Nhất trung xếp Trình Trạm Hề dạy thể dục lớp bảy cùng lớp mười bảy, mỗi lớp hai tiết, một tuần bốn tiết. Cô không cần soạn bài, trừ bỏ bốn tiết dạy thì còn lại đều là thời gian cô hoạt động tự do. Đương nhiên, làm lão sư mới, cho dù cô không có tiết học thì vẫn là thông minh cụp đuôi làm việc đúng giờ ở văn phòng, xem như đọc sách vì sự nghiệp dạy học.
Quan trọng nhất chính là chờ Úc Thanh Đường tới tìm cô, Tôn lão sư nói tiết thể dục đầu tiên của lớp bảy để Úc Thanh Đường dẫn cô đi giới thiệu với bạn học một lát.
Úc Thanh Đường cũng là lão sư mới, năm nay vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hơn nữa là lần đầu tiên làm chủ nhiệm, rất nhiều chuyện đều ở giai đoạn đầu tiên, trừ thời gian đi học, nàng đều xem máy tính, soạn bài ở bàn làm việc, hoặc là đi tìm lão sư khác để tìm hiểu về tiến độ dạy học, tình trạng học sinh đi học, còn thường hay đi lớp bảy nhìn xem, giữa trưa sau giờ tan học đã không thấy tăm hơi nàng đâu, Trình Trạm Hề cũng không tiện ngày đầu tiên đã biểu hiện quá lớn mật, cho nên không biết nàng đi đâu.
Này vừa đi đã không thấy bóng người.
Buổi chiều gần ba giờ, gần đến giờ chuông reo đến tiết thứ hai, các lão sư nối đuôi nhau đi đến các lớp, trong văn phòng trống không, chỉ để lại một mình Trình Trạm Hề ăn không ngồi rồi.
Trình Trạm Hề gấp góc khép lại sách đọc hơn phân nửa, cô quét mắt dừng trên góc bên phải bàn thông tin của lão sư nội, ở bên trong tìm được tên Úc Thanh Đường, do dự có nên gọi cho Úc Thanh Đường hay không
Đồng học của lớp bảy ai cô cũng không quen biết, chẳng lẽ phải chạy đến sân thể dục tìm từng lớp một sao? Cô - thể dục lão sư không cần mặt mũi nữa à?
Lúc này, cửa văn phòng bị gõ vang lên.
Trình Trạm Hề thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu.
Úc Thanh Đường đứng ở cửa, lẳng lặng mà nhìn cô.
Trình Trạm Hề nhìn lại nàng, khóe môi hơi hơi nâng lên.
Úc Thanh Đường: “…”
Trình Trạm Hề: “?”
Úc Thanh Đường đối mặt với cô, đành nói một câu: “Xin chào.”
Xin chào???
Vẻ mặt Trình Trạm Hề tức khắc có chút vi diệu.
Có phải nàng lại quên chính mình gọi là gì không?
Không thể nào không thể nào?
Cô có giống người qua đường Giáp sao?
Từ nhỏ đều là tiêu điểm của mọi người Trình Trạm Hề rời vào tình trạng tự hoài nghi mình sâu sắc.
“Thể…” Úc Thanh Đường hơi không thể thấy mà cắn cắn môi dưới, mới đưa vọt tới cổ họng “Kiểm tra sức khoẻ báo cáo” nuốt trở vào, nói: “Thể dục lão sư, tôi dắt cô đi lớp bảy.”
Trình Trạm Hề sâu kín mà nói: “Tôi họ Trình.”
“Cô Trình.” Úc Thanh Đường biết nghe lời sửa miệng, thầm nghiêm túc mà nhớ kỹ hai lần.
Người lớn lên vừa nhìn đã thấy xinh đẹp xuất chúng mà mang kiểm tra báo cáo sức khỏe… Không phải, là cô Trình.
Trình Trạm Hề chờ mong mà nhìn nàng.
Úc Thanh Đường đã chuyển qua, quay đầu thấy cô ngồi ở vị trí kia đứng yên, khó hiểu nhìn cô: “Cô Trình?”
Cô Trình đứng lên, tốt xấu cũng không tự rước lấy nhục hỏi Úc Thanh Đường có nhớ tên đầy đủ của cô gọi là gì.
Trình Trạm Hề một lần nữa gọi lại nàng: “Cô Úc có danh sách lớp bảy không?”
Úc Thanh Đường đúng ở ngoài văn phòng, nghe một câu thế đã đi vòng vào, đi đến bàn làm việc, lạnh lùng nói: “Có, cô muốn điểm danh sao?”
“Muốn ghi nhớ các bạn học.”
Úc Thanh Đường bỗng không biết nghĩ đến cái gì, biên độ cực rất nhỏ mà còn gật gật đầu, lấy ra một phần đóng dấu danh sách trong ngăn kéo bàn làm việc của mình, cầm lấy ở trên tay, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người một trước một sau ra văn phòng, đi xuống lầu đổi thành sóng vai mà đi.
Úc Thanh Đường phát hiện kiểm tra sức khỏe báo cáo cô Trình cao hơn nửa cái đầu, tóc xoăn dài màu nâu lười biếng rối tung ở sau người, chiều dài thêm chút nữa cập eo, làn da trắng nõn, hai mắt lớn mà có sức sống, mũi cao môi mỏng, xinh đẹp đến hấp dẫn ánh mắt người khác.
Trên người cô có một mùi hương đặc biệt dễ ngửi, hình như là dương cam cúc trộn lẫn chanh tươi, ở trong không khí khô nóng làm người ta cảm thấy thoải mái tươi mới phơi phới, giống như sự tản ra lạnh lẽo trên người.
Thích hợp với hương vị mùa hè.
Úc Thanh Đường không rành về nước hoa nhưng có thể đoán được mùi hương với ngày đó buổi tối là một.
Hy vọng cô Trình sẽ không đổi nước hoa.
Úc Thanh Đường cúi thấp mặt hèn mọn mà cầu xin ở trong lòng..
Trình Trạm Hề phát hiện Úc Thanh Đường lén lút quan sát cô, đáy mắt thỉnh thoảng hiện lên cảm xúc cô không hiểu được.
Sao nàng muốn nhìn lén chính mình?
Nàng thật sự không nhận ra chính mình hay đang cố ý dùng cách này hấp dẫn sự chú ý của chính mình?
Nói thực ra thì từ nhỏ đến lớn Trình Trạm Hề chưa từng bị làm lơ qua hoàn toàn như vậy, cô không tin có người gặp qua chính mình ba bốn lần còn gọi không ra tên mình.
… Lạt mềm buộc chặt.
Trong đầu cô hiện lên một cái từ.
“Ngứa”
Vậy có phải nàng thích mình hay không?
Trình Trạm Hề cắn môi dưới, cũng dùng ánh sáng đáy mắt liếc nhìn Úc Thanh Đường, vừa hay Úc Thanh Đường đang nhìn cô, hai người bốn mắt đối nhau.
Nửa giây sau, Úc Thanh Đường tự nhiên tránh tầm mắt.
Tim Trình Trạm Hề đập điên cuồng trật một nhịp.
Theo sát lỗ tai cũng nổi lên một lớp hồng nhạt hồng nhạt, Trình Trạm Hề nâng tay vuốt tóc sau tai, che khuất lỗ tai ửng đỏ.
Phía trên đầu những cành kia cũng rung động mà đung đưa, giống như tim Trình Trạm Hề đang xôn xao.
“Cô Úc.”
“Hả?”
Úc Thanh Đường không chút để ý mà trả lời, ánh nắng chiếu xuống qua lớp lá cây chiếu ngang sườn mặt của nàng, xinh đẹp đến mức cô quên cả hô hấp.
Trình Trạm Hề bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng, trên mặt dần dần, dần dần trở nên đỏ hồng.
Trình Trạm Hề đưa tay lên, bước nhẹ nhàng giẫm lên trên đường cây râm mát, rũ mắt giấu đi sự vui mừng trong mắt, nhẹ nhàng mà nói: “Không có gì.”
Úc Thanh Đường không biết suy nghĩ cái gì, qua một lát, nhỏ giọng hơn đáp: “Ừ.”
Trình Trạm Hề không nói nữa.
Nếu nói chuyện với Úc Thanh Đường nữa, có lẽ cô sẽ qua đời vì tim đập quá nhanh quá điên cuồng.
“Đó chính là lớp bảy.” Lúc Úc Thanh Đường cách sân thể dục còn hơn mười mét, chỉ chỉ về phía bên kia.
Trình Trạm Hề nhìn đến dưới bóng cây bốn năm mươi học sinh mặc đồng phục lớp mười, đồng phục mùa hạ ngắn tay, chỉnh tề mà xếp thành bốn hàng, đằng trước là một nam sinh cao cao, có lẽ là lớp trưởng thể dục, các cô càng đi càng gần, sống lưng học sinh càng thẳng, thậm chí không tự giác mà đứng tư thế quân sự —— quân huấn kết thúc không lâu mọi người vẫn còn nhớ rõ các tư thế.
Trình Trạm Hề nhìn mặt Úc Thanh Đường ở bên cạnh, trong lòng có chút thấp.
Úc Thanh Đường lạnh nhạt, nói là lạnh nhạt thôi thì nói là thờ ơ, mọi việc đều lạnh lùng không thèm để ý. Nhưng đối với đám học sinh này, nàng rõ ràng phóng đại tính cách lạnh lùng, ngay cả Trình Trạm Hề nhìn đến cũng có chút sợ.
Chủ nhiệm lớp, phải có uy nghiêm, nếu không sẽ khó quản lý học sinh.
Trình Trạm Hề tùy ý để Úc Thanh Đường đứng ở trước mặt đám học sinh lớp bảy, các bạn học bảo trì cổ bất động, từng đôi mắt không hẹn mà cùng mà dừng ở trên người vị tỷ tỷ xa lạ xinh đẹp này.
Trình Trạm Hề nhìn về phía ánh mắt tò mò đám học sinh, thân thiện cười cười.
Úc Thanh Đường giới thiệu nói: “Đây là thể dục lão sư mới tới của các em, cô Trình. Ngô lão sư sức lực có hạn, về sau sẽ do cô Trình dạy các em.”
Ánh mắt các bạn học hiện lên sự hưng phấn, rõ ràng mà: Ố!
Nhưng mà chủ nhiệm lớp ở đây, ai cũng không dám ra tiếng.
Úc Thanh Đường giao danh sách học sinh cho Trình Trạm Hề rồi lui đến một bên.
Trình Trạm Hề cười nói: “Lão sư điểm danh một chút, làm quen với mọi người, không phải sợ, chỉ điểm danh lúc này đây, về sau sẽ không có.”
Bọn học sinh mới vừa căng thẳng đã thả lỏng không ít.
Trình Trạm Hề nhìn Úc Thanh Đường ôm cánh tay nghiêm nghị đứng ở một bên, trong ánh mắt xẹt qua một cảm giác khó hiểu, nàng còn ở đây làm gì?
Sợ học sinh bắt nạt mình? Hay là muốn… nhìn mình thêm chốc lát?
Trình Trạm Hề vì phán đoán không đàng hoàng của chính mà hơi cười khẽ.
Có mấy học sinh bị thể dục lão sư mới đến hấp dẫn, đến nỗi áp lực vì chủ nhiệm đứng kế bên cũng không bì nổi sức hấp dẫn của lão sư mới đến.
Trình Trạm Hề mất hai giây khôi phục tâm trạng, mở danh sách, gọi tên từ số một.
“Điền Đan.”
“Có!”
Trình Trạm Hề hơi gật đầu, ghi nhớ dáng vẻ đặc thù đối phương.
Cô không chú ý tới chính là, Úc Thanh Đường cũng hơi nâng đầu, ánh mắt dừng ở trên người nữ đồng học được điểm danh, rất dùng sức mà nhìn, thật lâu không có rời đi.
Học sinh tên là Điền Đan thẳng lưng, mùa hè nóng bức nhưng run bần bật.
Úc Thanh Đường vốn dĩ không phải không yên tâm Trình Trạm Hề, mà là muốn thừa dịp điểm danh lần này gia tăng ký ức, là một người hay quên, muốn nhớ hết tên và mặt của năm mươi học sinh thì thật sự quá khó khăn.
Âm thanh dịu dàng trong veo của Trình Trạm Hề không ngừng vang lên ở trong mùa hè.
“Hình Bạch Lộ.”
“Có!”
“Hồ Lực Minh.”
“Có!”
…
“Hà Sương Hàng.”
“Có!”
“Hửm?” Trình Trạm Hề nâng ngón tay, ngừng ở tên Hình Bạch Lộ, mỉm cười hỏi: “Em là chị em với Hình Bạch Lộ sao?”
Trong đám người có một học sinh cướp lời: “Không phải cô Trình, các nàng vào trường học mới biết nhau! Lúc trước tụi em cũng nghĩ là chị em.”
Trình Trạm Hề nhìn về phía bạn học trả lời, tìm tòi trong đầu, gật đầu cười nói: “Cảm ơn bạn học Đồng Phỉ Phỉ, giải đáp nghi vấn của lão sư.”
Đồng Phỉ Phỉ vui mừng nói: “Lão sư cô nhớ rõ tên của em sao?”
Trình Trạm Hề: “Vừa rồi không phải điểm danh tên em rồi sao?”
Đồng Phỉ Phỉ nói: “Úi, vậy cô cũng đỉnh quá, một lần đã nhớ kỹ.”
“Lão sư nói chỉ điểm danh một lần.” Trình Trạm Hề ngón tay chỉ đầu mình, cười: “Lão sư trí nhớ tốt lắm.”
Đồng Phỉ Phỉ hoạt bát mà làm tư thế ôm quyền, tỏ vẻ phục.
Trình Trạm Hề ôm quyền lại.
Như nhau như nhau.
Đúng lúc này, Trình Trạm Hề cảm giác khó hiểu khi Úc Thanh Đường nhìn về phía cô.
Trình Trạm Hề thoáng thu nụ cười, nhịn không được phát tán tư duy.
Nàng này liếc mắt một cái là có ý tứ gì? Không vui vì mình và học sinh quá thân cận sao?
Linh quang trong đầu Trình Trạm Hề vừa hiện, bỗng dưng nhấp khóe miệng cầm lòng không đậu mà cười thành hình vòng cung, che dấu mà cúi thấp đầu đi.
Tim Trình Trạm Hề nhảy thình thịch, trái tim trong lòng rung động như muốn chết đi.
Nàng không phải là đang ghen tị đó chứ?!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)