Chương 3
Dưới ánh mắt người thường, Khuyết Dĩ Ngưng dường như chắc hẳn phải thích đàn ông.
Ban đầu Khuyết Dĩ Ngưng cũng nghĩ như thế nhưng sau này nàng phát hiện mình không phải.
Nàng tiếp xúc với đủ loại người, gặp dịp thì chơi, không ngừng bày mưu tính kế, chỉ mong cuối cùng có thể báo thù thành công.
Nàng xinh đẹp, vũ mị minh diễm, là tiêu điểm hội tụ, là vưu vật phong tình vạn chủng. Người có ý đồ với nàng không ít, thấy càng nhiều Khuyết Dĩ Ngưng càng cảm thấy phiền chán.
Nàng sẽ không vơ đũa cả nắm, nàng thấy không ít người lịch sự, thông minh. Chẳng qua ở trong huyết hải thâm thù, nàng càng hướng về người có nội tâm sạch sẽ.
Không phải loại sạch sẽ ngây thơ không rành chuyện đời. Chính xác mà nói, là người phụ nữ thanh lãnh cấm dục mà thông minh.
Nhưng người phụ nữ như vậy hiếm thấy. Ở trong cuộc sống của Khuyết Dĩ Ngưng càng khó tìm thấy. Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không nghĩ rằng, ngày đầu tiên mình xuyên truyện, vậy mà nàng đã đụng phải.
Khuyết Dĩ Ngưng thấy thứ mình thích là thèm, nhưng thật ra nàng ngồi rất ngay ngắn.
Tầm mắt nàng quá mức trắng trợn và nóng rực. Người bị nàng nhìn đã phát hiện, ánh mắt đối diện với nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng lộ ra nụ cười với cô. Cố Sơn Tuyết lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.
Hiển nhiên cô không có thiện cảm với việc tụ họp này. Cô vẫn duy trì thái độ hờ hững đối với tất cả mọi người trong tụ họp.
Nghĩ đến cũng đúng thôi, đây là buổi tụ họp của đứa con gái tiểu tam làm tu hú chiếm tổ mấy năm nay tại nhà cô. Cố Sơn Tuyết đến, Khuyết Dĩ Ngưng cũng rất ngạc nhiên.
Khuyết Dĩ Ngưng đối với thái độ của Cố Sơn Tuyết cũng không giận. Dù sao nàng ngồi ở đây, đối với Cố Sơn Tuyết mà nói, chính là người của hai thế giới. Sau này sẽ có rất nhiều thời gian.
Đến nỗi Cố Sơn Tuyết dường như là nữ chủ trong cuốn truyện này, đã bị Khuyết Dĩ Ngưng cố tình mà như vô ý xem nhẹ.
Cố Thiến Thiến vẫy tay với Cố Sơn Tuyết, thái độ vô cùng thân thiết: “Chị, đến chỗ này ngồi này. Em sẽ giới thiệu cho chị những người bạn của em.”
Cố Thiến Thiến cố ý khoe với Cố Sơn Tuyết cô ta được rất nhiều con nhà giàu ở trong xã hội thượng lưu thừa nhận. Cô ta cố tình đánh vào mình là con gái nhà họ Cố, tư thái hoàn toàn là dáng vẻ chủ nhân buổi tụ họp.
Khuyết Dĩ Ngưng dựa lưng vào ghế sô pha, cảm thấy Cố Sơn Tuyết chắc chắn sẽ không tiếp chiêu trò này.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, nếu Cố Sơn Tuyết là người thông minh, biết trận tụ họp này chỉ lãng phí thời gian, không nên đến.
Không ngoài dự đoán của Khuyết Dĩ Ngưng, quả thật Cố Sơn Tuyết không có đi qua.
Cô chỉ xa cách mà không mất lễ phép gật đầu với Cố Thiến Thiến: “Xin lỗi, đi nhầm.”
Cô hoàn toàn làm lơ lời nói thân thiện của Cố Thiến Thiến, dường như chỉ là đối đãi với người xa lạ. Xứng với tư thái của cô, dường như Cố Thiến Thiến đứng ở chỗ đó không thể đi vào trong mắt cô. Cô ta chẳng qua là nhân vật râu ria, ngay cả biểu cảm cũng chưa từng biến hóa.
Một bàn tay thật lớn cứ vô hình mà tát vào mặt Cố Thiến Thiến.
Khuyết Dĩ Ngưng không nhịn được cười ra tiếng. Nàng cảm thấy Cố Sơn Tuyết nói sự thật, đẩy sai cửa rồi.
Nhạc trong phòng không biết đã ngừng từ khi nào. Sau khi Cố Sơn Tuyết nói xong, người xung quanh rơi vào tim lặng. Vì thế tiếng cười của Khuyết Dĩ Ngưng có vẻ rất to.
Ánh mắt mọi người di chuyển từ trên người Cố Sơn Tuyết sang Khuyết Dĩ Ngưng, bao gồm cả Cố Sơn Tuyết.
Cô nhận ra tiếng cười này là của người phụ nữ mới nhìn chằm chằm cô. Dưới ánh đèn lờ mờ, người nọ dựa vào trên ghế sô pha, nửa khuôn mặt biến mất trong bóng tối, ánh sáng đập vào trên cằm nàng.
Cứ việc là không thấy toàn mặt nhưng bằng cái mũi cao dọc dừa và môi đỏ xinh đẹp kia, Cố Sơn Tuyết cũng có thể suy đoán chắc hẳn là một mỹ nhân.
Nhưng cô vẫn chưa bắt đầu sinh ra sự tò mò, thu hồi sắc mặt, xoay người kéo cửa phòng bao.
Ánh sáng trên hành lang tiến vào, khi cửa dần dần khép lại, Cố Sơn Tuyết lại cảm giác ánh mắt đánh giá kia. Cô quay đầu lại, từ khe hở nhỏ thấy gương mặt xinh đẹp đầy hứng thú.
Ánh sáng đường chéo khiến cặp mắt kia càng sáng ngời hơn.
Khi cửa khép lại, tầm mắt hai người cũng bị ngăn cách.
Cố Sơn Tuyết đi đến một phòng bao khác cùng tầng, đẩy cửa đi vào, người bên trong đứng dậy bắt tay với cô.
Khuyết Dĩ Ngưng ở bên này, sau khi Cố Sơn Tuyết đẩy cửa ra ngoài, tình trạng rất thú vị.
Nhạc cũng không bật, mặt Cố Thiến Thiến đỏ lên, dường như khổ sở, rất nhanh sẽ khóc.
Vương Duệ Nguyên và vài người khác vội vàng an ủi cô ta, mắng Cố Sơn Tuyết không biết tốt xấu.
Vương Duệ Nguyên: “Thiến Thiến, đừng đau lòng, lần tới anh sẽ giúp em xả giận. Khẳng định cô ta cố ý đến làm nhục em. Cô ta làm giá gì chứ, thật đúng là cho rằng mình là nhân vật nào à. Mẹ đã mất rồi, rắm cũng không phải.”
Người bạn có quan hệ rất tốt với Cố Thiến Thiến là Thành Nghi Giai cũng phụ họa an ủi: “Đúng đó Thiến Thiến. Dù sao cậu mới là thiên kim chính quy nhà họ Cố. Mất công cậu có lòng tốt làm tiệc hoan nghênh kẻ đáng thương kia.”
Trong mắt đám nhà giàu này, Cố Sơn Tuyết thật sự là một người đáng thương.
Không có mẹ, cha cũng không thương. Tình nhân trong nhà cha nghênh ngang xem mình là vợ chính, không khác gì tình trạng tứ cố vô thân lắm. Nếu mẹ Cố Thiến Thiến và cha cô đăng ký giấy kết hôn, tiểu tắc sẽ lắc mình biến thành vợ chính. Cố Sơn Tuyết, từng là con gái chính sẽ càng xấu hổ, trừ phi gả cho người quyền quý, bằng không căn bản khó xoay người được.
Giọng nói Cố Thiến Thiến mang theo tiếng khóc nức nở: “Mình biết chị mình không thích mình, nhưng mình không nghĩ chị ấy sẽ không nể mặt đến thế. Rõ ràng mình có ý tốt muốn mang chị ấy tiến vào vòng của chúng ta.”
Khuyết Dĩ Ngưng vốn là đến xem náo nhiệt, Cố Thiến Thiến dẫm Cố Sơn Tuyết ra sao cũng không liên quan đến nàng. Nhưng bây giờ thì khác, nàng có hứng thú với Cố Sơn Tuyết, tất nhiên không thể làm Cố Thiến Thiến giả vờ trước mặt nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng cười nhạt: “Thương tâm như vậy à, còn may tôi vẫn luôn ở nơi này, bằng không cho rằng mẹ cô cũng qua đời rồi đấy.”
Khuyết Dĩ Ngưng gián đoạn như thế, không khí trong phòng càng cứng đờ.
Thành Nghi Giai bất bình: “Khuyết Dĩ Ngưng, hôm nay cô làm sao thế, sặc thanh khắp nơi?”
Khuyết Dĩ Ngưng chậm rì rì mở miệng: “Không đến mức sặc thanh nhưng phát hiện ra đời thật kỳ quái. Con gái của tiểu tam cũng xứng gọi chị với con người vợ chính được cưới hỏi đàng hoàng. Từng tiếng kêu to này khiến lỗ tai tôi không thoải mái lắm.”
Tuy rằng nhà giàu có nhiều chuyện máu chó, con ngoài giá thú của tình nhân cũng nhiều nhưng rất ít khi đưa ra ngoài ánh sáng. Hơn nữa đại đa số phu nhân bao gồm cả con trong giá thú, đều khinh thường đứa con ngoài giá thú. Giống như Kiều Vũ Sơ, ở sau lưng cô ấy sẽ mắng Cố Thiến Thiến là đứa con hoang của tiểu tam. Nhưng là khi giao tiếp với nhau thì sẽ không nói khó nghe như vậy.
Trong chớp mắt những người khác im lặng, Vương Duệ Nguyên thì đứng lên, tức giận vì hồng nhan.
Giọng điệu Vương Duệ Nguyên vô cùng hung hãn: “Cô bị bệnh phải không? Đêm nay vẫn luôn cắn Thiến Thiến không bỏ. Cô nhìn không thuận mắt thì cũng đừng có đến. Ai bảo cô đến chứ? Có ý gì khi nói về xuất thân? Đã là bạn bè chơi mấy năm rồi cô còn hướng về người ngoài? Xuất thân cũng không phải do Thiến Thiến có thể lựa chọn. Chú Cố thừa nhận là được, còn không phải chỉ là chuyện một tờ giấy chứng nhận thôi sao?”
Biện Kỷ An chạy nhanh đứng lên kéo anh ta: “Duệ Nguyên, bình tĩnh nào, tức giận gì chứ.”
Đa số mọi người cho rằng Khuyết Dĩ Ngưng muốn lên tiếng mắng chửi người thì Khuyết Dĩ Ngưng chỉ “Chậc” một tiếng.
Khuyết Dĩ Ngưng: “Vậy thì Vương Tam, khi nào cậu cũng mang em trai cậu đến đây nhanh chóng để chúng tôi làm quen, rồi dung nhập vào đây?”
Mọi người đều biết, Vương Duệ Nguyên là con một.
Vương Duệ Nguyên nổi lửa, hơn nữa mới uống xong rượu, nổi giận đùng đùng mắng chửi người: “Con mẹ nó, cô có bệnh à? Cô cho rằng mình là ai, không xứng xách giày cho ông đây…”
Những ngôn ngữ bẩn thỉu văng tục khiến người nghe bên cạnh choáng váng.
Ngay cả Cố Thiến Thiến cũng bị dọa đến rồi, không rảnh giả vờ đáng thương nữa, kéo kéo tay Vương Duệ Nguyên.
Tuy rằng nhà họ Khuyết không phải quái vật khổng lồ gì nhưng không khác gì nhà họ Nguyên cho lắm. Chỉ là ngành nghề của công ty hai nhà khác nhau, không thể so sánh được. Vương Duệ Nguyên nói không xứng xách giày, không thể nghi ngờ là lửa giận mất khôn.
Gia chủ nhà họ Khuyết muốn đề cập đến ngành ăn uống, căn cơ ở Lư Tô nhưng sản nghiệp gần như liên quan đến cả nước. Phía dưới có rất nhiều nhãn hiệu. Có người từng cười nói, nếu nhà họ Khuyết đóng hết tất cả cửa hàng, sáu mươi phần trăm người ở Lưu Tô sẽ không có chỗ cơm ăn.
Biện Kỷ An muốn khuyên nhưng không biết khuyên thế nào, những người khác thì thích ngồi xem náo nhiệt.
Khuyết Dĩ Ngưng ngại anh ta ồn ào. Mấy năm gần đây không ai dám làm trò trước mặt nàng phun phân như vậy.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng xem di động, vừa xem và phân tích giá trị của nhà mình và nhà họ Vương, vừa kết hợp ký ức trong đầu mình. Trong lòng nàng ước lượng chuyện mình sắp làm có gây ra nguy hiểm gì không, sau khi đối chiếu xong phát hiện vấn đề không lớn, lập tức đứng lên.
Tiếng giày cao gót vang lên trên sàn một cách rõ ràng. Vương Duệ Nguyên khiêu khích nhìn Khuyết Dĩ Ngưng.
“Cô muốn thế nào? Hôm nay ông đây mắng phụ nữ đấy thì làm sao? Đã sớm nhìn cô không vừa mắt rồi, một người ngu ngốc…”
Choang!
Tiếng bình rượu vang đỏ đập lên trên đầu người vỡ vụn khiến người ta ê răng. Nửa giây sau, Vương Duệ Nguyên ở trong phòng bao đau đớn gào lên.
Những cô gái bồi rượu đó chưa bao giờ thấy qua trường hợp này, bị dọa đến mức sợ hãi kêu.
Tình huống bỗng nhiên trở nên hơi hỗn loạn. Khuyết Dĩ Ngưng thưởng thức kiệt tác của mình, còn huýt sáo.
“Lần sau trước khi mắng mẹ cậu, nhớ ước lượng cậu xứng hay không xứng. Không đúng, tôi không có đứa con trai chó như cậu.”
Khuyết Dĩ Ngưng không nhanh không chậm xoa xoa cổ tay của mình, cầm túi của mình từ trên sô pha.
Cố Thiến Thiến hoảng sợ hô lên: “Chị Dĩ Ngưng làm sao có thể đánh người thế chứ!”
Khuyết Dĩ Ngưng: “Tôi đánh người à? Không phải chỉ là một con chó xấu xí thích liếm thôi sao?”
Khuyết Dĩ Ngưng đẩy ra cửa phòng bao, không có hứng thú ở lại đây, đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Kiều Vũ Sơ vất vả giải thoát từ việc đau bụng, khi ra khỏi WC, chào hỏi với Khuyết Dĩ Ngưng.
Thấy mặt Khuyết Dĩ Ngưng, Kiều Vũ Sơ không chút nào che giấu sự khiếp sợ: “Trời, hôm nay chị gái tìm Tony sao, trang điểm đẹp thế. Lần sau giới thiệu chuyên viên trang điểm cho mình làm quen nhé.”
Kiều Vũ Sơ trang điểm đậm, mang theo lông mi giả, chớp chớp đôi mắt.
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, Kiều Vũ Sơ mặt mày hớn hở nhưng rất nhanh suy sụp xuống.
“Con mẹ nó, không biết ăn phải cái gì, đau bụng muốn chết!” Kiều Vũ Sơ oán giận, sau đó chuyển thành hứng thú bừng bừng: “Lúc mình không ở đó, chị gái của Tiểu Bạch Liên có đến không? Có trò hay gì không?”
Khuyết Dĩ Ngưng tỉ mỉ rửa sạch rượu trên tay, đây là rượu chảy vào tay nàng khi nàng đập nó. Nàng nghe vậy, nói: “Mình đánh Vương Duệ Nguyên.”
Kiều Vũ Sơ kinh hãi: “Tại sao?”
Khuyết Dĩ Ngưng nhún vai: “Cố Sơn Tuyết đến rồi đi. Sau khi cô ấy đi, Cố Thiến Thiến lập tức khóc. Mình nói cô ta khóc tang, có phải là mất mẹ hay không.”
Kiều Vũ Sơ sửng sốt một lúc mới phản ứng lại Cố Sơn Tuyết là ai, vỗ tay: “Đáng đánh. Cái đức tính chó liếm của Vương Duệ Nguyên, mình đã nghi ngờ anh ta đã sớm có một chân với Tiểu Bạch Liên. Bằng không sao anh ta che chở cô ta đến thế? Tiểu Bạch Liên Liên còn nói cái gì mà anh trai. Sợ không phải sáng làm anh trai, buổi tối cũng “làm” với anh trai à.”
Kiều Vũ Sơ: “Nhưng mà chị gái Tiểu Bạch Liên ra sao? Không thấy được cảnh Tiểu Bạch Liên bị nhục nhã khiến mình thật sự tức chết. Đêm nay mình đến đây chính là chờ thời khắc này!”
Trên mặt Khuyết Dĩ Ngưng lộ ra nụ cười, kéo dài âm điệu: “Chị gái cô ta, cực đẹp.”
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn vào trong gương chiếu thấy mặt Cố Sơn Tuyết đang đi vào, chớp chớp mắt với gương.
Kiều Vũ Sơ run rẩy: “Tại sao cậu cười giống như yêu tinh muốn hút tinh khí người thế.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)