Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4

1359 0 13 0

Chương 4

Thính giác của Cố Sơn Tuyết không tệ. Huống chi hai cô gái trong phòng vệ sinh này không hề giảm âm lượng của mình, khiến cô nghe rõ ràng hai từ “cực đẹp”.

Trong gương chiếu ra gương mặt quen thuộc của cô gái. Không thể nghi ngờ, đó là cô gái cô vừa thấy được ở phòng bao kia.

Cứ việc cảm thấy đối phương ngả ngớn nhưng Cố Sơn Tuyết cũng không thể không thừa nhận khuôn mặt người đó cực đẹp. Trên người mang theo không phải dáng vẻ đáng yêu thấp kém cố tình phô trương, mà là cái nhướng mày chớp mắt vô cùng duyên dáng phong tình.

Cô đi vào trong phòng vệ sinh, làm như không nghe thấy lời nói của nàng.

Khuyết Dĩ Ngưng thấy cô làm lơ cũng tủm tỉm cười như cũ. Đóng vòi nước lại, dùng khăn giấy lau khô tay mình rồi vứt khăn giấy vào thùng rác bên cạnh.

Kiều Vũ Sơ đi ra ngoài theo nàng, trên mặt vẫn tràn đầy sự tiếc nuối: “Nếu là vừa rồi mình ở đó thì tốt rồi, khẳng định sẽ giúp đỡ cậu. Đám người kia thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chỉ mong ước hai người cãi nhau để có thêm nhiều niềm vui thôi.”

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn móng tay màu đỏ trên tay mình, không chút để ý mở miệng: “Vấn đề nhỏ thôi.”

Khi đi ngang qua phòng bao, Kiều Vũ Sơ đẩy cửa nhìn thoáng qua căn phòng. Thử nhìn xem còn có người nào hay không. Kết quả, nàng nhìn thấy còn hai ba tiểu thư còn chơi đùa với nhau chưa đi, cảm thấy không thú vị nên khép cửa lại.

Trông câu lạc bộ có vẻ sạch sẽ, nhưng khắp nơi chứa sự bẩn thỉu. Khuyết Dĩ Ngưng cũng không nhìn vào trong, sợ làm bẩn mắt mình.

Kiều Vũ Sơ: “Lúc này vài giờ đã tan rồi, quá chán. Chúng ta đi uống rượu không? Nghe nói Tina mới mở thêm một quán bar mới, chất lượng bên trong khá tốt á.”

Kiều Vũ Sơ nói một cách mơ hồ. Gọi là quán bar, thật ra là cửa hàng vịt. Không ít tiểu thư và phu nhân có tiền sẽ đến đây để thả lỏng và vui chơi.

Khuyết Dĩ Ngưng không có hứng thú: “Không đi.”

Kiều Vũ Sơ chế nhạo: “Haizzz, đi một lần có sao đâu. Uống chút rượu thôi mà, không làm việc khác. Cậu sợ anh Văn Tĩnh của cậu biết sẽ phiền phức à?”

Bỗng nhiên một cái tên xa lạ nhảy vào trong đầu, dẫn ra một đoạn ký ức dài.

Nếu thấy người khác, chỉ kích thích phát ra đoạn ký ức ngắn. Đặt ở giao diện trò chơi cũng chỉ là giới thiệu sơ qua. Nhưng đụng đến tên này, từng đoạn ký ức dài dần dần xuất hiện, giống như là những chữ viết dày đặc chen đầy màn hình khiến Khuyết Dĩ Ngưng có cảm giác buồn nôn trong chốc lát.

Khuyết Dĩ Ngưng che miệng lại, không nhịn được nôn khan: “Đừng nói về cái tên đó.”

Kiều Vũ Sơ sững sờ đứng đó, thấy dáng vẻ Khuyết Dĩ Ngưng khó chịu, đỡ người vào thang máy, để nàng dựa vào.

Cô ấy hơi cẩn thận hỏi: “Làm sao thế?”

Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu, chậm rãi tiêu hóa những đoạn ngắn đó.

Tên đầy đủ của người trong miệng Kiều Vũ Sơ là Phó Văn Tĩnh. Chắc hẳn là nam chính của cuốn truyện này, là người mà nguyên chủ nữ phụ này thích.

Tuy rằng về sau có khả năng là tình địch.

Đi kèm với tên này là si mê ngây thơ của tuổi trẻ và ảo tưởng tình nguyện một bên. Cùng với nhiều lần bị từ chối, thậm chí là dùng lời lẽ ác ý khiến nàng mất mát và tức giận.

Thẳng đến khi đi ra câu lạc bộ Xuân Triều, Khuyết Dĩ Ngưng mới dịu xuống cảm giác đau đầu và ghê tởm này. Nàng loại bỏ toàn bộ cảm xúc của nguyên chủ chủ.

Phó Văn Tĩnh đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ. Đối với ký ức của nguyên chủ, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không có ý thương tiếc hay đồng cảm.

Một bên tình nguyện trả giá ở trong mắt không đúng người chỉ là lì lợm la liếm dây dưa. Phó Văn Tĩnh cũng không có ý thích phong cách của nguyên chủ, từ chối rất rõ ràng, chỉ là nguyên chủ không muốn từ bỏ mà thôi.

Hai người cũng chưa xảy ra sai lầm quan trọng nào, Khuyết Dĩ Ngưng đối với cái này cũng không có cách nhìn khác.

Nhưng điều khiến Khuyết Dĩ Ngưng để ý là trong đầu nàng vừa rồi mới hiện một màn cuối cùng.

Dưới ánh trăng dường như có một hồ nước màu đen, nổi lên một thân hình phụ nữ đã bị bọt nước làm sưng to.

Ngũ quan mơ hồ nhưng rất rõ, gương mặt kia hơi khác với mặt Khuyết Dĩ Ngưng, nhưng có vài phần tương tự.

Bỗng nhiên Khuyết Dĩ Ngưng phát hiện bản thân vừa mới xem nhẹ chuyện, khiến cho Kiều Vũ Sơ nhìn mặt mình.

“Mình lớn lên vẫn trông giống thế này à?”

Khi Khuyết Dĩ Ngưng soi gương, tuy rằng tóc bị nhuộm thành màu khác nhưng nàng xác định đây là gương mặt quen thuộc của nàng.

Nhưng không phải nàng xuyên sách sao? Nếu chỉ có tên giống nhau thì cũng là bình thường, nhưng không thể nào đến cả gương mặt cũng giống như đúc được.

Kiều Vũ Sơ mơ hồ nói: “Đúng vậy…”

Kiều Vũ Sơ: “Làm sao vậy? Cảm giác đêm nay cậu cũng kỳ lạ sao á. Cậu còn không nói cậu và anh ta làm sao đâu. Không phải cậu rất thích người ta sao, cuối cùng thay đổi chủ ý rồi à?”

Khuyết Dĩ Ngưng lên tiếng có lệ: “Ừm, thay đổi chủ ý rồi. Mình không khỏe lắm, mình về nhà trước.”

Khuyết Dĩ Ngưng gọi điện cho Vương Lục để anh ta đón nàng. Nàng không ngừng nhớ lại xác chết trôi mà mình thấy.

Tại sao đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ của nguyên chủ chứ. Nếu không phải cảnh tượng mà nguyên chủ đã từng nhìn thấy, như vậy có phải là khả năng của nguyên chủ hay không?

Bị tên nam chỉ liên quan kích phát, Khuyết Dĩ Ngưng càng có khuynh hướng khẳng định đó chính là nguyên chủ.

Khuyết Dĩ Ngưng chỉ tiếc bản thấy không đọc cuốn truyện đó, cũng không hỏi em gái về chi tiết khác. Nếu không sẽ biết kết cục cuối cùng của nguyên chủ, nữ phụ ác độc này ra sao.

Khuyết Dĩ Ngưng đối với chuyện mình bỗng nhiên xuất hiện ở dị giới vẫn còn nghi ngờ. Đáng tiếc trừ bỏ đồ vật nàng nhìn thấy cuối cùng thì không có bất kỳ manh mối nào cho nàng.

Kiều Vũ Sơ nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng giống như không khỏe lắm, cũng không kiên trì lôi kéo nàng đi chơi.

Sau khi nhìn thấy xe của Khuyết Dĩ Ngưng đến, vẫy vẫy tay với Khuyết Dĩ Ngưng: “Mình tự tìm niềm vui cho mình, có việc gì cứ tìm mình.”

Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, kéo cửa xe ra, ngồi xuống ghế sau.

Vương Lục cảm thấy hơi kỳ lạ, buổi tụ họp hôm nay tại sao kết thúc sớm đến thế. Nhưng nhìn qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt Khuyết Dĩ Ngưng ngồi ở ghế sau hơi trắng bệch, dường như không khỏe lắm nên cũng không dám nhiều chuyện. Sau khi bật nhạc nhẹ, anh ta khởi động xe.

Vương Lục: “Tiểu thư, về nhà đúng không?”

Khuyết Dĩ Ngưng: “Ừm.”

Trong xe yên lặng, một lát sau, Khuyết Dĩ Ngưng thình lình mở miệng: “Anh còn nhớ rõ khi nào tôi nhuộm tóc không?”

Vương Lục không chút suy nghĩ trả lời: “Một tháng trước, vẫn là tôi đưa cô đi đến cửa hàng tạo hình thiết kế.”

Khuyết Dĩ Ngưng cũng chỉ là thuận miệng hỏi, không nghĩ đến Vương Lục sẽ nhớ rõ như vậy.

Khuyết Dĩ Ngưng đè lại cảm giác kỳ dị mọc thành từng cụm ở trong lòng. Thật ra rất hợp lý, nói không chừng chỉ là trí nhớ tài xế khác hẳn với những người thường. Hoặc ngày đó đã xảy ra chuyện gì đó đặc biệt khiến anh ta nhớ rất rõ.

Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng biết bản thân không phải người quá đa nghi. Giác quan thứ sáu xuất hiện như vậy, có lẽ trong đó có chuyện gì.

Nhưng bây giờ Khuyết Dĩ Ngưng không thể nào tìm kiếm được, chỉ có thể tạm thời áp xuống.

Xe dừng lại trước cửa biệt thự, khi Khuyết Dĩ Ngưng xuống xe, chú Trần đi lên đón, giúp nàng cầm túi xách trên tay.

Chú Trần mở cửa cho Khuyết Dĩ Ngưng: “Tam tiểu thư ở bên trong.”

Động tác Khuyết Dĩ Ngưng cởi giày cao gót trôi chảy, không phản ứng gì, đổi dép lê.

Chú Trần thấy sắc mặt Khuyết Dĩ Ngưng hơi trắng bệch, do dự dò hỏi: “Thân thể của tiểu thư không thoải mái sao?”

Khuyết Dĩ Ngưng cầm lấy túi xách: “Không sao.”

Nàng biết chú Trần kỳ lạ điều gì, bởi vì thái độ của nàng.

Dĩ vãng nguyên chủ nghe thấy “Tam tiểu thư” đã trở lại, chính là muốn nổi giận.

Nhà họ Khuyết có bốn đứa con, nguyên chủ là đứa thứ bốn. Trên thực tế, chỉ có nguyên chủ mới chính thức là con đẻ, những người khác chỉ do vợ chồng nhà họ Khuyết nhận nuôi.

Tỷ lệ tinh trùng của cha Khuyết sống sót tương đối thấp. Sau khi chờ mong đã lâu, cũng hết hy vọng, cảm thấy bản thân không thể nào có con, cho nên nhận nuôi con.

Đứa trẻ thứ ba là đứa trẻ bị vứt bỏ. Khi ôm trở về mới hơn một tháng. Không lâu sau đó, bà Khuyết lập tức có thai.

Tất nhiên vợ chồng nhà họ Khuyết cưng chiều con gái bảo bối của mình như cục vàng. Bọn họ cũng cảm thấy đứa trẻ họ đặt tên là “Khuyết Tử Tịch” là phúc tinh của bọn họ. Sau khi sinh con xong, lập tức để hai nàng chơi với nhau.

Người như Khuyết Tử Tịch gian manh. Từ khi còn nhỏ đã thích làm đủ chuyện khiến nguyên chủ khó chịu. Nguyên chủ không thích cô ta. Khi còn học tiểu học, nguyên chủ biết Khuyết Tử Tịch chỉ là con gái nuôi, thái độ càng không tốt.

Ký ức gút mắc khác trong giây lát Khuyết Dĩ Ngưng cũng lười tiêu hóa. Sau khi thay giày xong nàng lên tầng, đi thẳng về phòng mình.

Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không có tìm được bất kỳ ảnh chụp nào trong phòng mình. Hơn nữa album trong di động của nguyên chủ rất sạch sẽ. Trong khoảng thời gian ngắn, Khuyết Dĩ Ngưng không tìm thấy bộ dạng quá khứ của nguyên chủ.

Khuyết Dĩ Ngưng đi đến phòng sách, muốn nhìn xem trong nhà có album không.

Một bóng hình dựa vào cửa phòng sách, giọng nói thanh thúy chợt vang lên trong nhà: “Âu Nội Tang, đang tìm cái gì đó?”

Đầu Khuyết Dĩ Ngưng cũng không nâng: “Khuyết Tử Tịch, nói chuyện đàng hoàng đi. Album trong nhà cô có biết được đặt ở chỗ nào không?”

Cô gái ở cửa trả lời: “Sao vậy? Sao bỗng nhiên muốn tìm album?”

Khuyết Dĩ Ngưng: “Ở đâu?”

Khuyết Tử Tịch: “Chắc hẳn là ở trong ngăn kéo?”

Khuyết Dĩ Ngưng kéo ngăn kéo ra, quả nhiên thấy hai cuốn album, lấy ra ngoài.

Ảnh chụp phía trước nàng không thấy, lập tức lật ra phía sau.

Nhìn thấy dáng vẻ và khuôn mặt khi còn nhỏ của nguyên chủ, Khuyết Dĩ Ngưng mím môi.

Hai mươi năm trước, tràng lửa lớn kia ở nhà nàng không đốt đến đồ vật cũ ở trên gác mái, cho nên nàng có thể xem được những ảnh chụp còn giữ lại đó. Đương nhiên nàng nhớ rõ bộ dáng lúc nhỏ của mình.

Cùng với mặt nguyên chủ trong ảnh chụp, chỉ có thể nói là có vài phần giống nhau.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: