người còn chưa từng đề cập qua chuyện này.
Minh Hiên thu liễu thu tâm thần, theo Vân Ca cùng nhau đi về phía phát ra tiếng kêu cứu.
Sau đó liền thấy mấy tu sĩ đang chật vật trốn chạy, mặc trên người chính là phục sức quen thuộc, là đệ tử Quy Nhất Tông!
Đuổi theo phía sau chính là… Vân Ca nhíu mày, là một đám kiến ăn thịt!
Vân Ca nhíu mày không phải là không có nguyên nhân, kiến ăn thịt loại vật này không nên xuất hiện bên trong tiểu bí cảnh, phải biết rằng kiến ăn thịt là sống quần cư, là thú mà không phải linh thú! Sinh trưởng ở nơi đất xám thiếu linh khí, làm sao có thể xuất hiện ở tiểu bí cảnh linh khí dư thừa này?
Vân Ca cùng Minh Hiên hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức có một người gọi tên hai người, sau đó bắt đầu đối kháng kiến ăn thịt đang cuồn cuộn xông đến!
“Đại sư huynh, linh thạch của bọn ta không thể dùng!” Một đệ tử trong đó thấy Vân Ca cùng Minh Hiên, thở dài một hơi, nhưng lập tức liền nghĩ tới linh thạch không thể dùng!
Linh thạch là trước khi vào bí cảnh, chưởng môn nhân mỗi môn phái phát cho đệ tử dùng để bảo mệnh, gặp nguy hiểm tánh mạng, bóp nát linh thạch, cũng sẽ bị cưỡng chế tống xuất khỏi bí cảnh.
Vân Ca nghe nói như thế, trong lòng “bộp” một tiếng, vừa rồi đã cảm thấy là lạ ở chỗ nào, hiện tại đột nhiên phản ứng lại, số lượng khổng lồ kiến ăn thịt làm sao có thể lâu như vậy cũng không đem bốn tu sĩ này biến thành bạch cốt? Cái này căn bản là đang nhắm vào hướng của các nàng mà đến! Mục đích vốn chính là nàng cùng Minh Hiên!
“Rút lui trước!” Vân Ca lập tức xuất ra phi kiếm, sau đó nói với Minh Hiên, Minh Hiên cũng lập tức nhảy lên.
Vân Ca phụ trách ngự kiếm, Minh Hiên phụ trách xử lý kiến ăn thịt đang xông đến. Bốn người khác đang giúp Minh Hiên ứng phó.
“Đại sư tỷ, vì sao ngươi có thể ngự kiếm?” Đến được điểm đích, một tu sĩ trong số đó đặc biệt kinh ngạc.
Vân Ca có chút kỳ quái.” Trúc cơ kỳ không phải ai cũng biết sao?” Vân Ca cảm thấy kỳ quái, đây không phải là thường thức sao?
“Không không không, bên trong bí cảnh là không thể ngự kiếm phi hành, phương pháp duy nhất chuyển hoán không gian chỉ có thể là truyền tống trận.” Vừa rồi nơi đó cũng không có truyền tống trận.
“…..” Vậy ngươi còn hỏi ta, ta đi hỏi ai a? Lần đầu tiên tới bí cảnh, bí cảnh cho nàng chút ưu đãi?
“Mặc kệ thế nào, lúc này phải làm phiền đại sư tỷ a!” Một người tu sĩ khác, lòng còn sợ hãi.
“Các ngươi thế nào lại gặp kiến ăn thịt?” So sánh hai việc, Minh Hiên quan tâm hơn chính là vấn đề này.
…….
Thất cấp băng thú ở hậu sơn ( năm đó là nhất cấp băng thú, sau đó đến nơi cực hàn, lại bị Huyễn Mạt dẫn theo trở về, hiện tại đã là thất cấp băng thú). Sau vô số lần bị hung hăng ngược đãi, Lâm Duyên thống khoái mà đem “nữ chủ Huyễn Mạt bị hắc hóa âm tình bất định” xem như con thú biến thái khoác da mèo, mỗi ngày giống như bị đánh thuốc kích thích mà ngược đãi nàng! Kẻ trước ngược tâm (nữ chủ), kẻ sau ngược thân ( bằng thú biến thái)! Nàng tình nguyện bị ngược tâm cũng không muốn ngược thân a!
Băng thú vui vẻ a! Một năm bị áp bách, rốt cuộc xoay người làm chủ rồi, có thể không giống như bị đánh thuốc kích thích mà ngược kẻ khác sao? Nhìn khuôn mặt khóc lóc thê thảm của Lâm Duyên, rốt cuộc hiểu rõ vì sao chủ nhân thích ngược nó như vậy, cảm giác thật là không tệ a!
Người vốn dĩ đang ở một bên tu luyện, đột nhiên mở mắt, sau đó không nói gì trực tiếp ném ra một truyền tống trận biến mất không thấy. Lưu lại một người một thú bốn mắt nhìn nhau!
Người này lại điên rồi?!
Chờ một chút! Phản ứng này? Đối với kẻ có chứng yêu thi thể… ách…. Sai, chứng yêu sư tôn, phản ứng này có chín phần chính là Vân Ca đã xảy ra chuyện?! Oh ! No! No! Không có Vân Ca, cuộc sống của hai người bọn họ chỉ dùng “nước sôi lửa bỏng” là không thể hình dung a! Vân Ca! Chịu đựng! Ngươi là hy vọng tương lai của chúng ta!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)