Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7

1260 0 12 0

Chương 7

Cho đến khi vào nhà hàng Hương Tình Tạ Thủy, Cố Sơn Tuyết mới nhìn lan can bằng gỗ nghiêng đầu mở miệng.

“Em muốn đi đến tầng mấy?”

Trong mắt Khuyết Dĩ ngưng dưới ánh đèn hiện lên sáng, nhìn Cố Sơn Tuyết hỏi ngược lại: “Chị đi tầng mấy?”

Cố Sơn Tuyết: “Tầng bốn.”

Khuyết Dĩ Ngưng cong cong mắt cười: “Thật trùng hợp, tôi cũng đi lên tầng bốn.”

Nhưng vừa mới đến tầng bốn, Khuyết Dĩ Ngưng đã biết lời nói dối của mình bị lộ.

Bởi vì tầng bốn nhà hàng Hương Tình Tạ Thủy chỉ có một phòng bao gác mái. Chỉ có một phòng, giờ phút này đã bị người khác bao trọn, dùng để làm địa điểm tiếp khách.

Dựa theo tính cách của nguyên chủ, thế nào cũng không có khả năng đến nơi này.

Hành lang là góc vuông, khi đến đây, tầm mắt lập tức bại lộ.

Khi Khuyết Dĩ Ngưng vừa định nói mình đi nhầm, viên mãn xuống sân khấu thì có người bên trong cố tình xuyên thấu qua mành nhìn thấy nàng, gọi tên nàng.

“Ôi, đại tiểu thư Khuyết tại sao đến đây. Văn Tĩnh còn chưa đến đâu, cô đến thật sớm đó.”

Người bên trong trêu chọc một câu, khiến người khác ngồi ở đó bị chọc cười.

Khuyết Dĩ Ngưng nghe ra lời trêu chọc đó không có ác ý gì, nhưng cái nhìn ăn sâu bén rễ của họ đối với nguyên chủ rất là bất lực, đặc biệt là Cố Sơn Tuyết.

Làm cô gái nàng đang chuẩn bị theo đuổi biết “nàng” đã từng cỡ nào gióng trống khua chiêng theo đuổi một người khác, bất hối thâm tình với một người khác ra sao, đúng là một chuyện không xong được.

Khuyết Dĩ Ngưng dứt khoát nói tiếp: “Tôi mới vừa ở tầng dưới gặp anh ta. Làm sao, anh ta cũng đến phòng này ăn cơm à?”

Lưu Sâm Húc trêu ghẹo: “Ồ, nghe lời này của cô, không phải vì đại thiếu gia Phó của chúng tôi mà đến à?” 

Khuyết Dĩ Ngưng: “Đương nhiên không phải. Tôi và Kiều Vũ Sơ hẹn nhau ăn cơm ở chỗ này, mà cậu ấy không nói rõ là ở tầng mấy. Tôi ở bên ngoài gặp chị gái quen mắt, lập tức đi theo vào đây.”

Khuyết Dĩ Ngưng cười ngâm ngâm kéo kéo tay Cố Sơn Tuyết, cầm tay Cố Sơn Tuyết lắc nhẹ: “Chị nói có phải hay không?”

Khuyết Dĩ Ngưng cười tươi, giọng nói như yêu tinh câu hồn, đâm thẳng tắp vào đáy mắt Cố Sơn Tuyết.

Cố Sơn Tuyết có thói quen rất nhỏ ở sạch, cũng không thích người khác tùy tiện đụng vào cô. Vậy mà Khuyết Dĩ Ngưng nắm lấy tay cô, nhưng cô không sinh ra cảm giác bài xích gì.

Có lẽ người trước mặt cô trông rất sạch sẽ. Lòng bàn tay khô ráo ấm áp dựa vào tay cô, vừa mềm mại như không có xương, vừa như viên ngọc tốt nhất.

Cô không tiếng động rút tay mình ra: “Ừm.”

Cố Sơn Tuyết vén mành lên. Mành này có hai lớp, dùng để ngăn cản khí đông rét lạnh. Xung quanh gác mái là thủy tinh, đã có thể đảm bảo an toàn và kiểm soát nhiệt độ.

