“Chút nữa cô có rảnh không?”
Đôi mắt Trình Trạm Hề hơi hơi mở to, lập tức nghĩ đến nhiều chuyện.
Hiện tại buổi chiều chưa đến bốn giờ, nếu các cô rời đi trường học mà nói sơ thì có thể xem phim điện ảnh, gần nhất có cái phim điện ảnh gì hay nhỉ? Xem xong điện ảnh vừa lúc tới giờ ăn cơm, ánh đèn rực rỡ mới lên, có thể dọc theo bờ sông tản bộ, phát triển theo chiều hướng tình yêu lãng mạn. Cơn gió phất ngang tóc cả hai quấn vào nhau, hai người nhìn nhau cười…
Trình Trạm Hề nghĩ đến những trường hợp như vậy, tim không khỏi phải đập thình thịch, cầm lòng không đậu mà hơi hơi nhếch lên khóe môi.
Trong mắt Úc Thanh Đường hiện lên sự khó hiểu, Trình kiểm tra sức khoẻ báo cáo hình như không tập trung?
Nhưng nàng không có đánh thức cô, chờ cô chính mình tỉnh lại.
Trình Trạm Hề trở lại với hiện thực, nhìn thấy dáng vẻ tùy ý mặc kệ của Úc Thanh Đường, trong lòng nảy sinh ra ý mật đường ngọt.
Cô nhẹ giọng trả lời: “Có.”
Úc Thanh Đường hơi nhăn nhăn mày khó có thể nhìn ra, xem nhẹ sự bất thường của vị thể dục lão sư trước mặt này, việc công xử theo phép công miệng nói: “Tôi có lời muốn nói với cô.”
Hiện tại là giờ tan học, âm thanh của học sinh ở hành lang đùa giỡn vui cười truyền tới, các lão sư ở văn phòng cũng nói chuyện đến khí thế ngất trời, tất cả đều tỏ vẻ lúc này không phải thời gian tốt để nói chuyện phiếm.
Lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hai người bên này vì quá hấp dẫn ánh nhìn, cho nên Trình Trạm Hề trở về vị trí của mình, bàn làm việc của cô nằm bên tay trái của Úc Thanh Đường, khoảng cách nếu tính theo đường thẳng thì không đến hai mét, cô ngồi tại chỗ, có thể rõ ràng mà quan sát được biểu tình trên mặt Úc Thanh Đường, cũng là lạnh lùng giống như bình thường.
Càng là như vậy, càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Trình Trạm Hề phối hợp diễn xuất với nàng, tiếp tục mở sách khóa trước ra xem.
Cô cúi đầu đọc sách, cảm giác được ánh mắt Úc Thanh Đường nhìn lại đây, dừng người cô hai giây rồi dời đi.
Buổi chiều chuông tiết học thứ ba chuẩn bị vang lên, phần lớn các lão sư đều đi ra ngoài chuẩn bị lên lớp, còn có hai ba vị dừng lại ở trong văn phòng, tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Cô Trình.” Âm thanh Úc Thanh Đường vang lên từ sườn phía trước.
Trình Trạm Hề ngẩng đầu, dịu dàng nhìn qua lại: “Là muốn đi ra ngoài sao?”
Úc Thanh Đường hỏi: “Đi chỗ nào?”
“Không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao?”
“Ở chỗ này nói là được.”
“Nơi này?” Trình Trạm Hề hạ giọng nhìn về ba bóng đèn trong văn phòng.
“Ừm.” Úc Thanh Đường không hiểu biết suy nghĩ của cô, kéo ghế dựa ngồi lại đây, đối mặt với Trình Trạm Hề, bốn mắt nhìn nhau.
Trình Trạm Hề: “…”
Này, này này này, cô Úc chơi lớn như vậy sao?
Úc Thanh Đường: “Tôi chủ yếu là…”
Trình Trạm Hề: Không sai tôi thích cô.
Úc Thanh Đường: “Muốn cùng cô…”
Trình Trạm Hề: Thổ lộ! Tôi biết mà! Nếu cô cũng thích tôi mà nói thì giờ chúng ta ở bên nhau luôn!
Úc Thanh Đường: “… Tìm hiểu chuyện dạy học một chút.”
Nụ cười Trình Trạm Hề khựng lại ở trên mặt.
Úc Thanh Đường: “Lớp chúng ta có mấy em nam sinh khá nghịch ngợm, bọn họ có quấy rối cô trong giờ học hay không?”
Trình Trạm Hề cúi đầu, mới chú ý tới sổ tay và bút trên đầu gối Úc Thanh Đường, dáng vẻ công tác nghiêm.
Biểu tình Trình Trạm Hề lại thay đổi, giả vờ như không có việc gì miệng lưỡi trả lời: “Không có, rất nghe lời.”
“Tình huống cụ thể như thế nào?”
Úc Thanh Đường đúng là một chủ nhiệm mới quá có trách nhiệm!!! Trình Trạm Hề thiếu điều thuật lại mỗi biểu hiện của các em học sinh trong quá trình học cho nàng, Úc Thanh Đường cầm sổ tay vẫn luôn ghi chép, thường thường ngẩng đầu, lễ phép chuyên chú lắng nghe.
Khoảng cách gần như vậy, Trình Trạm Hề không tự chủ được mà nhìn vào mắt nàng, đôi mắt vừa mới bắt đầu cô đã bị hấp dẫn.
Theo lý mà nói, càng trưởng thành, tròng mắt sẽ càng lúc càng hẹp lại, trẻ nhỏ thỉ giống như nho đen, đen nhánh mờ mờ, nhưng đôi mắt Úc Thanh Đường vẫn đen nhánh như cũ, yên tĩnh, chỉ có thể so sánh với ánh trăng lạnh lẽo.
Vẻ mặt Trình Trạm Hề hơi hoảng hốt, sâu thẳm trong trí nhớ chợt song song hiện lên một đôi mắt khác giống như đã từng quen biết, trí nhớ chợt phớt nhanh đến làm nàng tìm không được là ai.
…
“Cảm ơn cô Trình phối hợp với công tác của tôi.” Âm thanh cảm ơn máy móc điềm đạm thanh tĩnh, làm Trình Trạm Hề nghĩ thế nào cũng không liên hệ được nàng với gương mặt hồng phấn kia.
Trình Trạm Hề vẫn mỉm cười nói: “Không khách sáo. Cô Úc còn có việc gì khác sao?”
“Không có.” Úc Thanh Đường lại nói lời cảm ơn.
“Không mời tôi ăn một bữa cơm?” Trình Trạm Hề nói giỡn.
Úc Thanh Đường hơi giật mình, gật đầu nói: “Ngày mai giữa trưa đi, nhà ăn có thể chứ?”
Thức ăn Nhất Trung không tồi, giáo viên có phần cơm dinh dưỡng, các lão sư đều thích đi ăn cơm ở nhà ăn. Gần trường học cũng có quán ăn, nhưng hoàn cảnh giống nhau, phải đi xa nên có vẻ có chút long trọng.
Tuy rằng Úc Thanh Đường chưa trải qua chuyện tình cảm, không ăn qua thịt heo, nhưng cũng đã gặp qua heo chạy, nàng không muốn làm ra hành động nào đó sẽ làm người khác hiểu lầm.
Trình Trạm Hề nâng bút xoay một vòng, khóe miệng ngậm cười: “Có thể.”
“Ừm.”
Úc Thanh Đường lễ phép gật đầu, trở về chính mình bàn làm việc.
Lớp mười còn có lớp tự học buổi tối, đêm nay không phải tiết toán học, nhưng Úc Thanh Đường vừa mới làm chủ nhiệm có thói quen ở lại tối, chờ tiết tự học buổi tối tan thì về nhà cùng với học sinh, cũng tiện cho nàng nếu có việc đột ngột phát sinh trong buổi tự học thì có thể lập tức xử lý. Phòng của nàng nằm trên một con đường phồn hoa trong thành phố, cách Nhất Trung chỉ một con phố, đi bộ chỉ cần khoảng mười phút, an toàn tiện lợi.
Trình Trạm Hề đợi buổi chiều tan học, lập tức đi tới bãi giữ xe lấy xe chạy một đường về nhà từ phòng giáo viên.
Trường học quy định xe máy chạy trong khuôn viên không được vượt quá 20km, Trình Trạm Hề mang mũ bảo hiểm, lái moto mà chạy chậm qua như ốc sên.
Thu hút những ánh mắt của đám học sinh, Trình Trạm Hề vừa ra tới cổng trường, chân ga nổ vang, biến mất vào dòng xe cộ, đẹp tuyệt trần mà đi.
Đám học sinh đứng trước cổng há hốc nhìn bóng dáng đã đi xa của Trình Trạm Hề, ngây người vài giây, chợt nổ tung.
“Mẹ nó mẹ nó! Chiếc xe này cũng quá đẹp trai!”
“Ducati Devil! Motor giới hạn của Ferrari! Người lái là Hạ Văn Hồng sao?”
“Cậu ngốc à, kia rõ ràng là nữ, còn là tóc dài.”
“Ai, mình nghe nói trường học mới mời thêm thể dục lão sư mới, có phải cô ấy không?”
“Không nghe nói, mau, cậu nói mọi người nghe một chút.”
Ngay đầu tiên Trình Trạm Hề tới đã vang danh trong trường học, Tieba đăng lên tấm ảnh các bạn học chụp được ở trước cổng trường - Cô gái yểu điệu cao gầy ngồi thấp ở trên lưng xe, moto màu ngân bạch chói như ánh sao băng, cùng đường chân trời sắp chìm hoàng hôn phía sau như hòa hợp vào một thể.
Có hình làm chứng, Tieba nháy mắt cái nổi lên top 1.
Tấm ảnh này như là hình chụp điện ảnh về hoài niệm tình yêu nên được lưu truyền rộng rãi.
Theo tin hot mà học sinh lớp bảy đưa ra: Cô Trình vừa đẹp vừa ngầu, tính tình còn rất rất tốt.
Bọn học sinh rảnh rỗi sôi nổi lập tổ đội, quyết định khi nào rảnh nhất định phải đi tới xem vị lão sư vừa mới tới này.
Cô Trình đang được lên top 1 trên diễn đàn của Nhất Trung, nhưng bản thân cô lại không biết.
Nơi ở hiện tại của Trình Trạm Hề là nhà của bạn Dụ Kiến Tinh, cách trường học hơi xa, nếu chạy với tốc độ cao mà không kẹt xe thì khoảng nửa giờ. Hôm nay trùng hợp mà kẹt xe, cô về đến nhà thì ánh chiều tà cuối cùng nơi cuối chân trời bị màn đêm đen nhánh nuốt hết, trên cao còn hiện mấy ngôi sao lấp lánh.
Trình Trạm Hề đậu xe, đi thang máy lên lầu, vào cửa, vo gạo nấu cơm, lấy ra nguyên liệu nấu ăn làm hai món ăn trong tủ lạnh.
Cô du học đã nhiều năm, trù nghệ rèn luyện đến chuyên nghiệp, nấu ăn đồng thời còn có thời gian nhàn hạ thoải mái mà bày bàn tỉ mỉ.
Với cô mà nói cuộc sống là dùng để hưởng thụ, mỗi một phút mỗi một giây đều đáng giá quý trọng, chẳng sợ sống uổng thời gian vì nó đều có ý nghĩa.
Lúc Dụ Kiến Tinh gọi điện thoại tới, vừa hay Trình Trạm Hề đã tắm xong, ngồi ở ghế đọc sách, bắt máy.
“Đang làm gì?”
“Đọc sách.”
“Sách gì thế?”
Trình Trạm Hề lật bìa sách, nhìn mắt, thản nhiên nói: “Giáo dục tâm lý học.”
Dụ Kiến Tinh thiếu chút nữa bị chính mình nước miếng sặc chết.
“Cậu muốn đổi nghề?”
“Không.” Trình Trạm Hề lật lại trang đang xem, nói: “Tôi không phải đi làm lão sư sao, bổ sung kiến thức.”
Kế bên cô còn một chồng《Vận động sinh lý》,《Thể dục tâm lý học》, 《Vận động huấn luyện học》 vân vân... Bản thân Trình Trạm Hề chính là cao nhân vận động, lúc chơi đến điên còn cầm không ít giấy chứng nhận, đã từng một mình chạy đến rừng mưa nhiệt đới vẽ vật thực. Nhưng dù sao cũng là nhằm vào chính mình, hiện tại muốn dạy học cho học sinh, công tác tư tưởng nhất định phải làm.
“Không phải chứ? Cậu thật sự định làm lão sư à?” Dụ Kiến Tinh ở điện thoại bên kia khó có thể tin mà hỏi lần nữa.
“Hiện tại tôi đã là lão sư.” Âm thanh Trình Trạm Hề hơi trầm xuống mà nói.
“... Tôi hiểu rồi.”
Thân là bạn tốt của Trình Trạm Hề, Dụ Kiến Tinh hiểu biết tính cách cô. Nghiêm khắc kiềm chế bản thân, lấy bao dung đối xử mọi người, một ngày làm lão sư, cô sẽ lấy trách nhiệm của người thầy nghiêm khắc yêu cầu chính mình, chẳng lo lắng việc cô dạy thể dục, thi đại học không cần nhập điểm tổng môn thể dục. Làm bạn với Trình Trạm Hề, là một chuyện rất vui vẻ và thoải mái.
Dụ Kiến Tinh muốn biết thêm về chuyện tình yêu của bạn thân, chưa đâu vào đâu cả, cái gì cũng không nói đến, không hứng thú mà tắt máy.
Trình Trạm Hề xem xong sách, viết hai trang nhật ký, đi phòng vẽ tranh luyện tập các bước cơ bản của hội họa một lần, đăng nhập hòm thư kiểm tra hộp thư, tháng sau Italy có tổ chức triển lãm nghệ thuật, lão sư mời cô đi chung, Trình Trạm Hề điện thoại cho ông xác nhận thời gian.
Sau khi làm xong tất cả, Trình Trạm Hề tắt đèn, chợp mắt đã ngủ.
Úc Thanh Đường về đến nhà khoảng 10 giờ, tủ lạnh có mua bánh mì mua hôm trước, nàng nhìn hạn sử dụng, còn có một ngày thì hết hạn, nàng lấy sữa bò còn hai ngày hết hạn để chấm bánh mì cắn mấy cái.
Nàng đi ngang qua phòng khách trên vách tường treo bức tranh 《 Bão Tuyết 》, đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong ra tới, Úc Thanh Đường dùng khăn lông lau tóc, đứng ngây người rất lâu ở trước cửa sổ phòng ngủ, tóc dài còn ướt, cũng lười thổi khô, trực tiếp gối lên trên gối đầu ngủ, ngủ mơ màng bất an mà nhăn lại mi.
***
Từ nơi học sinh nghe được Úc Thanh Đường sẽ đến lớp bảy vào lúc 6 giờ 50 phút, Trình Trạm Hề sắp xếp thời gian tập thể dục buổi sáng sớm hơn một giờ, 6 giờ rưỡi đã đến trường học.
Trừ bỏ chủ nhiệm lớp, những lão sư khác rất ít khi tới sớm như vậy.
Trên hàng lang trống vắng này là văn phòng của tổ văn học cao nhất, Trình Trạm Hề một tay xách theo phần bữa sáng dành cho 2 người, một tay ôm sách, đang muốn bước vào văn phòng thì nghe âm thanh nói chuyện qua lại ở trong phòng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)