Chương 10
Cùng một câu, người khác nói sẽ tạo ra cảm giác khác biệt.
Nếu Cố Sơn Tuyết nghe câu nói này từ miệng người khác, có lẽ sẽ cảm thấy đó chỉ là lời khách sáo hoặc khen tặng. Nhưng đặt trên người Khuyết Dĩ Ngưng, vừa giống như tự nhiên như thế, vừa tình ý chân thành.
Dường như có thể gặp cô ở đây, thật đúng là một chuyện đáng giá vô cùng vui sướng.
Cố Sơn Tuyết cảm thấy rất kỳ quái.
Người trước mặt dường như cũng không che giấu mục đích và ý đồ của mình. Hoặc nói nàng thoải mái hào phóng để lộ ý đồ của mình, muốn làm quen với cô hoặc muốn có quan hệ tốt với cô.
Tối hôm qua Cố Sơn Tuyết lập tức đi tìm hiểu tiểu thư Khuyết Dĩ Ngưng này. Trừ bỏ việc hiểu rõ danh tính và xuất thân của nàng, điều cô nghe nhiều nhất chính là nàng thâm tình không hối hận, không ngừng quấn quýt si mê người khác như thế nào.
Một người như vậy đáng lẽ sẽ không tiếp xúc với cô. Tại sao ba ngày này liên tục xuất hiện trước mặt cô, còn chào hỏi cô chứ?
Cố Sơn Tuyết suy nghĩ không thông suốt, tính toán im lặng xem chuyện này. Cho nên sau khi Khuyết Dĩ Ngưng đón tiếp, cô hơi hơi gật đầu với nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng: “Chúng ta cùng nhau đi vào nhé?”
Sau khi Cố Sơn Tuyết gật đầu, Khuyết Dĩ Ngưng lập tức ôm lấy cánh tay Cố Sơn Tuyết, nhẹ nhàng dán bên cạnh cô.
Biện Bác Diễn đứng cách đó không xa, cả cuộc đối thoại vừa lọt hết vào tai: “...”
Quả nhiên phụ nữ toàn người lừa đảo.
Rõ ràng cố tình đến đây, thậm chí vì thế trao đổi nhân tình. Kết quả khi đến trước mặt người ta, còn làm bộ dạng kinh hỉ như ngẫu nhiên gặp được. Tại sao trước kia anh ta không phát hiện thật ra Khuyết Dĩ Ngưng tâm cơ như vậy nhỉ.
“Ôi. Từ khi nào chị Dĩ Ngưng và chị của em quan hệ tốt đến thế. Vậy mà em không hề biết chút đó.”
Cố Thiến Thiến đi xuống xe từ ghế sau, cầm tay một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông kia chắc chắn chính là cha của Cố Thiến Thiến và Cố Sơn Tuyết, Cố Sùng Hằng.
Hình ảnh này thật đáng châm chọc. Khuyết Dĩ Ngưng không biết ông ta mang Cố Thiến Thiến đến đây làm gì. Cố Sơn Tuyết bị chỉ chỉ trỏ trỏ nhiều như vậy vẫn chưa thấy ngại à?
Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ: “Chuyện cô không biết còn nhiều lắm.”
Khuyết Dĩ Ngưng bước chân ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà đè lấy cánh tay Cố Sơn Tuyết: “Chúng ta vào thôi.”
Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết bước nhanh mà vào. Sau khi kéo một khoảng cách nhất định, Khuyết Dĩ Ngưng mới nhỏ giọng mở miệng: “Trông có vẻ như chị không ngại chút nào.”
Tuy rằng hai người đều là con gái ruột của ông ta, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy chuyện này Cố Sùng Hằng cố tình làm xấu mặt Cố Sơn Tuyết. Đúng là không thèm quan tâm cảm nhận của đứa con gái khác dù chỉ một chút.
Khuyết Dĩ Ngưng dựa rất gần cô. Thế nên Cố Sơn Tuyết ngửi thấy mùi quất điều truyền trên người nàng, không nồng nặc, trong mùa đông lạnh lẽo này lộ ra vài phần cảm giác sạch sẽ.
Ánh mắt cô vẫn cứ nhìn thẳng phía trước, nghe thấy Khuyết Dĩ Ngưng nói, giọng nói lạnh lùng: “Ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”
Cô cũng không để ý việc Cố Thiến Thiến đến, thậm chí không thèm để tâm đến sự tồn tại của Cố Thiến Thiến.
Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười: “Tôi cho rằng ít nhất chị sẽ xem cô ta là chướng ngại vật nhưng không nghĩ rằng ở trong mắt chị cô ta chẳng qua là vai hề nhảy nhót. Tiểu thư Cố vĩ đại.”
Câu cuối cùng của nàng có ý trêu ghẹo, trong lòng càng thích loại người cao ngạo như Cố Sơn Tuyết.
Khi người và người không đứng cùng một đường ngang, hoặc nói là có sự khác biệt quá lớn. Ở trong mắt người đó, người khác không phải là kẻ địch gây trở ngại hay là cái đinh trong mắt. Mà người khác chỉ là một người râu ria, là người có thể tùy ý đá văng ra.
Buồn cười chính là Cố Thiến Thiến một lòng muốn ở trước mặt Cố Sơn Tuyết khoe khoang. Khoe ra bằng cái thân phận này cô ta có được hết tất cả.
Cố Sơn Tuyết không tỏ ý kiến, nhìn trên khuôn mặt sẽ không đoán ra bất kỳ manh mối gì. Cho dù là ai cũng không thể nào nhìn ra bây giờ cô suy nghĩ điều gì.
“Còn chưa chính thức giới thiệu với chị. Tôi là Khuyết Dĩ Ngưng. Khuyết trong bầu trời cung khuyết. Dĩ trong lấy một chọi mười. Ngưng trong da như chi ngưng. Thành ngữ cuối cùng tuyệt đối không phải tôi khoe khoang, không tin thì chị sờ thử xem.”
Khuyết Dĩ Ngưng kéo Cố Sơn Tuyết đi qua đình viện. Nàng vừa không nhanh không chậm đi về phía trước với Cố Sơn Tuyết, vừa giới thiệu bản thân với cô.
Khi nói xong câu cuối cùng, tay nàng trượt xuống từ trên cánh tay Cố Sơn Tuyết, cầm lòng bàn tay Cố Sơn Tuyết.
Trên mặt nàng mang theo nụ cười chưa từng che giấu, động tác rõ ràng quá mức ngả ngớn, chứa sự trêu chọc. Nhưng không cho người ta cảm thấy cố ý mà khiến người ta không thích ứng mà tự nhiên khiến tim người không sinh ra sự chán ghét.
Cố Sơn Tuyết đột nhiên không kịp phòng ngừa mà cảm nhận được làn da không thuộc về mình, trừ bỏ một lần tối hôm qua, đây là lần thứ hai.
Khác với sự tiếp xúc ngắn ngủi ngày hôm qua, hôm nay đụng vào giống như vô cùng lâu dài. Thế nên Cố Sơn Tuyết xác thật cảm giác được độ ấm từ lòng bàn tay và da thịt mềm mại của Khuyết Dĩ Ngưng.
Đa số tay con gái rất mềm, nhưng Cố Sơn Tuyết cảm thấy tay Khuyết Dĩ Ngưng dường như cực kỳ mềm. Cô lại ngửi thấy mùi hương cam quýt như có như không trên người nàng, lộ ra hương thơm giống hệt chủ nhân.
Ngón tay Khuyết Dĩ Ngưng cũng không dừng lại lâu lắm, chậm rãi đưa tay lên theo cánh tay Cố Sơn Tuyết. Nàng lại tiếp tục ôm tay cô, giọng điệu mềm nhẹ: “Tiểu thư Cố, chị thì sao?”
Khuyết Dĩ Ngưng vốn dĩ muốn giới thiệu là “Dĩ trong tự cho là đúng”. Ngẫm lại vẫn không nên làm càn như thế, để tránh cho người ta giữ lại ấn tượng xấu. Tuy rằng trọng điểm nàng tự giới thiệu ở câu cuối cùng.
Nàng hy vọng về sau khi Cố Sơn Tuyết nghe thấy tên nàng, sẽ luôn nhớ đến cảm giác khi cầm tay nàng.
Tối hôm qua, trước khi ngủ nàng cố ý thoa một lớp kem dưỡng dày để hôm nay ra ngoài làm chuẩn bị đầy đủ, cần phải cho da mình ở mùa đông phải vừa mềm mại vừa bóng loáng.
Cố Sơn Tuyết thu hồi sự ngây người trong chớp mắt, nói: “Cố Sơn Tuyết. Sơn trong núi và sông, Tuyết trong băng tuyết.”
So với phần giới thiệu của Khuyết Dĩ Ngưng thì cô dứt khoát và ngắn gọn hơn nhiều. Khiến cho Khuyết Dĩ Ngưng không khỏi nghi ngờ, nếu không phải nàng giới thiệu một đống đằng sau, có khi Cố Sơn Tuyết chỉ nói giới thiệu đúng tên mình với nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng: “Rất giống với khí chất của tiểu thư Cố.”
Cố Sơn Tuyết nói lời cảm ơn khách sáo. Hơn nữa khen tên Khuyết Dĩ Ngưng chút, rồi kết thúc cuộc trò chuyện này.
Khuyết Dĩ Ngưng càng cảm thấy cô thú vị. Khí chất người này lạnh lùng sao, lạnh lùng. Kiêu ngạo sao, cũng kiêu ngạo.
Nhưng không phải kiểu lạnh lẽo trong lạnh nhạt, cũng không phải kiêu ngạo trong kiêu căng.
Cô sẽ không cho người ta cảm giác không thoải mái, thật giống như là cô vốn nên như vậy.
Khuôn mặt cô vô cùng xinh đẹp. Nhìn biểu cảm luôn không thay đổi, nhưng sẽ làm ra phản ứng thích hợp, khiến người ta hòa vào tiết tấu của cô.
Khuyết Dĩ Ngưng càng tò mò muốn xem rõ bên trong cô. Nhìn xem rốt cuộc là lửa nóng hình thành ngược với mặt ngoài, hay vẫn là sự lạnh băng không thể đụng vào.
Thiệp mời đã được kiểm tra qua lúc xe mới tiến vào. Khuyết Dĩ Ngưng kéo Cố Sơn Tuyết đi qua đình viện, đi vào đại sảnh bữa tiệc.
Nơi này trang trí vô cùng giống kiểu Trung Quốc, lụa đỏ treo lên nhìn vô cùng đẹp mắt. Ở chính giữa đại sảnh bữa tiệc còn đặt một chiếc bàn dài, trên đó bày đủ loại đồ chơi. Chắc là đồ vật để đứa trẻ dùng để chọn đồ vật đoán tương lai.
Bên trên ngoại trừ bút, mực, giấy, kim chỉ, kiếm thông thường còn có những đồ vật khác do khách khứa đến đây đặt những vật dụng nhỏ ở trên. Khuyết Dĩ Ngưng chỉ nhìn như vậy đã biết không thiếu người hao hết tâm tư để làm.
Dù sao nếu là nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai, nếu cháu gái ông Trần bắt được đồ vật nào mà khách khứa để, như vậy khách khứa kia có thể có cơ hội lộ mặt trước ông Trần. Cơ hội này khiến rất nhiều người đỏ mắt.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng chuẩn bị quà, nhưng mà hôm nay nàng cũng không tính toán làm ra nổi bật. Đối với hoàn cảnh còn tính lạ lẫm, nàng tương đối thích quan sát một khoảng thời gian trước. Cho nên chỉ mang theo món quà thông thường, hôm nay mặc quần áo trang điểm cũng cố gắng theo kiểu thông thường ngày xưa, cố tình không quá xuất sắc.
Cố Sơn Tuyết rút tay mình ra, biểu lộ ý muốn rời đi, gật đầu với Khuyết Dĩ Ngưng: “Xin lỗi không tiếp tục trò chuyện được.”
Khuyết Dĩ Ngưng thức thời thu hồi tay, vẫy vẫy tay với Cố Sơn Tuyết.
Đại sảnh yến hội đã không ít người đứng, tốp ba tốp năm đàm luận. Khuyết Dĩ Ngưng không quen biết một ai, nhưng điều này cũng không gây trở ngại gì.
Khuyết Dĩ Ngưng đứng ở bên cạnh đám người đang nói chuyện với nhau, nghe nội dung chào hỏi của bọn họ. Sau khi những người nói chuyện rời đi, thuận tiện đứng trước mặt mục tiêu của mình bắt đầu chào hỏi.
Dù không biết đối phương là ai, nhưng có thể đứng ở chỗ này nhất định là có bản lĩnh ở chỗ này. Khuyết Dĩ Ngưng không lo lắng về thanh danh của nguyên chủ chút nào, trông vô cùng tự tin nói chuyện với người khác, thu hoạch danh thiếp của họ. Khi nói chuyện về lĩnh vực nàng am hiểu, nụ cười trên mặt sẽ xán lạn hơn vài phần.
Cố Sơn Tuyết nhìn người phụ nữ đang trò chuyện trong đám người, trong lòng hiện lên câu hỏi.
Người này hoàn toàn tương phản với lời đồn cô nghe được. Cho dù khi nói chuyện với nhau hay là ở chung, tính tiến công của nàng rất mạnh, nàng còn rất thích nắm giữ tiết tấu. Vừa không khiến người ta chán ghét, hơn nữa cô vẫn có chút cảm giác nàng rất khó lường.
Cố Sơn Tuyết thu hồi ánh mắt, nhắc nhở bản thân không cần có lòng hiếu kỳ dư thừa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)