Khuyết Dĩ Ngưng không tiến vào, đứng ở cửa vẫy tay với người ở bên trong: “Tôi không đi vào đâu, lần sau gặp lại.”

Khuôn mặt cô lộ ra sự trắng khỏe trong mùa đông. Hôm nay cô mặc chiếc áo len màu đỏ sậm, càng khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng thêm trắng nõn bóng loáng. Khuôn mặt mang theo ý cười dưới ánh sáng khiến mọi người trong phòng ngây người.

Lưu Sâm Húc lẩm bẩm: “Tại sao tôi cảm thấy Khuyết Dĩ Ngưng càng ngày càng đẹp ra nhỉ, khí chất cũng tăng lên rồi.”

Người bên cạnh đùa cợt, chọc chọc eo anh ta: “Thích thì cậu theo đuổi đi.”

Lưu Sâm Húc đánh bay tay anh ta nói: “Qua một bên đi. Ai không biết trong lòng em gái Khuyết của chúng ta có người khác rồi. Dù đẹp hơn cũng không phải diễm phúc của chúng ta.”

Cố Sơn Tuyết ngồi xuống ở một bên nghe bọn họ đàm luận. Dù cô chưa từng nghe người đó tự giới thiệu về mình nhưng nhớ kỹ họ tên nàng.

Khuyết Dĩ Ngưng.

Lưu Sâm Húc: “Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi. Đây, chính chủ diễm phúc của chúng ta.”

Phó Văn Tĩnh: “Cái gì?”

Nghiêm Tử Thư: “Trăm phần trăm là nói Khuyết Dĩ Ngưng. Nhưng hôm nay cô ta rất kỳ lạ, chẳng lẽ thay đổi kịch bản muốn cự còn nghênh* à?”

*Muốn cự còn nghênh: Làm điệu bộ.

Vừa rồi khi lên tầng bọn họ còn gặp thoáng qua nàng. Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thật đúng là rất hiếm thấy.

Sắc mặt Phó Văn Tĩnh lạnh xuống dưới: “Nhắc đến cô ta làm gì, đã đến đông đủ rồi chứ?”

Khi anh ta nhìn thấy Cố Sơn Tuyết lịch sự gật gật đầu. Cố Sơn Tuyết cũng lịch sự đáp lại.

Cô nhìn mặt Phó Văn Tĩnh, trong đầu thì nghĩ khác.

Tuy rằng những người khác vô cùng chắc chắn nói Khuyết Dĩ Ngưng thích Phó Văn Tĩnh. Trông có vẻ như bản thân Phó Văn Tĩnh cũng cảm thấy như vậy nhưng cô không nghĩ như thế.

Nhưng nếu người đó che giấu rất tốt, vậy thì nói không chừng là sự thật.

Cố Sơn Tuyết híp híp mắt, giấu đi suy nghĩ phức tạp trong đầu mình.

Lâm Sâm Húc: “Đến đông đủ rồi. Làm quen với bạn mới của chúng ta nào. Cố Sơn Tuyết!”

Trên thực tế, tình cảnh Cố Sơn Tuyết cũng không có thảm như suy nghĩ của mọi người. Cô không phải là hai bàn tay trắng mà về nước. Cô đã nổi tiếng ở việc kinh doanh nước ngoài, chẳng qua lần này về nước là có tính toán riêng của mình.

Nhóm người Lưu Sâm Húc tuy rằng không thể nói là tinh anh trong nhóm nhà giàu nhưng xác thật đầu óc khá tốt. Bọn họ có tiền cũng có đầu óc. Hoặc là người thừa kế sản nghiệp của gia tộc, hoặc tự mình tranh quyền thừa kế. Tất nhiên sẽ đi tìm kiếm người hợp tác để cùng phát triển nên đối với việc Cố Sơn Tuyết đến tỏ vẻ vô cùng hoan nghênh.

Dù sao chỉ cần Cố Sơn Tuyết bắt được cổ phần nhà bọn họ, đối với bọn họ mà nói là một sự trợ lực. Cho người ta tình trước, hồi báo về sau đương nhiên không hề ít.

