Chương 9
Thẳng đến khi chăm sóc da xong, Khuyết Dĩ Ngưng cũng chưa nghĩ ra được thêm manh mối nào.
Nàng trở về sẽ hỏi qua quản gia và tài xế một chút xem buổi chiều ngày hôm qua nguyên chủ có ra ngoài hay không. Đương nhiên không trừ khả năng Tiểu Lâm thật sự nhìn nhầm.
“Tiểu thư Khuyết, cô muốn trang điểm lại hay không?”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Không cần, lấy khẩu trang cho tôi đi.”
Nhan sắc của Khuyết Dĩ Ngưng khá xinh đẹp, chỉ là bộ dạng đeo khẩu trang nhìn khí sắc sẽ kém hơn chút, ngay cả phân phong tình kia cũng thiếu không ít. Giờ phút này thần sắc nhàn nhạt, thoạt nhìn lộ ra cảm giác dịu dàng.
Bên ngoài gió lớn, Khuyết Dĩ Ngưng không nghĩ vừa mới đi ra đã bị gió thổi vào mặt. Nàng gửi tin nhắn cho Vương Lục, ngồi chờ ở câu lạc bộ.
Tiểu Lâm tự lấy hộp quà nhỏ chứa mặt nạ tặng cho nàng, thuận tiện lấy ra máy POS, mời Khuyết Dĩ Ngưng quẹt thẻ.
Lần này Khuyết Dĩ Ngưng cũng không làm cái gì phức tạp, quẹt hai chục tệ rồi cất hộp quà nhỏ vào trong túi.
Chờ đến khi Vương Lục gửi tin nhắn là anh ta đến rồi, Khuyết Dĩ Ngưng mới đeo khẩu trang từ trong nhà ấm áp đi ra ngoài.
Máy sưởi trong xe mở vừa đủ, Khuyết Dĩ Ngưng lên xe lập tức tháo khẩu trang xuống. Nàng bắt đầu hỏi thăm Vương Lục chuyện ngày hôm qua.
Vương Lục: “Ngày hôm qua mấy giờ cô về nhà à? Tôi nhớ rõ khoảng là hơn hai giờ sáng tôi chở cô về nhà từ quán bar. Sau đó cô không dùng xe nữa.”
Hơn hai giờ sáng ngày hôm qua, nguyên chủ được tài xế chở về từ quán bar, sau đó không có dùng xe nữa.
Khuyết Dĩ Ngưng nhớ rõ bản thân là khoảng bảy tám giờ mới tỉnh lại từ trên giường. Nàng nhận được điện thoại của Kiều Vũ Sơ. Chuyện xảy ra ở đây Khuyết Dĩ Ngưng một mực không biết.
Vương Lục: “Làm sao thế tiểu thư?”
Vương Lục từ kính chiếu hậu nhìn bộ dáng đang suy nghĩ của Khuyết Dĩ Ngưng, hơi nghi hoặc mà đặt câu hỏi.
Khuyết Dĩ Ngưng thu hồi thần trí, lắc lắc đầu nói: “Không có gì, về nhà đi.”
Khuyết Dĩ Ngưng không tính hỏi nhiều. Dù sao dò hỏi chuyện ngày hôm qua với người tương đối hiểu rõ sinh hoạt của nguyên chủ, sẽ khiến người đó cảm thấy kỳ lạ.
Sau khi Khuyết Dĩ Ngưng về nhà, chú Trần ở trong phòng khách xem TV.
Khuyết Dĩ Ngưng nói người hầu pha cà phê cho mình rồi đưa lên tầng.
Nàng cũng không tính trực tiếp dò hỏi chú Trần. Tuy rằng thái độ người quản gia này vô cùng cung kính với nàng, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không yên tâm về ông ta.
Sau khi người hầu pha cà phê xong, bưng cà phê đi lên. Khi cô ta chuẩn bị rời đi, Khuyết Dĩ Ngưng gọi lại.
“Đúng rồi, món ăn hôm qua tôi ăn hôm qua là gì, tôi cảm thấy ăn khá được.”
Người hầu suy nghĩ một chút: “Tiểu thư nói là món ăn được bưng đến phòng tiểu thư chiều hôm qua sao? Nhưng lúc ấy người như cô chỉ ăn có hai miếng rồi nói tôi mang xuống, sau đó tiếp tục ngủ.”
Khuyết Dĩ Ngưng làm ra vẻ như nhớ lại: “Thật không, gần đây tôi luôn không nhớ được mọi chuyện. Mấy giờ tôi tỉnh dậy?”
Người hầu: “Khoảng tầm ba giờ, khi đó tôi không có nhìn đồng hồ. Nhưng nhìn sắc trời thì chắc hẳn là tầm đó.”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Sau đó tôi ngủ đến mấy giờ?”
Người hầu: “Chắc hẳn là tám giờ? Lúc ấy tiểu thư lập tức ra ngoài. Trước khi ra ngoài quản gia còn dặn chúng tôi chuẩn bị bữa tối, nhưng mà cô không có ở nhà ăn cơm.”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Ừm, đúng, tôi nhớ ra rồi. Cô nói giữa trưa ngày mai đầu bếp chuẩn bị đồ ăn chiều hôm qua đi. Tuy rằng chỉ ăn được hai miếng nhưng hương vị cũng khá ngon.”
Người hầu: “Vâng, tiểu thư.”
Người hầu trả lời rồi đi ra ngoài, giúp Khuyết Dĩ Ngưng đóng cửa lại.
Khuyết Dĩ Ngưng rất nhanh chải vuốt khung thời gian. Nếu bọn họ nói là sự thật hơn nữa không nhớ lầm, hai giờ sáng hôm qua, nguyên chủ được Vương Lục đón về nhà, sau đó ngủ đến buổi chiều.
Khoảng ba giờ chiều tỉnh một lần, ăn gì đó nhưng cũng không có ăn mấy, rồi tiếp tục ngủ. Thẳng đến khi nàng đi đến nơi này, tỉnh lại, nhận được điện thoại của Kiều Vũ Sơ nói nàng ra ngoài xem náo nhiệt.
Nói như vậy, nguyên chủ vẫn luôn ở nhà, cũng không tồn tại việc hơn sáu giờ nguyên chủ xuất hiện ở nơi Tiểu Lâm thấy, hơn nữa cả người còn ướt đẫm đi vào ngõ nhỏ.
Như vậy Tiểu Lâm nhìn lầm rồi sao?
Theo phân tích thì đúng là như thế. Nhưng không biết tại sao, trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy chuyện này không đúng, dường như che giấu bí ẩn nào đso. Nhưng bí ẩn này trong khoảng thời gian ngắn không thể khám phá ngay được, không có chút đạo lý nào. Khuyết Dĩ Ngưng cũng chỉ có thể tạm thời gác chuyện này lại.
Khuyết Dĩ Ngưng vừa uống cà phê nóng, vừa tiếp tục xem máy tính, xem trang web, ý muốn càng hiểu biết hơn với thế giới này.
Đến mười giờ rưỡi, Biện Kỷ An gửi tin nhắn cho Khuyết Dĩ Ngưng.
[Biện Kỷ An]: Ngày mai Cố Sơn Tuyết có thể sẽ đi dự buổi tiệc nhỏ do ông Trần tổ chức cho cháu gái.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Tin tức linh thông đến vậy à?
[Biện Kỷ An]: Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem mình là ai à.
[Biện Kỷ An]: Thôi được rồi, để mình nói thật. Thật ra vừa rồi mình nghe bố mình và anh trai mình nói chuyện này. Mình hỏi anh trai mình là Cố Sơn Tuyết có thể đi hay không. Anh mình nói có thể cô ấy sẽ đến. Đó là một cơ hội rất tốt để mở rộng quan hệ, Cố Sơn Tuyết chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.
[Biện Kỷ An]: Anh trai mình hỏi tại sao mình hỏi về Cố Sơn Tuyết, hỏi mình có phải có ý với cô ấy hay không. Anh ấy nói mình không cần tùy tiện trêu chọc người không trêu chọc nổi. Mình sợ đến mức lập tức lắc đầu lia lịa.
