Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 34

825 0 8 0

Tiểu Huyễn Mạt co rúc trong lòng Vân Ca, chỉ là lúc bốn người leo lên tòa băng sơn cao nhất thoáng nhìn về phía sau, băng thú trốn ở chân núi run lên mấy cái, trong lòng đã lệ rơi đầy mặt, lão đại, ngươi như vậy cũng có thể nhận ra ta? Đây là hãm hại thú đi?!

Tiểu băng thú nhất cấp năm đó thật sâu cảm thấy tương lai nước sôi lửa bỏng.

Lúc trước nó là bị Tiểu Huyễn Mạt ném đến nơi này, đối với băng thú mà nói, nơi này là nơi tu luyện không thể tốt hơn, hiện tại nó đã là lục cấp băng thú.

“Tương truyền trên mỗi băng sơn đều có một kỳ vật, Địa Tâm Quả hẳn là ngay trên đỉnh băng sơn này.” Minh Hiên nhìn thoáng qua băng sơn cao không với tới trước mặt, sau đó nói với Vân Ca.

Vân Ca cũng nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu, vừa liếc nhìn Lâm Duyên hết nhìn đông tới nhìn tây ở bên cạnh: “Tiểu sư muội nhớ kỹ không nên chạy loạn.”

Lâm Duyên ngẩng đầu, gật đầu: “Yên tâm đi, đại sư tỷ!”

Lâm Duyên hết nhìn đông tới nhìn tây, thuần túy là muốn biết cái gọi là “cơ duyên” rốt cuộc ở nơi nào.

Không tìm được, Lâm Duyên cũng không thèm để ý, thành thật đi theo phía sau Vân Ca Minh Hiên Minh Hiên, ba người hành tẩu mặt tuyết không biết dày bao nhiêu, Vân Ca bởi vì có linh lực cho nên cho dù ôm theo tiểu đồ nhi cũng không cảm thấy có bao nhiêu trắc trở.

Cả thế giới một mảnh vắng vẻ quỷ dị, thậm chí hoàn toàn nghe không được tiếng bước chân trên tuyết hay là tuyết truyền tới âm thanh xào xạc, đừng nói chi đến những âm thanh khác.

Ba người thần kinh buộc chặt, đặc biệt là Vân Ca cùng Minh Hiên, một đường đi tới, không gặp phải một con linh thú nào, đừng nói chi là công kích khác, đây không phải là không khoa học bình thường, tình hình chung là trừ phi trong đội ngũ có một tu sĩ cao giai, nếu không không thể không có linh thú đến tìm phiền toái, mà Vân Ca cùng Minh Hiên đều còn chưa đạt đến một chút của cái gọi là cao giai.

Đột nhiên, một thanh âm rất nhỏ, khiến Vân Ca cả kinh, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, Vân Ca liền ý thức được xảy ra chuyện gì: “Tuyết lở!”

Vân Ca ôm chặt tiểu đồ nhi hy vọng có thể dựa vào linh lực khống chế băng sơn, không bị tuyết lở ảnh hưởng, hiển nhiên Minh Hiên cũng là nghĩ như vậy, bởi vì Lâm Duyên đã bị tuyết lở cuồn cuộn mà đến làm cho sợ choáng váng ngay bên cạnh hắn, cho nên cũng liền tiện tay nhấc Lâm Duyên lên.

Sau đó hai người sợ hãi mà ý thức được, linh lực không thể khống chế! Không phải là không có, cũng không phải biến động, chính là trực tiếp không thể khống chế! Giống như là bị quỷ áp sàng, ngươi có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể của ngươi tồn tại, nhưng là đầu của ngươi, ý thức của ngươi vô luận phát ra chỉ lệnh thế nào, thì thân thể của ngươi cũng không cách nào cử động dù chỉ một ngón tay, đồng thời làm ra động tác tương ứng, mà bây giờ tình huống của Vân Ca cùng Minh Hiên chính là như vậy.

Hai người trợn to mắt, nhìn tuyết lở đã cuồn cuộn mà đến, thế không thể đỡ, phản ứng đầu tiên của Vân Ca chính là che lấy mặt Tiểu Huyễn Mạt, sau đó ôm chặt Tiểu Huyễn Mạt.

…….

Lục cấp băng thú có chút ủy khuất, nó không phải cố ý,  tại sao chủ nhân muốn đánh nó? Nó chỉ là không nghĩ đến ở trên đỉnh băng sơn nhảy mũi một cái mà thôi….

Tiểu Huyễn Mạt nhìn thoáng qua hai người đã hôn mê cách đó không xa, sau đó đá hai cước, đem hai người kia đá đến trên lưng của băng thú, bản thân nàng thì cẩn thận đem Vân Ca sắc mặt tái nhợt bế lên.

Băng thú có chút không hiểu, tại sao phải cứu hai người này, chủ nhân không phải rất ghét hai người này sao? Băng thú nghĩ như vậy, vì vậy đã nghĩ lắc vài cái, lắc cho hai người này rơi xuống, kết quả Tiểu Huyễn Mạt một ánh mắt như dao phóng đến, băng thú bật người quy củ theo sát phía sau Tiểu Huyễn Mạt.

” Mấy con yêu tu trong khoảng thời gian này có từng đến không?” Khuôn mặt của thiếu nữ tựa hồ đóng băng ngàn năm, vừa hỏi băng thú cưỡi ở dưới thân, vừa nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt đang nhắm lại của Vân Ca, ngón tay thon dài , đặt trên sống mũi tinh xảo của Vân Ca, trắng hơn bạch ngọc, cơ sắc sáng tỏ.

【Có đến! Đến rất nhiều thứ! Bọn họ đều khi dễ ta…. Còn nói muốn ăn thịt ta! 】 băng thú ủy khuất vô cùng, bật người làm nũng.

“Có quy luật sao?” Huyễn Mạt cũng không để ý tới băng thú tố khổ, tiếp tục hỏi.

【 không có, nhưng là bọn hắn đem nơi cực hàn biến thành một cái chuồn thú, hơn nữa mỗi tòa băng sơn đều hạ cấm chế…. 】

“Hiểu rồi, đến băng động.” Huyễn Mạt một bên phân phó, một bên ôm lấy Vân Ca, nàng vẫn chỉ là thiếu nữ tuy rằng không cao bằng Vân Ca, nhưng cũng chỉ thấp hơn nửa cái đầu mà thôi, huống chi thân thể cơ hồ là tràn ngập linh lực, cho nên dễ dàng mà đem người bế lên.

“Ra đi!” Ánh mắt của thiếu nữ đột nhiên nhìn về một phương hướng.

Khóe miệng hơi vung lên độ cung đen tối không rõ, đôi mắt thâm u không thể hiện được chủ nhân rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chỉ là lạnh nhạt nói.

“Đã hơn một năm không gặp, tính tình lại càng lớn rồi a.” Một giọng nói trêu chọc vang lên, nương theo âm thanh này là một trận hoa tuyết xuất hiện, sau đó liền thấy nam tử khoác trường bào cả người đỏ như máu xuất hiện trên lưng băng thú.

“Đa tạ khích lệ.” Huyễn Mạt bất động thanh sắc xiết chặt nắm tay.

“Ánh mắt này của ngươi…..” Nam tử bước đến: “Đôi mắt nhỏ hung ác này, lẽ nào một năm không gặp, ngươi đã mọc răng nanh, nên muốn ăn thịt?” Nam tử trêu đùa.

“Ha ha….” Huyễn Mạt cũng không buông Vân Ca xuống, chỉ là đột nhiên nở nụ cười, dung nhan tinh xảo mang theo vài phần yêu dã  lúc không có biểu tình gì khiến người ta cảm thấy từng đợt sợ hãi, nhưng nụ cười này, nam tử thoáng chốc thất thần.

“Hai kết đan kỳ, một con tôm nhỏ mới vừa dẫn khí nhập thể, thêm một con linh thú vô dụng, bữa cơm nhỏ đáng yêu của ta, ngươi đây là chuẩn bị đem điểm tâm sáng mai cũng đưa đến sao?” Nói xong vừa liếc nhìn Vân Ca Huyễn Mạt đang ôm vào trong ngực, sườn mặt tinh xảo, nam tử đến gần trêu đùa: “Nữ nhân này dùng làm lô đỉnh cũng không sai…..” Nam tử cũng không xem Huyễn Mạt ra gì. Hắn ở trong giới yêu tu là một yêu vương, tương đương với nguyên anh trong giới linh tu, đừng nói hai tu sĩ kết đan đã hôn mê, cho dù thanh tỉnh, cũng không có khả năng động được đến hắn, mà người trước mắt này….

“Ngươi biết phân thân của Yêu Linh chết như thế nào sao?” Huyễn Mạt ở bên tai nam tử nhẹ nhàng nói, như bùa đòi mạng, nam tử kinh hãi, nhưng đã không còn kịp rồi, chỉ thấy tất cả linh khí trên người hắn dường như nổi cơn điên, điên cuồng mà chảy vào đan điền của thiếu nữ mà hắn nhìn cũng không màng nhìn đến.

“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi làm sao có thể?” Nam tử mở to hai mắt, bất khả tư nghị nhìn về phía thiếu nữ diện vô biểu tình, trong mắt không có một tia dao động, trong lòng vẫn đang hoài nghi, làm sao có thể? Làm sao nàng có thể giết người?

Huyễn Mạt nhìn thoáng qua nam tử ánh mắt hung ác nhưng trong đan điền đã không còn một tia linh lực: “Phân thân của Yêu Linh chính là như vậy mà chết, yên tâm, ngươi lập tức có thể gặp nó rồi.”

Giọng của Huyễn Mạt bình bình đạm đạm, giống như đang nói, khí trời hôm nay cũng không tệ lắm.

Băng thú ở phía dưới đã toàn thân run rẩy, chủ nhân của nó đối với nó thật sự rất tốt rồi! Thật sự!

“Ngươi….” Nam tử không thể tin được nhìn Huyễn Mạt, đến chết cũng không rõ ràng rốt cuộc vì sao người này lại động sát niệm!

Huyễn Mạt chỉ là si ngốc nhìn Vân Ca đang an tĩnh nhắm mắt một hồi, sát ý trong lòng giống như thủy triều chậm rãi thối lui.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: