Mặt trời mọc trên Tiểu Kỳ Phong là tuyệt nhất.
Tầng mây trắng như bị lớp sương màu vàng nhạt dày đặc bẻ gãy cắn nát, chỉ trong một chút thời gian thì mây trắng thiêu đốt chỉ còn dư lại một tầng mây hơi mỏng, giống sương mù vàng nhạt, bao phủ bốn phía Vân Sơn, như phù quang, như lược ảnh.
Gió xuân tháng ba nhẹ vén lên mái tóc xoăn dài màu nâu hạt dẻ bên tai của người phụ nữ, Trình Trạm Hề nâng tay lên, dùng đầu ngón tay tinh tế kẹp đuôi bút lông dầu vén mái tóc ra sau tai, hai mắt thâm sâu mà trong trẻo, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bức tranh sơn dầu ngũ sắc chỉ thiếu chút nữa là hoàn thành ở trước mắt.
Đỉnh núi yên tĩnh đến nỗi không có một tiếng động.
Mặt trời lộ ra sau tầng mây, bầu trời càng ngày càng trong veo, giống mặt kính được tắm rửa trong mặt nước xanh thẳm, mênh mông và tĩnh lặng.
Trình Trạm Hề để bảng pha màu trong tay, bỏ bút vào trong dầu thông tẩy sạch.
Kiên nhẫn cẩn thận dọn dẹp xong tất cả mọi thứ, Trình Trạm Hề ngồi dậy trước bức tranh sơn dầu, nghiêng đầu nhìn về phía một phía, vẫy vẫy tay.
Khoảng cách từ đỉnh núi tới chỗ dưới tán cây đó không xa, người hầu Trình gia chạy nhanh đến.
Người hầu nhìn về phía bức tranh xen lẫn đường cong và khối màu chồng chất lên nhau tạo ra bức tranh sơn dầu, khối lớn rồi khối lớn có sắc thái khác nhau chồng chất, đường cong thay đổi đa dạng, pha trộn không có bố cục, vừa thấy thì như là tạt thuốc màu, dùng đầu bút tùy tay sáng chế vẽ nguệch ngoạc, nhưng sự sặc sỡ sáng ngời mà đánh thẳng vào thị giác người xem.
Cô người hầu cẩn thận thu hồi tầm mắt, trong lòng không hề có chút nào khinh thường.
Bởi vì cô ấy biết, một bức tranh《 mặt trời mọc 》nhìn hoàn toàn không liên quan tới mặt trời mọc chân chính như vậy, nhưng ra bán đấu giá thì sợ rằng giá tiền cho dù bản thân cô tích góp cả đời này cũng không đủ.
Thế giới của nghệ thuật gia người thường luôn khó có thể lý giải.
Trình Trạm Hề cởi xuống tạp dề lây dính thuốc màu màu xanh nhạt, để ở trên ghế, nhẹ nhàng nói:
“Đợi lát nữa thay tôi dọn tất cả về phòng vẽ tranh ở lầu hai, làm phiền cô.”
“Dạ, tiểu thư khách sáo.”
Trình Trạm Hề cười cười.
Cô bước đến dừng ở một bên chiếc mô tô phân khối lớn, chân sau vượt đi lên, dáng vẻ cô hơn người, ngũ quan rõ ràng giống đóa hoa bất tử nở rộ, vốn dĩ đã đủ hấp dẫn người nhìn, cộng với dáng người cao gầy, hai chân thon dài thẳng tắp càng thêm chọc người. Cô ngồi trên máy xe, chân dài nhẹ nhàng giẫm lên trên mặt đất, đối với nữ sinh bình thường mà nói thì ngoại hình của xe mô tô quá mức khổng lồ nhưng nó lại vừa vặn thích hợp với cô, ngoài ra còn tăng thêm một phần xinh đẹp ngang bướng.
Trình Trạm Hề cầm lấy cái nón úp trên gương chiếu hậu, đang muốn mang lên, nghe được người hầu cung kính nói:
“Quản gia tới, đang ở biệt thự chờ tiểu thư.”
Động tác của Trình Trạm Hề hơi khựng lại, dường như không có việc gì mà đột lên mũ bảo hiểm, cài lại đàng hoàng.
“Đã biết.”
Cô giơ tay kéo chắn kính gió trên mũ xuống, khóe môi mỉm cười.
Mẹ cô, thật đúng là cố chấp, một hai phải bắt cô đi gặp tiểu thư Vệ gia —— vị hôn thê từ trên trời rơi xuống của cô. Họa sĩ tuổi trẻ đầy hứa hẹn Trình Trạm Hề, ở năm 26 tuổi này, bỗng nhiên biết được chính mình có một vị hôn thê đã ước định từ nhỏ, chính là con gái duy nhất của Vệ tam gia.
Vị Vệ tiểu thư này thần bí vô cùng.
Tứ Cửu thành nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Trình gia và Vệ gia đều thuộc danh môn thế gia, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, Trình Trạm Hề chưa hề thấy qua, đến nghe cũng chưa nghe qua đại danh của Vệ tiểu thư. Có lẽ mẹ cô biết đi, nhưng Trình Trạm Hề trời sinh tính tình thoải mái, đối với loại truyền thống ép duyên này —— dù là mẹ cô chỉ nói là gặp một lần cũng rất phản cảm cho nên vốn dĩ không hỏi tới. Mỗi lần mẹ Trình nhắc tới đến Vệ tiểu thư thì cô nói gần nói xa, nếu không thì sẽ lấy cớ có việc khác cần đi vội.
Cho nên, Vệ tiểu thư ở trong lòng cô ấn tượng chính là ba cái chữ “Vệ tiểu thư” to đùng, chẳng quan tâm nàng đẹp hay xấu, tròn hay dẹp, không liên quan tới cô.
Lần này quản gia bị cũng phái tới, đủ thấy quyết tâm của mẹ Trình. Nói không chừng lần này trở về Vệ tiểu thư sẽ ở nhà cô, tới ôm cây đợi thỏ, không trâu bắt chó đi cày.
Nhưng mà…
Trình Trạm Hề đã có đối sách từ lâu.
Nếu không phải vì phải vẽ tranh cho xong, cô sẽ không tùy ý để mẹ Trình lải nhải quanh mình mấy ngày nay đâu.
Hôm nay cuối cùng cũng vẽ xong rồi, có thể thực thi kế hoạch.
***
Một mình Trình Trạm Hề ở biệt thự đơn lập lẳng lặng trên núi, lúc cô vẽ tranh thích yên tĩnh, cho nên rất ít người đến nơi này quấy rầy cô.
Cửa sắt trạm khắc của biệt thự mở ra, Trình Trạm Hề dừng xe trước cửa, tháo mũ bảo hiểm xuống, ngửa đầu lắc lắc mái tóc xoăn dài sau đầu, nở một nụ cười.
Một người đàn ông trung niên đẹp trai mặc áo sơ mi trắng, complex đen, quần tây đen đi tới, tựa như thân sĩ của nước Anh thời Victoria. Đây là quản gia nhà tổ của Trình gia, chăm sóc Trình Trạm Hề từ nhỏ đến lớn, chú Đặng.
“Trạm Hề.”
“Chú Đặng buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Chú Đặng đi thẳng vào vấn đề, ôn tồn nhỏ nhẹ:
“Mẹ con bảo chú tới đón con về nhà.”
“Được.”
Trình Trạm Hề tươi cười nhẹ nhàng, bỏ qua lễ phép, rất ưu nhã mà nói:
“Con đi về thay bộ quần áo trước, chú chờ một lát.”
Chú Đặng nhìn trên người cô khoác áo mỏng màu xám cùng quần lao động, cổ tay áo có chỗ không cẩn thận cọ đến thuốc màu, nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Chú ra cửa chờ con.”
Chú Đặng nhìn theo bóng dáng cô bước lên cửa lớn trên lầu một, làm một động tác hướng về chiếc Bentley màu đen cách đó không xa, tài xế lái xe tới đây, cửa sau của xe đối diện cổng lớn, chú Đặng đi đến chỗ cửa sau xe, thân hình đĩnh bạc, thong dong bĩnh tình, đôi tay mang bao tay màu trắng chuẩn bị vì Trình Trạm Hề mở cửa xe bất cứ lúc nào.
Trình Trạm Hề thay đổi bộ quần áo, rửa mặt, tay kéo ra khe hở bức màn, từ cửa sổ phòng ngủ lầu hai lặng lẽ hướng ra phía ngoài xem, di động gọi thông một cuộc điện thoại.
…
Trình Trạm Hề đi ra khỏi cửa, cô không ăn mặc quá mức phức tạp, thậm chí là không trang điểm nhưng da thịt như cũ tinh tế nhẵn nhụi, ước chừng là một kiệt tác điển hình của áo sơ mi trắng, cổ áo lười nhác cởi bỏ hai cúc áo, lộ ra xương quai xanh trắng nõn cùng với hình cầu trung ương vừa vặn rũ ở xương quai xanh, quần dài vừa người màu trắng đục nhạt bao vây lấy hai chân thẳng tắp.
Chú Thúc khom người hành lễ, khom lưng mở ra cửa sau của xe.
Âm thanh vang lên bên tai cũng không phải là lời cảm ơn nho nhã lễ độ của Trình Trạm Hề, mà là âm thanh gầm rú của xe mô tô phân khối lớn..
“Chú Đặng, phiền chú chuyển lời cho mẹ con là con ra ngoài sưu tầm dân ca, phải một hai năm mới trở về ——”
Mô tô như hình giọt nước màu bạc lướt nhanh qua phảng phất một tia chớp lóe ngang, mang ra một cơn lốc mãnh liệt, đuôi xe cuốn lên cuồn cuộn tro bụi. Cái chữ “Tới” kia cùng với thân xe xẹt qua tàn ảnh, âm cuối từ từ lọt vào tai chú Đặng.
Chú Đặng ngạc nhiên mở to hai mắt.
“Chú Đặng hẹn gặp lại, sưu tầm phong tục trở về mời chú ăn cơm ——”
Chờ nhìn đến Trình Trạm Hề đưa lưng về phía chú ấy giơ lên tay, lễ phép phất tay từ biệt, sơ mi trắng phản quang, mềm mỏng đẹp trai thì không khỏi lắc đầu bật cười.
Đứng tại chỗ trong chốc lát, chú Đặng móc di động ra gọi cho mẹ Trình.
“Phu nhân, đại tiểu thư nói ra ngoài sưu tầm dân ca, phải một hai năm mới trở về.”
“Cái gì sưu tầm dân ca, nói thật dễ nghe, chính là chê tôi lải nhải, muốn tránh đi tìm thanh tĩnh.” Mẹ Trình nói tiếp:
“Được rồi, chú trước về đi.”
“Vâng.”
“Không phải chỉ là nhìn mặt một chút thôi sao? Làm gì mà như muốn lấy mạng nó vậy.”
Chú Đặng cười an ủi nói:
“Phu nhân, hiện tại cá tính người trẻ tuổi đều thích tự do theo đuổi, càng áp đặt, sẽ càng không muốn.”
“Sớm biết như vậy tôi đã để các nàng ngẫu nhiên gặp được, hiện tại biến thành như vậy…” Mẹ Trình thở dài.
…
Chẳng lo mẹ Trình rầu rĩ ra sao, như thế nào giải thích chuyện cô ra ngoài sưu tầm dân ca với tiểu thư Vệ gia, Trình Trạm Hề đã ngồi trên xe lửa đi đến Tứ Thành.
Cô có bạn bè ở Tứ Thành, vừa lúc hội trưởng phòng tranh bên kia mời cô tham gia triển lãm tranh, một công đôi việc.
Tứ Thành không có sân bay để bay thẳng đến, Trình Trạm Hề muốn thử trải nghiệm xe lửa trong nước cho nên mua vé giường nằm. Cô ném xe ở một nơi gần ga xe lửa, nhờ bạn thay cô lái trở về bảo quản, thuận tiện cho lần “Đào hôn” này, cô đã chuẩn bị tốt hành lý từ lâu.
Ngồi đối diện cô là hai mẹ con, người mẹ rất trẻ, thoạt nhìn có lẽ cũng không lớn hơn cô là bao, con gái đã năm sáu tuổi, mặc váy trắng, xinh đẹp tinh xảo, yên tĩnh ngoan ngoãn, toàn bộ hành trình không có ầm ĩ.
Trình Trạm Hề lấy ra tập ký họa trong ba lô, đặt nét bút vẽ phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cô nghe được người mẹ trẻ tuổi kia nói chuyện cùng con gái nàng: “Mẹ, đi, lấy nước, con ở, nơi này, chờ mẹ, ngoan.”
Dấu chấm rất kỳ quái, tốc độ càng là chậm kinh người, Trình Trạm Hề đang vẽ không khỏi ngừng một lúc, ngẩng đầu hướng đối diện nhìn qua.
Cô bé cũng đang nhìn lại cô, nhận thấy được tầm mắt cô nhìn lại đây lập tức thu hồi trở về, rụt rụt về giường đệm, nàng nhấp khởi miệng, vẫn như cũ không có mở miệng nói chuyện.
Trình Trạm Hề lễ phép dời đi ánh mắt.
Trong lòng lại hơi có suy đoán.
Bên tai truyền đến “Xoảng” một tiếng, từ bàn ăn cách vách phát ra tiếng vang rơi chén dĩa thanh thúy truyền vào tai, Trình Trạm Hề theo bản năng hơi giật mình, một nét bút bị lệch, ánh mắt liếc qua nhìn cô bé, ánh mắt cô bé nhìn ngoài cửa sổ, một chút phản ứng cũng không có.
Trước mặt Trình Trạm Hề như hiện ra một cô bé nhỏ nhỏ gầy gầy khác, thế giới đối với các nàng mà nói là yên tĩnh vĩnh hằng.
Con ngươi Trình Trạm Hề hiện lên vẻ dịu dàng ngập tràn hoài niệm, gập lại đốt ngón tay, ở cái bàn chính giữa hai người gõ gõ.
Cô bé trước nhìn tay cô rồi chuyển tầm mắt qua trên mặt nàng, chính xác mà nói, là môi.
Cô bé bị câm điếc.
Trình Trạm Hề không mở miệng, mà vươn tay ra, ngón trỏ chỉ hướng đối phương, sau đó nắm tay, hướng về phía trước vươn ngón cái, dùng ngôn ngữ tay nói: Chào cháu.
Biểu tình của cô thân thiện, hơi hơi mỉm cười nhìn đối phương.
Trong ánh mắt cô bé toát ra khiếp sợ.
Tiếp đến, cô đi phía trước ngồi một chút, thử lần nữa dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói: Chào cháu.
Trình Trạm Hề không hề chuyên nghiệp dùng ngôn ngữ của người câm điếc khoa tay múa chân nói: Cháu và mẹ, ra ngoài đi du lịch sao?
Trong khoảng thời gian trên toa tàu này, cô có chú ý tới một số chi tiết.
Người mẹ trẻ tuổi lấy nước ấm trở về, giật mình mà nhìn đến con gái của mình cùng cô gái xinh đẹp ngồi ở đối diện “Nói” đến rất vui vẻ. Trình Trạm Hề ngẩng đầu, theo bản năng cũng dùng ngôn ngữ của người câm điếc chào hỏi với mẹ cô bé, người mẹ trẻ bật cười, Trình Trạm Hề cũng cười, nói:
“Ngại quá, nói đến quá say mê.”
Cô chỉ chỉ cô bé đang ngồi đối diện.
Cô bé thấy mẹ trở về, gấp đến không thể chờ mà chia sẻ với mẹ về chuyện mới diễn ra, tốc độ tay rất mau, Trình Trạm Hề xem đến hoa cả mắt, mẹ cô bé cũng dùng ngôn ngữ của người câm điếc đáp lại, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Xoay người lại, người mẹ trẻ tuổi chân thành nói lời cảm ơn với Trình Trạm Hề.
Vì để cho con gái không phải chịu ánh mắt khác thường của mọi người nên nàng cố gắng hết sức không dùng ngôn ngữ của người câm điếc ở bên ngoài, sau khi con gái trải qua rèn luyện đã đọc được những câu khẩu hình miệng đơn giản, chỉ cần không mở miệng nói chuyện, không ai nghĩ đến cô bé thật ra là người câm điếc. Nàng thử hỏi Trình Trạm Hề có phải cô dạy về phương diện này không, vì cái gì chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Trình Trạm Hề nói:
“Không phải, tôi khi còn nhỏ cũng có một người bạn, cũng là…”
Cô lắc đầu, cười khổ nói:
“Sau lại thất lạc, không có gặp lại.”
“Thì ra là như vậy.” Người mẹ trẻ tuổi gật đầu nói.
Nàng nghĩ nghĩ, nói:
“Tình trạng của con gái của tôi như vậy, tôi cũng biết rất nhiều người giống con bé, nếu cô tin tưởng tôi, tôi có thể giúp cô chú ý một chút, cô ấy họ gì? Gọi là gì?”
Trình Trạm Hề chần chờ mấy giây, mấp máy môi nói:
“Tôi… không biết, chỉ biết nàng có nhũ danh gọi là Mặc Mặc.”
Mặc Mặc.
Một cái tên thực phù hợp.
Người mẹ trẻ tuổi thầm nhẩm cái tên này vài lần, tâm trạng trong lòng hơi tụt dốc, trong vòng người câm điếc, kêu Mặc Mặc không có một ngàn cũng có một trăm.
Trình Trạm Hề bổ sung nói: “Nhỏ hơn tôi hai tuổi, có thể lớn lên cũng không khác tôi là bao , tóm lại sẽ không quá nhỏ so với tôi.”
Người mẹ trẻ tuổi chờ cô nói tiếp, nhưng lại không có phía sau đó.
Hai người liếc nhìn nhau, người mẹ trẻ tuổi nói:
“Đã hiểu, tôi sẽ để ý.”
Một người tên Mặc Mặc, nữ, tuổi trong khoảng 24-27.
Hai người trao đổi phương thức liên hệ.
Trình Trạm Hề không trông chờ hy vọng gì, hai mươi năm qua đi, coi như có thể tìm được đối phương, nói không chừng người ấy cũng đã quên chính mình.
Trước lúc xuống xe, Trình Trạm Hề đưa tập tranh mình vẽ ở trên xe cho cô bé.
Ruộng lúa đầu xuân xanh biếc, một cô gái nhỏ mặc váy trắng vừa cười rực rỡ vừa chạy vội ở trên đồng ruộng, trong tay cầm bong bóng màu sắc rực rỡ.
***
Từ trời trong nắng ấm đến mưa rền gió dữ, khoảng cách chỉ có mấy trạm xe buýt.
Trình Trạm Hề đứng trú mưa ở trạm xe buýt, cúi đầu nhìn nhìn hướng dẫn trên di động từ đây đi đến khách sạn đi bộ còn 800m, cô nhìn xung quanh bốn phía, kéo hành lý băng qua đường cái, trốn vào cửa hàng 24h ven đường.
Chân trời vang lên tiếng sấm ầm ầm liên hồi, cuồng phong gào thét, trời và đất nháy mắt tối sầm xuống.
Lá cây hai bên con đường ở trong gió run bần bật.
Trình Trạm Hề ngượng ngùng trú mưa, ở kệ để hàng đi qua lại một vòng, cầm bình đồ uống. Cô đến trước bàn tính tiền, phát hiện trong tiệm có thêm bóng dáng của một nữ nhân.
Nàng đưa lưng về phía chính mình, dáng người mảnh khảnh, khoác chiếc áo khoác màu đen dài đến đầu gối, quần dài cùng màu, ở bên ngoài mưa to gió lớn, càng thêm một phần lạnh lùng.
Tóc dài và đen chưa từng duỗi, giờ phút này bị mưa ướt nhẹp, đen đến càng thêm óng ánh, làm người khác liên tưởng đến vải tơ lụa tốt nhất. Nàng hơi hơi cúi đầu, giơ tay giũ nước dính ở trong cổ tóc ra, lộ ra làn da đến đầu ngón tay, rất trắng, rất đẹp.
Rõ ràng ngón tay thon dài đang ướt, nhưng cũng ra nhìn ra được rất trắng.
Trình Trạm Hề mua thêm gói khăn giấy.
Cô đi đến bên cạnh đối phương, thấy đuôi mắt nàng có một nốt ruồi mờ.
Trình Trạm Hề thu hồi tầm mắt, tay lấy khăn giấy mới mua đưa tới trước mặt nàng, nhã nhặn lịch sự.
“Chào cô, tôi có khăn giấy, cô có muốn…”
Úc Thanh Đường quay đầu, dựa theo giọng nói nhìn lại.
Trình Trạm Hề quên mất hô hấp.
Cô cảm thấy, chỉ với một ánh mắt này, tim của cô, đã ngừng…
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)