[Biện Kỷ An]: Tối hôm qua mình cũng ở phòng bao liếc mắt một cái nhìn cô ấy rồi. Dù sao kiểu phụ nữ như đóa hoa lạnh lẽo này, nhị thiếu gia Biện như mình không có hứng thú nhất.
[Biện Kỷ An]: Cho nên cậu phải bồi thường mình gì đó đi. Đền bù tâm hồn đã chịu sự kinh hách của mình.
Biện Kỷ An toàn gửi giọng nói. Khuyết Dĩ Ngưng chưa nghe xong đoạn này, đoạn khác đã đến rồi. Tốc độ nói của Biện Kỷ An rất nhanh như máy Gatling. Có chỗ nghe không rõ lắm, Khuyết Dĩ Ngưng phải nghe lại một lần nữa.
Sau khi nghe xong, Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ may là cậu ấy không có hứng thú với kiểu người như Cố Sơn Tuyết. Nếu Biện Kỷ An cảm thấy hứng thú, đừng nói là anh trai Biện Kỷ An cảnh cáo, nàng cũng muốn cảnh cáo.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Nghĩ muốn cái gì, nói đi.
[Biện Kỷ An]: Dịch vụ không cần hẹn trước ở nhà hàng cao cấp Long Thành. Tiểu thư Khuyết, mong cậu lập tức sắp xếp cho mình.
Nhà hàng Long Thành là một trong những nhà hàng hàng đầu ở thành phố Lưu Tô. Trên tầng cao nhất của tòa nhà, có thể quan sát được cảnh đẹp ở Lưu Tô. Các món ăn đều là đồ ăn Trung Quốc, đều là đầu bếp hàng đầu. Nếu nói theo kiểu cổ đại thì là người đứng đầu cấp cao ở Ngự Thiện Phòng. Nhưng ở đây mỗi ngày đón rất ít khách. Hẹn trước thông thường hai ba tháng sau mới có chỗ.
Vừa khéo, đó chính là một trong những sản nghiệp của nhà họ Khuyết.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Để mình nói một tiếng với bố mình, có thể thu phục được thì mình sẽ nhắn cho cậu.
[Biện Kỷ An]: Đại tiểu thư Khuyết đã ra ngựa thì còn không trị được sao.
Biện Kỷ An cười hì hì khen tặng. Khuyết Dĩ Ngưng không ăn kiểu này của cậu ấy.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Hẹn hò à?
[Biện Kỷ An]: Đúng vậy.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Được rồi. Nhưng cậu phải nói cho mình thời gian và địa điểm tổ chức buổi tiệc. Và ông Trần là ai?
Khuyết Dĩ Ngưng hoàn toàn không bị kích hoạt bởi ký ức liên quan nào. Ai là ông Trần, còn có cháu gái ông Trần, toàn bộ nguyên chủ không hề biết. Tất nhiên Khuyết Dĩ Ngưng cũng không biết.
Tuy rằng có thể đoán ra người đó chắc hẳn là nhân vật có lực ảnh hưởng rất lớn trong giới doanh nghiệp. Nếu không cũng không nói bữa tiệc kia sẽ là nơi tốt để mở rộng quan hệ. Nhưng họ tên đối phương là gì, nhà ở khu nào, nơi tổ chức bữa tiệc ở đâu, Khuyết Dĩ Ngưng phải biết được.
Tuy rằng Cố Sơn Tuyết “có thể” đi, nhưng nếu Khuyết Dĩ Ngưng không đi vậy thì cơ hội chạm mặt nhau cũng không có.
[Biện Kỷ An]: À… Cái này mình cũng không biết. Bố mình và anh mình nói như vậy thôi. Haizzz, cậu chờ chút, để mình đi hỏi lại.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Được.
Biện Kỷ An đi hỏi anh trai cậu ấy. Khuyết Dĩ Ngưng ở bên này cũng chuẩn bị đi hỏi dịch vụ không cần hẹn trước ở nhà hàng Long Thành.
Khuyết Dĩ Ngưng mở cửa, nhìn xem phòng khách ở tầng dưới.
“Chú Trần, mẹ cháu có ở nhà không?”
Chú Trần: “Phu nhân ra ngoài nghe nhạc kịch rồi, đi cùng với tam tiểu thư.”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Vậy bố cháu thì sao?”
Chú Trần: “Chưa có về nhà. Tôi cũng không biết lịch trình của ngài ấy.”
Khuyết Dĩ Ngưng trở về phòng, cầm di động lên xem danh bạ, gọi điện thoại.
Âm thanh bên chỗ Khuyết Hán Nghĩa hơi ồn ào: “Ngưng Ngưng à, làm sao thế?”
Khuyết Dĩ Ngưng há miệng thở dốc, xưng hô kia kẹt ở cổ họng, khiến trong thời gian ngắn nàng không phát ra được âm thanh.
“A lô? Ngưng Ngưng?” Người đàn ông bên kia cầm di động làu bà làu bầu: “Là không cẩn thận đụng trúng di động nên gọi điện đến đây à?”
Trước khi ông chuẩn bị cúp máy, cuối cùng Khuyết Dĩ Ngưng cũng lên tiếng: “Không phải, bố… Cái kia, bạn con muốn đến Long Thành ăn cơm, có thể không hẹn trước được chứ ạ?”
Khuyết Hán Nghĩa: “Được chứ. Bảo bối Ngưng Ngưng của bố nói điều gì làm sao bố không đồng ý được. Đợi lát nữa bố sẽ gọi trợ lý gửi tin cho người phụ trách, đến lúc đó sẽ để người liên hệ với con. Bạn con muốn đến lúc nào, nói với bên đó một tiếng là được.”
Giọng nói người đàn ông trung niên chứa đầy sự cưng chiều, khiến Khuyết Dĩ Ngưng ấn chặt góc bàn.
Nàng dựa theo nguyên chủ, mỗi lần sẽ nói: “Được, cảm ơn bố. Bố là tốt nhất.”
Khuyết Hán Nghĩa: “Được rồi, có việc gì thì gọi điện thoại cho bố. Bố tiếp tục việc bận bên này.”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Bố chú ý thân thể, uống ít thôi.”
Khuyết Hán Nghĩa: “Ôi, Ngưng Ngưng ngoan thật. Được, chắc chắn bố sẽ uống ít mà. Con đi ngủ sớm đi.”
Rõ ràng con gái đã hơn hai mươi tuổi, Khuyết Hán Nghĩa còn dỗ dành như bé gái.
Cổ họng Khuyết Dĩ Ngưng khô khốc, nhẹ nhàng trả lời.
Sau khi cúp máy, Khuyết Dĩ Ngưng đặt điện thoại trên bàn, thở ra một ngụm khí to.
Đây là thứ ban đầu nàng có nhưng lại bị cướp đoạt mất. Nếu bọn họ không có chết, có lẽ nàng vẫn có thể làm nũng như thế với bố mình.
Nhưng sau trận hỏa hoạn, cái gì cũng không chừa lại.
Bỗng nhiên Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy hơi hâm mộ nguyên chủ. Tuy rằng tình thân này không phải cho nàng, nhưng khi nàng vẫn ở trong cơ thể Khuyết Dĩ Ngưng, nàng sẽ luôn hiếu thuận với cha mẹ mình.
Ông chủ đã ra lệnh, người phụ trách nhà hàng Long Thành bên kia liên hệ rất nhanh. Khuyết Dĩ Ngưng nói tạm thời chưa có sắp xếp thời gian, nói người phụ trách chờ một lát.
Biện Kỷ An bên kia vừa hỏi, là hỏi đến tận hai mươi phút mới trả lời Khuyết Dĩ Ngưng.
[Biện Kỷ An]: Hức, xin lỗi.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: ?
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Nghe không rõ.
[Biện Kỷ An]: Cái này không phải, chính là mình đã khai cậu ra rồi.
Sau đó gửi tin nhắn thoại dài hơn một phút.
“Vừa rồi mình mới hỏi giúp cậu, nhưng mà cậu không biết mình hỏi khó khăn đến thế nào đâu. Cậu biết đó, mình không bao giờ tham gia vào những chuyện đó. Mình chưa từng để bụng đối với những chuyện làm ăn này, nói chi đến mấy buổi tụ họp của mấy lão già tinh anh này. Mình hỏi anh trai mình nên anh ấy nghi ngờ mình. Từ trước đến nay mình không giấu được anh trai mình gì cả, cho nên mình đã khai cậu ra rồi. Anh trai mình còn kinh ngạc, hỏi mình tại sao cậu muốn làm bạn với Cố Sơn Tuyết. Mình nói con mẹ nó làm sao mình biết cậu nghĩ thế nào.”
Một đoạn kêu rên này cũng không nói điểm chính. Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy bản thân đã lãng phí một phút quý giá của cuộc đời.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Vậy thì sao? Có hỏi được không?
[Biện Kỷ An]: Dưới sự khóc lóc la lối lăn lộn của mình, đương nhiên mình đã hỏi được rồi. Chẳng qua có thể anh trai mình sẽ nói cậu muốn làm bạn với cô ấy. Nhưng mà có thể anh trai mình sẽ không nói. Anh ấy không phải dạng người thích xen vào việc của người khác.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Được rồi. Thời gian và địa điểm?
[Biện Kỷ An]: Ở nhà của ông Trần, giữa mười hai giờ trưa. Hơn nữa phải có thiệp mời.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: … Làm sao để có thiệp mời?
[Biện Kỷ An]: Dựa theo vòng bạn này của chúng ta, cậu có 99% không có thiệp. Bởi vì anh trai mình nói ông Trần là bí thư thành ủy đã nghỉ hưu. Tuy rằng đã nghỉ hưu nhưng các con cháu vẫn ở chiến trường, có rất nhiều mối quan hệ ở thành phố Lưu Tô. Những người đến ngày mai toàn người có máu mặt. Chúng ta muốn tiếp xúc với bọn họ một chút, cũng đừng nghĩ làm gì.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Vậy Cố Sơn Tuyết có thể đi chứ?
Khuyết Dĩ Ngưng thật sự đang xem xét trọng lượng của Cố Sơn Tuyết tại trong vòng quyền thế, cũng không xác định cô có thể bắt được vé vào cửa hay không.
Chỉ nghe Biện Kỷ An miêu ta, Khuyết Dĩ Ngưng đã biết bữa tiệc ngày mai sẽ tụ họp bao nhiêu khách khứa nổi tiếng, rất nhiều người muốn chen đầu đi vào. Thời xưa đã có sự cấu kết giữa quan chức và doanh nhân, từ đó có thể cho thấy sự tiện lại mà quyền lực sẽ mang lại cho doanh nhân. Không chỉ là đất, còn có các điểm thông qua giữa các khớp xương. Nếu có người chuẩn bị từ giữa, con đường làm ăn sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
[Biện Kỷ An]: Tốt xấu gì nhà họ Cố cũng có máu mặt. Chú Cố cũng mời Giản Lai. Cố Sơn Tuyết không ngốc chắc hẳn sẽ đi.
[Biện Kỷ An]: Dù sao anh trai mình cũng nói là có thể.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Được.
Khuyết Dĩ Ngưng suy nghĩ có nên phiền bố mình một chút không, hay là suy nghĩ cách khác. Nàng không hiểu về buổi tụ họp đó, không dám hấp tấp đi vào. Bây giờ nàng là bánh quẩy rán cũ hoặc là khách mới, sẽ đặc biệt nổi bật.
[Biện Kỷ An]: Nhưng mà cậu không cần lo lắng. Mình đã giúp cậu nghĩ kỹ làm thế nào để trà trộn vào rồi. Ngày mai mình nói anh trai mình đón cậu. Cậu làm bạn đồng hành nữ của anh mình, cùng nhau đi vào.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: … Trượng nghĩa vậy? Anh trai cậu cũng đồng ý à?
[Biện Kỷ An]: Mình sẽ ôm đùi anh trai mình cầu xin anh ấy thương xót. Nhưng mà cậu phải xác định rằng có thể gặp Cố Sơn Tuyết thôi, đừng gây náo loạn chuyện gì. Anh trai mình nói sẽ không thay cậu thu dọn cục diện rối rắm đâu.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Cái này là điều đương nhiên.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Cậu đưa số điện thoại của cậu cho mình, còn có thời gian nữa, mình hẹn giúp cậu.
[Biện Kỷ An]: Cảm ơn! Tám giờ tối mai, để mình gửi số điện thoại của mình cho cậu.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Ok.
Sau khi Khuyết Dĩ Ngưng nói chuyện xong, nàng đi tắm rửa. Thật ra nàng hy vọng anh trai của Biện Kỷ An nói với Cố Sơn Tuyết. Như vậy Cố Sơn Tuyết sẽ biết nàng chạm mặt cô không phải điều trùng hợp gì, là do nàng cố ý.
Lộ ra mục đích mình muốn đến gần trước cũng không phải không tốt, như vậy có thể nói nhiều hơn mấy câu, còn có thể trêu chọc vài câu.
Thời gian trôi rất nhanh, đã đến ngày hôm sau rồi. Chín giờ Khuyết Dĩ Ngưng rời giường, sau khi ăn sáng bắt đầu trang điểm và chọn quần áo.
Mười một giờ, xe anh trai Biện Kỷ An là Biện Bác Diễn dừng ở trước cửa nhà họ Khuyết.
Khuyết Dĩ Ngưng vẫy vẫy tay với chú Trần đưa nàng ra cửa, kéo ra cửa xe.
Biện Bác Diễn có vài phần giống với Biện Kỷ An, nhưng cho người ta cảm giác trưởng thành và ổn trọng hơn rất nhiều. Anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, khi nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng, ánh mắt dừng lại vài giây trên người nàng, chào hỏi nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng đáp lại, cũng không có dựa gần quá, vẫn duy trì khoảng cách thoải mái.
Biện Bác Diễn: “Hôm nay Phó Văn Tĩnh cũng sẽ đến.”
Khi nói chuyện, anh ta hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào mặt Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng không trốn tránh ánh mắt đối diện của anh ta chút nào, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, trong miệng nể tình ra vẻ kinh ngạc: “Thật sao?”
Người có mắt có thể thấy nàng đối với tin tức này không thèm để tâm.
Biện Bác Diễn chưa từng che giấu nghi ngờ của mình: “Cô thật sự đi vì Cố Sơn Tuyết sao?”
Trong mắt anh ta, Khuyết Dĩ Ngưng hoàn toàn không cần phải vì Cố Sơn Tuyết mà đi đến một buổi tụ họp. Dù sao chỉ cần muốn mời, luôn có cách.
Khuyết Dĩ Ngưng thoải mái hào phóng mà thừa nhận: “Không hẳn là thế.”
Một phần vì Cố Sơn Tuyết, một phần khác vì Khuyết Dĩ Ngưng cũng muốn đi xem. Nhớ nhớ người, nói không chừng còn có thể nhận ra người mình quen, có thể làm tính toán cho chuyện sau này.
Nàng muốn mời Cố Sơn Tuyết đến không thành vấn đề, có thể thông qua Cố Thiến Thiến, thông qua cha Cố Sơn Tuyết, thậm chí là Biện Bác Diễn trước mặt.
Nhưng vì Khuyết Dĩ Ngưng không muốn thông qua người nhà họ Cố để chính thức quen biết Cố Sơn Tuyết. Làm vậy khẳng định sẽ khiến Cố Sơn Tuyết không thoải mái. Mà người trước mặt nàng cũng không thân, không muốn dễ dàng thiếu một nhân tình cho một thương nhân.
Hôm nay Biện Bác Diễn mang nàng đi, tính là Biện Kỷ An. Nàng và Biện Kỷ An tạm thời tính là bạn bè, bản chất nó khác nhau.
Xe dừng trước đình viện ông Trần. Khuyết Dĩ Ngưng đứng bên cạnh Biện Bác Diễn. Vừa lúc, nàng thấy bên trong một chiếc xe, Cố Sơn Tuyết đang ngồi ở dưới.
Khuyết Dĩ Ngưng lập tức vứt bỏ bạn nam Biện Bác Diễn bên cạnh, đi đến bên cạnh Cố Sơn Tuyết.
“Tôi nghĩ hôm nay nhất định là ngày may mắn của tôi, vậy mà tôi có thể gặp được chị.”
Khuyết Dĩ Ngưng cười rạng rỡ, còn chói lóa hơn so với ánh nắng ấm áp mùa đông treo ở chân trời.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)