Trình Trạm Hề mất vài giây mới có thể tiêu hóa những lời này, nhưng mà cô vẫn khó có thể tin mà hỏi lại:
“Đi khách sạn là ý nói?”
Úc Thanh Đường nâng cằm.
Trình Trạm Hề theo tầm mắt của nàng nhìn qua, phát hiện góc bên kia trên ghế dài có hai cô gái đang rất nhiệt tình dây dưa bên nhau, xa xa mà nhìn đều cảm thấy hai người có thể lau súng cướp cò bất cứ lúc nào, khi các nàng muốn tiến đến một bước mà người ngoài không thể miêu tả được nữa, hai người đã đứng lên từ sô pha, vừa hôn môi không thể dứt ra vừa thấp giọng nói nói mấy câu.
Một người thân mật mà ôm lấy eo một người, rời khỏi quán bar.
Đều là người trưởng thành rồi, nhìn đến như vậy sẽ không thể không hiểu ý nghĩa câu “Đi khách sạn” này là gì đi.
Trình Trạm Hề tháo kính viền vàng xuống, khí chất văn nhã bại hoại mất đi không ít, vẻ mặt cô đàng hoàng, hai tròng mắt sáng rực trong suốt, thoạt nhìn rất chính trực.
Cô ôn tồn khéo léo nói:
“Ngại quá, có lẽ tôi khá bảo thủ.”
Úc Thanh Đường không tỏ ý kiến mà nhẹ nhàng ừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Dụ Kiến Tinh đang xem kịch.
Dụ Kiến Tinh: “???”
Không thể nào? Đây là bụng đói ăn quàng?
Nhận thấy được bên cạnh phát ra hơi thở nguy hiểm, Dụ Kiến Tinh vội tách chính mình ra ngoài, phất tay nói:
“Tôi không mang báo cáo kiểm tra sức khoẻ.”
Úc Thanh Đường: “Không sao cả.”
Trình Trạm Hề: “…”
Tuy rằng cô không tính toán gì, nhưng dựa vào cái gì đối với mình thì cần báo cáo kiểm tra sức khoẻ còn cô ấy không cần, cô lớn lên giống chơi bời trăng hoa sao? Còn cô ấy thì thành thực ở nhà sao?
Dụ Kiến Tinh cảm thấy chính mình vào giây tiếp theo sẽ bị Trình Trạm Hề ám sát, đang cân nhắc có cần trực tiếp trốn chạy không, rời xa cái nơi chốn đối thoại không giống người bình thường này.
Bên tai lại truyền đến một tiếng dễ nghe cười khẽ.
Trình Trạm Hề nhìn Úc Thanh Đường, lạnh nhạt nói:
“Cô ấy là nam.”
Đùng!!! Sét đánh ngang tai.
Tuy là Úc Thanh Đường cảm xúc bên trong, ánh mắt cũng không khỏi lộ ra kinh ngạc, lại lần nữa liếc nhìn Dụ Kiến Tinh một cái.
Dụ Kiến Tinh: “…”
Fu*k!
Trình Trạm Hề tiếp tục thản nhiên mà bổ sung nói: “Trai giả gái, cô nghe qua chưa?”
Cô âm thầm thọc sau lưng eo của Dụ Kiến Tinh.
Dụ Kiến Tinh cắn chặt răng, lộ ra vẻ tươi cười giả tạo nói:
“Đúng vậy, nếu không tôi vì cái gì phải mặc váy, chính là vì che dấu cái kia.”
Úc Thanh Đường thong thả mà hơi chớp đôi mắt, không có nói tiếp.
Trình độ tiếp thu của nàng là có hạn.
Trình Trạm Hề thành công giải quyết “Tình địch”, mười ngón giao nhau để trên bàn trước mặt, biểu tình thả lỏng, hơi hơi mỉm cười nhìn Úc Thanh Đường.
Trước mặt bây giờ đối tượng muốn hẹn chỉ sót lại một người này, vẻ mặt Úc Thanh Đường thoạt nhìn cũng không dễ dàng như vậy mà từ bỏ, cho nên nàng suy nghĩ một lát, cuối cùng lại một lần nữa hướng Trình Trạm Hề xác nhận:
“Cô thật sự không muốn đi mướn phòng với tôi?”
Lời nàng nói ra, lời nói và con người lạnh lẽo của nàng làm người ta có cảm giác khác nhau như trời với đất.
Trình Trạm Hề chân thành mà hỏi ngược lại:
“Tôi có thể biết được vì cái gì không?”
“Không tiện nói ra.”
Úc Thanh Đường nói xong lời này, một tia cảm xúc sau cùng cũng thu lại đến không còn một mảnh, khôi phục vẻ hờ hững bất cận nhân tình như ban đầu.
“Xin lỗi.” Nàng hướng hai người hơi hơi gật đầu, rời đi chỗ đang ngồi.
Trình Trạm Hề nhéo nhéo mũi, nhẹ nhàng mà thở dài.
Vị tiểu thư này gần như là một hố mê dược.
“Trạm Hề.”
“Hả?” Trình Trạm Hề cầm lấy mắt kính trên bàn, một lần nữa đeo lên, không chút để ý mà đáp.
“Cậu mau nhìn!” Dụ Kiến Tinh nôn nóng nói:
“Người tình trong mộng của cậu kìa!”
Trình Trạm Hề không có sửa lại xưng hô của nàng, theo hướng tay nàng nhìn qua đi. Đứng trước mặt Úc Thanh Đường là một Cô gáitóc dài, xét giá trị nhan sắc mà nói thì kém Trình Trạm Hề rất nhiều, nhưng cũng được xem là ưa nhìn trắng nõn, một thân váy màu lam nhạt dài gợi lên khí chất dịu dàng, ở quán bar cũng thực sự đánh vào thị giác người xung quanh.
Hai người nói chuyện với nhau không đến một phút đồng hồ, một trước một sau đi đến cửa quán bar, thoạt nhìn là đi cùng hướng.
Đôi mày đẹp của Trình Trạm Hề nhăn chặt lại..
Dụ Kiến Tinh thấp giọng mắng vài câu, quay đầu nói với Trình Trạm Hề:
“Nàng sẽ không phải là muốn mướn phòng với người khác đi? Cậu còn không mau ——”
Vừa liếc mắt qua, trước mặt đã không còn hình bóng Trình Trạm Hề.
“Xin đợi một chút!”
Úc Thanh Đường đứng ở cửa quán bar, dưới ánh sáng quá mức chói lóa nhưng đôi mắt vẫn yên tĩnh như đêm tối.
Ánh sáng lộng lẫy thế nào đi nữa khi lọt vào trong mắt cô, cũng sẽ trở nên an tĩnh cô quạnh.
Trình Trạm Hề đứng cách nàng ba bước, nói:
“Vừa rồi việc cô đề nghị, tôi đồng ý.”
Úc Thanh Đường bình tĩnh không gợn sóng mà trả lời cô:
“Tôi đã có hẹn.”
Cô gái bận váy màu lam bên cạnh nàng cũng đã hiểu Trình Trạm Hề vì sao mà đến, tự nhiên dâng lên một cảm giác nguy cơ, duỗi tay ra ôm bả vai Úc Thanh Đường, muốn tuyên thệ chủ quyền ở trước mặt Trình Trạm Hề.
Úc Thanh Đường yên lặng mà tránh đi, con ngươi trầm tĩnh không mặn không nhạt mà liếc nhìn đối phương một cái, cô gái váy lam hơi cảm thấy thấy sau cổ có một luồng khí lạnh, không tiếp tục làm ra động tác vượt rào nào nữa, nhưng vẫn đi phía trước đứng chặn lại tầm mắt Trình Trạm Hề như cũ.
Úc Thanh Đường thu lại ánh mắt lạnh lẽo mà dừng trên người Trình Trạm Hề, nói khẽ với cô gái bên cạnh:
“Chúng ta đi thôi.”
Trình Trạm Hề hít sâu một hơi, ở trong bóng đêm hô lên rõ ràng:
“Tôi có báo cáo kiểm tra sức khoẻ!”
Úc Thanh Đường bước chân hơi ngừng lại.
Trình Trạm Hề cắn chặt răng, lại lần nữa lớn tiếng chất vấn nói:
“Cô ta có sao?”
Cô chỉ là bởi vì báo cáo kiểm tra sức khoẻ đặt ở trong giỏ xách quên lấy ra thôi, ai lại “tùy thân” mà mang theo báo cáo kiểm tra sức khoẻ tới quán bar, chắc hẳn là người có bệnh đi. Một phút trước vẫn vì hành vi mang theo báo cáo kiểm tra sức khỏe mà khó hiểu, nháy mắt lại thành ưu thế có tính quyết định!
Cô gái bận váy rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại mắng:
“Cô có bệnh tâm thần à!”
Trình Trạm Hề không nhìn tới nàng, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Úc Thanh Đường.
Úc Thanh Đường thấp thấp mà thở dài, nói:
“Xin lỗi.”
Nét mặt Trình Trạm Hề biểu lộ tươi cười.
Cô gái nhìn Úc Thanh Đường trước mặt nói xin lỗi, khóe miệng run rẩy một chút, chợt nổi giận mắng:
“Cô cũng là bệnh tâm thần! Hai người đúng là một đôi bệnh tâm thần!”
Vẻ mặt Trình Trạm Hề tối xuống, đề cao âm thanh:
“Miệng mồm nói chuyện sạch sẽ một chút đi!!”
Cô gái váy lam nhìn nhìn Trình Trạm Hề rõ ràng cao hơn 1 mét 7, tính ra hai người cũng xấp xỉ nếu thực sự xảy ra chuyện cần dùng sức, nhưng biểu tình của cô thoạt nhìn cũng không dễ chọc được, nén giận mà trở về quán bar.
Trình Trạm Hề đi đến trước mặt Úc Thanh Đường, hơi hơi khom người nói:
“Xin lỗi.”
Đôi lông mày Úc Thanh Đường nhướng lên một độ cong rất nhỏ, tỏ vẻ khó hiểu.
Ánh mắt Trình Trạm Hề chân thành, từng chữ dịu dàng nói:
“Bởi vì tôi lật lọng, làm cô vô cớ bị chửi rủa, tôi rất xin lỗi.”
Lúc này Úc Thanh Đường mới hơi gật gật đầu, nói: “Không sao.”
Trình Trạm Hề nhìn đêm khuya đường phố yên tĩnh, hai bên con đường là các ngọn đèn đường chiếu xuống hình bóng mơ màng, ánh trăng mông lung xinh đẹp, thật thích hợp phát triển một ít chuyện lãng mạn, vì thế dịu dàng đề nghị nói:
“Chúng ta theo con đường này đi về phía trước một chút được không?”
Ánh mắt Úc Thanh Đường thản nhiên nhìn cô một cái, nói:
“Không cần.”
Nàng giơ tay gọi xe taxi, dẫn đầu mở ra cửa xe phía sau ngồi xuống.
Trình Trạm Hề: “...”
Chỉ đành phải đi theo ngồi cùng.
Úc Thanh Đường chờ cô ngồi ổn định, báo tên một khách sạn cấp bậc năm sao.
Trình Trạm Hề thầm hơi ngạc nhiên, cô thấy quần áo trên người Úc Thanh Đường chất liệu thông thường, cho rằng nàng sẽ ở gần quán bar tùy ý chọn đại vào một khách sạn nào đó. Nhớ lại những việc đã xảy ra, nàng gần như là người rất sợ phiền toái cũng không thích nói chuyện, một câu có thể đánh bay tất cả suy nghĩ hoài nghi của cô, xài nhiều tiền thì xài nhiều tiền đi.
Dọc theo đường đi Úc Thanh Đường đều nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn dĩ không muốn giao lưu ánh mắt hay gì đó với Trình Trạm Hề giao lưu ánh mắt, trước nay Trình Trạm Hề luôn nói nhiều nhưng nay lại tìm không thấy một chút gì gọi là cơ hội nói chuyện.
Hai mươi phút sau, xe taxi dừng tại khách sạn năm sao nằm ở trung tâm thành phố.
Úc Thanh Đường thanh toán tiền xe, Trình Trạm Hề đứng chờ bên phải cửa xe, dùng tay chống trên cửa xe, đợi Úc Thanh Đường khom lưng ra tới sau, mở cửa xe.
Úc Thanh Đường quay đầu lại nhìn tay cô, gật gật đầu với cô.
Trình Trạm Hề cười cười.
Hai người một trước một sau vào khách sạn, Úc Thanh Đường để mặt trái chứng minh thư lên bài, đưa cho nhân viên, lạnh nhạt nói:
“Một phòng tổng thống.”
Chơi lớn như vậy?
Trình Trạm Hề sửng sốt, cũng đưa chứng minh thư của mình qua.
Nghiệm chứng thân phận xong, nhân viên phục vụ hoàn trả lại chứng minh thư, Trình Trạm Hề thân sĩ mà đứng dừng cách xa một bước, để Úc Thanh Đường lấy chứng minh thư của mình trước.
Hai người dùng thang máy chuyên dụng đi lên, Úc Thanh Đường như cũ đi vào trước, mở cửa phòng.
Bố trí vừa xa hoa vừa thoải mái lại như thùng rỗng kêu to, mắt Úc Thanh Đường nhìn thẳng đến phòng ngủ chính, Trình Trạm Hề đặt giỏ xách ở phòng khách, ở trong lòng thở dài, cũng đi theo vào phòng ngủ chính.
Úc Thanh Đường vừa vặn quay đầu lại hỏi cô:
“Cô tắm trước hay là tôi trước?”
Trình Trạm Hề:
“Tôi sao cũng được.”
Úc Thanh Đường hơi suy nghĩ, tự quyết định:
“Cô trước đi.”
Dừng một chút, nàng nói:
“Có thể cho tôi xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ không?”
Trong cuộc đời Trình Trạm Hề đây là lần đầu bị hoài nghi có bệnh về phương diện kia, trong lòng cô hiện lên một tia bất đắc dĩ, đi ra phòng khách đem báo cáo kiểm tra sức khỏe lại đây, giao cho đối phương, không nhịn xuống nói một câu:
“Tôi thực sự giữ mình trong sạch.”
Úc Thanh Đường e hèm, không để lời cô nói ở trong lòng.
Nàng chỉ tin tưởng vào báo cáo kiểm tra sức khoẻ.
Trong lúc nàng đang xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ thì Trịnh Trạm Hề chủ động tìm đề tài nói:
“Tôi tên là Trình Trạm Hề, Trạm Hề, tựa hoặc tồn Trạm Hề. Báo cáo trang đầu tiên có đề cập.”
Úc Thanh Đường không chút để ý mà hồi:
“Đường Thanh.”
Trình Trạm Hề yên lặng ở trong lòng nhấm nuốt hai chữ này, khóe môi phác hoạ ra độ cong mỉm cười
“Tên thật êm tai.” Cô khen.
Úc Thanh Đường cũng không nói tiếp.
Biểu tình Trình Trạm Hề hơi ngượng ngùng, tay cọ cọ chóp mũi của chính mình, tháo xuống mắt kính gọng vàng nhẹ nhàng đặt ở trên tủ đầu giường, cầm lấy bộ áo ngủ vào phòng tắm từ tủ quần áo.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có âm thanh lật trang giấy, tiết tấu không nhanh không chậm.
Tiếng nước trong phòng tắm đã tắt.
Động tác của Úc Thanh Đường hơi ngừng lại, nhịn không được nhìn về phía ánh sáng phát ra từ cửa kính buồng tắm, mím môi, đáy mắt nổi lên mâu thuẫn do dự.
Trình Trạm Hề xoa tóc dài ra tới, trên cổ đầy nước, làn da trắng nõn lóe ra ánh sáng nhẵn mịn, cô nhìn qua dáng ngồi của Úc Thanh Đường chưa hề thay đổi, nói:
“Tới lượt cô, Đường tiểu thư.”
Úc Thanh Đường gật gật đầu, buông xuống báo cáo kiểm tra sức khoẻ, đi vào phòng tắm.
Trình Trạm Hề hong khô tóc, ngồi trên sofa Úc Thanh Đường ngồi lúc nãy, xung quanh để lại mùi hương khí thoang thoảng trên người cô gái kia, không giống với bất kỳ loại nước hoa nào cô từng ngửi qua, đáng tiếc qua một khoảng thời gian, mùi hương còn sót lại quá ít, cô phân biệt không ra.
Úc Thanh Đường tắm rất lâu, 40 phút, có lẽ gần một giờ, Trình Trạm Hề kiểm tra lại móng tay chỉnh tề mượt mà vừa cắt dủa trước đó của chính mình thêm một lần nữa, lên mạng tìm kiếm triển lãm gần nhất ở Tứ thành, khi cô che miệng ngáp lần thứ ba, Úc Thanh Đường khoác áo ngủ ra tới.
Trình Trạm Hề ngẩn ra, cơn buồn ngủ tức khắc biến mất trong khoảng không.
Cô gái gương mặt tái nhợt bị hơi nước phun ra màu máu, sắc hồng nhợt nhạt, giống như cánh hoa anh đào vào tháng ba đầu mùa xuân, nốt ruồi nơi đuôi mắt kia càng thêm rung động lòng người.
Cổ áo ngủ của nàng rộng mở lộ ra cái cổ và xương quai xanh, thanh thấu tinh tế, trắng mỏng đến gần như trong suốt.
Người xưa nói nói: Mỹ nhân lấy hoa tượng trưng dung mạo, lấy chim tượng trưng âm thanh, lấy ánh trăng tượng trưng thần, lấy liễu tượng trưng thái, lấy ngọc tượng trưng cốt, lấy thu thủy tượng trưng tư.
Tuy Trình Trạm Hề là quân tử đàng hoàng, cũng không khỏi hiện lên một chút suy nghĩ bí ẩn làm người không thể nói.
Đốt ngón tay cô giật giật, bỗng dưng dâng lên ý muốn xúc động vì nàng vẽ một bức tranh.
Cô khắc họa sâu cảnh này vào đáy lòng, quyết định trở về nhất định phải vẽ ra bức tranh này.
Trình Trạm Hề nhiệt huyết, suy nghĩ xúc động muốn vẽ tranh nên chợt không chú ý Úc Thanh Đường đã sắp đi tới trước mặt cô.
Cánh mũi dường như thoang thoảng một mùi hương, giống tuyết đọng trên cành cây, lạnh lẽo.
Trình Trạm Hề không tự chủ được mà ngẩng đầu, ngón tay thon dài lạnh lẽo của Úc Thanh Đường sờ đến trên cằm cô.
Úc Thanh Đường nhìn xuống đánh giá cô từ trên cao, ánh mắt mang theo soi xét kỹ lưỡng.
Ánh mắt của nàng lạnh lẽo, không có một sự dịu dàng, đương nhiên không phải đang nhìn tình nhân.
Nhưng Trình Trạm Hề hơi cảm thấy, không chỉ là như vậy, dáng vẻ nàng nhìn chính mình, thật giống như mình là hàng hóa trên kệ, tùy nàng bắt bẻ.
Trình Trạm Hề bực bội, đứng lên, thân cao 1m73 cao hơn đối phương nửa cái đầu, dễ như trở bàn tay mà thay đổi bầu không khí giữa hai người.
Úc Thanh Đường từ từ thu hồi tay, nhìn đôi mắt màu trà của cô gái trước mắt, giọng điệu thản nhiên hỏi:
“Cắt móng tay chưa?”
Trình Trạm Hề vươn tay, Úc Thanh Đường rũ xuống mí mắt, một lát, gật gật đầu.
“Rồi.”
Nàng nắm lấy tay Trình Trạm Hề cách lớp áo ngủ, đi tới chỗ mép giường.
Trình Trạm Hề: “...”
Trình Trạm Hề định giãy giụa một chút cuối cùng, cô nói:
“Thời gian còn sớm, chúng ta trò chuyện một lát?”
Cô nhìn thấy cô gái trước mặt này, mày đẹp không thể thấy mà nhíu nhíu.
Đầu ngón tay Úc Thanh Đường mềm nhẹ vén lên sợi tóc của mình, cánh môi chậm rãi tới gần vành tai trong suốt tinh xảo của cô nói.
“Cô phiền quá.”
Cô gái vùi đầu đi xuống.
Sau tai bỗng dưng truyền đến xúc cảm hơi lạnh và ướt, cả người Trình Trạm Hề cứng đờ.
Chợt Úc Thanh Đường ôm vòng eo cô, đi về phía giường mềm mại.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)