Chương 11
Khuyết Dĩ Ngưng như cá gặp nước xen lẫn trong đám người, lựa chọn đến gần một số người, dần dần thăm dò tình huống rõ ràng.
Kiếp trước nàng bao trùm rất nhiều ngành. Ban đầu nàng tiếp quản tập đoàn Trường Thịnh là về bất động sản. Khi vào trong tay nàng, nàng đã đặt chân đến lĩnh vực điện ảnh và hàng không dân dụng. Về sau nàng còn mở rộng lãnh thổ để bước chân vào lĩnh vực trò chơi.
Người nàng đang bắt chuyện là người sáng lập công ty game, anh ta chiếm 40% thị trường trò chơi di động. Lúc nàng tra tin tức có thấy người này nên nhớ kỹ mặt anh ta.
Đối phương vốn chỉ là chào hỏi khách sáo, nhưng sau khi nàng đưa ra một ít nhận xét, bắt đầu nghiêm túc nói chuyện.
Nhưng yến hội này cũng không phải chỗ để thảo luận. Sau khi nói chuyện một lúc, Khuyết Dĩ Ngưng trao đổi phương thức liên hệ với anh ta. Nàng thấy những người khác đi lên chào hỏi, thức thời rời đi.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ về phát triển của thế giới này. Tất nhiên cuốn truyện này là hư cấu, bởi vì bây giờ là năm 2023, nhưng sự phát triển của thị trường và khoa học kỹ thuật cũng không có tiên tiến như năm 2019 nàng mất. Thậm chí còn hơi còn chút lạc hậu, có thể dự đoán sự phát triển của nàng trong tương lai vô cùng có triển vọng.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng đang suy nghĩ, bỗng nhiên bả vai bị người ta chạm vào, khiến nàng hơi ngạc nhiên kéo ra khoảng cách.
“Ngưng Ngưng, tại sao em ở chỗ này. Em vào bằng cách nào?”
Người đàn ông trung niên trước mặt mặc âu phục, trông có vẻ lịch sự, nho nhã, hơi mang nghi hoặc dò hỏi.
“Đại ca.” Khuyết Dĩ Ngưng làm ra biểu cảm như bị người lớn bắt được, ánh mắt dao động, nhanh chóng tiêu hóa ký ức trong đầu. Nàng cười gượng tiếp tục nói: “Bạn của em mang em đi vào đây.”
Người này gọi là Khuyết Lâm Dương. Tên thật là Lâm Dương, là đứa bé đầu tiên vợ chồng nhà họ Khuyết nhận nuôi. Ngay cả tên cũng không sửa, chỉ bỏ thêm dòng họ. Khi nhận nuôi, anh ta đã mười tuổi. Khi nguyên chủ sinh ra, anh ta đã mười sáu tuổi, chăm sóc nguyên chủ rất tốt, được nguyên chủ vô cùng tin cậy. Nói anh ta là anh trai nguyên chủ, không bằng nói làm nửa người cha.
Mà anh ta cũng là nửa người thừa kế của nhà họ Khuyết, vẫn luôn đi theo cha Khuyết làm việc, xử lý sự nghiệp gia tộc.
Nhà họ Khuyết nhận nuôi ba đứa trẻ, tất cả đều xuất lực vì nhà. Nguyên chủ là người vô ưu, vô tư lự nhất. Cho dù nàng không cần làm cái gì, cũng có thể nhẹ nhàng có được đồ vật nàng muốn.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, chắc vì trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, cho nên mới nuôi nguyên chủ trở thành người không có đầu óc. Cũng vì thế nàng mới càng thêm chấp nhất với người bản thân tâm tâm niệm niệm mà không chiếm được.
“Bạn em mang em đến nơi này làm gì. Nơi này cũng không phải những buổi tụ họp bình thường hi hi ha ha đó của em, rất không thú vị.”
Khuyết Lâm Dương như là e sợ đứa trẻ nhà mình quấy rối người lớn, biểu cảm bất lực.
“Em biết rồi. Hôm nay em biết người đến đây toàn nhân vật lớn. Em muốn nhìn xem có người nào em có thể làm quen được không, có thể thiết lập mối quan hệ tốt.”
Khuyết Lâm Dương khó hiểu: “Em cần thiết lập mối quan hệ tốt với bọn họ làm gì. Nhà chúng ta cũng không cần em phải đi liên hôn. Em cứ vui vẻ mà chơi là được rồi.”
Trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng xẹt qua một tia khác thường. Cứ cho rằng ký ức lúc trước của nguyên chủ nói với nàng người này đối xử vô cùng tốt với nguyên chủ. Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng vẫn cảm thấy không đúng, cũng không trách nàng nghi ngờ vấn đề về nhân cách. Chẳng qua chữ lợi đặt lên hàng đầu, quan hệ gì cũng phải cân đo ba phần.
“Em cũng muốn xuất lực vì nhà mà. Nói không chừng về sau còn phải xen vào công ty nữa. Em học tập trước một ít thôi mà.”
Khuyết Dĩ Ngưng ra vẻ ngây thơ mơ ước. Thật ra đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm thẳng tắp vào mặt Khuyết Lam Dương, nhìn phản ứng của anh ta.
Khuyết Lâm Dương ngây người một lát, sau đó sờ sờ đầu Khuyết Dĩ Ngưng, nói: “Xem ra Ngưng Ngưng của chúng ta trưởng thành rồi. Nếu bố biết em muốn thật, chắc chắn sẽ vui sướng đến phát rồ.”
Trên mặt anh ta mang theo sự cưng chiều. Nếu không phải Khuyết Dĩ Ngưng xem qua đủ loại mặt như trách móc, dối trá, làm bộ thiệt tình thì có thể nàng thật sự không phát hiện ra trong nháy mắt Khuyết Lâm Dương hơi kỳ lạ.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cũng không chắc chắn. Dù sao nàng cũng không có cảm giác kính yêu gì với người trước mặt, cho nên trên mặt nàng vẫn treo nụ cười, lùi ra phía sau nửa bước.
Khuyết Dĩ Ngưng: “Anh trai, em đi toilet trước.”
Khuyết Dĩ Ngưng không muốn Khuyết Lâm Dương nói cái gì mà mang nàng theo để làm quen một ít người gì đó. Tiết mục như này nàng đã trải qua khi còn nhỏ. Khi đó nàng vẫn là người ngu xuẩn không biết gì về sự thật. Nàng thật sự cho rằng những người gọi là chú bác đó thật lòng, nỗ lực đến phương hướng sai lầm.
Khuyết Lâm Dương không gọi nàng lại được, chỉ có thể nhìn bóng dáng Khuyết Dĩ Ngưng xuyên qua đám người, biến mất ở trước mắt.
Sau khi nhìn quanh một vòng, quả nhiên Khuyết Lâm Dương ở trong đám người nhìn thấy bóng dáng của công tử nhà họ Phó, hơi hơi yên tâm. Xem ra vẫn không thay đổi gì cả, quả nhiên vẫn vì một mục đích.
Khuyết Dĩ Ngưng không biết Khuyết Lâm Dương suy nghĩ lung tung cái gì, nàng ở trong phòng vệ sinh trang điểm lại.
Cố Thiến Thiến mặc váy trắng từ trong cửa đi ra. Khi thấy Khuyết Dĩ Ngưng, trên mặt cô ta nở nụ cười mềm nhẹ.
Người này xác thật rất thích giả vờ. Cho dù hôm trước mới tranh cãi chí chóe, thậm chí nàng còn ra tay làm Vương Duệ Nguyên bị thương. Bây giờ Cố Thiến Thiến thấy nàng vẫn có thể cười khanh khách giống như không có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ là mùa đông, nhiệt độ không khí bên ngoài khoảng âm mấy độ. Cố Thiến Thiến mặc váy đông, nhưng chân thì trống không, khiến mình có vẻ yếu đuối. Khuyết Dĩ Ngưng nhìn, cảm thấy ngày nào đó cô ta thấp khớp là bình thường.
“Em cũng không biết chị Dĩ Ngưng khi nào có quan hệ tốt với chị của em như vậy. Khó trách buổi tối hôm đó chị bởi vì chị em mà nói chuyện hãm hại em, cùng chị em khiến em khổ sở. Hóa ra là do thế này.”
Cố Thiến Thiến nói nhỏ, biểu cảm hơi thương tâm.
Khuyết Dĩ Ngưng khép lại môi son, xuyên qua gương nhìn cô ta.
“Cô tốt nghiệp học viện hí kịch Lư Tô à?”
Cố Thiến Thiến lắc đầu: “Chị à, em học âm nhạc.”
Mặt Khuyết Dĩ Ngưng hiện lên sự vui mừng: “Vậy về sau vẫn phải vào giới giải trí đúng không? Khá tốt, cũng không lãng phí tài năng bây giờ của cô.”
Khuyết Dĩ Ngưng đi đến bên cạnh cô ta rồi dừng lại, cười ngâm ngâm nói: “Có mẹ là tiểu tam không phải cô sai. Nhưng cô cứ ra ngoài phe phẩy đuôi gà của mình là không đúng rồi. Gà rừng chính là gà rừng, so với phượng hoàng còn thua xa. Biết không em gái?”
Còn ở chỗ này giả vờ đáng thương nhu nhược với nàng. Khuyết Dĩ Ngưng có trăm cách chèn ép khiến cô ta im miệng.
Khuyết Dĩ Ngưng không sợ nhất chính là loại người tự làm thấp bản thân nhằm xây dựng hình tượng tiểu bạch liên uất ức yếu đuối. Người ta nói cái gì, cô ta nói tự mình hiểu được.
Huống chi Khuyết Dĩ Ngưng cũng không phải mắng cô ta mà ăn ngay nói thật. Ngay cả bộ dáng không phóng khoáng này của Cố Thiến Thiến so với Cố Sơn Tuyết, đúng là không lên nổi được mặt bàn.
Làm lơ biểu cảm phẫn hận oán độc của Cố Thiến Thiến, Khuyết Dĩ Ngưng ra khỏi toilet. Nàng cũng không muốn đi vào trong đám người, mà đứng ở bên bàn ăn chọn ít điểm tâm, chờ yến hội chính thức bắt đầu.
Mười một giờ, chính chủ lên sân khấu.
Ông Trần ôm một đứa bé trong lòng ngực, chào hỏi với khách khứa.
Phần mở đầu là nói lời nói, cảm ơn mọi người đã chịu lời mời đến tham gia yến hội. Sau khi mọi người trò chuyện một lúc, bắt đầu nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai của vai chính nhỏ.
Trên bàn dài bày biện rất nhiều đồ vật. Bé con ở trên bàn bò khắp nơi, nhìn xem cái này, nhìn xem cái kia, nhưng không đưa tay bắt đồ vật.
Ông Trần ở bên cạnh dỗ, nói làm bé ngoan, trên mặt tràn đầy yêu thương.
Khách khứa xung quanh nhìn bé con đi xung quanh. Có một số người càng khẩn trương, hy vọng quà của mình có thể được lựa chọn.
Khuyết Dĩ Ngưng từ bên ngoài nhìn vào trong đám người. Nàng cũng không có đặt đồ vật, cho nên chỉ là xem náo nhiệt thôi. Bởi vậy ánh mắt cũng không chuyên chú nhìn trên người đứa bé kia, mà là trên người Cố Sơn Tuyết.
Vì vậy nàng có thể dễ dàng thấy Cố Thiến Thiến đang cầm ly rượu đứng sau lưng Cố Sơn Tuyết. Nàng dường như hiểu rõ Cố Thiến Thiến đang muốn làm gì. Trong lòng nàng mắng cô ta vừa ngu vừa độc ác, chạy nhanh qua hướng Cố Sơn Tuyết.
Cố Sơn Tuyết chỉ cảm thấy mình bị đụng mạnh, tay phải không vững, ly rượu rời tay.
Phía trước là một người khách khác. Nếu ở trong lúc cháu gái ông Trần đang chọn đồ vật đoán tương lai mà hất rượu vào người khác, còn làm ly vỡ vụn, đó không chỉ là vấn đề mất mặt.
Cố Sơn Tuyết tay mắt lanh lẹ bắt lấy, nhưng có người tốc độ còn nhanh hơn cô.
Khi ly rượu rời tay, Khuyết Dĩ Ngưng cũng đã chắn trước Cố Sơn Tuyết. Ly rượu kia bị văng đầy người Khuyết Dĩ Ngưng, ly rượu cũng được Khuyết Dĩ Ngưng bắt lấy.
Nàng đưa lại ly rượu đến tay Cố Sơn Tuyết. Vì tránh cho âm thanh nói chuyện quá lớn, để người khác nghe được, nàng thở phào nhẹ nhõm bên tai Cố Sơn Tuyết, như vui đùa, nói: “May ngực tôi lớn, bằng không cái ly này không giảm xóc trực tiếp rơi vỡ rồi. Tiểu thư Cố đã có thể gặp phiền phức.”
Hôm nay Khuyết Dĩ Ngưng mặc áo lông màu tím nhạt, chỗ khiến nàng kiêu ngạo càng khiến người ta cảm thấy đầy đặn hơn.
Tầm mắt Cố Sơn Tuyết bởi vì Khuyết Dĩ Ngưng nói, không thể tránh khỏi dừng lên mặt trên. Vậy mà trong lòng vô thức nghĩ, hình như thật sự rất lớn.
Cô lập tức xua tan ý nghĩ trong đầu. Tại sao có người ngả ngớn trực tiếp như thế, nhưng không cho người ta cảm thấy khoe khoang tục tĩu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)