Chương 1
Đây là một bữa tiệc kỷ niệm, ăn mừng lãnh thổ của tập đoàn Trường Thịnh được mở rộng thêm một bước.
Ăn uống linh đình, y hương tấn ảnh*.
*Y hương tấn ảnh: Miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
Ngồi vị trí chủ tọa là một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ, dáng người thướt tha. Son môi màu đậm và lối trang điểm tinh tế, khiến cô nhìn giống như nữ hoàng bóng đêm.
Nàng đi đôi cao gót màu đen, khóe môi cong nhẹ.
Tầm mắt mọi người đang ngồi tham dự tiệc ăn mừng, không có ai không dừng trên người nàng. Hoặc là nhìn trắng trợn, hoặc là âm thầm nhìn trộm, hoặc là ngả ngớn khinh thường.
Khuyết Dĩ Ngưng xem như không thấy những ánh mắt đó. Nàng ngửi thấy khét lẹt khó có thể phát hiện giữa mùi nước hoa nồng nặc, ý cười trên môi càng đậm.
Âm nhạc êm dịu chảy xuôi trong đại sảnh bữa tiệc, hòa với tiếng trò chuyện vui vẻ của mọi người.
Khi có người nhận thấy có hỏa hoạn, tình hình đã không thể khống chế.
Mùi khét và làn sóng nóng tạo thành khủng hoảng. Mọi người vừa mới quen biết cười vui giờ đã loạn thành một đoàn ở trong đại sảnh bữa tiệc, muốn tông cửa xông ra.
“Bình chữa cháy đâu? Bình chữa cháy đâu?”
“Nhanh lên, đi ra ngoài đi!”
“Lấy nước dập tắt lửa đi!”
“Nóng quá! Đốt đến quần áo tôi rồi! A a a!”
Tiếng kêu sợ hãi và tiến chỉ huy có vẻ ồn ào chói tai. Mười mấy người ở trong nhà rộng lớn như ruồi muỗi không đầu di chuyển loạn lên.
Khuyết Dĩ Ngưng dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi ở vị trí chủ tọa. Nàng nhìn không khí nóng vặn vẹo, quơ quơ ly rượu vang đỏ, nhìn nhóm người hoảng loạn ra vẻ ta đây.
“Cửa bị khóa lại!”
“Tất cả đều bị khóa!”
“Đập kính không vỡ!”
Lúc này đám người nhân tài kia mới phản ứng được chuyện gì đã xảy ra. Họ nổi giận đùng đùng nhìn Khuyết Dĩ Ngưng đang ngồi trên ghế nhìn bọn họ giống như đang giễu cợt.
“Khuyết Dĩ Ngưng, mày muốn làm gì?”
Một lão già mặc đồ Đường trầm giọng hỏi, tay phải gắt gao cầm lấy cây gậy.
Sân nhà là của Khuyết Dĩ Ngưng, bây giờ trong phòng bốc cháy, cửa còn bị khóa, nhất định là Khuyết Dĩ Ngưng làm.
“Bác ba, hỏa đã đốt đến quần áo bác rồi, còn muốn hỏi tôi muốn làm gì à?”
Khuyết Dĩ Ngưng không nhanh không chậm mở miệng, giọng nói mang theo sự quyến rũ tự nhiên. Giọng điệu mang chút lười biếng kéo dài, tràn đầy châm chọc.
“Mày điên rồi sao? Còn không mau mở cửa ra!”
Người đàn ông bên cạnh bác ba chất vấn, nhìn lửa cháy càng ngày càng to, bị sặc khói, ho khan.
Đây là biệt thự Cá Lâm Hải, vị trí bọn họ đang đứng là ở phòng tiệc đại sảnh tầng hai. Không có phòng, phòng bếp cũng ở tầng một. Lối ra duy nhất là hai cánh cửa. Mà bây giờ cánh cửa thép đã bị khóa chặt, mấy đồ vật dễ cháy như khăn trải bàn, bức màn đã cháy lên. Bọn họ không có nơi nào để né tránh.
“Chẳng lẽ mày muốn chúng ta cùng chết ở chỗ này sao!”
Người phụ nữ trung niên bị khói dính đầy mặt, người phụ nữ không làm ra vẻ ta đây nữa, giọng nói sắc bén chói tai.
“Không nghĩ cô sáu vụng về như thế, vậy mà cũng có thời điểm đoán đúng đấy.”
Khuyết Dĩ Ngưng đặt chén rượu ở trên bàn dài, ra vẻ kinh ngạc vỗ vỗ tay. Trên mặt nàng không che giấu sự mỉa mai.
“Khuyết Dĩ Ngưng, mày điên rồi! Mày biết mày đang làm gì không! Trường Thịnh đi đến ngày hôm nay không thể không nói đến công lao của chúng tao. Mày đang muốn phá hủy tất cả sao!”
Mười mấy người khách khứa, toàn bộ là người hưởng lợi từ tập đoàn Trường Thịnh.
“Chỉ sợ các cô chú bác ở đây đã quên, mấy người làm thế nào mà tóm được Trường Thịnh đến tay nhỉ?”
Giọng nói Khuyết Dĩ Ngưng không lớn nhưng chỉ trong chớp mắt đã khiến tất cả mọi người cứng đờ.
“Dĩ Ngưng nhớ rõ hộ mọi người đó.”
Khuyết Dĩ Ngưng cười, thậm chí có vài phần ngoan ngoãn hiếm thấy nhưng trong mắt u ám như đêm đen.
Ở trong mắt người khác, Khuyết Dĩ Ngưng là thiên kim được lớn lên trong ngàn kiều vạn sủng, được sinh ra làm người thắng đỉnh cao của cuộc đời. Là mỹ nhân xinh đẹp vung tiền như rác. Là tiêu điểm của nhóm nhà quyền quý muốn xuân phong nhất độ. Là người đứng đầu tập đoàn. Là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
“Chẳng lẽ mày muốn chết cùng chúng tao sao?”
Bác ba che miệng mũi ho khan hai tiếng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Khuyết Dĩ Ngưng.
“Mấy người nên cùng nhau thiêu chết tôi ở hai mươi năm trước. Điều này không đúng, nó đã trở lại.”
Tay Khuyết Dĩ Ngưng chạm vào ngọn lửa đang bùng cháy, đón những ánh mắt oán độc đó. Nàng cong môi, tạt rượu lên trên đó.
Dưới sự thổi quét của ngọn lửa, không khí đã bị vặn vẹo thành dáng vẻ dữ tợn.
Lửa cháy càng to.
Có người sốt ruột muốn liên lạc với bên ngoài nhưng tuyệt vọng khi phát hiện tín hiệu đã bị che đi.
Những người đó điên cuồng mắng Khuyết Dĩ Ngưng, muốn tiến lên bắt ép nàng mở cửa, hoặc là muốn đánh nàng một trận để phát tiết.
Khuyết Dĩ Ngưng đã chuẩn bị từ sớm. Nàng lấy ra súng ống từ dưới bàn dài, không run sợ chút nào bắn trúng chân người gần nhất.
Những người đó sợ hãi trong thoáng chốc, nhưng sự tuyệt vọng không thể sống tiếp khiến bọn họ thêm vặn vẹo.
“Kẻ điên! Khuyết Dĩ Ngưng, mày là đồ điên!”
Khuyết Dĩ Ngưng nghe vậy, biểu cảm càng thêm sung sướng, không thèm để ý chút nào đến việc cái chết đang tiến gần mình.
Không ai là vô tội, nàng muốn mang bọn họ xuống địa ngục cùng nàng. Dù là có thể thoát ra bên ngoài vì nàng đã lên kế hoạch cho màn trình diễn hay ho này nhiều năm, nhưng nàng không có lựa chọn rời đi.
Khuyết Dĩ Ngưn rất mệt, vì làm việc này nàng đã dùng hết thủ đoạn, xử lý mọi chuyện tốt nhất, mới yên tâm xử lý những người này.
Bác ba lớn tuổi nhất, ngã xuống đầu tiên. Những người bị bắn đó thậm chí không có sức lực kêu trên. Trong không khí tràn đầy mùi khét và mùi máu tươi. Những người nam nữ mặc đồ chỉnh tề đó đã sớm không còn khí phách, hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất. Có người bò ra đến cửa, tốn công vô ích.
Khuyết Dĩ Ngưng vui sướng nhìn một màn này. Hai mươi năm trước, nàng chắc hẳn cũng bị thiêu chết ở trong biển lửa, nhưng ai bảo nàng còn sống chứ. Từ khi biết sự thật cô đã bắt đầu lên kế hoạch. Không có lúc nào là nàng không chờ ngày này đến.
Thật sự đã đến, nàng cũng không tiếc nuối gì.
Bây giờ cuộc sống nhìn như lộng lẫy nhưng thật ra toàn sự bẩn thỉu, cuối cùng đã kết thúc.
Toàn bộ phòng tiệc thành một mớ hỗn độn, khói mù bay lên khiến người không thể mở mắt nổi. Khuyết Dĩ Ngưng hít vào quá nhiều khói mù, sức lực giơ tay cũng không còn.
Trước khi Khuyết Dĩ Ngưng nhắm mắt lại, trong đầu nàng vẫn là biển lửa nàng không thể thay đổi, táng thân trong đó cùng với cha mẹ và em trai, em gái.
Kết thúc.
***
Ánh sáng còn lại dưới chân trời đã biến mất từ lâu. Vào mùa đông, buổi tối đến rất sớm. Khí lạnh treo ở trên cửa kính, hình thành một lớp sương mù.
Trên chiếc giường rộng lớn, chăn bị đá tứ tung ngang dọc. Hoàn cảnh quá mức yên tĩnh bị tiếng chuông di động vang lên khiến ầm ĩ không thôi.
Đói là tiếng nhạc heavy metal xa lạ làm nàng như đặt mình trong hội trường ồn ào, khiến nàng không ngừng bực bội.
Từ từ…!
Tại sao có nhạc chứ?
Khuyết Dĩ Ngưng đột nhiên mở mắt, ngồi dậy từ trên giường.
Mọi thứ nàng chạm vào tất cả rất xa lạ, cho dù là căn phòng nàng nhìn thấy hay là chiếc giường mà nàng chạm vào.
Chẳng lẽ nàng không bị thiêu chết, được cứu về sao?
Khuyết Dĩ Ngưng theo bản năng nhăn chặt mày. Những người đó đâu? Nếu là cũng được cứu, tất cả những gì nàng làm không phải thất bại trong gang tấc sao?
Ánh mắt Khuyết Dĩ Ngưng lạnh lẽo, nhưng rất nhanh nàng cảm thấy không đúng. Trên người nàng không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, không giống như là cảm giác được người khác cứu ra từ đám cháy.
Di động ở bên cạnh cứ không ngừng ầm ĩ. Khuyết Dĩ Ngưng cầm lên, thấy trên đó ghi chú.
“Tiểu Kiều.”
Khuyết Dĩ Ngưng thấy tên này, trong đầu rất nhanh đã hiện ra một gương mặt giữa cô gái và người phụ nữ trang điểm đậm. Đồng thời hiện lên thân phận của người này, là bạn tốt của nàng, Kiều Vũ Sơ.
Khuyết Dĩ Ngưng ngây ngốc, ấn ấn huyệt Thái Dương của mình. Nàng xác định mình chưa từng gặp qua người này.
Trong lòng nàng bỗng dưng có một suy nghĩ vớ vẩn. Nàng đứng lên từ mép giường, đi chân đất theo mép giường bật sáng đèn.
Mọi thứ trong phòng được bày ra trước mắt nàng, bao gồm cả chiếc gương được gắn ở trên tường.
Dáng vẻ của thiếu nữ trong gương chỉ tầm hai mươi mấy. Tóc nhuộm màu nâu, trên mặt còn mang theo sự mệt mỏi không che lấp được, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.
Khuyết Dĩ Ngưng chạm vào gương mặt mình, người trong gương cũng chạm vào mặt mình.
Đây là gương mặt quen thuộc nhưng xa lạ mấy năm trước của nàng. Suy nghĩ nàng hơi hỗn loạn. Đây là trọng sinh? Hoặc là thế giới song song?
Trong đầu trống rỗng, muốn cẩn thận nhớ lại điều gì, nhưng giống như nàng không nhớ ra được.
Tiếng chuông di động cuối cùng yên lặng. Khuyết Dĩ Ngưng nắm nó ở trong tay. Trong đầu nàng hiện lên sự ấn tượng đối với chiếc di động này. Mua khi nào, mua ở nơi nào, nàng nhớ không rõ.
Cảm giác kia hơi kỳ diệu, giống như là chơi một trò chơi, kích phát vật phẩm có được ký ức.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn thời gian, ngày 19 tháng 10 năm 2023.
Khi nàng chết là năm 2019.
Khuyết Dĩ Ngưng tìm kiếm về tập đoàn Trường Thịnh và tất cả những gì mình biết kiếp trước. Có bộ phận nhỏ là trùng hợp, nhưng đa phần là không giống nhau.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng đang tự hỏi thì tiếng chuông điện thoại như đòi mạng lại vang lên. Tiếng hát ầm ĩ khiến Khuyết Dĩ Ngưng nhăn mày lại. Nhìn thấy trên màn hình nhảy ra hai từ “Tiểu Kiều”, Khuyết Dĩ Ngưng vẫn nghe điện thoại.
“Đại tiểu thư Khuyết Dĩ Ngưng. Cậu ngủ như chết đấy à? Sao lại thế này? Mình vừa mới gọi cho cậu vài cuộc nhưng cậu không chịu nghe máy!” Tiếng xung quang Kiều Vũ Sơ hơi ồn ào, làm nàng nghe thấy mơ hồ không rõ.
“Có chuyện gì?”
Sau khi mở miệng, Khuyết Dĩ Ngưng vô thức sờ lên cổ mình. Không chỉ có tên, vậy mà giọng nói cũng giống y như đúc như lúc trước.
Kiều Vũ Sơ dường như là đến một chỗ yên tĩnh, giọng nói rõ ràng hơn: “Đến Xuân Triều chơi đi, còn phải xem náo nhiệt chứ. Tiểu Bạch Liên nhà họ Cố bày Hồng Môn Yến muốn mời chị gái mình ăn cơm, rõ ràng cô ta chỉ muốn ra oai phủ đầu thôi.”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Chị gái cô ta?”
Trong đầu Khuyết Dĩ Ngưng nhanh chóng hiện ra ký ức. Người mà Kiều Vũ Sơ nói gọi là Cố Thiến Thiến, là con gái nhà họ Cố. Bởi vì cô ta luôn mặc váy trắng, dáng vẻ yếu đuối đáng thương, nên bị Kiều Vũ Sơ đặt biệt danh là “Tiểu Bạch Liên”. Nhưng chị của Cố Thiến Thiến, Khuyết Dĩ Ngưng không có ấn tượng.
Kiều Vũ Sơ: “Cậu không quan tâm đến mấy việc này, không nhớ rõ là bình thường. Phu nhân nhà họ Cố thân thể không tốt nên vẫn luôn ở nước ngoài dưỡng, con gái bà ấy đi theo cùng. Chú nhà họ Cố quay đầu đã mang tình nhân và con gái ngoài giá thú của mình vào trong nhà nuôi dưỡng, đến bây giờ chắc khoảng được mười năm rồi. Khoảng thời gian trước không có chính thất nên con gái của bà ấy trở về từ nước ngoài.”
Kiều Vũ Sơ cười nhạo: “Bản thân Tiểu Bạch Liên chính là thứ tạp chủng không lên được mặt bàn. Sống trong sự giàu sang mười mấy năm cho rằng mình đã là phượng hoàng. Bây giờ tiểu thư lớn danh chính ngôn thuận trở lại rồi, trên mặt cô ta không nhịn được, chắc chắn muốn chơi xấu. À, hôm nay người ta mới đáp xuống sân bay trở về, cô ta đã lập tức muốn “đón gió tẩy trần” đấy.”
Giọng nói Kiều Vũ Sơ chứa đầy ý xem kịch vui: “Mau đến, mau đến, xem náo nhiệt với nhau. Không biết con gái lớn nhà họ Cố đáp trả Tiểu Bạch Liên như thế nào. Nghe nói tính cách cô ấy rất lạnh lùng, tên cũng lạnh, gọi là “Cố Sơn Tuyết”.”
Ba chữ này giống như một cái chốt mở, khiến Khuyết Dĩ Ngưng nhớ đến một số việc ở quá khứ.
Em gái bạn tốt của nàng thích đọc tiểu thuyết, quan hệ với nàng không tệ. Có một hôm khi đợi ở nhà cô ấy, cô ấy vừa đọc truyện vừa tức giận. Khuyết Dĩ Ngưng còn tưởng rằng cô ấy thấy đoạn gì đó không muốn thấy nên mới tức giận. Kết quả, em gái nhỏ đó nói với nàng, trong truyện có một nữ phụ quấn quýt si mê nam chính cùng tên với nàng. Nữ phụ ngốc nghếch, ác độc, thanh danh không tốt, khiến cô ấy tức giận ở trong lòng.
Khuyết Dĩ Ngưng xoa xoa đầu cô ấy làm cô ấy nguôi giận. Nàng nhìn thoáng qua quyển truyện đó, vừa lúc nhìn thấy ba từ “Cố Sơn Tuyết”.
Em gái nhỏ nói, đó là nữ chính.
Cho nên nàng xuyên vào trong quyển truyện đó sao?
Khuyết Dĩ Ngưng ngẫm nghĩ chút, cười khẽ, khá thú vị.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)