Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

1809 0 16 0

Chương 2

Khuyết Dĩ Ngưng đi vào phòng tắm để tắm, dường như nàng hiểu được cách sắp xếp của các đồ vật một cách tự nhiên mà không cần phải suy nghĩ.

Mặt người phụ nữ trong gương rất đẹp, đuôi mắt hơi phiếm nước, làm ra vẻ phong tình.

Khuyết Dĩ Ngưng nhíu mày, so với việc hứng thú khi biết bản thân xuyên sách, càng nhiều nghi ngờ hơn.

Tại sao nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này, cùng với linh hồn ban đầu của thân thể này đi đâu rồi.

Nhưng mấy vấn đề này trong khoảng thời gian ngắn không thể có đáp án. Khuyết Dĩ Ngưng ngồi yên trước gương trang điểm, tính đi đến “Xuân Triều” như đã hẹn.

Khuyết Dĩ Ngưng chính là người tùy tâm sở dục, sau khi chết một lần, càng thêm tùy tính cách của mình.

Dù sao bây giờ không biết điều gì, không bằng đi một bước xem một bước.

Nguyên chủ không quá để ý việc trang điểm, tuy rằng bàn trang điểm bày đầy mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm quý báu nhưng đa số chưa từng động vào mấy. Nhìn thấy bảng phấn mắt thường dùng, Khuyết Dĩ Ngưng đặt chúng nó ở một bên, trang điểm nhẹ như thông thường.

Bây giờ bên ngoài là mùa đông, Khuyết Dĩ Ngưng chọn cho mình một bộ quần áo trông vừa mắt nhất, đẩy cửa phòng.

Phòng ở tầng ba, đèn ở hành lang sáng lên, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn xuống dưới, nhìn thấy một mảnh tĩnh mịch.

Đèn nhỏ tầng một sáng nhưng không có một bóng người.

Ký ức nói cho Khuyết Dĩ Ngưng, lúc này chú Trần quản gia chắc hẳn sẽ ở trong phòng khách đọc sách.

Khi Khuyết Dĩ Ngưng đi xuống, vừa lúc ở đầu cầu thang tầng thấy chú Trần đi ra từ buồng vệ sinh.

Chú Trần là người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, là người rất nghiêm túc. Khi thấy Khuyết Dĩ Ngưng, ngẩn người một chút, sau đó khẽ gật đầu với nàng.

“Tiểu thư muốn đi ra ngoài sao?”

Khuyết Dĩ Ngưng khom lưng chọn một đôi giày cao gót từ trong tủ rồi lên tiếng: “Ừm, chú sắp xếp cho cháu đi.”

Đương nhiên Khuyết Dĩ Ngưng chú ý thấy chú Trần ngây người, có lẽ bởi vì nàng không giống với nguyên chủ như thường ngày. Dù sao nàng cũng không biết tính cách nguyên chủ ra sao, càng không có ý nhập vai.

Nhưng nàng không sợ người khác phát hiện. Dù phát hiện linh hồn trong cơ thể không giống nhau thì sao, Khuyết Dĩ Ngưng cũng làm tỏ vẻ cẩn thận.

Chú Trần: “Được, tôi sẽ lập tức gọi tài xế.”

Khuyết Dĩ Ngưng chọn đôi giày cao gót hợp với ý mình, cầm theo túi nhỏ lên xe.

Tài xế lái xe gọi là Vương Lục, dáng vẻ cười rộ lên rất dễ chịu.

Khuyết Dĩ Ngưng như chơi trò chơi khám phá, trong đầu hiện ra ký ức tương xứng.

Vương Lục đã lái xe cho nguyên chủ hai năm, còn rất hay tạo niềm vui cho nguyên chủ. Toàn là anh ta đưa đón nguyên chủ, là một người rất quen thuộc với quỹ đạo sinh hoạt của nguyên chủ.

Vương Lục: “Tiểu thư, hôm nay đi chỗ nào?”

Khuyết Dĩ Ngưng: “Xuân Triều.”

Vương Lục: “Vâng.”

Vương Lục khởi động xe, mở ra nhạc Bluetooth, là bài hát Khuyết Dĩ Ngưng vẫn thường nghe.

Nhạc rock and roll kim loại nặng khiến lông mày Khuyết Dĩ Ngưng nhảy dựng, nàng nhíu mày: “Đổi đi, tôi muốn an tĩnh chút.”

Vương Lục: “À, vâng.”

Vương Lục ôm tâm trạng hơi kinh ngạc thay đổi nhạc, trộm nhìn vị chủ nhân kia từ kính chiếu hậu.

Anh ta đi theo cạnh Khuyết Dĩ Ngưng một thời gian khá dài, biết vị đại tiểu thư này thích nghe nhạc rock and roll. Bài hát anh ta vừa bật là lãng chiến mà vị chủ nhân hay nghe khi đi ra ngoài. Tại sao lúc này nàng thấy phiền chứ?

Nhưng Vương Lục cũng không dám hỏi, chỉ dám chửi thầm ở trong lòng có lẽ do tâm trạng đại tiểu thư hôm nay không tốt, dáng vẻ không giống với bình thường.

Nháy mắt nhạc rock and roll được đổi thành nhạc nhẹ nhàng, thanh khiết. Khuôn mặt Khuyết Dĩ Ngưng thư giãn, dựa vào ghế dựa, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.

Xe đi đến ngoài câu lạc bộ Xuân Triều, Vương Lục không tính đến bãi đỗ xe. Chờ Khuyết Dĩ Ngưng xuống xe, sau đó anh ta chờ lệnh.

Gió đêm đông lớn, khi Khuyết Dĩ Ngưng xuống xe bị gió lạnh thổi, khẽ run. Dưới ánh đèn, nàng thở ra làn sương trắng.

Vương Lục: “Tiểu thư đừng uống quá nhiều, tôi luôn chờ điện thoại của cô.”

Khuyết Dĩ Ngưng vẫy vẫy tay với anh ta, đi vào trong Xuân Triều.

Khuyết Dĩ Ngưng mới bước vào đã thấy soái ca chân dài mặc đồng phục của câu lạc bộ đi đến, chào hỏi Khuyết Dĩ Ngưng.

“Tiểu thư Dĩ Ngưng, tiểu thư Kiều ở tầng bốn chờ ngài, tôi sẽ đưa ngài đi lên.”

Khuyết Dĩ Ngưng không có ấn tượng với anh ta, gật gật đầu, nhìn con số đang nhảy lên dần dần trên bảng điều khiển thang máy.

Nhân viên tạp vụ mỉm cười, nói: “Hôm nay tiểu thư Dĩ Ngưng trang điểm thật đẹp, mùi nước hoa cũng rất thơm.”

Hôm nay Khuyết Dĩ Ngưng không xịt nước hoa, cũng không có ý hùa theo tâm tư nhỏ này. Nàng không tỏ ý kiến nhìn anh ta một cái, khi cửa thang máy mở, đi ra ngoài.

Nhân viên tạp vụ bị nhìn thấu tâm tư nhỏ, nụ cười trên mặt cũng không có bất kỳ thay đổi gì, mang Khuyết Dĩ Ngưng đi đến phòng bao mà Kiều Vũ Sơ nói.

Phòng bao tương đối tối, Khuyết Dĩ Ngưng đi qua, chỉ nhìn thấy có bảy tám người ngồi.

“Ồ, đại tiểu thư Khuyết đến rồi, hoan nghênh, hoan nghênh nha!”

Giọng nói người đàn ông bên phải truyền đến tràn ngập ý cười. Khuyết Dĩ Ngưng không mặn không nhạt theo tiếng, trong đầu dần dần hiện lên tên những người này. Nàng phát hiện Kiều Sơ Vũ gọi nàng lại đây nhưng không ở nơi này, tùy ý tìm vị trí ngồi xuống.

Thái độ Khuyết Dĩ Ngưng im lặng của Khuyết Dĩ Ngưng mọi người đã tập mãi thành thói quen,. Trên thực tế trừ bỏ Biện Kỷ An chào hỏi, những người khách chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt.

Khuyết Dĩ Ngưng chú ý đến điểm này nhưng không thèm để ý. Trong đầu, nàng đang tiêu hóa thứ vừa mới nhớ đến.

Thành phố Lưu Tô là thành phố trực thuộc trung ương quốc gia, phát triển vô cùng tốt. Không ít nhà giàu lớn lớn bé bé, các gia đình thường lui đến giao tiếp với nhau, cho nên vòng xã hội rất nhiều. Người trẻ như bọn họ cũng có từng vòng, tự động phân chia, dạng người gì sẽ ở chung một chỗ với dạng người đó.

Tình huống đêm nay không khác gì lắm, chính là hồ bằng cẩu hữu ngồi một phòng. Những công tử, tiểu thư ngồi ở đây đều là gia đình nhà giàu, chỉ biết ăn chơi, là khách quen của câu lạc bộ.

Khuyết Dĩ Ngưng đối với mấy cái này rất quen thuộc. Dù sao nàng cũng lớn lên ở nơi như thế này, như cá gặp nước.

Nghĩ đến báo được thù lớn ở kiếp trước, trên mặt Khuyết Dĩ Ngưng lập tức hiện lên rõ sự sung sướng.

Cô gái ngồi ở vị trí đầu nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng bỗng nhiên mở miệng: “Tâm trạng chị Dĩ Ngưng có vẻ không tệ nha.”

Khuyết Dĩ Ngưng nghe vậy nhìn về phía người nói chuyện. Cô gái kia mặc một chiếc váy đông màu trắng thêu hoa lan. Dù là mùa đông cũng có vẻ không mập mạp, xứng với khuôn mặt thanh lệ, rất có cảm giác như ngây thơ như đóa hoa chiếu nước chọc người thương tiếc.

Tiểu Bạch Liên trong miệng Kiều Sơ Vũ, là người mở tiệc đêm nay, Cố Thiến Thiến.

Tuy rằng Khuyết Dĩ Ngưng không đọc cuốn truyện đó nhưng nghĩ cũng biết. Nếu Cố Sơn Tuyết là nữ chính, vậy đứa con gái ngoài giá thú này chắc chắn là nhân vật nữ phụ linh tinh gì đó.

Nàng không có thiện cảm đối với phụ nữ ra vẻ ta đây đáng thương yếu đuối. Chỉ chờ cô ta ở bên dưới.

Vẻ mặt Cố Thiến Thiến đầy tán thưởng: “Hôm nay chị trang điểm thật đẹp. Bởi vì muốn đến dự tiệc nên tìm chuyên viên trang điểm riêng sao? Chị Dĩ Ngưng cũng quá dụng tâm rồi. Đợi lát nữa nói không chừng còn kéo chị của em xuống nữa đó.”

Cố Thiến Thiến vừa nói như vậy, tầm mắt mọi người ở đây lập tức nhìn về phía Khuyết Dĩ Ngưng.

“Thật là đẹp, giá trị nhan sắc của đại tiểu thư Dĩ Ngưng tăng cao rồi nha.”

Biện Kỷ An nghe vậy lập tức nhìn xem, sau khi nhìn kỹ một lượt thì khen. Cậu ấy là người không có tâm cơ nhất, người thứ nhất chào hỏi Khuyết Dĩ Ngưng cũng là cậu ấy.

Khuyết Dĩ Ngưng dựa vào sô pha, cười ngâm ngâm mở miệng: “So với chị cô, thật ra khó mà nói được. Nhưng so với cô thì thật ra rất dư dả.”

Lời nói của Tiểu Bạch Liên có ẩn ý. Nhìn như là khen nhưng ám chỉ rằng nàng đang cố tình bày mưu tính kế khoe khoang mình nổi bật trong bữa tiệc chiêu đãi của người khác, còn thuận tiễn dẫm một chân lên Cố Sơn Tuyết chưa lên sân khấu.

Trong hoa có kim, chuyện này Khuyết Dĩ Ngưng thấy nhiều, không khách khí chút nào đáp trả cô ta.

Thiếu niên ngồi ngay ngắn bên cạnh Cố Thiến Thiến, dường như vui đùa mở miệng: “Khuyết Dĩ Ngưng, thật sự càng ngày cô càng tự tin đó.”

Khuyết Dĩ Ngưng lười biếng: “Chỉ nói sự thật thôi mà.”

Cố Thiến Thiến hơi không nhịn được, cắn răng nghĩ tại sao Khuyết Dĩ Ngưng thay đổi tính cách vậy. Lúc trước khi nghe cô ta thổi phồng như thế khẳng định sẽ không tìm ra bắc mà đồng ý. Vậy mà hôm nay còn đốt lửa với cô ta?

“Chị Dĩ Ngưng nói rất đúng, em và chị so sánh với nhau chỉ giống như ngôi sao nhỏ bên cạnh ánh trăng thôi.”

Cố Thiến Thiến ra vẻ phụ họa, dáng vẻ cắn môi ở dưới ánh sáng miễn bàn có bao nhiêu khiến người ta thương tiếc.

Thanh niên ngồi ở bên cạnh cô ta nhăn mày lại: “Thiến Thiến, em đừng hạ thấp bản thân, cũng không phải ai cũng đáng giá để em hạ thấp bản thân.”

Người nói chuyện là tam công tử nhà họ Vương, Vương Duệ Nguyên, người theo đuổi Cố Thiến Thiến. Nhưng Cố Thiến Thiến gọi anh ta là anh, sắp xếp người ta rõ ràng.

Khuyết Dĩ Ngưng ngeh vậy cũng không giận, chỉ nói lớn gọi tên Biện Kỷ An.

“Kỷ An, cậu có thấy Tiểu Kiều không?”

Biện Kỷ An: “Đi vệ sinh rồi.”

Khuyết Dĩ Ngưng: “Thật là quá đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng có thể chia sẻ chuyện tôi vừa thấy trên đường cho cô ấy nghe.”

Biện Kỷ An hứng thú: “Chuyện gì?”

Khuyết Dĩ Ngưng: “Vừa rồi ở trên đường, tôi thấy trong sông có một đóa sen khô. Một con chó một hai phải muốn duỗi đầu liếm, sau đó rớt vào sông chết đuối. Chủ nhân con chó cực kỳ đau lòng, nói con chó liếm đó quả nhiên chết không được tử tế.”

Giọng điệu Khuyết Dĩ Ngưng tràn đầy tiếc hận, Biện Kỷ An phụt một cái, bật cười ha ha ha ha ha.

Những người khác ở phòng bao cũng không nhịn được run rẩy bả vai. Khuyết Dĩ Ngưng chế giễu quá rõ ràng, như là sợ người khác nghe không hiểu.

Vương Duệ Nguyên đứng lên: “Khuyết Dĩ Ngưng, cô có ý gì?”

Khuyết Dĩ Ngưng cong môi: “Ơ, tại sao hôm nay Vương Tam lửa giận của cậu to đến thế chứ? Tôi kể chuyện tại sao cũng khiến cậu tức giận, không buồn cười à?”

Khuyết Dĩ Ngưng: “Nếu lửa giận cậu to đến thế, tôi đề nghị cậu học theo con chó kia, vào trong sông bơi một cái.”

Vương Duệ Nguyên còn muốn phát lửa giận nhưng những người khác ngăn cản.

“Được rồi, được rồi. Hôm nay không phải là ngày Thiến Thiến cho chị cô ấy đón gió hội họp sao. Hai người đừng có cãi nhau được không? Mọi người đều là bạn bè, đến uống một chén nào.”

Có người đẩy rượu đến trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng. Khuyết Dĩ Ngưng thoải mái hào phóng uống lên, Vương Duệ Nguyên cũng chỉ có thể uống theo.

Không khí náo nhiệt lần nữa. Có mấy người kêu gái bồi rượu ôm ở một bên. Khuyết Dĩ Ngưng thì cầm di động đọc tin tức thế giới này.

Vài phút sau, cửa phòng được đẩy ra.

Mọi người nghĩ là Kiều Sơ Vũ mới từ phòng vệ sinh đi vào. Chờ Cố Thiến Thiến mở miệng bọn họ mới biết được là chủ bữa tiệc đến.

Cố Thiến Thiến: “Chị, chị đến rồi. Em còn tưởng rằng chị sẽ không đến đâu.”

Thật ra Khuyết Dĩ Ngưng mới là người đầu tiên thấy người phụ nữ ở cửa. Khi thấy cô, tầm mắt dừng trên người cô đã bất động.

Dáng vẻ người phụ nữ chống cửa đẹp xuất sắc. Cô mặc áo khoác màu đen, mặt mày lộ ra vẻ lãnh đạm ngăn cách với thế giới, vừa giống như hồ băng ở núi cao, vừa giống như đóa hoa lớn lên ở núi tuyết.

Dáng vẻ này, khiến Khuyết Dĩ Ngưng rất thích.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: