Chương 5
Chuyện xuyên truyện vậy mà càng ngày càng trở nên kỳ quặc. Nhưng mà Khuyết Dĩ Ngưng cũng không tìm được thêm manh mối nào. Nàng chỉ có thể sắp xếp lại suy nghĩ, đặt album trở về.
Khuyết Tử Tịch ôm cánh tay dựa vào cửa, khẽ cười nói: “Tại sao bỗng nhiên em muốn xem album? Chẳng lẽ nhớ ký ức hồi thơ ấu à? Chị còn nhớ rõ bộ dáng khi nhỏ em bị chị đuổi theo, hoảng loạn khóc oa oa đó.”
Khuyết Dĩ Ngưng chuyển tầm mắt lên người Khuyết Tử Tịch. Dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống cô ta, cũng không đáp lại lời cô ta.
Khung xương Khuyết Tử Tịch nhỏ, vóc dáng cũng không cao. Tuy rằng luôn thích lấy cách gọi chị để trêu chọc nguyên chủ, nhưng thật ra người chỉ cao một mét năm.
Nguyên chủ cao một mét sáu mươi lăm, hoàn toàn vượt qua hình thức.
Khuyết Tử Tịch thấy Khuyết Dĩ Ngưng không có phản ứng gì, thu hồi ý cười trên mặt, nói: “Tâm trạng hôm nay em không tốt à?”
Dĩ vãng Khuyết Dĩ Ngưng luôn sặc thanh với cô ta. Cô ta thích xem Khuyết Dĩ Ngưng bị cô ta làm cho tức giận dậm chân. Nhưng hôm nay Khuyết Dĩ Ngưng rất lạnh lùng, dường như không muốn trả lời cô ta cái gì.
Khuyết Dĩ Ngưng: “Vẫn còn ổn.”
Nàng đi ngang qua người Khuyết Tử Tịch, lập tứ về phòng.
Nàng và Khuyết Tử Tịch không có gút mắc gì, cũng không có ác cảm gì đối với đối phương, cũng không muốn làm bộ quen thuộc, dứt khoát làm lơ.
Khuyết Dĩ Ngưng về phòng tẩy trang. Sau khi tắm xong, bắt đầu sửa sang tủ quần áo của mình.
Thẩm mỹ của nàng và nguyên chủ hơi khác nhau, có rất nhiều bộ đồ Khuyết Dĩ Ngưng muốn cất vào thùng.
Sau khi sắp xếp tủ quần áo xong, Khuyết Dĩ Ngưng cũng mệt mỏi, ngã xuống giường, nghênh đón ngày hôm sau tiến đến.
Ngày hôm sau, Khuyết Dĩ Ngưng bị tiếng đập cửa đánh thức. Nàng nhăn mày đi đến cạnh cửa, nhìn Khuyết Tử Tịch gõ cửa.
Khuyết Dĩ Ngưng: “Có việc gì?”
Khuyết Tử Tịch: “Mẹ ở dưới tầng. Dưới tầng có vị khách muốn tìm em. Nhà họ Vương nói hôm qua em đánh người đến mức phải vào bệnh viện.”
Khuyết Dĩ Ngưng nhớ đến việc mình làm ngày hôm qua, chẳng hề để ý gật gật đầu, đi dép lê vào phòng tắm rửa mặt.
Khuyết Dĩ Ngưng rửa mặt thay quần áo xong xuống tầng. Khi xuống dưới, nàng thấy mẹ Vưu Lan Thanh nhà họ Khuyết đang ngồi trên sô pha, đối diện bà là một phu nhân xa lạ.
Người nọ vừa thấy Khuyết Dĩ Ngưng đã rất kích động đứng lên, dáng vẻ nổi giận đùng đùng.
“Cô chính là Khuyết Dĩ Ngưng nhỉ? Ngày hôm qua cô đã đánh con trai tôi?”
Bà Vương nhớ đến những mũi khâu trên đầu con trai, dáng vẻ vô cùng đáng thương, lập tức tức giận.
Bà ta chỉ có một đứa con trai bảo bối, làm sao cho phép người khác bắt nạt như vậy. Bà ta lập tức tìm đến cửa.
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi yên trên sô pha, nở nụ cười với mẹ nguyên chủ một cái, mới nhìn bà Vương, mở miệng thú nhận: “Là tôi.”
Bà Vương: “Xem kìa, bà Khuyết, con gái nhà bà cũng thừa nhận là nó động tay, tại sao bà còn loanh quanh lòng vòng với tôi?”
Vưu Lan Thanh ho nhẹ một tiếng: “Cái này, nói không chừng trong đó có hiểu lầm gì đó. Chị Vương, chị cũng đừng tức giận quá. Ngồi xuống, ngồi xuống nói chuyện nào.”
Vưu Lan Thanh là người phụ nữ xuất thân từ dòng dõi thư hương, không quá am hiểu về việc cãi nhau. Bà rất oán trách nhìn thoáng qua đứa con gái mới gây chuyện của mình, muốn hòa giải.
Bà Vương: “Đây còn là hiểu lầm gì nữa. Con trai tôi nói là nó, người khác cũng thấy là nó. Nó cũng tự mình thừa nhận, nhận lỗi nên xin lỗi chứ?”
Vưu Lan Thanh: “Vâng vâng vâng. Nếu Dĩ Ngưng sai, nhất định em sẽ nói nó xin lỗi, không nói chuyện khác. Tiền thuốc men của con trai chị, nhà chúng em nhất định sẽ chi trả.”
Giọng điệu bà Vương không tốt: “Nhà họ Vương chúng tôi còn thiếu chút tiền thuốc men này à?”
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi cong người trên ghế sô pha, chợt nói: “Dì à, nhà mấy người thật sự không thiếu tiền thuốc men nhưng khuyết điểm là sự dạy dỗ đó. Cô không dạy con trai mình, thế thì tôi thay bà dạy vậy.”
Bà Vương nổi giận: “Cô còn dám ngang ngược như thế? Bà Khuyết, sự dạy dỗ của nhà mấy người thật khiến cho tôi mở rộng tầm mắt, còn dám nói nhà tôi dạy dỗ không tốt sao?”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Tiền căn hậu quả bà không hỏi thăm rõ ràng nhỉ? Sợ là con trai bảo bối của bà không nói thật với bà đi?”
Bà Vương: “Chỉ là cãi nhau vài câu, cô lập tức động tay.”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Vậy bà có biết con trai bà nói gì không? Tại sao cãi nhau với tôi, vì ai mà xuất đầu? Chậc, dì à, không phải tôi nói bà, tốt nhất xem con trai mình đi. Nói cho cậu ta là cái loại người một khóc hai náo loạn khiến cho cậu ta xuất đầu, người coi tiền như rác cũng không phải thứ gì tốt. Hôm nay tôi đập cậu ta vẫn là nhẹ. Lần tới cậu ta muốn trêu chọc tôi, có thể sẽ không phải đơn giản như chuyện này đâu.”
Rõ ràng bà Vương hùng hổ trước, Khuyết Dĩ Ngưng nói không nhanh không chậm vậy mà lại chiếm thế thượng phong, khiến cho bà Vương kinh ngạc, câm nín không trả lời được. Thậm chí sắc mặt bà ta còn hơi do dự.
Vưu Lan Thanh và Khuyết Tử Tịch nhìn cũng cảm thấy hoảng sợ, đám người sững sờ ở bên cạnh.
Vưu Lan Thanh không nghĩ rằng con gái nhỏ của mình sẽ có thể nói như thế. Khuyết Tử Tịch khiếp sợ khí tràng mạnh mẽ mà Khuyết Dĩ Ngưng tuôn ra, hoàn toàn khác với dáng vẻ táo bạo ngang ngược lúc trước.
Bà Vương tức giận đập bàn: “Có phải vì con nhỏ Cố Thiến Thiến kia hay không?”
Từ lúc bắt đầu bà Vương đã có ý kiến đối với Cố Thiến Thiến. Bà ta cho rằng con trai mình phải xứng với người tốt nhất, đứa con gái của tam kia thì tính là cái gì. Nhưng không thắng nổi sự yêu thích của Vương Duệ Nguyên, cứ khen ngợi cô ta trước mặt bà, bà Vương nghĩ cô gái này cũng được.
Dù sao nhà họ Cố đã không có ai. Tiểu tam chuyển thành chính thức cũng là chuyện sớm hay muộn, thân phận cũng xứng đôi. Nhưng bà ta không nghĩ đến, tâm con nhỏ kia rất lớn, căn bản là treo chơi con trai bà ta.
Bà Vương không biết đã quở trách anh ta bao nhiêu lần, để Vương Duệ Nguyên ít lui tới với cô ta, vì thế nổi lên tranh chấp giữa hai mẹ con. Lúc này Vương Duệ Nguyên tiến vào bệnh viện, nhưng cũng không nói với bà ta bởi vì ai.
Khuyết Dĩ Ngưng che miệng: “Hóa ra là dì biết à, không phải cô ta thì là ai. Tính cách tôi ngay thẳng, không quen nhìn thấy người giả vờ ngượng ngùng nhưng xoắn xuýt quyến rũ đàn ông mà làm ra vẻ ta đây. Gia đình đứng đắn ai làm như thế đâu. Sợ không phải là cảm thấy bản thân không xứng với thân phận đi.”
Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tôi không muốn cãi nhau với Vương Duệ Nguyên, là cậu ta cứ một hai phải xuất đầu đó chứ. Còn nói cái gì “Tôi không xứng xách giày cho cậu ta”. Tôi nghĩ có phải là nhà của dì cũng nhìn nhà họ Khuyết của chúng tôi như vậy không, khinh thường nhà họ Khuyết chúng tôi mở quán ăn.”
Giọng điệu câu nói cuối cùng của Khuyết Dĩ Ngưng chế giễu, nâng mâu thuẫn giữa hai gia đình giàu có đến mức tình trạng đối lập gia tộc. Nhà họ Khuyết là làm ăn uống, nhà họ Vương là làm công ty giải trí. Vốn là không dựa gần nhau, nhà họ Vương căn bản không đáng trêu chọc bọn họ.
Bà Vương nghe lời Khuyết Dĩ Ngưng ám chỉ đã luống cuống. Hôm nay bà ta đến đây vì muốn nàng nhận lỗi với con trai bà ta. Nếu xảy ra chuyện khinh thường như thế này, lỡ đâu về sau có lui tới làm gì, sẽ rất xấu hổ.
Vưu Lan Thanh nghe vậy cũng hơi tức giận: “Con gái của tôi không xứng xách giày cho con trai bà? Thật sự có ý tứ nha. Nói cho chồng tôi nghe xong, sợ là cũng tất cung tất kính với nhà họ Vương mấy người nhỉ?”
Bà Vương có chút đứng ngồi không yên: “Nói làm chi vậy, ngàn vạn lần đừng nói mà. Haizzz, là thằng con trai khốn nạn nhà tôi nói năng lỗ mãng. Chỉ là tranh cãi giữa bọn nhỏ thôi mà, tôi sẽ dạy dỗ con trai mình. Em gái nhà họ Khuyết, chuyện này cũng không cần nói với đàn ông nhà mình nhỉ. Chuyện này chúng ta giải quyết là được.”
Khuyết Dĩ Ngưng tận dụng mọi thứ, mở miệng: “Vậy nhận lỗi và tiền thuốc men…”
Bà Vương đứng dậy: “Chuyện này cứ dừng ở đây đi. Tôi đã không làm rõ lý do mà đã lỗ mãng đến đây, hôm nay không dám làm phiền nữa.”
Vưu Lan Thanh đứng dậy đưa bà ta, trong phòng khách khôi phục yên lặng.
Khuyết Tử Tịch nhìn Khuyết Dĩ Ngưng mềm mại ngã xuống trên sô pha, dăm ba câu đã thay đổi thái độ đối phương, bỗng nhiên có cảm giác mặt trời mọc phía tây. Cảm giác xa lạ khiến cô ta không quen.
Sau khi Vưu Lan Thanh trở về, nói người hầu bưng trái cây đến đây, đút một miếng vào miệng Khuyết Dĩ Ngưng, mở miệng lải nhải: “Ngưng Ngưng của chúng ta thật lợi hại, càng ngày càng biết ăn nói. Nhưng mà loại chuyện này về sau phải nói với mẹ đầu tiên đấy. Người khác tìm đến cửa mới biết con chịu uất ức.”
Đã từ lâu lắm rồi Khuyết Dĩ Ngưng không được người lớn dùng ánh mắt yêu thương nhìn mình, hơi mất tự nhiên mở miệng: “Không sao đâu, con tự mình xử lý được.”
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không gọi ra tiếng mẹ, đơn giản là không gọi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, mẹ nàng yêu thương nàng thật lòng, đối xử cưng chiều nàng như là công chúa.
Vưu Lan Thanh: “Nhưng lần sau vẫn không nên động thủ nha. Động thủ lỡ đâu làm thương tay bảo bối của mẹ thì sao.”
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu: “Con biết, cho nên con dùng bình rượu đập.”
Khuyết Dĩ Ngưng không muốn tay mình đụng phải thứ mình không muốn. Bàn tay là để dành cho đối tượng mình xem trọng, không bằng dùng thứ trung gian khác để đạt được mục đích.
Vưu Lan Thanh bị nàng nói như vậy làm cho dở khóc dở cười: “Cũng không phải động thủ như thế, chúng ta có rất nhiều cạnh để xả giận.”
Tuy rằng cưng chiều con gái, nhưng Vưu Lan Thanh cũng sẽ nói cho nàng biết cái gì là cách và điểm cuối cùng. Khuyết Dĩ Ngưng có độ thiện cảm rất cao với người mẹ này. Đặc biệt có khí chất hơi giống với mẹ của nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng ngoan ngoãn gật đầu, Vưu Lan Thanh nhẹ nhàng mà vỗ vỗ tay nàng: “Nếu còn chưa tỉnh ngủ, trở về ngủ một lát nữa đi.”
Khuyết Dĩ Ngưng ngáp một cái: “Vâng.”
Khuyết Dĩ Ngưng lên tầng hai, vừa mới bắt đầu, Khuyết Tử Tịch vẫn luôn im lặng đi theo phía sau nàng.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng đi về phía trước hành lang, Khuyết Tử Tịch bỗng nhiên mở miệng: “Em là ai?”
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không dừng chân, giọng nói mang theo chút không kiên nhẫn: “Khuyết Tử Tịch, cô lại phát bệnh gì à? Sang một bên chơi đi, cách xa tôi một chút.”
Vẫn là thái độ quen thuộc.
Khuyết Tử Tịch khó hiểu nhìn bóng hình của Khuyết Dĩ Ngưng, suy nghĩ không ra đáp án gì.
Khuyết Dĩ Ngưng đóng cửa phòng lại, không quan tâm thái độ của người bên ngoài, ngã xuống giường, nhắn tin cho Biện Kỷ An.
Biện Kỷ An nhiều bạn bè, quen biết càng rộng, chắc hẳn có thể nghe được chuyện này.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Hôm nay đi đâu có thể ngẫu nhiên gặp được Cố Sơn Tuyết, cậu có biết không?
[Biện Kỷ An]: Cậu tìm cô ấy làm gì???
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Muốn làm bạn bè.
[Biện Kỷ An]: Không cần thiết vì tức giận Cố Thiến Thiến mà làm vậy chứ?
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Cố Thiến Thiến? Cô ta không xứng.
[Biện Kỷ An]: Đúng lúc mình biết. Hôm nay các anh trai mình tổ chức một bữa tiệc nhỏ làm quen với cô ấy. Vốn dĩ mình nghĩ cô ấy trở về khẳng định rất thảm nhưng các anh trai mình nói hình như Cố Sơn Tuyết rất lợi hại. Haizzz, chuyện của giữa những người tinh anh như bọn họ, mình cũng không hiểu lắm.
Biện Kỷ An chính là ăn uống vui vẻ, trong nhà không có chuyện máu chó của gia đình nhà giàu. Gia sản do anh trai cậu ấy thừa kế, cậu ấy phụ trách dựa vào cây lớn thừa hưởng việc ăn chơi tiêu dao tự tại.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Địa chỉ?
[Biện Kỷ An]: Thật sự đến à?
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Đương nhiên.
Đối mặt với bông hoa cao lãnh, đương nhiên nàng phải chủ động đi hái.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)