Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

3338 0 21 0

Mưa vẫn đang rơi.

Nhưng tiếng mưa rơi bỗng nhiên trở nên rất xa, dường như thật xa vời.

Trình Trạm Hề chìm vào một đôi mắt còn yên tĩnh hơn cả bóng tối, xinh đẹp hơn cả ánh trăng.

Vài giây sau, cô mới thực nhẹ thực nhẹ mà hô hấp một chút, ổn định lại tim đập liên hồi theo nhịp đập khác thường của mình.

Cô gái trước mắt này khoảng 26, 27 tuổi, gương mặt đẹp như bước ra từ trong tranh, làn da hơi tái nhợt hơn so với người thường, chỉ có môi mỏng mang theo một chút màu máu nhẹ, có loại cảm giác thưởng thức cái đẹp đây là một người đẹp ốm yếu. Đặc biệt nhất là mắt trái của nàng có một nốt ruồi nhỏ, rất động lòng người.

Nếu là người thường có nốt ruồi như nàng sẽ giống như rơi lệ, sẽ làm cho người khác dâng lên cảm giác đáng thương, nhưng người trước mắt này không phải, nốt ruồi của nàng nằm trên khóe mắt, cùng đuôi mắt thần kỳ liền thành một đường. Cho nên nốt ruồi này không những không làm cho nàng có vẻ nhu nhược, ngược lại càng làm người ta có cảm giác cấm dục xa cách và không thể xâm phạm.

Bên trong áo khoác màu đen là kiện áo sơ mi trắng, kín kẽ mà cài đến nút trên cùng, chỉ lộ ra một đoạn cổ trắng nõn cùng cái cằm có độ cung duyên dáng.

Lộ ra độ trí thức văn nhã phong độ nhàn nhạt.

Trình Trạm Hề há miệng thở dốc, cô gái không nói lời nào mà nhìn hành động kế tiếp của người bên cạnh.

Đôi mắt Úc Thanh Đường bình tĩnh nhìn về phía Trình Trạm Hề đang kéo rương hành lý, lễ phép mà hơi gật đầu, bình tĩnh xoay người.

Nàng không có duỗi tay đi tiếp.

Tương đương với khéo léo từ chối.

Trình Trạm Hề ra vẻ tự nhiên mà thu hồi khăn giấy đưa tới, cất vào túi áo khoác, đôi mắt khéo léo thay đổi qua hướng đối diện Úc Thanh Đường, len lén dùng ánh sáng sót lại quan sát đối phương.

Mưa vẫn đang trút xuống.

Mưa to chảy ngược, cả tòa thành phố bao phủ ở trong màn mưa, tầng mây âm u thỉnh thoảng hiện lên tia chớp màu tím lam, chợt xé rách bầu trời hắc ám trên cao, cuồng phong thổi bay lá rụng, trên mặt đất, gào rít giận dữ hướng bầu trời quát đi.

Hai người đứng chung dưới một mái hiên, cùng nghe tiếng mưa rơi.

Ai cũng không nói gì.

Trận mưa lớn này tới nhanh, đi cũng nhanh.

Không bao lâu mây đen đã chia tứ phía, lộ ra bầu trời đỏ cam, phía trên mặt trời đang lặn xuất hiện một đạo cầu vồng, từ đầu đường kéo dài đến vô tận.

Trong không khí chỉ còn lại mưa phùn lất phất.

Úc Thanh Đường đẩy cửa ra, bước vào trong màn mưa phùn mông lung, hình ảnh chậm rãi biến mất theo hướng cầu vồng bất tận.

***

Ba tháng sau.

Phòng vẽ tranh trên cửa treo bảng “Xin đừng làm phiền” , Dụ Kiến Tinh đã đến đây lần thứ ba, rón ra rón rén muốn vào, nắm chặt tay cửa “Kẽo kẹt ——” mở ra.

Trình Trạm Hề nhìn thấy nàng, nụ cười tùy tính gật gật đầu: “Tới rồi à.”

Dụ Kiến Tinh gác một tay trên vai cô, hướng vào cửa đang mở một nửa của phòng vẽ tranh, trêu ghẹo nói:

“Họa sĩ Trình gần nhất đang vẽ cái gì vậy?”

Trình Trạm Hề thoải mái hào phóng mà tránh đường, cười nói:

“Chính cậu xem đi, tùy tiện tham quan, tôi đi rửa mặt.”

Lúc cô vẽ tranh không thích bị quấy rầy, cũng ngăn chặn bất luận kẻ nào vào phòng vẽ tranh của cô, kết thúc thì không sao.

Dụ Kiến Tinh chính là bạn của cô ở Tứ thành, là bạn học ở nước ngoài của cô. Nàng với cô học tại trường đại học mỹ thuật có điều kiện cực kỳ khắc nghiệt kia, cùng là sinh viên trong nước du học, tự nhiên mà trở thành bạn bè. Dụ Kiến Tinh học điêu khắc, tiếp nhận một hạng mục ở tòa thị chính Tứ thành, sẽ ở bên này một khoảng thời gian rất dài.

Dụ Kiến Tinh nhẹ nhàng rảo bước tiến vào phòng vẽ tranh tràn đầy ánh sáng, bên trong Trình Trạm Hề mới vừa dọn dẹp qua, giá vẽ, giấy vẽ tranh sơn dầu, thuốc màu, bảng pha màu, bút vẽ bày biện chỉnh tề, đâu vào đấy.

Đồ vật của người làm nghệ thuật, nhiều ít đều có linh cảm, mà linh cảm không phải lúc nào cũng có có, Trình Trạm Hề cũng không phải là họa sĩ hay có tác phẩm, vẽ tranh vô cùng ỷ lại vào linh cảm hiện ra trong nháy mắt.

Dụ Kiến Tinh nhớ rõ Trình Trạm Hề có một lần nhận vẽ phúc bích—— tức là trực tiếp vẽ tranh trên vách tường, thời hạn ba tháng, thì có hai tháng 29 ngày cô đều ở nơi nơi tìm linh cảm, sầu não đến nỗi muốn cạo đầu trọc, cuối cùng vào một ngày giống như được thần trợ giúp, vẽ lên phòng chính của biệt thự, rộng lớn mà mạnh mẽ vẽ hoàn chỉnh mặt tường, trở thành một sự kiện để họ có thể say sưa trò chuyện về nó.

Cô vừa đến đây ba tháng, Dụ Kiến Tinh cứ tưởng rằng phòng vẽ tranh có lẽ là trống không, hoặc tác phẩm có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện bên trong treo đầy tranh.

Tranh sơn dầu chỉ có hai ba bức, có một bức là Trình Trạm Hề mới vừa vẽ được một nửa, màu còn chưa tô, còn lại chính là tranh vẽ bằng than hoặc là màu nước chờ sáng tác. Dụ Kiến Tinh cẩn thận nhìn tranh trên vách tường cùng trên bàn, là sườn mặt, là bóng dáng nhưng không có gương mặt, trải qua đánh giá của nàng, tranh vẽ là cùng một người, hơn nữa còn là con gái.

Trình Trạm Hề trở về từ phòng rửa mặt thì đã nhìn thấy Dụ Kiến Tinh lộ ra ánh mắt cười nhạo.

Trình Trạm Hề buồn cười nói: “Làm sao vậy?”

“Vẽ ai?” Dụ Kiến Tinh không đợi cô trả lời, lập tức nói:

“Vị hôn thê của cậu?”

“…” Trình Trạm Hề giải thích :

“Không phải, lúc vừa tới Tứ thành gặp được một người xa lạ. Tôi giống như có một chút… ừm.”

Khóe môi cô nâng lên trên tạo thành độ cung nhỏ bé, không tiếp tục nói.

“Ừm nghĩa là cái gì?” Dụ Kiến Tinh truy vấn hỏi.

“Là cái gì cũng không quan trọng, dù sao sẽ không gặp lại.” Trình Trạm Hề thuận miệng nói muốn tống cổ nàng đi.

Tứ thành lớn như vậy, cũng có ngoài ý muốn, cô sẽ không ở chỗ này quá lâu, gặp được người kia, xem như là ký ức tốt đẹp. Trong một đời người, không phải những gì tốt đẹp cũng cần theo đuổi, tốt đẹp không thể tồn tại mãi mãi ở hiện thực, nhưng có thể ở trong trí nhớ.

“Còn có...” Trình Trạm Hề đành nhắc nhở nàng:

“Đừng nói chuyện vị hôn thê nữa, cậu cũng không phải không biết.”

Dụ Kiến Tinh vui vẻ.

Nói đến chuyện hôn sự từ trên trời giáng xuống này, Dụ Kiến Tinh cảm thấy rất buồn cười.

Trình gia cùng Vệ gia là đính hôn từ nhỏ, nhưng lúc ấy đính hôn với Vệ tiểu thư chính là anh của Trình Trạm Hề, Trình Uyên Hề, không khéo ở chỗ là Trình Uyên Hề thích đồng tính nên không có cách nào lại thực hiện lời hứa. Vốn dĩ là mẹ của Vệ tiểu thư là Vệ phu nhân khó sinh qua đời, nhiều năm sau, mọi người cũng quên mất chuyện này, nhưng người Vệ gia nhắc lại việc này, Trình gia cân nhắc đưa Trình Trạm Hề đi tiếp nhận cái hôn ước này.

Mẹ Trình không muốn lập tức ép duyên cho cả hai, chỉ là khuyên cô gặp Vệ gia tiểu thư một lần, thích hợp thì trước nói chuyện yêu đương sau lại kết hôn, nhưng Trình Trạm Hề tính tình tự do thoải mái, ai ép buộc cô thì cô sẽ cố tình chống lại, trực tiếp từ Kinh thành chạy tới Tứ thành.

Trình Trạm Hề: “Cậu còn cười?”

Dụ Kiến Tinh lấy giọng nói, không cười, đề nghị:

“Buổi tối đi quán bar, giải tỏa một chút không?”

Trình Trạm Hề từ chối: “Không đi.”


Nhiều người thì ồn, thôi thì một người đi trên đường tản bộ.

Trình Trạm Hề nhướng mày, trái lại đề nghị:

“Leo núi, đi không?”

Gương mặt Dụ Kiến Tinh lập tức suy sụp xuống dưới.

Thân là một vị họa sĩ thoạt nhìn hào hoa phong nhã, cô không thích những hoạt động văn tĩnh nên sẽ nói không đi, nhưng cô lại thích đua xe, tay không leo núi, thuyền buồm lướt sóng có phải hay không có chút quá đáng? Dụ Kiến Tinh hoài nghi có lẽ khi còn nhỏ cô là học thể dục, chứ không phải đi học vẽ tranh.

Trình Trạm Hề dù bận vẫn ung dung mà nhìn nàng.

“Tôi đi quán bar với cậu, cuối tuần cậu lại đi leo núi với tôi, thế nào?”

Dụ Kiến Tinh khó khăn trải qua quá trình đấu tranh tư tưởng, nhịn đau gật gật đầu.

“Thành giao.”

Trình Trạm Hề mỉm cười, biểu tình sung sướng nói:

“Khi nào xuất phát? Tôi đi thay quần áo.”

Dụ Kiến Tinh nâng cổ tay nhìn mắt đồng hồ, nói:

“Cậu thay quần áo xong thì đi, thời gian cũng không còn sớm.”

Trình Trạm Hề nhún vai:

“Cũng được.”

Lúc tới đây Dụ Kiến Tinh cố ý trang điểm, không cần rửa mặt chải đầu, nàng lấy gương nhỏ xem lại rồi ngồi ở sô pha trong phòng khách, ăn không ngồi rồi chơi di động một bên chờ Trình Trạm Hề.

Nghe được âm thanh mở cửa phòng, nàng ngẩng đầu nhìn qua hướng phòng ngủ chính, tức khắc mở to hai mắt.

Trình Trạm Hề mặc trên người áo sơ mi tơ lụa thuần trắng thật gợi cảm, quần ống rộng eo cao màu đen, tóc xoăn dài màu nâu tùy ý tán loạn ở sau lưng, lộ ra hơi thở trưởng thành mà lười biếng nhàn rỗi.

Cô thân cao chân dài, trời sinh chính là giá áo, mặc cái gì nhìn cũng đẹp, làm Dụ Kiến Tinh khiếp sợ hơn chính là Trình Trạm Hề còn mang theo một cái mắt kính viền vàng trên mũi…

Áo mũ chỉnh tề, hơn nữa cô có bề ngoài có cảm giác vừa hiền lành vừa mang vẻ lừa gạt, cả người quanh quẩn hơi thở văn nhã bại hoại, như ma chú hấp dẫn người xung quanh.

Dụ Kiến Tinh đứng lên, lập tức đổi ý nói:

“Không đi.”

Cô ăn mặc đẹp như vậy, còn có người nhìn đến chính mình sao?

Trình Trạm Hề duỗi tay đẩy đẩy chiếc mắt kính, nó theo động tác của cô mà nhẹ nhàng lắc lư, mắt đào hoa sau cặp kính sáng ngời mỉm cười, nói:

“Tôi tùy ý cậu thôi, đều được.”

Dụ Kiến Tinh nghiến răng:

“Đi!”

Chính mình lớn lên cũng không xấu, ít nhất sẽ 30% là nguyện ý xem chính mình!

Quán bar tên gọi “Linh Độ”, vào ngày hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa, là một quán bar LES có chút danh tiếng LES ở bản địa.

Dụ Kiến Tinh không phải muốn đi săn mồi, chỉ đơn giản là muốn thả lỏng, nhìn gái đẹp cho thỏa mắt. Hai người xuống xe trước của “Linh Độ”, vào trước cửa, Dụ Kiến Tinh vừa định bước vào, nghỉ chân cười cái nói:

“Đã quên chúc mừng cậu, bức《 bão tuyết 》kia bán ra thu được ba trăm vạn.”

Trình Trạm Hề nhìn cửa lớn quán bar gần trong gang tấc, gần như có thể thấy được bên trong chen chúc đầu người, cô liếc mắt Dụ Kiến Tinh một cái, lười nói:

“Cậu có cảm thấy hay không, ở chỗ này nói về chuyện đó, có vẻ hơi lấy lệ.”

Dụ Kiến Tinh cười ha ha.

Hai người sóng vai đi vào quán bar, ngồi xuống ở quầy bar.

Dụ Kiến Tinh gọi ly rượu Cocktail, Trình Trạm Hề chân dài thoải mái mà đặt trên mặt đất, búng tay một cái:

“Nước trái cây, cảm ơn.”

Dụ Kiến Tinh: “…”

“Cậu không cảm thấy cậu cũng có hơi qua loa sao?”

Dụ Kiến Tinh ngăn bartender lại, tự chủ trương thay cô đổi nước trái cây thành Margaret.

Trình Trạm Hề cười cười không nói chuyện, chán muốn chết mà đánh giá bốn phía.

Cô không thường tới quán bar, khi ở nước ngoài chơi cũng tương đối nhiều, thế giới làm việc của tác giả nghệ thuật luôn là đắm chìm trong thế giới của chính mình, nhưng cũng muốn tiếp xúc thêm nhiều thế giới phong phú ở hiện thực, như vậy cũng sẽ có thể sẽ trở thành nơi phát ra linh cảm sáng tác. Lễ phép mà từ chối những cô gái một người rồi lại thêm một người muốn đến gần mình, Trình Trạm Hề hơi nhịn không được mà nhíu mày. Cô nhấp môi chút rượu, định chờ Dụ Kiến Tinh nhảy xong điệu nhảy ở giữa sàn thì xin về nhà.

Âm nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn neon lóe loạn, sàn nhảy quần ma loạn vũ, người người kề mặt hôn nồng nhiệt tùy ý đều có thể thấy được, họa sĩ Trình dốc lòng sáng tác nửa năm đã lâu không ra ngoài có chút thích ứng không nổi.

Dụ Kiến Tinh mồ hôi đầm đìa trở về từ sàn nhảy, một ngụm uống hết cả ly rượu trên quầy bar, tiếp đến lại gọi thêm một ly.

Trình Trạm Hề: “…”

Dụ Kiến Tinh không tiếp tục ra sàn khiêu vũ, một ngụm một ngụm mà uống rượu, Trình Trạm Hề chỉ đành đánh mất suy nghĩ muốn trở về. Có lẽ là nhìn thấy hai người các nàng ngồi cùng nhau, người tới quấy rầy cô ít đi rất nhiều, Trình Trạm Hề thay nước trái cây, cắn ống hút uống từ từ, chuyển tầm mắt đến những góc khá thanh tĩnh.

Có người thân mật ở trong góc tối, có người lẻ loi một mình.

Tầm mắt Trình Trạm Hề bỗng dưng hơi dừng lại.

Ở một góc cách cô chừng nửa cái quán bar, có một bóng người lọt vào mắt cô, có chút quen mắt.

Dụ Kiến Tinh theo ánh mắt cô nhìn qua, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt hơi say híp lại lờ đờ đánh giá nói:

“Người này… sao giống với người cậu vẽ như thế?”

Đôi môi Trình Trạm Hề khẽ nhúc nhích, không nói gì.

Dụ Kiến Tinh: “Không thể nào?”

Nàng thấy Trình Trạm Hề cam chịu, xém nữa phun rượu trong miệng ra, sặc sụa, mới nói:

“Như thế nào trùng hợp như vậy?”

Trình Trạm Hề thầm nghĩ: Tôi cũng muốn biết, tại sao lại trùng hợp như vậy.

Cô buông ống hút đang cắn ra, ánh mắt nhìn thẳng qua hình ảnh không rời bỏ.

Nếu này xem như hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,có phải hay không cô nên đi nếm thử một chút?

Trong lúc cô còn do dự có nên tiến lên hay không, đối phương đột nhiên quay đầu, nhìn lại phía cô.

An tĩnh, đôi mắt còn đẹp hơn cả ánh trăng.

Ánh đèn quán bar chiếu vào gương mặt tái nhợt gần như trong suốt của nàng, nốt ruồi đuôi mắt rõ ràng động lòng người.

Tim Trình Trạm Hề đập trật nửa nhịp.

***

Nước trái cây trước mặt Úc Thanh Đường đã thay ly thứ ba.

Tửu lượng của nàng không được tốt, cho nên vì tránh cho có việc ngoài ý muốn, nàng không uống rượu.

Cô gái xinh đẹp luôn là tiêu điểm của mọi người, Úc Thanh Đường mặc váy dài màu trắng, tóc dài đen thẳng xõa trên vai, làn da trắng đến kinh người, ngũ quan tinh xảo đến tìm không ra nửa điểm tì vết, có lẽ sau khi đến đây, nàng vẫn luôn ngồi một mình ở góc này, người tới gần như cũ nối liền không dứt.

Bên tai lại vang lên bước chân tới gần tiếng, cùng với nhu nhuận ôn hòa tiếng nói của cô gái:

“Chào cô, xin hỏi nơi này có người sao?”

Úc Thanh Đường nghĩ thầm: Người thứ mười tám? Hay là thứ mười chín?

Nàng ngẩng đầu lên.

Trình Trạm Hề đối diện ánh mắt của nàng, bỗng nhiên có cảm giác căng thẳng nói không nên lời cùng chờ mong.

Nàng sẽ nhận ra chính mình sao?

Úc Thanh Đường dùng ánh mắt bình tĩnh không khác lần trước đó liếc nhìn cô một chút, chợt bình tĩnh mà rũ xuống mí mắt, dùng cằm ý bảo vị trí đối diện.

Trình Trạm Hề: “…”

Từ hành động của nàng, Trình Trạm Hề suy ra hai cái kết luận: Một, nàng không nhận ra chính mình; hai, nàng thật sự không thích nói chuyện.

Nếu không phải nàng có phản ứng với ngôn ngữ của mình, cô thậm chí sẽ hoài nghi nàng giống với cô bé mà cô gặp trên xe lửa kia, có chướng ngại về thính giác. Trình Trạm Hề có hơi thất thần không đúng lúc, nếu Mặc Mặc có thể bình an lớn lên, có phải hay không cũng giống cô gái trước mặt này.

Trình Trạm Hề thu hồi suy nghĩ, thoải mái ngồi xuống đối diện Úc Thanh Đường.

Dụ Kiến Tinh thầm cười đến điên rồi.

Tính cách Trình Trạm Hề rất tốt, gia thế bên ngoài rất hoàn hảo, đi đến đâu cũng vạn người mê, nàng đây vẫn là người thứ nhất làm lơ đối với cô.

Trình Trạm Hề cầm trên tay ly nước trái cây của mình, dưới ánh mắt tìm xem náo nhiệt của Dụ Kiến Tinh, thân thể hơi hơi khom về trước, môi đỏ khẽ mở:

“Chúng ta đã từng gặp qua, cô còn nhớ không?”

Úc Thanh Đường lại lần nữa nâng lên mi mắt, gợn sóng lăn tăn mà nhìn cô.

Vẻ mặt Trình Trạm Hề hơi sững lại, ánh mắt của nàng làm cho cô cảm thấy chính mình giống như tìm lấy cớ đến gần nàng, mà còn dùng loại phương thức vụng về nhất.

Trình Trạm Hề cố gắng làm cho giọng điệu của mình có vẻ tự nhiên tùy ý, mỉm cười bổ sung:

“Ba tháng trước, Tứ thành đổ trận mưa lớn, chúng ta cùng nhau ở cửa hàng tiện lợi tránh mưa.”

Cô đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đối phương, tiếp tục dịu dàng nhắc nhở:

“Trên người của cô nhiễm mưa, tôi hỏi cô có cần khăn giấy không, có ấn tượng sao?”

“…” Úc Thanh Đường cho cô đáp án là không có đáp lại.

Trình Trạm Hề: “…”

Nàng thật sự hoàn toàn không nhớ rõ.

Trong lúc lâm vào tình trạng xấu hổ vi diệu.

Dụ Kiến Tinh im lặng mà ở trong lòng thương xót cho Trình Trạm Hề ba giây đồng hồ, người theo đuổi cô có thể xếp dài từ Kinh thành đến nước Pháp, ai từng nghĩ cô ở Tứ thành nho nhỏ đụng phải bức tường sắt.

Trong lúc Trình Trạm Hề không biết phải mở ra đề tài tiếp theo như thế nào, Úc Thanh Đường đối diện lạnh lẽo mở miệng.

“Cô có mang báo cáo kiểm tra sức khỏe theo không?”

Trình Trạm Hề hiện lên suy nghĩ đầu tiên là: Thì ra nàng có thể nói chuyện.

Suy nghĩ thứ hai là: Giọng nói lạnh như con người của nàng, gần như bao phủ sương lạnh vào mùa đông.


Ngạc nhiên qua đi cô mới hỏi: “Cái gì?”

Úc Thanh Đường không mang theo bất luận cảm xúc gì mà lặp lại: “Báo cáo kiểm tra sức khoẻ.”

Dụ Kiến Tinh đau răng mà “rít” lên một tiếng: Bệnh tâm thần! Ai ra cửa sẽ mang báo cáo kiểm tra sức khoẻ bên mình!

Trình Trạm Hề lại ngoài dự đoán mà nói:

“Tôi tìm xem thử, cô chờ một lát.”

Cô lấy giỏ xách đặt ở bên cạnh, từ bên trong lấy ra một cái túi văn kiện da trâu, rút ra nhìn nhìn, mỉm cười nói:

“Có mang theo.” Lần trước thuận tay cất vào trong giỏ vẫn luôn quên lấy ra.

Dụ Kiến Tinh: “???”

Đây là cái đối thoại ma quỷ gì vậy trời?

Trình Trạm Hề không đưa báo cáo kiểm tra sức khoẻ cho đối phương, mà lại cười nhẹ hỏi:

“Cô muốn cái này làm gì?”

Úc Thanh Đường nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ mặt khó phân biệt.

Thật lâu sau, nàng kinh người mà nói: “Đi khách sạn không?” 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: