Chương 8
Khuyết Dĩ Ngưng chưa từng phát hiện ánh mắt trên tầng, bị gió lạnh đêm đông thổi, nhẹ nhàng thở dài, chà xát lòng bàn tay.
Vương Lục lái xe đến, kéo cửa xe cho Khuyết Dĩ Ngưng. Anh ta chậm rãi lái xe, chờ Khuyết Dĩ Ngưng nói muốn đi đâu.
Khuyết Dĩ Ngưng khảy khảy móng tay mình: “Đi Vân Vụ.”
Khuyết Dĩ Ngưng vốn định về nhà nhưng suy nghĩ mình trang điểm như vậy ra ngoài, không cần phải về sớm như vậy. Nàng dứt khoát muốn xử lý bản thân chút. Ví dụ như móng tay này, còn có mái tóc này.
Nếu ngày nào đó bỗng nhiên nguyên chủ trở lại, cũng biết cơ thể nàng đã từng bị người khác xuyên qua. Đương nhiên, nếu có loại tình huống này thôi.
“Vân Vụ” là một câu lạc bộ chăm sóc sắc đẹp cao cấp. Sản phẩm tốt, thái độ phục vụ càng tốt hơn. Danh tiếng ở trong vòng rất nổi, cho dù là minh tinh hay là phu nhân đều yêu thích nơi này.
Nguyên chủ thường xuyên đến nơi đó chăm sóc da. Móng tay cũng làm ở chỗ đó.
Xe chạy đến trước câu lạc bộ, Khuyết Dĩ Ngưng phất tay để Vương Lục đi về trước, cầm theo túi bước vào câu lạc bộ.
Vừa mới bước vào, đã có một cô gái mặc đồng phục màu hồng nhạt đeo khẩu trang đi đến.
Tiểu Lâm thấy khách hàng cũ của mình lập tức mỉm cười, nói: “Tiểu thư Khuyết đến rồi, lần này cô muốn làm hạng mục gì?”
Khuyết Dĩ Ngưng quơ quơ ngón tay mình, Tiểu Lâm lập tức hiểu, đưa Khuyết Dĩ Ngưng đi về phía bàn làm móng.
“Lần này tiểu thư Khuyết muốn làm kiểu nào đây? Gần đây chúng tôi có thiết kế vài mẫu, cô thử xem quyển sách nhỏ này đi.”
Tiểu Lâm đưa quyển sách đến, Khuyết Dĩ Ngưng nhận lấy nhưng không hề mở ra.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn cô ấy, đưa ra yêu cầu của mình: “Lần này không làm, giúp tôi tẩy móng rồi cắt móng.”
Tiểu Lâm lộ vẻ kinh ngạc, như là hơi khó hiểu, trên mặt tràn đầy tiếc hận: “Móng tay tiểu thư Khuyết rất đẹp, được bảo dưỡng rất tốt. Thật sự muốn cắt đi sao?”
Đây cũng không phải Tiểu Lâm khen tặng mà thật sự tay Khuyết Dĩ Ngưng rất đẹp. Dù là móng tay cũng gãi đúng chỗ ngứa, sẽ không dễ dàng gãy, để làm sơn móng tay rất đẹp. Là sự tồn tại có thể in trong sách để dùng làm tài liệu cho những người khác có thể tham khảo.
Khuyết Dĩ Ngưng không chút do dự: “Cắt đi.”
Lúc trước Khuyết Dĩ Ngưng cũng để móng tay, nhưng tình huống bây giờ không giống trước kia. Cắt móng tay mình trước tỏ vẻ chút thành ý của mình, lỡ đâu khi nào đó có cơ hội đi quyến rũ Cố Sơn Tuyết thì sao.
Tiểu Lâm thấy nàng chắc chắn như vậy, cũng chỉ có thể đưa tay nàng đến trước mặt, bắt đầu tẩy sơn trên móng tay nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi yên trên ghế dựa mềm, khi nằm còn rất thoải mái. Nàng chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ Tiểu Lâm xóa xong cho nàng.
Trong lúc làm việc, chỉ có mỗi Khuyết Dĩ Ngưng và thợ làm móng, yên yên lặng lặng.
Sau khi Tiểu Lâm tẩy móng xong, dùng đồ cắt móng tay cắt gọn gàng móng tay cho Khuyết Dĩ Ngưng, còn sơn một lớp dưỡng móng.
“Tiểu thư Khuyết, cô có cần sơn móng tay không?”
Tiểu Lâm nhìn mười ngón tay tay mảnh khảnh trắng nõn, rồi nhìn mặt Khuyết Dĩ Ngưng. Cô ấy cảm thấy màu da trắng nõn này không hợp với nàng.
Không thể nói là cảm giác gì, nhưng cảm thấy người trước mặt nên sơn móng tay màu đỏ hoặc đen. Cho dù nàng cầm gì cũng được, đều có vẻ quyến rũ mà lười biếng.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng suy xét ở trong lòng. Không sơn thì dường như thì không đẹp, mà sơn thì đẹp bằng trước khi cắt móng tay.
Khi nàng đang do dự, tiếng giày cao gót đạp trên mặt đất tạo ra tiếng “cộc cộc” truyền đến từ ngoài cửa.
Người đi vào thấy nàng rõ ràng rất ngạc nhiên, nhưng nhìn xong trên mặt biến thành nụ cười có ý sâu xa: “Đây không phải là tiểu thư Khuyết sao, cũng trùng hợp ghê, vậy mà có thể ở chỗ này gặp cô. Cô cũng đến đây làm móng tay à?”
Người nọ đến gần, ngồi bên cạnh Khuyết Dĩ Ngưng. Thấy tay Khuyết Dĩ Ngưng, giật mình che miệng: “Chẳng lẽ tiểu thư Khuyết thất tình nên đến móng tay cũng muốn cắt sao. À, không đúng, tôi nói sai rồi. Không phải là thất tình, mà quyết định không yêu đơn phương nữa.”
Khuyết Dĩ Ngưng ngẩng đầu nhìn cô ta, sắc mặt nhàn nhạt: “Tiểu thư Chu vẫn ồn ào như trước nhỉ.”
Nàng nhìn về phía Tiểu Lâm: “Sơn thành màu đỏ đi, màu sắc chính xác.”
Nàng lại đưa tầm mắt đặt lên trên người Chu Nguyệt Di. Vị tiểu thư Chu ở trước mặt này ở trong trí nhớ của nguyên chủ cũng chiếm không ít phân lượng, có thể nói là một trong những người nguyên chủ ghét nhất.
Nguyên nhân là có liên quan đến Phó Văn Tĩnh, bởi vì nguyên chủ xem Chu Nguyệt Di như tình địch.
Chu Nguyệt Di cũng thích Phó Văn Tĩnh, nhưng không giống với nguyên chủ lớn mật bày tỏ tình yêu, tìm được cơ hội nhất định phải biểu hiện. Chu Nguyệt Di chính là thiện giải ý người.
Trông nhìn hào phóng tự nhiên, cũng không cố tình giả vờ yếu đuối, tri thư đạt lý. Cô ta tốt nghiệp ở cao đẳng Học Phủ, xem như là cô gái có tài tình. Tương xứng với vòng bạn bè của Phó Văn Tĩnh, giống như như một đóa hoa giải ngữ hoàn hảo.
Nhưng cô ta cũng không vô hại ôn hòa trông như vẻ ngoài. Từ trong trí nhớ Khuyết Dĩ Ngưng phát hiện người này thật ra vô cùng tâm cơ. Cô ta thường xuyên vu oan hãm hại nguyên chủ, khiến nguyên chủ bị Phó Văn Tĩnh hiểu lầm. Hoặc cô ta chọc giận nguyên chủ, khiến nguyên chủ trông có vẻ như vô năng cuồng nộ, càng làm hình ảnh cô ta nổi bật hơn.
Nguyên chủ cho rằng Chu Nguyệt Di là người phụ nữ có tâm kế muốn đoạt người đàn ông của nàng. Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy không phải thế.
Ít nhất nàng nhìn ra, Chu Nguyệt Di cũng không lưu luyến si mê Phó Văn Tĩnh, thích Phó Văn Tĩnh giống như nguyên chủ. Nàng càng giống như là cảm thấy Phó Văn Tĩnh là đối tượng vô cùng hợp ý để kết hôn, hơn nữa vì thế mà trù tính.
Cho nên Chu Nguyệt Di hãm hại và công kích nguyên chủ, giống như là trước tiên xử lý người phụ nữ đã quấn lấy chồng mình vậy. Ở trước mặt nguyên chủ luôn có cảm giác ưu thế hơn nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy rất buồn cười. Loại người tự cho là đúng là điều buồn cười nhất.
Nhưng mà… Cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng.
Chu Nguyệt Di bị ánh mắt đánh giá của Khuyết Dĩ Ngưng cảm giác không được tự nhiên lắm. Cô ta nhịn không được sờ sờ mặt mình, ngay cả bị Khuyết Dĩ Ngưng nói ồn ào cũng không rảnh lo cãi lại.
Chu Nguyệt Di bị Khuyết Dĩ Ngưng nhìn đến lông tơ dựng ngược, nhịn không được nhíu mày: “Làm sao… Làm sao nhìn tôi như thế?”
Không biết có phải ảo giác của Chu Nguyệt Di hay không, cô ta cảm thấy Khuyết Dĩ Ngưng hôm nay khác hoàn toàn với mọi khi. Trông nàng có vẻ vô cùng xa lạ, ngay cả khi thấy cô ta biểu cảm cũng không có sự khinh thường, phẫn hận như mọi khi. Ngược lại nàng vô cùng bình thản, bình thản đến nỗi Chu Nguyệt Di kinh hãi, cảm giác giống như có chuyện gì đó sắp thoát khỏi sự điều khiển của cô ta.
Chẳng lẽ Khuyết Dĩ Ngưng thật sự tính từ bỏ Phó Văn Tĩnh, cho nên giống như thay đổi người khác sao?
Điều này không phải không thể. Dù sao ai cũng biết Khuyết Dĩ Ngưng thích Phó Văn Tĩnh nhiều năm như vậy. Nếu như nàng thật sự buông, chắc chắn sẽ cho người ta cảm giác không giống bình thường.
Nhưng Chu Nguyệt Di vẫn không thể tin được, Khuyết Dĩ Ngưng thật sự có thể buông tay như vậy?
Khuyết Dĩ Ngưng nghe vậy, trên mặt lộ ra tươi cười, nói: “Phát hiện hôm nay khí sắc của tiểu thư Chu rất tốt, mặc đồ rất thể hiện khí chất.”
Khuyết Dĩ Ngưng không phải khen tặng, mà thật sự cảm thấy Chu Nguyệt Di rất biết cách mặc quần áo, hiện ra ưu thế của mình.
Chu Nguyệt Di được nàng khen, biểu cảm như giống phải phân, rất khó để miêu tả. Cô ta tìm tòi nghiên cứu nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, muốn biết dây thần kinh nào của nàng bị sai rồi.
“Nhưng mà son môi đổi sang màu khác sẽ đẹp hơn. Dùng màu cam sẽ càng trắng hơn.”
Khuyết Dĩ Ngưng lên tiếng kiến nghị. Chu Nguyệt Di nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, cầm lấy gương trên bàn nhìn trang điểm của mình. Cô ta thay đổi màu son ở trong đầu, phát hiện thật sự có thể sẽ càng tốt hơn.
Tốc độ Tiểu Lâm rất nhanh, ngay khi Khuyết Dĩ Ngưng và Chu Nguyệt Di nói chuyện phiếm như thế, cô ấy đã sơn đỏ cho cả mười ngón tay. Càng hiện lên sự trắng nõn của bàn tay, đầu ngón tay lộ ra phong tình.
Khuyết Dĩ Ngưng đứng lên, vẫy vẫy tay với Tiểu Lâm, ý bảo cô ấy đi theo. Sau đó quay đầu cười khẽ với Chu Nguyệt Di: “Tiểu thư Chu, chúc mong ước của cô trở thành sự thật.”
Nàng lời nói ý chỉ: “Cố lên nha.”
Cũng đừng làm tôi thất vọng.
Chu Nguyệt Di không biết Khuyết Dĩ Ngưng diễn trò gì, dùng ánh mắt hơi khiếp sợ nhìn nàng, trong lòng hơi hoảng hốt. Cô ta được Khuyết Dĩ Ngưng khen cảm thấy tức giận, nhưng không biết đánh trả như thế nào.
Tâm trạng Khuyết Dĩ Ngưng không tệ lắm ra ngoài, làm Tiểu Lâm làm hạng mục chăm sóc da cho nàng.
Vừa rồi nàng thật tình thật lòng chúc Chu Nguyệt Di thành công. Dù sao nàng không quên Phó Văn Tĩnh là nam chính của quyển truyện này.
Nàng không đọc quyển truyện này, tất nhiên không biết Phó Văn Tĩnh và Cố Sơn Tuyết cuối cùng đến với nhau ra sao, càng không biết bọn họ gây ấn tượng với nhau như thế nào. Đương nhiên không thể phá trước, ngăn cản hết tất cả xảy ra.
Nhưng mà Khuyết Dĩ Ngưng cũng không cần phải ngăn cản, bằng không giống như đoạt mất nhân duyên của người khác. Nàng là theo đuổi phụ nữ chứ không phải đến đoạt phụ nữ, có thể tranh thủ được thì tranh thủ, không tranh thủ được thì thôi. Trước mắt chỉ là hứng thú dạt dào, cũng không phải chấp nhất gì.
Nếu lấy mất con đường của người ta rồi, đối với Khuyết Dĩ Ngưng mà nói cũng không thú vị. Nếu phải làm thì làm theo cách của “Khuyết Dĩ Ngưng”. Dùng chính thủ đoạn của nàng để trêu chọc, thuận tiện ngáng chân tình địch. Vị tiểu thư Chu Nguyệt Di kia, chính là người được chọn không tệ. Nhưng mà Phó Văn Tĩnh có thể tiếp thu hay không đó là việc khác. Nếu Chu Nguyệt Di quá mức thức thời tự giác đổi mục tiêu vậy thì cũng không có cách nào. Khuyết Dĩ Ngưng sẽ không đi khuyến khích cô ta, tùy duyên vậy.
Đêm nay có thể là lần đầu tiên Phó Văn Tĩnh và Cố Sơn Tuyết chính thức quen biết. Dù sao lúc ấy ở nhà hàng Hương Tình Thủy Tạ, hai người biểu hiện lẫn nhau vẫn còn rất xa lạ. Từ trước đến nay chắc hẳn là chưa từng quen biết. Nhưng mà không biết có liên hệ xã giao gì khác trên mạng hay không thì Khuyết Dĩ Ngưng cũng không rõ lắm.
Chờ Khuyết Dĩ Ngưng đi đến phòng chuyên môn chăm sóc da, Tiểu Lâm đóng cửa lại. Khi Khuyết Dĩ Ngưng nằm lên trên giường, cô ấy dùng nước tẩy trang để tẩy trang cho Khuyết Dĩ Ngưng, bắt đầu chăm sóc da cho nàng.
“Gần đây tình trạng làn da của tiểu thư Khuyết hơi kém, là liên tục thức đêm sao?”
Khuyết Dĩ Ngưng lên tiếng, đầu óc bắt đầu chuyển động.
Trên thực tế nàng cũng không rõ lắm. Buổi chiều ngày hôm qua nàng mới đến thế giới này. Tuy rằng thấy một ít người một ít đồ có thể nhớ đến một ít chuyện, nhưng những chi tiết nhỏ, giống như ăn cái gì hoặc làm cái gì, nàng không hề ấn tượng.
Thậm chí nàng không nhớ rõ trước tối hôm qua nguyên chủ đã làm cái gì. Rốt cuộc có phải thức đêm, đi chỗ nào chơi hay không thì nàng một mực không biết.
Bao gồm nhớ rõ nơi chăm sóc da này, cũng là Khuyết Dĩ Ngưng suy nghĩ muốn xử lý móng tay thì phải đi đâu, trong đầu mới hiện lên tên cửa hàng này. Ký ức không phải chủ động xuất hiện, mà bị ý nghĩ của Khuyết Dĩ Ngưng kích phát.
“Cô nhớ rõ lần trước tôi đến đây là khi nào không?”
Tiểu Lâm nhớ lại một chút nói: “Lần trước cô đến tiệm, chắc hẳn là một tuần trước.”
Sau đó dường như cô ấy lại nhớ đến cái gì, nói: “Nhưng mà dường như buổi chiều ngày hôm qua tôi còn thấy cô.”
Khuyết Dĩ Ngưng mở mắt: “Buổi chiều ngày hôm qua?”
Tiểu Lâm nghe giọng điệu nàng, e sợ nàng không vui vẻ, mở miệng phủ nhận: “Chắc là tôi nhìn nhầm rồi, chắc hẳn không phải cô. Nghĩ đến chắc hẳn không phải, chỉ là thấy bóng dáng quá giống, chắc là mắt tôi có vấn đề nên nhìn nhầm.”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Nói đi, cô nhìn thấy cái gì?”
Tiểu Lâm thấy bộ dáng nàng hứng thú, nói ra những gì mình thấy hôm qua: “Khoảng hơn sáu giờ chiều, tôi thấy người kia đi vào một cái ngõ nhỏ, cả người ướt đẫm. Bây giờ là mùa đông, lạnh đến thế nào. Cho nên có thể mơ hồ, xem xong liền xóa khỏi đầu.”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Cô có nhìn thấy mặt người đó hay không?”
Tiểu Lâm: “Giống như… Nhưng tôi nhớ không rõ. Kỳ lạ thật, trí nhớ tôi chắc hẳn rất tốt.”
Trí nhớ Tiểu Lâm khá tốt, nhận người cũng nhận cực kỳ chuẩn. Đặc biệt Khuyết Dĩ Ngưng vẫn là khách hàng của nàng. Cô ấy giúp nàng chăm sóc da không chỉ một lần, cho nên buổi chiều ngày hôm qua Tiểu Lâm cảm thấy bản thân mình không nhìn lầm.
Nhưng vào ngày trời đông giá rét, nhiệt độ âm, loại tiểu thư nhà giàu nào có thể cả người ướt đẫm mà đi vào ngõ nhỏ chứ.
Bản thân Tiểu Lâm thấy suy nghĩ mình mơ hồ, vừa giống như nhớ rõ vừa giống như nhớ không rõ. Bây giờ cô ấy bắt đầu nghi ngờ cuối cùng bản thân có thấy được hay không.
Tiểu Lâm: “Haizzz, tiểu thư Khuyết, cô cũng đừng để ý tôi nói năng lung tung. Nói không chừng là gần đây tôi mệt mỏi quá nên sinh ra ảo giác. Hay là nên cho cô dùng sản phẩm lần trước cô dùng được chứ? Để ngậm miệng rất có hiệu quả.”
Khuyết Dĩ Ngưng lên tiếng, trong lòng lại nhớ kỹ điều này. Trong đầu cô lại hiện người nổi trên mặt sông dưới ánh trăng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)