Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14

2503 2 13 0

Chương 14

Cửa hàng làm tóc kia đặt ở tầng rất cao. Khi vào thang máy, Khuyết Dĩ Ngưng tiếp tục truy vấn.

Khuyết Dĩ Ngưng: “Chắc là bây giờ cậu và anh trai mình không còn liên lạc nữa?”

Trước kia có thể, bắt đầu từ bây giờ không thể được. Khuyết Dĩ Ngưng không nghĩ bên người lúc nào cũng có một cái máy nghe trộm nhỏ.

Kiều Vũ Sơ buông tay: “Đã sớm không còn liên lạc rồi. Ngay cả cách liên lạc với anh ấy mình đã xóa rồi.”

Giọng điệu Kiều Vũ Sơ cường điệu: “Đừng nói cậu cho rằng bây giờ mình vẫn có ý với anh ấy đi. Chị gái, cậu tỉnh táo chút nào. Bây giờ anh ấy đã là một ông già hơn bốn mươi tuổi rồi, chưa kể là người đàn ông có vợ. Chị gái này bây giờ không thích loại đồ ăn này rồi. Bây giờ mình chỉ thích người đàn ông có vóc dáng đẹp, đủ tinh lực thôi.”

Kiều Vũ Sơ là một cô gái rất thực tế.

Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu: “Mình tin tưởng phẩm vị của cậu. Nhưng mà cậu làm chị em với mình, có một số việc mình muốn cậu thay mình thủ. Người khác hỏi cái gì nói không biết là được, đặc biệt là anh trai mình. Mình không muốn lớn như vậy rồi còn bị anh ấy quản lý.”

Kiều Vũ Sơ tỏ vẻ hiểu rõ: “Hiểu rồi.”

Sau khi thang máy tới rồi, Kiều Vũ Sơ mang theo Khuyết Dĩ Ngưng đi vào.

Bên trong, trên ghế sô pha có một người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trông rất đẹp trai. Tóc ngắn màu bạch kim trông rất hợp thời trang, sau khi thấy Kiều Vũ Sơ đến đón tiếp.

“Đây không phải là em gái Kiều sao. Tại sao hôm nay mặt tiều tụy đến thế, sưng hết cả lên rồi. Gần đây không có đàn ông à, ồ…” Khi người đàn ông nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng ở phía sau lưng Kiều Vũ Sơ, đẩy Kiều Vũ Sơ sang một bên: “Đây là em gái xinh đẹp từ nơi nào đến thế. Làn da thật đẹp, dùng mỹ phẩm dưỡng da gì thế?”

Khuyết Dĩ Ngưng nói tên nhãn hiệu, rút tay mình về. Nàng nghĩ chắc đây là thầy Tony mà Kiều Vũ Sơ nói.

Khi Kiều Vũ Sơ nói là đồng tính, Khuyết Dĩ Ngưng đã chuẩn bị tâm lý. Những nam chuyên viên trang điểm, nhà tạo mẫu tóc nổi danh trong vòng thường là gay. Lúc trước Khuyết Dĩ Ngưng tiếp xúc qua không ít người như vậy, nên cũng không kinh ngạc gì.

Kiều Vũ Sơ trợn mắt trắng với anh ta: “Tránh sang một bên đi, anh mới không có đàn ông. Bà đây đầy đàn ông nhé. Anh muốn hâm mộ cũng không hâm mộ nổi. Hôm nay chị em tôi đến làm tóc, anh làm cho cậu ấy đẹp vào.”

Người đàn ông vén tóc Khuyết Dĩ Ngưng lên, nhìn nhìn: “Chất tóc không tệ, người đẹp ở trong tay tôi sẽ càng đẹp hơn. Em gái, cô có thể yên tâm rồi.”

Kiều Vũ Sơ nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, nói: “Dĩ Ngưng, vậy cậu ở đây làm tóc nhé, mình đến bên cạnh tìm soái ca gội đầu.”

Khuyết Dĩ Ngưng: “Được.”

Kiều Vũ Sơ: “Tony, anh làm tóc thì làm cho tốt, đừng nói lời cợt nhả với chị em của tôi, cậu ấy rất ngây thơ.”

Tâm trạng Khuyết Dĩ Ngưng thấy vi diệu. Đây là lần đầu tiên có cô gái nói nàng rất ngây thơ.

Mỹ nam phát điên: “Tôi đã nói với cô bao lần rồi, không được gọi tôi là Tony! Tôi là Ellen!”

Kiều Vũ Sơ không thèm để ý đến cái này, vẫy vẫy tay rời đi, không lấy đi đám mây.

Sau khi cô ấy rời đi, Ellen thu lại tầm mắt, tinh tế nhận xét gương mặt của Khuyết Dĩ Ngưng. Trong lòng suy nghĩ rất nhiều kiểu tóc thích hợp, sau đó cười hỏi Khuyết Dĩ Ngưng muốn làm kiểu tóc gì.

Khuyết Dĩ Ngưng: “Tóc quăn dài, độ quăn không quá to, nhuộm tóc cho tôi.”

Nàng trầm ngâm một lúc: “Màu tối một chút. Anh có đề nghị nào không?”

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn gương đối diện, nói ra yêu cầu của mình. Nàng trước sau vẫn duy trì độ cong của khóe môi. Khi xoay người mặt hướng về phía Ellen, sự quyến rũ vô tình khiến Ellen trợn tròn mắt.

Trong lòng Ellen nghĩ ánh mắt Kiều Vũ Sơ ra sao vậy. Sự ngây thơ không hề có liên quan chút gì với người phụ nữ trước mặt. Màu đỏ thẫm sinh ra vì nàng, là yêu tinh mê hoặc người nhất trong đêm tối.

Anh ta dừng lại một lát mới mở miệng: “Tóc cô phù hợp với nhiều màu. Màu nâu lạnh hoặc đỏ nâu, trà đen, màu xám khói rất phù hợp.”

Câu trả lời của Ellen thậm chí khiến cho người ta cảm giác câu nệ. Phải biết rằng đây không phải là phong cách bình thường của anh ta. Nhưng bây giờ Ellen có cảm giác bị áp chế. Ở trước mặt quyến rũ Khuyết Dĩ Ngưng, anh ta cảm giác bị so sánh thành kẻ mê muội.

Khuyết Dĩ Ngưng không mở di động hỏi Cố Sơn Tuyết nữa, chọn màu xám khói. Nàng đi theo Ellen đến chỗ làm tóc, ngồi xuống ghế, ý bảo Ellen có thể bắt đầu rồi.

Ellen lập tức điều chỉnh cảm xúc, không có một câu cợt nhả dư thừa.

Khi Khuyết Dĩ Ngưng đang nhuộm tóc, nhân viên của Ellen đi đến.

“Chị Ellen, bên ngoài có khách muốn cắt tóc, nói muốn chị cắt.”

Động tác nhuộm tóc trên tay Ellen không ngừng: “Bà đây đang vội, hôm nay không rảnh. Nói người đó hẹn trước đi, ngày mai rồi đến.”

Làm tóc thật ra là một chuyện rất tốn thời gian, đặc biệt là nhuộm tóc. Tay nghề của Ellen tốt, là nhà tạo mẫu tóc đối với thành phẩm yêu cầu rất cao, tuyệt đối phải làm được tốt nhất, cho nên cũng sẽ vô cùng tốn thời gian.

Nhân viên hơi khó xử: “Là tiểu thư Cố đến.”

Ellen: “Tôi chả thèm quan tâm tiểu thư Cố, tiểu thư Lý gì cả. Tôi nói không rảnh chính là… Mẹ nó, Cố Thiến Thiến à?”

Ellen thở dài một hơi: “Nhưng tôi vẫn còn có khách, cô nói cô ta ngày mai đến sau.”

Khuyết Dĩ Ngưng rất có hứng thú mở mắt. Lư Tô nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có thể một ngày gặp được hai lần cũng xem như là có duyên phận.

Nàng xuyên qua gương nhìn biểu cảm của Ellen, như là lơ đãng, hỏi: “Tiểu thư Cố kia có địa vị rất cao à? Tôi thấy biểu cảm của anh trong rất khó xử.”

Ellen bật cười: “Không sao, không sao đâu. Cô yên tâm, mở cửa buôn bán thì luôn phải có thứ tự đến trước và sau. Tiểu thư Cố chỉ là khách quen của chúng tôi thôi.”

Tuy rằng Ellen không biết người trước mặt có thân phận gì, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng là người có mắt nhìn. Trên người này lộ ra khí chất quý phái, còn là người Kiều Vũ Sơ mang đến, Ellen không muốn vì người kia mà đắc tội người này.

Nhân viên ra ngoài trả lời, sau một lát lại đến đây: “Tiểu thư Cố nói cô ta có thể vào xem hay không.”

Ellen nhỏ giọng nói thầm: “Lại là trò này.”

Trong lòng Ellen chửi thầm, nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra ngoài. Lần trước cũng như vậy, anh ta cắt tóc cho người ta, Cố Thiến Thiến đến. Anh ta nói không rảnh, Cố Thiến Thiến cố ý muốn vào.

Người ta cũng không hung dữ, chỉ là nói chuyện với khách thôi. Nhưng lời nói trong bông có kim, không tiếng động mà bày ra thân phận của mình, khiến cho khách vội vàng nói anh ta đón tiếp Cố thiến Thiến. Nói cô ta tự mình đổi người tạo mẫu tóc khác để cắt tóc là được.

Tuy rằng Ellen tự xưng là có tiếng trong vòng, nhưng là không thể nào so sánh với thiên kim có đại gia đại nghiệp này.

Hơn nữa, tuy rằng trong lòng Ellen tức giận, nhưng khách chủ động yêu cầu, anh ta hoàn toàn không thể nổi giận. Cũng may Cố Thiến Thiến vung tiền rất hào phóng, anh ta cũng không có lời gì để nói. Nhưng cảm giác tác phẩm nghệ thuật của mình làm được một nửa rồi, cảm giác thật sự không tốt lắm khi phải đưa cho người khác tiếp nhận. Đi ra ngoài, nếu người ta hỏi ai làm tóc cho khách, Ellen sợ hãi khi khách sẽ nói ra tên của mình.

Ellen hy vọng ngày nào đó có thể đá cái ván sắt, sau đó sửa cái tật xấu chen ngang này. Nhưng mà anh ta cũng biết nó khó có thể xảy ra. Tuy rằng Cố Thiến Thiến có thể sửa tật xấu, nhưng thủ đoạn của cô ta như tích thủy bất lậu*. Tiến vào nếu như gặp một người khó đối phó, chỉ cần nói vài câu người ta đã đi rồi, căn bản là không làm ra chút sai lầm nào.

*Tích thủy bất lậu: Một giọt nước cũng không tràn ra. Ý nói thủ đoạn của Cố Thiến Thiến ghê gớm, không ai có thể bắt bẻ được.

Trong lòng Ellen thở dài, động tác trong tay vẫn nhuộm tóc, cũng sẵn sàng chuẩn bị có thể thay đổi người bất cứ lúc nào.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng không nói người ngăn đón, nhìn Cố Thiến Thiến đi đến.

Nụ cười trên môi Cố Thiến Thiến lập tức cứng đờ ngay khoảnh khắc nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng, lùi cũng không xong. Có vẻ cô ta sợ Khuyết Dĩ Ngưng, nhưng vẫn cố ở lại. Cố Thiến Thiến biết mình có thể không chiếm được thứ tốt.

Dù sao không biết từ lúc nào mà miệng lưỡi Khuyết Dĩ Ngưng trở nên sắc bén, nửa phần nể mặt cũng không thèm cho cô ta. Bây giờ Vương Duệ Nguyên vẫn đang nằm viện đấy.

“Chị Dĩ Ngưng, thật trùng hợp, vậy mà có thể gặp chị ở đây.”

Cố Thiến Thiến giả cười, trong lòng hận không thể chỉ thẳng vào mũi Khuyết Dĩ Ngưng mà mắng. Vì hình tượng của bản thân, cô ta đau khổ nhẫn nhịn.

Trên mặt Khuyết Dĩ Ngưng mang theo ý cười, lời nói phun ra thì không khách sáo chút nào: “Đây không phải em gái gà rừng của chúng ta sao. Sao vậy, cô cũng đến đây nhuộm tóc à?”

“Nghe tôi khuyên cô một câu. Hai sợi lông kia của cô, dù nhuộm như thế nào cũng không thể biến thành phượng hoàng đâu.”

Cố Thiến Thiến không nghĩ rằng nàng không thèm giả vờ, tức giận mà mở miệng: “Khuyết Dĩ Ngưng! Tôi vẫn luôn chịu đựng vì nể mặt cô. Cô dựa vào cái gì mà nói tôi như thế?”

Khuyết Dĩ Ngưng giả vờ ảo não: “Tôi không nên nói cô như vậy. Tôi quên rằng dù cô là gà rừng thì cũng có mơ ước. Tôi không nên cười nhạo mơ ước của cô.”

Khuyết Dĩ Ngưng: “Nhưng mà mơ ước của cô có thể tiến hành vào ngày mai. Bây giờ nhìn cô, tôi nghĩ đến chuyện ngu xuẩn cô làm lúc trước, thật là khiến tâm trạng tôi khó chịu. Bây giờ cô đi ra ngoài.”

Cố Thiến Thiến tức muốn hộc máu, vừa định chỉ trích thì đối diện với đôi mắt của Khuyết Dĩ Ngưng.

Đôi mắt kia cực kỳ lạnh lẽo, khiến sống lưng người ta cảm thấy phát lạnh.

Khiến Cố Thiến Thiến nhớ đến ngày mà Khuyết Dĩ Ngưng ra tay với Vương Duệ Nguyên, cũng lộ ra ánh mắt như thế.

Môi đỏ của Khuyết Dĩ Ngưng khép mở: “Tôi nói, đi ra ngoài.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: