Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10

2764 0 8 0

Trình Trạm Hề hắng giọng, cố gắng đè xuống khóe miệng hơi nâng lên, lần lượt điểm danh theo trình tự xong, cuối cùng tự giới thiệu: “Lão sư tên là Trình Trạm Hề, Trình trong tiến trình,Trạm trong trong trẻo, Hề trong đường mờ mịt lại xa xôi, lần đầu gặp mặt, các bạn đồng học hãy chiếu cố lão sư nhiều chút.”

Cô nâng tay để trước người, lễ phép hơi nghiêng thân chào hỏi mọi người.

Các bạn học học theo mà đáp lễ, ai nấy cũng mặt mày tươi cười.

Cô Trình lớn lên xinh đẹp không nói, tính tình còn rất tốt.

Mọi người như vậy xem như quen biết.

Trình Trạm Hề nhìn về phía Úc Thanh Đường, Úc Thanh Đường ôn tập mỗi cái tên một lần trong đầu, cất bước tiến lên, một lần nữa đứng ở trước mặt các bạn học.

Úc Thanh Đường trầm giọng nói: “Cô Trình là lão sư mới đến, các em phải tôn trọng kính yêu cô Trình, lão sư không muốn có một ngày nghe được cô Trình nói các em không nghe lời hoặc mấy việc linh tinh để lớp chúng ta mất mặt, các em nghe không?”

Tất cả đồng học đứng lưng thẳng tắp, trăm miệng một lời: “Nghe!”

Khí thế lớn như vậy, Trình Trạm Hề xém chút nữa đã trả lời theo.

Úc Thanh Đường gật đầu với Trình Trạm Hề: “Cô Trình, tôi đi trước, có vấn đề gì tới tìm tôi.”

Trình Trạm Hề: “Được, hẹn gặp lại cô Úc.”

Gương mặt trước hay sau của Úc Thanh Đường cũng yên tĩnh như nước mà nhìn một vòng xung quanh học sinh lớp bảy im như ve sầu mùa đông, đi rồi.

Chờ bóng dáng nàng đi xa, đồng học lớp bảy tựa như căng thẳng đến mức tận cùng, dần thả lỏng xuống dưới, cả đám đứng lộn xộn cả lên, có người trực tiếp kề vai về phía đồng học kế bên, hai tay treo ở trên cổ đối phương.

Trình Trạm Hề nghe được một câu nhỏ giọng từ trong đám người: “Cuối cùng Chu Chỉ Nhược cũng đi rồi.”

Đồng học bên cạnh vội vàng đánh đánh tay người nọ đang nói chuyện, học sinh kia căng thẳng nhìn mắt Trình Trạm Hề, lập tức tách ra đề tài, làm bộ trước nay chưa nói qua.

Lão sư và lão sư đều là một bên, lỡ như Trình Trạm Hề nói cho chủ nhiệm lớp sẽ thảm.

Hửm?

Trình Trạm Hề nhướng mày, Chu Chỉ Nhược? Đây là danh hiệu học sinh lớp bảy đặt cho Úc Thanh Đường sao?

Cô nén vấn đề này xuống, định đợi lát nữa tìm cơ hội hỏi thử.

Các bạn học lớp bảy biếng nhác rời đội, ủy viên thể dục Ngô Bằng nhìn Trình Trạm Hề, chờ đợi cô ra lệnh điều động.

Trình Trạm Hề vỗ vỗ tay.

Các bạn học đang ngồi biếng nhác một người tiếp nối một người đứng thẳng, tinh thần phấn chấn, ánh mắt sáng ngời có sức sống. Tân lão sư vừa dạy tiết đầu tiên, các bạn học đều thực nể tình.

Trình Trạm Hề đợi mọi người an tĩnh lại, tính hỏi thử: “Chạy vài vòng không?”

Các bạn học tập thể lắc đầu kêu rên, Đồng Phỉ Phỉ vừa mới kết nối “giao tình” với Trình Trạm Hề lớn gan kiến nghị nói: “Thời tiết nóng quá lão sư, chúng em có thể không chạy không?”

Trình Trạm Hề ngửa đầu nhìn ánh mặt trời xuyên qua lá cây, hiện tại đúng là thời điểm ánh nắng độc nhất trong ngày, không nên để những mầm non đất nước đi phơi nắng như vậy.

“Có thể chứ.” Trình Trạm Hề tính tình tốt cười nói: “Vậy đi quanh vài vòng dưới bóng cây?”

Bảy ban đồng học ánh mắt sáng lên, tỏ vẻ: “Vâng.”

Lão sư mới thật sự rất dễ nói chuyện.

Thể ủy Ngô Bằng đưa đội, các bạn học hai người song song, “Tản bộ” dưới bóng cây, cách đó không xa trên đường băng plastic, có ban học sinh chạy bộ dưới mặt trời chói chang, mồ hôi ướt đẫm, không khỏi lộ ra ánh mắt hâm mộ và ghen tị.

Trình Trạm Hề đứng ở bên đội, nện bước lúc nhanh lúc chậm, đi theo dạo quanh, đánh giá đàn học sinh niên thiếu thanh xuân.

Bọn học sinh rất tò mò đối với cô, mồm năm miệng mười hỏi các vấn đề, tích cực nhất chính là vóc dáng nhỏ xinh nhưng tính cách hướng ngoại Đồng Phỉ Phỉ.

“Cô Trình, lão sư là Táp (siêu ngầu) lão sư mọi người mới nói đến sao ?”

Trình Trạm Hề hơi hơi nhướng mày, nhưng đối cái đánh giá này cũng không ngoài ý muốn, cô ra vẻ sâu xa mà gật đầu: “Đúng vậy, các em cũng có thể gọi lão sư là Táp lão sư.”

Các bạn học: “Ha ha ha ha.”

“Táp lão sư, xe máy của cô đâu?”

“Gửi ở nhà xe công nhân viên chức, hiện tại không thể lái đến đây, nhưng có thể cho các em xem ảnh chụp.”

“Ồ! Đẹp trai quá đi!”

“Không thấy mà nói đẹp trai, nhắm mắt thổi không được.” Trình Trạm Hề nói.

“Lão sư rất bắt kịp trào lưu, còn biết nhắm mắt thổi.”

“Lão sư thích theo sát trào lưu thời đại, về sau có cái gì không hiểu rõ các em chị dạy lão sư.”

“Được ha ha ha ha.”

“Lão sư đẹp quá.”

“Cảm ơn cảm ơn, rèn luyện thân thể nhiều chút các em cũng có thể giống lão sư.”

“Ha ha ha ha lão sư không được lừa chúng em nha.”

“Sao lão sư lừa các em được? Về sau lão sư dạy thể dục cho các em, bảo đảm mỗi người các em mãi mãi bảo tồn thanh xuân.”

“Chúng ta vốn dĩ là thanh xuân mà.”

“Cho nên các em hiện tại chính là đẹp nhất.” Trình Trạm Hề đứng thẳng lên, nghiêm túc mà nhìn cả đàn học sinh, nói.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Đám người chợt yên tĩnh lại, đội thể ủy Ngô Bằng đứng đầu dừng lại, đội ngũ đã dừng lại chỉnh chu.

Trình Trạm Hề: “???”

Đồng Phỉ Phỉ dừng vài giây, giấu tâm trạng nói: “Cô Trình, giọng cô nói chuyện quá hay, lúc nãy tim em đập gia tốc rất nhanh.”

Mấy nữ sinh nhỏ giọng tỏ vẻ tán đồng.

Trình Trạm Hề: “…” Hiện tại học sinh đều là chuyện như thế nào?

Trình Trạm Hề híp híp mắt, nói: “Có phải các em không thường với đùa giỡn lão sư không?”

Đồng Phỉ Phỉ suýt bật cười, giọng chậm chạp nói: “Không có đâu~”

Trình Trạm Hề nửa là vui đùa nửa là nghiêm túc mà mạnh giọng nói: “Không thể đùa giỡn lão sư đó.” Sư đồ luyến là hạn cuối không thể đụng vào.

Bọn học sinh giống như đã hiểu nhưng cũng giống như không hiểu, hi hi ha ha một cơn đã đi qua, tiếp tục “Tản bộ”, vòng một vòng lớn thật dài, trở lại từ đầu tập hợp địa phương.

Trình Trạm Hề hỏi cả đám học sinh thích môn vận động nào, mới vừa đi vào cao trung bọn học sinh còn không có bị việc học nặng nề tàn phá, sức sống mười phần, cũng có thể là đối với mới tới xinh đẹp lão sư, trả lời đều rất tích cực, lách cách, bóng rổ, cầu lông chờ các loại chơi thông thường thì không nói, còn có yêu thích khiêu vũ, dáng người vừa thấy chính là luyện rất nhiều năm, mềm mại tuyệt đẹp.

Trình Trạm Hề đưa chìa khóa cho thể ủy Ngô Bằng, bảo Ngô Bằng kêu mấy cái nam sinh đi phòng thiết bị lấy cầu lông, bóng bàn và bóng rổ thiết bị vận động linh tinh, cô tiếp tục nói chuyện phiếm với đồng học.

Nơi cất thiết bị ở không xa, các nam sinh rất mau đã trở lại còn thêm vào tấm đệm, mấy cái nam sinh tụ ở bên nhau nói thầm một lúc, một nam sinh không phòng bị bị đẩy ra tới, không được tự nhiên mà ôm cái đệm lại đây.

Trình Trạm Hề: “Cho lão sư?”

Nam sinh gật gật đầu, buông cái nệm xuống, không nói một lời mà đi rồi.

Trình Trạm Hề nói ở phía sau hắn: “Cảm ơn.”

Nam sinh chợt đỏ mặt, bước nhanh chạy về đội nam sinh, mấy đồng học lúc nãy đẩy hắn một cái, bả vai một người dỗi một quyền, các nam sinh cãi nhau ầm ĩ mà đi sân bóng rổ, đổ mồ hôi như mưa.

Trình Trạm Hề cười cười.

Tuổi này nam sinh sẽ sinh ra sự thẹn thùng khi đối mặt người khác phái trưởng thành theo bản năng nên không cần để ở trong lòng quá.

Các bạn học đại bộ phận đều tự do hoạt động, số ít mấy nữ sinh còn vây quanh Trình Trạm Hề hỏi cái này hỏi kia, Trình Trạm Hề ngồi ở trên cái đệm, đặc biệt thích tiếp đón với mấy nữ sinh thích nói chuyện phiếm.

Đã đổi mấy đề tài, Trình Trạm Hề thuận lợi dẫn đề tài tới Úc Thanh Đường.

“Lão sư nghe các em gọi cô Úc là Chu Chỉ Nhược?” Trình Trạm Hề một tay chống gương mặt, bày ra dáng vẻ bạn cùng lứa, tò mò hỏi: “Vì cái gì thế?”

Mấy nữ sinh tôi nhìn xem cô, cô nhìn xem tôi, Đồng Phỉ Phỉ cười gượng, nói: “Không thể nào, cô Trình có khả năng là nghe lầm.”

Trình Trạm Hề buồn cười thầm nghĩ: Cô gái này kỹ thuật diễn kém còn kém hơn so với kỹ thuật trên giường của cô Úc.

Đây gọi là lớp có cái dạng nào chủ nhiệm sẽ có cái dạng đó học sinh sao?

Tự nhiên bị hại Úc Thanh Đường hắt xì ở trong văn phòng..

Trình Trạm Hề giơ tay lên trời, nói: “Lão sư bảo đảm sẽ không nói với cô Úc, hơn nữa các em ngầm gọi nàng như vậy, thật sự cho rằng nàng không biết sao? Lão sư là sẽ không so đo với học sinh.”

Đồng Phỉ Phỉ á khẩu, nói: “Được rồi.”

Nàng đè thấp âm thanh, nói: “Thật ra ngay từ đầu tới chúng em đều gọi là Tiểu Long Nữ hoặc cô cô.”

Trình Trạm Hề e hèm, nhướng mày: “Kia vì cái gì…”

Tiểu Long Nữ và Chu Chỉ Nhược… Này khác biệt có điểm quá xa mà.

Đồng Phỉ Phỉ nói: “Bởi vì sau khi tiếp xúc phát hiện không hề giống! Tiểu Long Nữ mặc quần áo trắng, ngây thơ vô tội mà cô Úc mặc đồ đen cả ngày, còn đặc biệt nghiêm túc, cười cũng không cười, chúng em lo lắng giây tiếp theo cô ấy biến hóa, tiêu diệt tất cả chúng em. Hơn nữa cô Úc lớn lên đẹp, mặt ngoài thì nhu nhu nhược nhược, đặc biệt giống Chu Chỉ Nhược lúc còn chưa ác, hy vọng cô ấy đừng biến thành Diệt Tuyệt sư thái a.”

Trình Trạm Hề hơi nhếch môi nhưng cảm thấy không thích hợp ở trước mặt học sinh nên chậm rãi nhấp miệng trở về.

“Các em thích cô Úc không?” Trình Trạm Hề lấy thân phận người nhà Úc Thanh Đường hỏi thăm trước.

Mắt Đồng Phỉ Phỉ sáng rực lên, đôi mắt để lộ ra hai phần khát khao, nói: “Cô Úc là cao tài sinh Thanh Hoa, còn xinh đẹp đến giống tiên nữ.” Ý ngoài lời chính là như thế nào sẽ không thích?

Trình Trạm Hề: “…”

Quả nhiên học bá và mỹ nhân đi đến nơi nào cũng là chuyện tốt.

Đồng Phỉ Phỉ nhớ tới cái gì, lập tức chân chó mà bổ sung nói: “Cô Trình, chúng em cũng thích lão sư.”

Cô Trình kiêu ngạo mà hừ một tiếng.

Cô suy nghĩ vừa động, hỏi: “Cô Úc là Chu Chỉ Nhược, lão sư đây là cái gì?”

Mấy nữ sinh nhìn nhìn cô, ríu rít, có nói Nhậm Doanh Doanh, có nói Hoàng Dung, còn có nói Đông Phương Bất Bại…

Trình Trạm Hề: “…”

Bình thường mê Kim Dung tiên sinh, tốt xấu cũng gọi theo《 Ỷ Thiên Đồ Long Ký 》 đi, làm cô cùng bộ với Úc Thanh Đường.

Trả lời nhiều nhất Đồng Phỉ Phỉ nghe không nổi nữa, đánh gãy thảo luận nói: “Các cậu nói đều không phải quyển sách Chu Chỉ Nhược kia!”

Trình Trạm Hề thầm nghĩ thật hợp ý cô mà, sau đó chờ mong mà nhìn nàng.

Đồng Phỉ Phỉ cũng nhìn Trình Trạm Hề, đôi mắt sáng long lanh, chân thành mà nói: “Cô Trình, em cảm thấy lão sư giống Tiểu Chiêu, xinh đẹp và dịu dàng.”

Trình Trạm Hề: “…”

Chu Chỉ Nhược và Tiểu Chiêu, đây là tà giáo từ nơi nào tới?!

Cô Trình cảm thấy thẩm mỹ đồng học lớp bảy không cứu được nữa, từ bỏ đề tài này, tiếp tục vòng trở lại trên người Úc Thanh Đường, lấy được không ít thông tin có ít.

Tứ thành Nhất trung áp dụng chế độ học ngoại trú, chỉ có một bộ phận nhỏ học sinh trọ ở trường. Cao Nhất tiết đầu 7 giờ bắt đầu, Úc Thanh Đường đến cửa lớp bảy vào lúc 6 giờ 50, mặt vô biểu tình mà từng bước từng bước mà nhìn học sinh đi vào, cỡ 7 giờ kém 5 sẽ rời đi, ai đến trễ tính sau.

Vân vân.

Trước năm phút đồng hồ tan học, Trình Trạm Hề để thể ủy thu gọn thiết bị vận động, trả lại phòng thiết bị, xếp hàng giải tán.

“Hẹn gặp lại Táp lão sư.”

“Táp học sinh, tiết sau gặp lại.”

“Ha ha ha ha.”

Trong không khí tràn ngập vui sướng tiếng cười.

Trình Trạm Hề dạy một tiết thể dục, ở chung với học sinh trung học, cảm giác chính mình cũng trẻ lại không ít, tâm trạng vui vẻ trở về văn phòng. Trước khi vào cửa cô thầm nghĩ Úc Thanh Đường nhất định ở trong, sau khi tiến vào quả nhiên phát hiện nàng đang ngồi soạn bài ở bàn.

“Cô Úc, tôi đã trở về.” Trình Trạm Hề đi đến Úc Thanh Đường đang tập trung trước bàn, bấm tay gõ gõ mặt bàn nàng ngồi.

Úc Thanh Đường ngẩng đầu từ giáo án, vô cùng yên tĩnh nhìn cô liếc mắt, không nói chuyện.

Trình Trạm Hề bỗng nhiên lộp bộp trong lòng, nói: “Cô nhớ rõ tôi họ gì sao?”

Úc Thanh Đường quạnh quẽ lạnh lùng: “Trình.”

Trình Trạm Hề suýt nữa cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn cô.”

Úc Thanh Đường xem cô một lát, nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên hỏi nói: “Đợi lát nữa cô có rảnh không?”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: