Sáng sớm hôm sau, Vân Ca mở mắt, cách đó không xa trên giường vẫn không có người, trong lòng Vân Ca không biết là cảm giác gì, cầm lấy tiểu áo choàng đặt lên giường liền ra ngoài.
Tiểu đồ đệ quả nhiên ở phía sau núi, Vân Ca vừa vào khu vực của linh thú cấp một, liền thấy tiểu đồ nhi bị hung hăng văng ra ngoài, trong lòng Vân Ca cả kinh, thân thể phản ứng nhanh hơn so với suy nghĩ, bật người phi thân đến chỗ nha đầu kia!
Vân Ca lần đầu tiên hiểu rõ cái gì gọi là “lo lắng”!
“…..” Vân Ca đứng vững bật người kiểm tra thân thể tiểu đồ nhi, trầm mặc! Lần đầu tiên nàng cảm thấy tức giận, cũng là lần đầu tiên hiểu rõ làm lão sư kiếp trước cùng làm sư tôn kiếp này là bất đồng.
Nếu như là kiếp trước, nàng nhiều nhất chính là đau lòng, nhưng là bây giờ ngoại trừ đau lòng, càng nhiều hơn chính là càng nhiều hơn chính là một loại cảm giác cực kỳ phức tạp, thậm chí hận không thể đánh hài tử không hiểu chuyện trước mắt, nhưng lại luyến tiếc, làm sao sẽ bỏ được? Là nàng cho nàng ấy hy vọng!
“Sư tôn….” Tiểu Huyễn Mạt cúi đầu, giọng nói mang sợ hãi, Vân Ca nghe thấy cơn giận đều biến mất. Vô luận Vân Ca nói bao nhiêu lần, tiểu đồ đệ vĩnh viễn cũng sẽ thừa dịp nàng tĩnh tọa len lén ra phía sau núi!
Mỗi lần vừa nói, tiểu đồ đệ liền làm nũng, mỗi lần Vân Ca đều bị hồ lộng mà qua!
Bởi vì mỗi lần cũng không xảy ra vấn đề gì, cho nên Vân Ca cũng liền theo ý tiểu đồ đệ, nhưng hôm nay! Vân Ca tiểu đồ đệ ống tay áo màu trắng đã máu nhiễm đỏ, trong lòng một trận khủng hoảng….
“Sau này không được đến đây!” Vân Ca lần đầu tiên hung dữ với Tiểu Huyễn Mạt, lần đầu tiên trong lúc Tiểu Huyễn Mạt trầm mặc, vừa nói vừa dùng linh lực chậm rãi chữa trị tay phải bị thương.
Mấy con tiểu linh thú gây họa đã sớm chạy mất!
Tiểu Huyễn Mạt nhìn sườn mặt lạnh như băng sương của Vân Ca, trong lòng lại ấm áp, người này đang lo lắng cho nàng…
“Sư tôn….” Tiểu Huyễn Mạt dang tay, muốn ôm một cái, nhíu chặt mi tâm nhìn qua rất đáng thương.
Vân Ca xác định tay nàng không sao, nhìn cũng không nhìn Tiểu Huyễn Mạt, xoay người rời đi.
Tiểu Huyễn Mạt sửng sốt một chút, sau đó thấy tay phải của sư tôn nhà nàng có chút phát run, trái tim nho nhỏ trong nháy mắt bị lấp đầy, thoáng chốc xông đến, giọng nói mang theo nồng đậm nức nở: “Sư tôn, ta sai rồi…..”
Trong lòng Vân Ca càng nhiều hơn chính là trách cứ bản thân, biết rất rõ ràng thể chất của tiểu đồ đệ nhà mình, lại không có cách nào cải biến, tiểu đồ nhi khát vọng trở nên hùng mạnh, đó cũng không phải cách nghĩ của người thuần âm chi thể linh mạch hệ mộc, vô luận là linh mạch hệ mộc hay là thuần âm chi thể đều là nổi danh truyền thừa thích yên tĩnh thích cuộc sống bình thản, hệ mộc đại biểu sinh cơ, theo đuổi cũng không phải sức mạnh, Vân Ca nhớ lại lần đầu tiên dẫn tiểu đồ đệ đến đây, tiểu đồ đệ vừa khóc vừa nói, nàng sợ….
Lúc bị tiểu đồ đệ ôm lấy, Vân Ca dừng bước, nghe tiểu đồ đệ khóc nhận sai, trong lòng nàng một trận đau đớn, lẽ ra muốn cho Tiểu Huyễn Mạt một bài học, khiến nàng nhớ rõ chuyện nguy hiểm không thể làm, nhưng là bây giờ, trong lòng nàng so với ai khác đều khó chịu. Vẫn là không nhịn được ngồi xuống đem người bế lên.
Gương mặt của Tiểu Huyễn Mạt bởi vì khóc lớn thở không được mà ửng hồng, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn tinh xảo bởi áo choàng cộng thêm chiếc mũ thật to chèn ép mà càng thêm nhỏ, ngũ quan xinh xắn lúc này nhíu cùng một chỗ, trong tay thật chặt nắm lấy góc áo của Vân Ca: “Sư tôn…. Đừng không cần ta…..”
“…..” Trong lòng Vân Ca một trận ẩm ướt, Tiểu Huyễn Mạt không có cảm giác an toàn nàng vẫn luôn biết, chỉ là không biết qua lâu như vậy nhưng một chút cũng không có thay đổi.
Vân Ca thả người xuống, sau đó nàng cũng ngồi xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiểu Huyễn Mạt: “Ở trong lòng ngươi nghĩ, ta sẽ vứt bỏ ngươi? Không cần ngươi?” Vân Ca ngữ khí nghiêm túc.
“…..” Tiểu Huyễn Mạt do dự: “Sư tôn… Ta biết ta không thể lợi hại giống như sư tôn….”
Trong lòng Vân Ca chua xót lợi hại: “Không có việc gì, ta lợi hại là được rồi, sau này sư tôn sẽ bảo hộ Mạt Mạt, Mạt Mạt không tin phải không? Mạt Mạt không cần lợi hại…..”
Huyễn Mạt ôm lấy Vân Ca, đem mặt tựa vào trên vai Vân Ca, làm sao lại không cần lợi hại? Sư tôn….
Không sao, hai người chúng ta chỉ cần một người biết là được rồi, những thứ hắc ám này, sư tôn không nên dính đến nửa điểm….
Huyễn Mạt cũng không ngờ rằng sự tình sẽ trùng hợp như vậy, đám linh thú này sẽ ở sau lưng nàng thăng cấp, mà sư tôn vừa mới đến, nếu như sư tôn không đến, nàng cũng sẽ không có chút vấn đề, nhưng…. Không ngờ sư tôn sẽ tức giận như vậy, trái tim nho nhỏ của Huyễn Mạt cũng sắp không chịu nổi vui mừng to lớn này.
Tuy rằng sau này có thể tới nơi này sẽ phiền toái hơn, bất quá, Tiểu Huyễn Mạt bằng lòng như vậy.
“Biết không?” Vân Ca đem mũ của Tiểu Huyễn Mạt đội lên: “Đối với vi sư mà nói, ngươi mới là trọng yếu nhất, có năng lực hay không cũng không quan trọng, càng nhiều thời gian, ta tình nguyện ngươi làm một tiểu cô nương bình thường.”
Vân Ca nói là lời thật lòng, Tiểu Huyễn Mạt hiểu chuyện, dính người, nửa năm qua, trong lòng Vân Ca đã sớm đem người này xem như con gái của mình rồi.
“Sư tôn….” Giọng của Tiểu Huyễn Mạt nhu nhu, nhưng trong mắt lại có kiên định, nàng còn nhỏ, không hiểu được nhiều việc, nhưng nàng cũng hiểu được nguy hiểm hiện tại.
Quá khứ đã qua, bản năng của nàng rõ ràng cái gì là nguy hiểm, bởi vì nàng từ nhỏ liền bị vây ở nơi giống như địa ngục, cho nên bản năng đã nghĩ đến nghĩ đến.
Vân Ca kiếp trước là ở thế kỷ hai mươi mốt, vừa tốt nghiệp thì làm lão sư mần non, sau đó xuyên qua, sau khi xuyên qua trầm mê tu luyện, so với Tiểu Huyễn Mạt, kinh lịch của Vân Ca cơ hồ bị ngược thành đống cặn bả!
“Thật là một quỷ thích khóc….” Vân Ca nhéo nhéo mũi Tiểu Huyễn Mạt, nói: “Đừng khóc, lại khóc sẽ khó coi!”!”
Tiểu Huyễn Mạt nhìn khuôn mặt Vân Ca đã giãn ra, rõ ràng sư tôn đã tha thứ cho nàng, lau nước mắt: “Mới không phải quỷ thích khóc!”
“Phải phải!” Tuyết càng rơi xuống càng lớn: “Ngươi không phải quỷ thích khóc, chỉ là thích rơi kim đậu đậu mà thôi ~”
Tiểu Huyễn Mạt ghé vào trong lòng Vân Ca, không nói lời nào, sư tôn làm sao biết, nàng mỗi lần chỉ cần khổ sở sẽ không nhịn được nghĩ muốn rơi nước mắt, lúc nhỏ cũng là như thế này, nhưng khi đó, nàng chưa bao giờ để nước mắt chảy ra, bởi vì nàng hiểu sẽ không có ai bởi vì nước mắt mà yêu thương nàng, cũng sẽ không có người bởi vì nước mắt mà lựa chọn không đi dằn vặt nàng, nhưng gặp người này, sẽ bởi vì mình nàng chảy nước mắt mà đau lòng nhẹ dạ thỏa hiệp, sẽ đem nàng ôm vào trong lòng, giải thích, bảo vệ.
“Biết tại sao vi sư tức giận không?” Vân Ca từng bước từng bước đi trở về, đột nhiên hỏi.
“…..” Tiểu Huyễn Mạt nhìn về phía Vân Ca, trong mắt là ỷ lại, Vân Ca nhìn thấy từng đợt mềm lòng.
Quên đi, không làm khó dễ hài tử ngốc này nữa: “Thứ nhất là bởi vì ngươi không hiểu bảo vệ bản thân, sau này có chuyện nguy hiểm trước tiên tìm sư tôn, biết không? Thứ nhì là bởi vì lâu như vậy vẫn là chưa tin vi sư, vô luận lúc nào, vi sư cũng sẽ không bỏ lại ngươi.” Có gia trưởng nào lại bỏ rơi con mình?
Tiểu Huyễn Mạt cầm lấy vạt áo Vân Ca nắm càng chặc hơn, nhưng một câu cũng không nói, chỉ là ánh mắt thẳng tắp nhìn Vân Ca, sư tôn của nàng….
Vân Ca thở dài: “Quả nhiên a ! Nữ nhi đồ đệ và vân vân đều là nghiệt trái a!” Đơn thuần như vậy ngốc nghếch cố chấp lại nhược tiểu chính là tiểu đồ nhi, sau này phải được chiếc cố thật tốt, nếu không nàng sẽ biết thế nào là hối hận!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)