Chương 12
Từ trước đến nay Khuyết Dĩ Ngưng chưa từng keo kiệt thể hiện ngoại hình của mình. Nhưng đây quả thật không phải là một dịp tốt.
Vết rượu nhìn cực kỳ rõ trên áo lông, hơn nữa dần dần loang ra.
Cố Sơn Tuyết: “Cảm ơn. Tôi đưa em đi thay quần áo.”
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, dùng tay che đậy dấu vết trên quần áo, đi ra ngoài khỏi đám người.
Cố Sơn Tuyết lạnh lùng nhìn thoáng qua Cố Thiến Thiến đang đứng sau lưng mình, có ý đồ muốn lùi về sau. Cô đặt ly rượu lên trên bàn, đuổi kịp Khuyết Dĩ Ngưng.
Trong lòng Cố Thiến Thiến kinh hãi, nắm chặt lòng bàn tay mình nói mình không thể rụt rè. Nhưng vẫn không dám đối diện với tầm mắt của Cố Sơn Tuyết, cuống quít mà đứng ở một chỗ khác.
Nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai của cháu gái ông Trần vẫn cứ tiếp tục. Không có người nào chú ý chuyện nhỏ xảy ra ở chỗ này, cũng không ai để ý ở trong đám người có hai người yên lặng rời đi.
Khuyết Dĩ Ngưng nói với người hầu canh giữ ở trong phòng muốn một căn phòng cho khách. Sau khi đến gần trong phòng, nàng dùng khăn giấy lau vết bẩn trên người.
Khuyết Dĩ Ngưng: “Có vẻ như quần áo bên trong cũng bị ướt đẫm rồi.”
Khuyết Dĩ Ngưng kéo quần áo. Hôm nay nàng mặc đồ rất rộng thùng thình, lộ ra da thịt trắng tuyết tinh tế và xương quai xanh xinh đẹp.
Cố Sơn Tuyết bị mảnh trắng tuyết kia làm chói mắt, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không nghĩ cô ta bỗng nhiên làm như vậy.”
Cố Sơn Tuyết không biết nên nhận xét về hành vi của Cố Thiến Thiến như thế nào. Bây giờ cô ta vẫn dùng cái tên này và hình tượng bên ngoài của nhà họ Cố là một thể. Cố Thiến Thiến làm như vậy thì chỉ là chuyện xấu với nhà họ Cố thôi.
Nhưng mà dựa vào não của Cố Thiến Thiến thì sao có thể nghĩ nhiều như thế. Trong mắt Cố Sơn Tuyết chứa sự lạnh nhạt, nhưng khi tầm mắt dừng lên người Khuyết Dĩ Ngưng, sự lạnh lẽo kia yên lặng biến mất.
Khuyết Dĩ Ngưng: “Không sao, không phải lỗi chị, cũng may tôi vừa lúc nhìn thấy.”
Khuyết Dĩ Ngưng cúi đầu nhìn tình trạng quần áo của mình, nói: “Nhưng mà tôi vẫn muốn phiền tiểu thư Cố giúp tôi tìm một bộ quần áo đến đây. Chỗ này ướt đẫm rồi, chắc chắn không thể mặc lại quần áo.”
Cố Sơn Tuyết: “Được. Tôi nói người nhanh chóng đưa đến đây.”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Tôi vào phòng tắm rửa qua chút, phiền chị đợi tôi ở chỗ này.”
Cố Sơn Tuyết: “Chắc chắn rồi.”
Cố Sơn Tuyết nhắn tin cho người ta, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng đi vào trong phòng tắm.
Khuyết Dĩ Ngưng có tâm tắm rửa một cái, nhưng bây giờ trên mặt vẫn trang điểm, chỉ có thể dùng khăn tắm chưa mở của phòng dành cho khách để lau qua làn da bị rượu dính vào.
Nàng cũng không nghĩ Cố Thiến Thiến sẽ làm như thế. Chỉ có thể nói, con điếm không có não đúng là không có não. Khiến người ta lo lắng như vậy, nhìn thôi đã phiền rồi. Tuy rằng cái này cũng tạo ra cơ hội cho nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng lau khô người, ôm hai phần đồ bị bẩn ra ngoài, che lấp phong cảnh trước người mình. Nhưng khi nhìn thấy trong vẫn chỉ có một mình Cố Sơn Tuyết, làm bộ lơ đãng xê dịch cánh tay.
Cố Sơn Tuyết ngồi chờ ở sô pha. Từ trước đến nay cô luôn lịch sự, chỉ biết nhìn chăm chú, nhìn khu vực tam giác từ mũi trở lên. Nhưng có lẽ bởi vì lời nói lúc trước của Khuyết Dĩ Ngưng làm ảnh hưởng, cho nên tầm mắt Cố Sơn Tuyết lập tức bị chỗ nào đó thu hút.
Khuyết Dĩ Ngưng khom lưng trước mặt Cố Sơn Tuyết, để quần áo đặt lên trên tay vịn sô pha. Thấy dáng vẻ vô thố dời đi ánh mắt của Cố Sơn Tuyết, nàng cong cong môi.
Dáng người Khuyết Dĩ Ngưng rất đầy đặn. Quanh thân tràn ngập mùi vị phụ nữ quyến rũ, thật đúng là vưu vật. Cho dù nàng chỉ khom lưng nâng thân, cái gì cũng không làm. Thậm chí ánh mắt cũng không có đối diện với Cố Sơn Tuyết nhưng Cố Sơn Tuyết vẫn có thể cảm nhận được mị lực không thể che lấp của nàng.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng ngẩng đầu đã ngừng cười, lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ: “Thật sự không thể mặc được, cho nên tôi đành phải đi ra như vậy.”
Tuy rằng trong phòng ở giữa có điều hòa sưởi ấm, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng vẫn cứ co rúm lại.
Cố Sơn Tuyết cởi áo khoác trên người ra, đặt ở trên tay Khuyết Dĩ Ngưng: “Tiểu thư Khuyết cứ mặc áo của tôi trước, có thể một lát nữa quần áo mới được đưa đến đây.”
Quần áo Cố Sơn Tuyết có mùi hương mát lạnh, Khuyết Dĩ Ngưng mặc vào người, khó khăn lắm mới che khuất phong cảnh ở trước người.
Khuyết Dĩ Ngưng dựa vào sô pha, chống cằm nhìn Cố Sơn Tuyết: “Chúng ta cứ khách sáo xưng hô với nhau như vậy thật là xa lạ. Hôm nay tôi cũng giúp chị, cũng coi như là bạn bè với chị rồi. Về sau chị gọi tôi là Dĩ Ngưng là được.”
Thật ra Khuyết Dĩ Ngưng không đề bản thân phải xưng hô với Cố Sơn Tuyết như thế nào. Nàng không tính toán trong khoảng thời gian ngắn đã hết sức thân thiện. Hiển nhiên Cố Sơn Tuyết là một người giữ khoảng cách. Khi quan hệ chưa tốt, xưng hô thân mật với cô, có thể sẽ tạo thành hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
Cố Sơn Tuyết: “Được. Tiểu thư Khuyết.”
Khuyết Dĩ Ngưng cũng biết không có khả năng vừa thông qua việc này đã xoay chuyển được ấn tượng của đối phương với nàng, từ đây mở ra cánh cửa trái tim. Nhưng tốt xấu gì bước đầu tiên đã đi ra.
Khuyết Dĩ Ngưng quơ quơ di động của mình: “Như vậy tôi có thể xin cách liên lạc với chị được không?”
Cố Sơn Tuyết: “Tất nhiên rồi.”
Hình nền của Cố Sơn Tuyết là một con mèo, khiến Khuyết Dĩ Ngưng rất là kinh ngạc.
Nàng còn tưởng rằng người lãnh cảm như Cố Sơn Tuyết, hình nền sẽ là phong cảnh tĩnh vật cơ.
Khuyết Dĩ Ngưng: “Chị nuôi mèo sao?”
Cố Sơn Tuyết: “Ừm. Trong nhà có một con.”
Con mèo kia được nuôi dưỡng trước khi mẹ Cố Sơn Tuyết mất hai tháng. Sau khi về nước, Cố Sơn Tuyết cũng mang nó trở về.
Khuyết Dĩ Ngưng: “Tôi cũng thích mèo. Đáng tiếc vẫn luôn không thấy nhóc nào hợp mắt cả. Nhưng mà mèo nhà chị nuôi rất đáng yêu, rất đẹp.”
Khuyết Dĩ Ngưng suýt chút nữa nói ra mình từng nuôi mèo. Nhưng nàng nghĩ nguyên chủ chắc hẳn chưa từng nuôi qua, sinh hoạt cũng không có bất kỳ dấu vết nào liên quan đến sủng vật.
Khuyết Dĩ Ngưng nuôi hàng chục con mèo, đều không phải mua. Gần như nàng cứu trợ chúng ở đầu đường, sau đó mang theo mười mấy con mèo về nhà. Trước khi trả thù lần cuối cùng, nàng tìm cho chúng nó một nhà nhận nuôi thật tốt.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, không biết bây giờ chúng nó ra sao rồi. Nhưng mà chắc hẳn là sống rất tốt, vì nàng đã tìm cho chúng nó được người chủ rất có tình thương yêu.
Con mèo Phô Mai trong nhà Cố Sơn Tuyết, trông có vẻ vô cùng xinh đẹp. Khuyết Dĩ Ngưng thiệt tình thật lòng khen một câu.
Cố Sơn Tuyết: “Cảm ơn.”
Quả nhiên Cố Sơn Tuyết không nói gì thêm lần sau mời nàng đi xem mèo này nọ, là điều Khuyết Dĩ Ngưng đã dự kiến. Nhưng mà nàng đối với tình huống hiện tại vẫn rất vừa lòng. Hôm nay được đối phương cho cách liên lạc đã là lần thu hoạch rất tốt.
Hai người ở trong phòng không biết, nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai ở bên ngoài đã kết thúc.
Cố Sơn Tuyết giúp Khuyết Dĩ Ngưng lấy quần áo về. Dáng người Khuyết Dĩ Ngưng mặc cái gì cũng hợp, cũng không kiêng dè Cố Sơn Tuyết, nàng mặc quần áo trước mặt cô.
Nhưng Cố Sơn Tuyết đã quay lưng lại, mặc lấy chiếc áo khoác vừa cởi ra đưa cho Khuyết Dĩ Ngưng lần nữa.
Bởi vì được Khuyết Dĩ Ngưng mặc vào người, dường như chiếc áo khoác nhiễm hơi thở mùi cam quýt như có như không, lộ ra vị ngọt. Khi Cố Sơn Tuyết ngửi, sẽ có ảo giác như bị hơi thở của Khuyết Dĩ Ngưng bao bọc.
Sau khi hai người một trước một sau rời phòng cho khách. Khuyết Dĩ Ngưng cầm túi chứa quần áo bẩn. Khi đi ngang qua cửa, nàng nghe thấy được khách khứa đàm luận.
Nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai cháu gái nhỏ của ông Trần bắt được một miếng ngọc nhỏ hình hồ lô, là do Phó Văn Tĩnh đặt.
Khuyết Dĩ Ngưng đối với việc này không hề ngạc nhiên. Dù sao đối phương cũng là nam chủ của cuốn truyện này, tình huống ra sao cũng rất bình thường.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không biết, miếng ngọc nhỏ hình hồ lô mà cháu gái ông Trần cầm lấy của Phó Văn Tĩnh, thật ra có liên quan với Cố Sơn Tuyết.
Miếng ngọc nhỏ hình hồ lô đó khi còn nhỏ Cố Sơn Tuyết đã từng mang qua, dùng để trừ tà bảo vệ thân thể. Chỉ là khi hai nhà qua lại, lúc ấy mẹ Cố Sơn Tuyết đưa cho Phó Văn Tĩnh có cơ thể yếu ớt, làm hai người có một ràng buộc với nhau không hề nhớ rõ.
Trong nguyên tác, Cố Thiến Thiến không có chịu sự kích thích khi Khuyết Dĩ Ngưng nói về việc gà rừng với phượng hoàng thì cô ta sẽ không làm hành vi đụng trúng Cố Sơn Tuyết. Cho nên trong nguyên tác, tất nhiên Cố Sơn Tuyết để lại đồ vật trong nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai. Cô thấy được miếng ngọc hồ lô, do đó kích thích ký ức, là bước đầu tiên thành lập hữu nghị với Phó Văn Tĩnh.
Nhưng tất cả không còn tồn tại nữa. Cố Sơn Tuyết ở lại trong phòng nên không có nhìn thấy miếng ngọc kia, đương nhiên sẽ không có sự cảm khái về ký ức.
Rời khỏi phòng tiệc, Cố Sơn Tuyết nghe người ngoài nói về chuyện đã xảy ra, biết miếng ngọc hồ lô được lựa chọn và chủ nhân miếng ngọc hồ lô, Phó Văn Tĩnh.
Nhưng nàng cũng không hề dao động ra khỏi phòng tiệc, cũng không có liên tưởng gì về đồ vật nàng mang khi còn nhỏ. Dù sao chuyện liên quan đến cái này, nàng đã quên mất.
Từ giờ phút này, cốt truyện chính thức lệch đường ray. Mà cho dù là người ngoài truyện Khuyết Dĩ Ngưng, hay là người trong truyện Cố Sơn Tuyết, thậm chí là Phó Văn Tĩnh, cũng không hề biết gì về điều này.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)