Vân Ca cũng không biết Huyễn Mạt đang giằng co.
Tựa như Huyễn Mạt không biết mâu thuẫn trong lòng Vân Ca lúc này.
Nếu như nói, nói dối chính là Lâm Linh…
Vân Ca suy nghĩ một chút, như vậy lý do là gì? Vân Ca không phải một người dễ tin người, huống chi người Lâm Linh nói là người Vân Ca đặt ở trong lòng, trong lòng Vân Ca, nàng vĩnh viễn sẽ không quên lúc nàng bị yêu tu giết chết, sự tuyệt vọng lúc đó của Huyễn Mạt. Nàng cũng không quên khi đó Huyễn Mạt gần như không do dự mà dùng phật thân cứu nàng.
Trong lòng Vân Ca, Huyễn Mạt có thể là có chuyện gì đó lừa gạt nàng, nhưng ở trước mặt nàng Huyễn Mạt cho tới bây giờ đều là không chút đề phòng, cho tới bây giờ đều là dáng vẻ tiểu cơm nắm như lúc nàng mới nhặt về.
Ở mức độ nào đó, trong lòng Vân Ca nghiêng về phía Huyễn Mạt.
“Sư tôn….” Huyễn Mạt vùi đầu vào cổ Vân Ca, không nhìn tới biểu tình của Vân Ca.
Sư tôn của nàng…..
Lẽ ra chỉ thuộc về mình nàng, bởi vì nàng lúc trước không đủ cường đại, cho nên hiện tại, sư tôn của nàng đã sắp không thuộc về nàng….
Chuyện Huyễn Mạt không thể nhịn được nhất đại khái chính là chuyện này đi.
Nàng một lần lại một lần nhìn Vân Ca không chú ý đến nàng, nói chuyện với Lâm Linh, nói chuyện với Lâm Duyên, thậm chí là Băng Lăng….
Trong lòng sư tôn, nàng rốt cuộc được xem là gì?
Huyễn Mạt cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ điên, nghẹn càng lâu phát điên cùng lợi hại, nàng hiện tại có thể đã điên rồi….
Rõ ràng nhận thấy được khí tức của Lâm Linh, rõ ràng chính là có thể ngăn cản nhưng một khắc kia, nàng đột nhiên phó mặc, nàng muốn biết sư tôn sẽ làm như thế nào?
Thế giới này thật sự sẽ có người quan tâm nàng sao?
Kẻ mang nàng đến thế giới bẩn thỉu này hận không thể đồn nàng vào chỗ chết, không phải sao?
Như vậy thế giới này thật sự sẽ có người quan tâm nàng sao? Huyễn Mạt ngửi lấy khí tức trên người Vân Ca, lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Vân Ca nhận thấy có dịch thể ấm áp rơi vào cổ áo của nàng, hồi phục tinh thần, lúc này mới chú ý đến Huyễn Mạt.
“Mạt Mạt?” Vân Ca cũng nói không rõ tâm tình của bản thân lúc này, nếu quả như thật là ma khí của Huyễn Mạt lại phát tác? Lâm Linh bị thương?
Trong ấn tượng của Vân Ca, Huyễn Mạt đã khóc không ít lần, lần đầu tiên mang nàng đến hậu sơn, Huyễn Mạt bởi vì sợ bản thân không thể dẫn khí nhập thể mà sẽ bị nàng vứt bỏ, khóc đến rối tinh rối mù.
Khi đó nàng giống như một tiểu hài tử thực sự, không vui sẽ bĩu môi, phồng má tức giận nhìn nàng, hoặc là cắn môi ủy khuất, đôi mắt hoa đào uông uông ngấn nước, rưng rưng nhìn nàng.
Khi đó, nàng cũng không có ai có thể nói chuyện, bên cạnh chỉ có Huyễn Mạt …..
Vân Ca đột nhiên nhớ đến, dáng vẻ lúc Huyễn Mạt vừa mới bắt đầu đến bên cạnh nàng, hài tử nho nhỏ, lại dùng lớp vỏ bọc cứng rắn vây lấy bản thân, Vân Ca nhớ đến lúc trước Lâm Duyên đã nói về những việc lúc nhỏ Huyễn Mạt đã trải qua…
Nhưng, chưa được bao lâu tiểu hài tử này liền đem mặt mềm yếu nhất hiển lộ trước mặt nàng…
Vân Ca nhớ đến lúc Huyễn Mạt vẫn còn là dáng vẻ tiểu hài tử, mỗi ngày miệng như bôi mật, ngọt ngào gọi nàng, suốt ngày hình như ngoại trừ sư tôn thế giới này không có từ ngữ nào khác, Vân Ca bây giờ còn nhớ kỹ Tiểu Huyễn Mạt ngữ điệu mềm ngọt, còn nhớ rõ Tiểu Huyễn Mạt bĩu môi trách nàng không để nàng ấy đến hậu sơn, còn nhớ rõ lúc gặp phải nguy hiểm…
Là từ lúc nào, quan hệ giữa hai người bắt đầu thay đổi?
Trái tim Vân Ca giống như bị thứ gì đó xiết chặt, vừa chặt vừa đau, từng chút co rút lại.
Vân Ca thở dài, nhẹ nhàng đem người ôm vào trong ngực: “Không sao, không khóc, không khóc….”
Huyễn Mạt nhắm mắt lại khuôn mặt hồng hồng, trên mặt lộ vẻ ủy khuất, nhưng không giống như trước đây vừa khóc vừa phát tiết, chỉ là nước mắt không ngừng chảy xuống, Vân Ca càng xem càng cảm thấy đau lòng, Huyễn Mạt dáng vẻ như vậy quá chọc người đau lòng: “Mạt Mạt, không sao, sư tôn ở đây.”
Huyễn Mạt khóc đến hít thở không thông, không mở mắt chẳng qua là cảm thấy tay của Vân Ca phủ lên mặt nàng có hơi lạnh.
“Ngươi khóc ta đau lòng….” Vân Ca cảm thấy trong lòng từng trận co rút đau đớn, thở dài, vô luận có phải là lỗi của Huyễn Mạt hay không, nàng cũng không thể bỏ rơi Huyễn Mạt….
Hài tử này…..
Sư tôn, ở trong lòng của ngươi, ta rốt cuộc là gì? Huyễn Mạt nắm lấy tay Vân Ca thật chặt, trong lòng không ngừng lặp lại những lời này nhưng lại không hỏi ra.
Trong lòng Vân Ca cũng khó chịu, thành thật mà nói, nhân sinh quan của Vân Ca cũng không có bao nhiêu nguyên tắc.
Ví dụ như, lúc trước vì tìm những thứ liên quan đến Phật Tu cho Huyễn Mạt, đáp ứng cùng Minh Hiên kết làm đạo lữ để đạt mục đích, sau đó làm hại Minh Hiên bị hủy đan điền Vân Ca cũng không thấy có bao nhiêu hổ thẹn, từ việc này có thể nhìn ra Vân Ca cũng không phải người có lòng chính nghĩa gì đáng nói.
Nhưng khi đó cùng lúc này có bất đồng nhất định.
Dù sao khi đó, lựa chọn giữa Huyễn Mạt cùng một người không giao tình gì như Minh Hiên, hơn nữa vừa nhìn cũng không phải là người tốt gì, cho nên Vân Ca hãm hại hắn áp lực tâm lý cũng không lớn, nhưng bây giờ là lựa chọn giữa Huyễn Mạt cùng Lâm Linh.
Vân Ca thở dài, mặc kệ nói như thế nào, nàng nợ Liêm trưởng lão, Lâm Linh là tiểu đệ tử sư tôn thích nhất…
Vân Ca không phát hiện thật ra bản thân đã có sự thiên vị.
Ngày thứ hai, Vân Ca thấy Lâm Duyên mang thêm vánh mắt thâm quần, cảm thấy vẫn cần phải khuyên nhủ một chút, dù sao tinh lực hữu hạn đặc biệt là thời kì đặc thù này, nếu như có thể ít lãng phí tinh lực thì nên ít lãng phí. Tùy tiện hỏi Lâm Duyên một chút về chuyện của Lâm Linh.
“Lâm Linh?” Lâm Duyên ánh mắt mờ mịt: “Ta cũng đến đây mới biết đến nàng…”
“Làm sao có thể? Không xuất hiện nhiều trong nội dung tiểu thuyết sao?”
“Ách….” Lâm Duyên xoa đầu mình, nỗ lực khiến bản thân bày ra dáng vẻ chất phác: “Sư tỷ, loại tiểu thuyết này tình tiết liên quan đến mấy em gái có một chút là đủ rồi, được rồi, sư tỷ, Huyễn Mạt đâu?”
“Huyễn Mạt nói cùng Băng Lăng có việc cần làm, ra ngoài.” Vân Ca vô thức nói, trong lòng còn đang suy nghĩ, ngày hôm qua Huyễn Mạt khóc đến thê thảm, Vân Ca bây giờ nghĩ đến vẫn thấy đau lòng.
“Lại đi ra ngoài nữa?” Lâm Duyên trong lòng suy nghĩ có nên nói cho Vân Ca biết một số chuyện hay không? Kết quả mới vừa nghĩ tới đây sau đó liền cảm thấy một trận đau đớn, Lâm Duyên nhanh chóng nhận sai, được rồi nàng không nên loạn tưởng!
Quên đi, nói cho cùng, Huyễn Mạt có chứng yêu sư tôn vừa nhìn đã biết sẽ không làm thương tổn Vân Ca, hà tất làm điều thừa!
Lâm Duyên rất bình tĩnh giết chết chút lòng áy náy còn sót lại.
“Vậy bộ tiểu thuyết này của ngươi những cảnh của nữ nhân đều là nữ chủ?” Vân Ca có chút kinh ngạc, một mình nữ chủ, làm thế nào gánh hết kịch tình dài như vậy?
“Ngươi đây là không hiểu đi, hiện tại đám tiểu yêu tinh xem văn kia chính là mệt nhọc như vậy, thích ở trong thanh thủy văn tìm thịt, ở trong H văn tìm kiếm kịch tình, tìm ái tình, mặc dù đối với tác giả, đối với chủ giác, đối với phối hợp diễn yêu cầu logic không cao, nhưng các nàng vẫn yêu cầu những tình tiết mang cảm giác xuất hiện, nếu ta dám để nữ phối giành đất diễn của nữ chủ, sẽ bị phản ánh!” Vừa nhắc tới sự nghiệp tiểu thuyết, Lâm Duyên thoáng chốc hăng hái.
Vân Ca: Ha ha …..
Lâm Duyên xoa mũi, hình như nàng đã giết chết bệnh nghề nghiệp!
“Ngươi cảm thấy nữ phối dưới ngòi bút của ngươi có thể hắc hóa sao?” Vân Ca cảm thấy người này không đáng tin cậy, nhưng trừ người này nàng thật sự tìm không được người khác có thể giúp nàng phân tích một chút tình huống hiện tại.
“Không biết….” Lâm Duyên nhược nhược mà nói: “Nữ phối đều là dùng để tìm kinh nghiệm đáng giá… Hắc hóa cũng cần logic a….”
“Vậy ngươi còn nhớ rõ cái gì?” Vân Ca vốn dĩ còn tưởng rằng đem tác giả tiễn đến đây coi như là phúc lợi kết quả hình như nàng nghĩ quá nhiều rồi, tác giả này hoàn toàn là chạy đến để phá hủy nhân sinh quan của nàng, mỗi lần nói chuyện với Lâm Duyên nàng đều có cảm giác nhân sinh quan bị đánh đổ.
“Mười mấy nam chủ….” Lâm Duyên nhược nhược mà nói, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì: “Nam chủ kế tiếp hình như là song sinh… Sắp xuất hiện rồi….”
Vân Ca triệt để hết chỗ nói rồi, quên đi, hay là chờ Huyễn Mạt trở về đi….
………..
“Chủ nhân, làm như vậy thật sự được sao?” Băng Lăng cảm thấy càng ngày càng xem không hiểu chủ nhân của mình rồi, nếu quả như thật yêu Vân Ca như vậy, thì nên rèn luyện kỹ thuật tốt một chút, hảo hảo đối với Vân Ca, tại sao phải làm việc này?
“Ngươi nên làm đều đã làm?” Huyễn Mạt nhìn thoáng qua Tử Linh Tông trong biển lửa, xoay đầu lại hỏi.
Băng Lăng gật đầu: “Đã làm xong.”
“Nhưng, chủ nhân, Liêm trưởng lão….”
Huyễn Mạt nghe được ba chữ này thần sắc có chút phức tạp: “Không cần ngươi quan tâm, tự ta sẽ xử lý.”
Băng Lăng cũng rõ ràng nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể yên lặng thở dài, nàng không rõ vì sao chuyện đơn giản như vậy ở trước mặt chủ nhân cùng Vân Ca lại trở nên kỳ quái phức tạp?
Băng Lăng nhìn thoáng qua nam tử vẫn cung cung kính kính đứng bên cạnh, thở dài, thế giới này đáng sợ nhất không phải tình địch lợi hại ngươi, mà là tình địch không chỉ lợi hại hơn ngươi, mà còn có thể biến ngươi thành nô lệ…
Thực sự là, nhân sinh nơi nào không có bi thảm a! Người kia nhà nàng thật là tốt!
Minh Hiên cũng cảm thấy vô cùng bi thảm, đáng tiếc ngay cả một chút tâm phản kháng đều không thể có.
Hơn nữa năng lực của người này quả thực có thể có khiến người ta chỉ có thể sùng bái.
Trong lòng Minh Hiên phỉ nhổ bản thân một lần, sau đó đuổi theo.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)