Chương 6
Biện Kỷ An rất nhanh đã từ chỗ anh trai mình nghe ra nơi mà anh trai cậu ấy muốn đến vào tối nay, rồi lập tức nói cho Khuyết Dĩ Ngưng.
[Biện Kỷ An]: Ở nhà hàng Hương Tình Thủy Tạ, vào hơn bảy giờ tối nay. Thời gian cụ thể và tầng nào thì mình không biết. Mình hỏi tiếp, anh trai mình sẽ cảm thấy kỳ lạ.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Ok, cảm ơn. Hôm nào mình sẽ mời cậu ăn cơm.
[Biện Kỷ An]: Ăn cơm thì không cần. Ngày nào đó chúng ta sẽ gặp mặt nhau thôi. Nhưng mà cậu thành thật nói cho mình biết, có phải cậu muốn thông qua Cố Sơn Tuyết để giao tiếp với Phó Văn Tĩnh hay không?
[Biện Kỷ An]: Nếu cậu nghĩ như vậy thì mình khuyên cậu nhân lúc còn sớm thì đánh tan suy nghĩ này đi.
[Biện Kỷ An]: Muốn tiến vào vòng cũng không thể dùng cách này. Cậu và anh ta là người của hai thế giới khác nhau.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn dòng chữ trên di động, nghĩ chuyện nguyên chủ thích nam chủ đúng là mọi người đều biết.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Đúng là mình có ý nghĩ khác nhưng không phải như cậu suy nghĩ.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Kể từ hôm nay, đừng nhắc tên người đàn ông kia trước mặt mình.
[Biện Kỷ An]: ???
[Biện Kỷ An]: Nếu cậu bị bắt cóc thì lập tức chớp chớp mắt.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Nói thật, không nói đùa.
[Biện Kỷ An]: Vậy cậu suy nghĩ thông suốt rồi? Muốn thoát ra khỏi khổ sở?
Tuy rằng Biện Kỷ An và Khuyết Dĩ Ngưng không thể nói là bạn cực kỳ thân gì, nhưng cũng xem người ta như bạn bè. Nhìn qua một lượt biết Khuyết Dĩ Ngưng rất thích Phó Văn Tĩnh, còn từng cá cược xem nàng có thể cua được Phó Văn Tĩnh không. Nhưng bao nhiêu năm qua đi, cậu ấy nghĩ không bằng Khuyết Dĩ Ngưng từ bỏ đi.
[Khuyết Dĩ Ngưng]: Ừm.
[Biện Kỷ An]: Như vậy mới đúng. Nơi nào trên thế giới chả có cỏ thơm, sao phải yêu đơn phương lấy một cành hoa chứ.
Khuyết Dĩ Ngưng gửi một biểu cảm phụ họa, không có tiếp tục đàm luận về đề tài này với Biện Kỷ An nữa.
Dù sao nàng không có cảm giác gì với nam chủ, cũng không cần phải phủ nhận với mọi người, có người hỏi anh ta sẽ nói. Dù sao đến lúc đó không thể tránh khỏi việc chạm mặt, thích hay không thích không phải vừa xem đã hiểu ngay à.
Sau khi hơn bảy giờ, tại nhà hàng Hương Tình Thủy Tạ.
Khuyết Dĩ Ngưng nhớ kỹ địa điểm, bắt đầu chọn bộ đồ muốn mặc vào đêm nay.
Dù sao cũng phải tiếp xúc với đối phương, mới có thể hiểu biết thứ yêu thích và xu hướng giới tính của đối phương.
Cố Sơn Tuyết có thích phụ nữ hay không Khuyết Dĩ Ngưng không rõ lắm. Tuy rằng biết bản thân thích phụ nữ, nhưng nàng cũng chưa từng chính thức yêu đương, càng không hẹn hò với cô gái nào. Cho nên nàng cũng không biết có tồn tại radar gì không.
Sau khi chọn đồ xong, Khuyết Dĩ Ngưng ăn đồ vặt, rồi sau đó ở trong phòng bắt đầu thanh lý tài sản hiện giờ của mình có được hoặc nói là tài sản dưới danh nghĩa sở hữu của nguyên chủ.
Kiểm kê một lần, Khuyết Dĩ Ngưng phát hiện dựa theo tình trạng kinh tế của nhà họ Khuyết mà nói, tiền trong thẻ, bao gồm cả bất động sản của nguyên chủ còn nhiều hơn so với suy nghĩ của nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng cẩn thận nhớ lại ký ức hữu hạn của cơ thể này lần nữa, hiểu rõ tại sao trong thẻ còn nhiều tiền như thế.
Dựa theo kinh nghiệm của Khuyết Dĩ Ngưng mà nhìn thì nàng cảm thấy nguyên chủ không phải là một người kiêu ngạo, dâm đãng xa hoa thích thú vui. Nàng không điên cuồng mua sắm đồ đắt tiền, sẽ không vung tiền như rác để mua vui. Nàng cũng không đi nhiều mấy nơi chơi bời để tham gia cái gọi là tụ họp. Quần áo đều là người nhà nàng mua cho. Nàng không có nơi nào để tiêu tiền, cho nên tiền tiêu vặt trong thẻ càng ngày càng nhiều, chồng chất biến thành một con số lớn.
Khiến nàng tiêu tiền nhiều nhất, chính là Phó Văn Tĩnh. Tuy rằng hầu như thời điểm nàng đưa ra những món quà sang trọng đắt tiền đó đều bị trả về,nàng cũng không có được kết quả nàng muốn.
Tất cả tâm tư nàng đều đặt trên người nam chủ. Khuyết Dĩ Ngưng ngẫm lại, biểu cảm hơi phức tạp.
Bởi vì bỗng nhiên Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ đến đây là một quyển truyện. Nguyên chủ thật sự mê luyến Phó Tư Tĩnh từ trong lòng hay là do tiểu thuyết thiết lập thành như vậy chứ?
Nhưng mà Khuyết Dĩ Ngưng cũng không có nghĩ nữa. Dù sao vấn đề nhân tính phức tạp này nàng suy nghĩ sâu về nó sẽ có thể tiến vào lĩnh vực triết học, do đó nghi ngờ cuộc sống chân thật của mình.
Khuyết Dĩ Ngưng không biết sau khi nguyên chủ làm nữ phụ làm điều gì. Nhưng nếu cỗ thi thể bên trong ký ức thật sự là nguyên chủ thì có thể nào biểu thị cho một cái kết cục hoặc một chuyện mới bắt đầu hay không?
Trong khoảng thời gian ngắn, ký ức bắt đầu hỗn loạn lên. Khuyết Dĩ Ngưng ngưng suy nghĩ, bắt đầu lợi dụng internet để tìm đọc tin tức khác về thế giới này.
Khuyết Dĩ Ngưng muốn hiểu biết nhiều hơn về thế giới này, sau đó làm cái gì đó. Tuy rằng nhà họ Khuyết rất giàu có, mà bây giờ nàng cũng là con trên danh nghĩa của bọn họ. Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng sẽ không thuận theo đó mà đi hưởng thụ mọi thứ.
Thời đại này cũng không thiếu cơ hội. Chỉ cần biết vận dụng đúng cách, tăng thêm sự thúc đẩy tư bản, nhất định sẽ có kết quả tốt.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn máy tính mấy giờ, thẳng đến khi đôi mắt sưng đau, mới ngừng lại được, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bây giờ là mùa đông, cây cối ngoài cửa sổ đã biến thành cành cây trơ trụi, tràn đầy sự yên tĩnh.
Khuyết Dĩ Ngưng đẩy cửa sổ ra, làm gió lạnh tiến vào trong nhà, xua tan một chút nhiệt độ buồn tẻ của điều hòa mang đến.
Đầu óc nàng dường như cũng bị cơn gió này kích thích làm cho tỉnh táo hơn. Khuyết Dĩ Ngưng đi dép lê đến hành lang, nói chú Trần chuẩn bị một ly cà phê nóng cho nàng.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng trở về phòng, phát hiện di động đang đặt trên giường rung lên.
Tối hôm qua nàng đã đổi tiếng chuông điện thoại ầm ĩ kia thành nhạc nhẹ, nhìn đến cái tên trên màn hình, Khuyết Dĩ Ngưng ấn nghe.
Giọng nói Kiều Vũ Sơ mang theo chút vội vàng: “Dĩ Ngưng, cậu thật sự nghĩ thông suốt rồi à? Thật sự không thích Phó Văn Tĩnh nữa? Lúc này là thật sự đúng không?”
Tuy rằng ngày hôm qua Kiều Vũ Sơ thấy phản ứng của Khuyết Dĩ Ngưng đã có suy đoán này, nhưng cũng không dám tin tưởng quá. Dù sao cô ấy xem Khuyết Dĩ Ngưng là chị em, nhìn nàng cầu mà không được. Hơn nữa Khuyết Dĩ Ngưng cũng không chỉ nói không thích Phó Văn Tĩnh một lần, nhưng là sau cơn rượu đêm khuya, sau hai ngày nàng sẽ không nhịn được mà quấn lấy người ta. Cho nên Kiều Vũ Sơ nghe những lời này của Khuyết Dĩ Ngưng không đáng tin cậy lắm.
Khuyết Dĩ Ngưng: “Đúng vậy, tại sao cậu đột nhiên hỏi cái này?”
Di động của Khuyết Dĩ Ngưng là mạng không dây, khi nghe điện thoại cũng có thể nhìn tin tức trên app. Thấy WeChat của mình bỗng nhiên có rất nhiều tin nhắn, hơi kỳ lạ ấn vào.
Những người xa lạ gửi tin nhắn nhưng hơi có chút ký ức, dường như tất cả đều hỏi một chuyện. Hỏi có phải nàng thật sự không theo đuổi Phó Văn Tĩnh nữa không.
Kiều Vũ Sơ: “Biện Kỷ An gửi vòng bạn bè, tin mừng đó! Tối hôm qua mình chơi quá khuya, ngủ giờ mới dậy. Mình mới nhìn thấy cái kia, còn có người đến hỏi mình có phải là sự thật không, còn có người muốn mình nói cậu đừng có từ bỏ. Mẹ nó, toàn những người thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.”
Kiều Vũ Sơ: “Đúng rồi. Chuyện ngày hôm qua cậu đánh Vương Duệ Nguyên mọi người cũng biết gần hết rồi. Tuy rằng mình không thấy được, nhưng được người khác miêu tả sinh động như thật. Nói cậu chỉ là người mồm mép, miệng nói lảm nhảm, còn nói mấy cái khác, mình tức giận đến nỗi cãi nhau.”
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi yên trên ghế mềm, không để bụng mở miệng: “Không cần để tâm, không đáng.”
Khuyết Dĩ Ngưng không cần nghĩ cũng biết, hình tượng bên ngoài của bản thân đã được nâng cao một tầm mới. Lúc trước có lẽ nói nàng ngốc nghếch ngu xuẩn, bây giờ có lẽ thêm thanh danh bạo lực tàn nhẫn.
Kiều Vũ Sơ không ủng hộ: “Chị gái à, nhưng đó toàn là mặt mũi của mình đó. Mình có thể tùy ý để người khác khua môi múa mép loạn lên sao?”
Khuyết Dĩ Ngưng cong môi: “Thật ra đúng lúc bên ngoài truyền thanh danh hung dữ của mình rồi, về sau tát Tiểu Bạch Liên một cái, người ta cũng cảm thấy mình xử sự bình thường.”
Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy nhân thiết gì cũng có chỗ tốt của nhân thiết đó, ác danh của nguyên chủ đúng lúc rồi. Dù sao chiếm không được lý, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy mình dễ bị bắt nạt.
Kiều Vũ Sơ ở bên kia cũng vui vẻ: “Bây giờ cậu có ý kiến với Tiểu Bạch Liên ghê. Lúc trước mình thấy cậu có đôi khi còn tin lời cô ta nữa đó.”
Từ bên ngoài mà nói, Cố Thiến Thiến và Khuyết Dĩ Ngưng không liên quan gì đến nhau. Có đôi khi Cố Thiến Thiến sẽ còn lấy lòng người, làm ra vẻ ta đây mê hoặc người, có rất nhiều người nhìn không thấu.
Ban đầu Kiều Vũ Sơ cũng không chán ghét cô ta. Bắt đầu chán ghét bởi vì bạn trai cũ của Kiều Vũ Sơ bị Cố Thiến Thiến cạy mất. Chính xác mà nói cũng không phải bị cạy. Chỗ lợi hại của Cố Thiến Thiến là có thể bạn trai của người khác giúp cô ta nói chuyện. Từ đó trở về sau, Kiều Vũ Sơ lập tức thấy Cố Thiến Thiến rất phiền phức. Nhưng Lư Tô chỉ lớn như thế, vòng cũng chỉ lớn như vậy, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy. Kiều Vũ Sơ cũng chỉ ở bên ngoài nói vài câu mà thôi.
Khuyết Dĩ Ngưng: “Đó là trước kia, bây giờ thì không giống nhau.”
Kiều Vũ Sơ hứng thú: “Tại sao có chỗ không giống nhau?”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Mình xem trọng chị cô ta.”
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không phải không thể nói ra ngoài miệng. Người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi còn chơi trò yêu thầm gì, không phải là trẻ con.
Nếu là khiến Cố Sơn Tuyết từ trong miệng người khác nghe thấy nàng có ý với cô, Khuyết Dĩ Ngưng còn cầu mà không được. Còn có thể tăng thêm vài phần mức độ tin cậy không phải sao?
Kiều Vũ Sơ bị chính nước miếng của mình làm sặc. Cho rằng mình đang ảo giác lần nữa: “Cái gì? Cậu nói cái gì? Mình nghe không sai chứ? Là cái ý mà mình đang nghĩ đúng không?”
Kiều Vũ Sơ liên tiếp hỏi mấy câu, biểu lộ cảm xúc khiếp sợ và cực kỳ hoang mang của mình.
Khuyết Dĩ Ngưng không nhanh không chậm: “Chính là ý nghĩ mà cậu suy nghĩ.”
Người hầu ngoài cửa nhẹ giọng gõ cửa, Khuyết Dĩ Ngưng cầm ly cà phê nóng trở về, thổi thổi khí nóng.
Giọng điệu Kiều Vũ Sơ hơi cẩn thận: “Không phải cậu bị kích thích nên ngu rồi chứ? Cậu xoay chuyển một trăm tám mươi độ thế. Cũng không cần thiết vì quên đi một đoạn tình cảm mà lập tức nhanh chóng đụng vào một bức tường khác chứ?”
Khuyết Dĩ Ngưng thản nhiên đáp lại: “Không phải, đơn giản là mình thấy sắc nên nảy lòng tham mà thôi.”
Kiều Vũ Sơ bên kia chấn động, không hiểu được chị em mình nói cong là cong rồi.
Khuyết Dĩ Ngưng: “Bảy giờ tối đi với mình đến nhà hàng Hương Tình Thủy Tạ đi.”
Kiều Vũ Sơ: “Đó là chỗ nào?”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Nghe nói đó là chỗ ăn cơm.”
Kiều Vũ Sơ: “Đi làm gì?”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Làm máy bay yểm trợ cho mình, đừng gióng trống khua chiêng. Bây giờ chỉ có một mình cậu biết, hiểu ý mình không?”
Kiều Vũ Sơ: “... Chắc là mình hiểu, cậu để mình từ từ hiểu.”
Bảy giờ, tại nhà Hương Tình Tạ Thủy.
Đây là một nhà hàng cao cấp giả cổ, diện tích rất lớn. Nước chảy uốn lượn, đình đài núi giả, bình phong đan xen vào nhau rất thú vị, trông có vẻ lịch sự tao nhã.
Kiều Vũ Sơ chưa có đến, Khuyết Dĩ Ngưng đã đứng ở cửa chờ cô ấy. Nhưng không có nghĩ, chờ vậy mà thấy được người mình muốn gặp.
Cố Sơn Tuyết mặc chiếc áo khoác dài màu be, bên trong là chiếc áo len trắng. Đây là màu sắc dịu dàng nhưng cũng khiến cô mang theo vài phần cảm giác lạnh lẽo.
Khi Cố Sơn Tuyết thấy nàng, rõ ràng bước chân chậm lại.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, có lẽ cô không biết nàng là ai, nhưng nhất định có ấn tượng với nàng.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng chuẩn bị qua đáp lời, một giọng nói khác chặn ngang nàng.
“Chậc, tin tức của tiểu thư Khuyết đúng là linh thông ghê. Sáng nay không phải nói là không nghĩ, tại sao bây giờ mắt trông mong đến đây rồi?”
Giọng nói kia mang theo vài phần trêu chọc. Khuyết Dĩ Ngưng theo giọng nói đó nhìn qua, thấy người mở miệng nói chuyện là Nghiêm Tử Thư, đứng bên cạnh anh ta là Phó Văn Tĩnh.
Đầu Khuyết Dĩ Ngưng như là một bị người đập một cái thật mạnh, có chút đồ vật gì đó xông ra, rất nhanh xuất hiện trước mắt. Khuyết Dĩ Ngưng chưa kịp nhớ kỹ, đã biến mất rồi.
Nhưng trong lòng vẫn toát ra một tâm trạng cực kỳ không cam lòng và oán hận. Hoàn toàn không chịu sự khống chế cảm xúc của Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng kiềm chế cảm xúc trong lòng, nhấc chân đi đến mục tiêu của mình.
Sắc mặt Phó Văn Tĩnh nhàn nhạt, nhưng khi nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng đi về phía anh ta, anh ta hơi nhíu mày.
Khi anh ta chuẩn bị lên tiếng thì thấy Khuyết Dĩ Ngưng đi thẳng tắp qua anh ta, đi ra phía sau anh ta.
“Chị cũng đến nơi này ăn cơm sao?”
Đôi mắt đẹp của Khuyết Dĩ Ngưng doanh doang, nâng đầu nhìn Cố Sơn Tuyết cao hơn nàng một chút.
Trong cặp mắt kia mang theo sự kinh hỉ chói lóa, giống như sóng xuân thủy khiến Cố Sơn Tuyết giật mình.
“Vậy cùng nhau đi vào thôi.”
Nàng tự nhiên đưa ra lời mời, khiến Cố Sơn Tuyết không thể từ chối mà gật đầu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)