Không khí trong phòng hòa hợp, bên kia Khuyết Dĩ Ngưng chạm mặt Kiều Vũ Sơ.

Kiều Vũ Sơ: “Máy bay yểm trợ của cậu đưa tin! Bây giờ chúng ta muốn đi làm gì đây?”

Kiều Vũ Sơ chà xát tay, rất hứng thú nói: “Có phải mình nên tạo ra cơ hội gì đó cho cậu không? Ví dụ như đụng trúng vào chị gái kia. Nếu không chính là mình đụng trúng vào cậu, cho cậu va thẳng vào người chị gái kia? Hay là trong tay cậu có đồ uống gì đó, không cẩn thận bị mình đụng trúng hất lên trên người chị gái kia?”

Năng lực tiếp thu của Kiều Vũ Sơ rất mạnh. Ở trong vòng lâu rồi, chuyện gì chả thấy được một ít. Tình huống của Khuyết Dĩ Ngưng ở trong mắt cô ấy chính là thất tình quá khổ sở nên từ đây không muốn dính dáng đến đàn ông nữa. Trực tiếp cong làm cơ lão, cũng rất hợp tình hợp lý đấy chứ.

Dù sao bây giờ vẫn tốt hơn tiếp tục treo cổ trên người Phó Văn Tĩnh. Cái gì cũng mạnh hơn so với cái đó.

Khuyết Dĩ Ngưng nghe cô ấy nói như bắn liên thanh khiến huyệt thái dương của nàng thình thịch, nói: “Cậu từ chỗ nào học được mấy tiết mục thô tục này?”

Kiều Vũ Sơ: “Ha ha, đây không phải là mấy cách mà bọn họ thường dùng hay sao. Tụ họp mười lần thì có ba lần có thể nhìn thấy. Tuy rằng thủ đoạn hơi ngu một chút nhưng vẫn luôn có hiệu quả. Làm chị gái kia cảm nhận được cậu nhiệt tình như lửa, thân thể mềm mại của cậu!”

Kiều Vũ Sơ cục kỳ hâm mộ nhìn trước ngực Khuyết Dĩ Ngưng, vỗ vỗ bộ ngực phẳng phiu xuyên qua hai lớp áo của mình.

Khuyết Dĩ Ngưng: “Đừng. Ăn cơm trước đi. Hôm nay có thể cậu phải tạm thời chờ rồi.”

Kiều Vũ Sơ thất vọng: “Hả? Tại sao?”

Khuyết Dĩ Ngưng: “Phó Văn Tĩnh cũng ở đây.”

Kiều Vũ Sơ: “Cậu mặc kệ anh ta đi, quên không được à?”

Khuyết Dĩ Ngưng: “Mình không muốn tạo ấn tượng nữ thẳng gì với Cố Sơ Tuyết.”

Những lời này từ miệng Khuyết Dĩ Ngưng khiến Kiều Vũ Sơ cười sặc sụa.

Kiều Vũ Sơ; “Được, không thành vấn đề. Giữ mẹ nó ấn tượng nữ thẳng. Ha ha ha ha ha ha. Nhưng mà Cố Sơn Tuyết thẳng hay là cong, cậu có biết không mà đã đụng lên trên rồi?”

Kiều Vũ Sơ: “Mình không muốn cậu mới nhảy ra khỏi hố, đã phải nhảy vào cái hố khác.”

Khuyết Dĩ Ngưng: “Có lẽ là thẳng.”

Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, nếu Cố Sơn Tuyết là nữ chính quyển truyện. Hơn nữa quyển truyện này có nam chính, vậy chứng minh Cố Sơn Tuyết có thể sẽ không thích phụ nữ.

Kiều Vũ Sơ: “Có lẽ? Là thẳng!”

Phản ứng lúc kinh lúc rống của Kiều Vũ Sơ biểu hiện nội tâm không bình tĩnh. Khuyết Dĩ Ngưng dùng túi của mình bịt kín miệng cô ấy lại, nhìn thấy người hầu đi đến, ý bảo cô ấy yên lặng một chút.

Đặt một phòng bao, sau khi ngồi xuống ăn cơm, Kiều Vũ Sơ gấp không chờ nổi mà tiếp tục đề tài vừa rồi, dường như bắt đầu tận tình khuyên bảo khuyên nhủ nàng.

“Ngưng Nhi à. Tuy rằng mình không hiểu vòng kia lắm nhưng trên thế giới này có loại người thật sự là nữ thẳng sắt thép. Cậu đừng đụng phải một cái tường nam khác, đến lúc đó lại vỡ đầu chảy máu.”

Khuyết Dĩ Ngưng nghịch nghịch mái tóc dài của mình, giọng điệu mang theo sự hứng thú, cười nói với Kiều Vũ Sơ: “Tạm thời thử trước đã.”

Một cái liếc mắt này chứa kiều mị, rất phong tình vạn chủng, khiến biểu cảm của Kiều Vũ Sơ hơi hoảng hốt.

Kiều Vũ Sơ phục hồi tinh thần, đánh tan mùi vị vừa rồi. Không tự giác mà run rẩy thân mình: “Oa, vừa rồi ánh mắt của cậu được đó, khiến mình bị mê hoặc rồi. Cậu đi chỗ nào học lớp làm yêu tinh thế. Huấn luyện viên, mình cũng muốn học cái này!”

Khóe môi Khuyết Dĩ Ngưng cong lên: “Tùy thuộc vào giác ngộ.”

Kiều Vũ Sơ bĩu môi: “Cái này không thú vị chút nào.”

Khuyết Dĩ Ngưng chọn chỗ ngồi có thể thấy đầu cầu thang. Chỉ cần có người bước từ trên xuống, nàng có thể thấy động tĩnh. Nhưng nàng ăn xong bữa cơm này rồi, người nàng muốn thấy, vẫn chưa có xuống dưới.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng không tính theo đuổi mãnh liệt. Dù sao chuyện theo đuổi này cũng phải chờ cơ hội. Đơn giản mà gọi Kiều Vũ Sơ về nhà.

Kiều Vũ Sơ: “Cửa hàng Ngưu Lang ngày hôm vẫn khá tốt. Đáng tiếc bây giờ người chị em như cậu không thể cùng mình thưởng thức. Cậu phải về nhà thì về đi, mình tính đến đó đi chơi một chút.”

Khuyết Dĩ Ngưng: “Đừng uống nhiều. Nơi đó có thể chơi chơi, đừng quá nghiêm túc.”

Kiều Vũ Sơ: “Yên tâm đi, mình biết mà. Bên đó có loại rượu uống khá ngon, lần tới mình mang cho cậu một chai.”

Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, vẫy vẫy tay với cô ấy.

Kiều Vũ Sơ gọi taxi đi vui chơi. Khuyết Dĩ Ngưng đứng ở ven đường chờ tài xế đến đón nàng.

Thời tiết này khô và lạnh, Lưu Tô là một thành phố phía bắc, nhiệt độ bên ngoài giờ phút này đã là âm độ.

Khuyết Dĩ Ngưng thở ra làn khói trắng, nhìn bầu trời đen nhánh trong đêm, ánh mắt trống rỗng nhìn màn sương mù kia.

Đi vào nơi này gần cả ngày, trừ bỏ thay đổi đám người bên cạnh thì thật ra cũng không khác gì lắm so với cuộc sống lúc trước.

Có lẽ vẫn là có sự khác nhau, ít nhất còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nàng không cần phải thấy người nhóm người kẻ thù nàng ghét. Nàng không cần hao hết tâm tư đi tính kế bày mưu. Nhưng sau khi gỡ xuống gánh nặng của bản thân, đối mặt với những cục diện nhẹ nhàng này, Khuyết Dĩ Ngưng không biết mình nên làm gì.

Cố Sơn Tuyết nhìn từ trên gác mái xuống, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Ở trong bóng đêm, dưới ánh đèn neon, cô gái mặc áo màu đỏ sậm trông như bức tranh tuyệt đẹp.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: