Nơi đông người, nhiều con mắt nhìn chằm chằm.
Hai người bọn họ với tư cách là giáo viên gương mẫu, như vậy không thích hợp.
Ý thức về đạo đức lấn át sự tục tĩu và kích động, hai tay của Trình Trạm Hề công bằng chính trực nghiêm túc nắm lấy vai của Úc Thanh Đường, đỡ nàng đứng thẳng ở trước mặt mình.
"Cô Úc, chúng ta. . ." Có thể bí mật làm lại chuyện đó.
Lời còn chưa nói ra, đã bị Úc Thanh Đường cắt đứt: "Hơn một tuần lễ trước, có phải cô đi qua đường Xuân Hòa đúng không?"
Trình Trạm Hề không phải là người bản xứ, không hiểu nhiều về tên của đường phố bản xứ, hỏi: "Đường Xuân Hòa ở đâu? Có kiến trúc nào có tính ký hiệu không?"
"Bên kia quảng trường Trung Đình, lúc ấy ở đó tổ chức một triển lãm rất nổi tiếng."
Trình Trạm Hề nhớ ra rồi, cũng đoán được tại sao Úc Thanh Đường lại hỏi chuyện này, lúc này mới cười nói: "Đúng, ngày đó tôi tiện tay bắt được một tên trộm." Còn tiện tay ôm lấy nàng không để nàng bị ăn trộm đụng đến ngã nhào.
Úc Thanh Đường nhìn cô hai giây, nghiêm túc nói: "Cảm ơn."
"Lần trước cô đã nói cảm ơn rồi."
"Vừa rồi cô lại cứu tôi một lần."
"Được rồi." Trình Trạm Hề sảng khoái nói: "Vậy thì tôi yên tâm thoải mái nhận lấy, chờ lát nữa tôi phải ăn nhiều một chút, ăn sạch tiền trong thẻ cơm của cô."
Úc Thanh Đường gật đầu: "Có thể, phần ba người cũng không sao."
Nụ cười nơi khóe môi của Trình Trạm Hề hơi cứng đờ.
Úc Thanh Đường đã vượt qua cô tiếp tục đi về phía trước.
Trình Trạm Hề chạy lên phía trước, lên tiếng thanh minh nói: "Cô Úc, thật ra thì sức ăn của tôi không nhiều lắm, buổi sáng đó là bởi vì. . ." Cô suy nghĩ kế sách bịa chuyện mượn cớ nói: "Quán kia làm nhân bánh ăn quá ngon, tôi nhất thời ham ăn, mới mua hai cái, sau đó ăn tôi cũng sắp no chết rồi."
Úc Thanh Đường ừ một tiếng.
Nhưng dáng vẻ nhìn như cũng không tin.
Hoặc là nói nàng không quan tâm thật giả.
Nàng chỉ là nghĩ: Lời của cô báo cáo kiểm tra sức khỏe thật sự quá nhiều rồi, nếu sớm biết nàng đã giả vờ như không nghe thấy cô.
Rất ồn ào.
Và đêm hôm đó cũng nhiều lời như vậy.
Úc Thanh Đường tăng nhanh nhịp bước.
Trình Trạm Hề theo nàng bước vào căng tin, trên đường gặp phải bạn học lớp bảy.
"Chào cô."
"Chào em."
Trình Trạm Hề cười mỉm, vẻ mặt của Úc Thanh Đường nhàn nhạt.
Trình Trạm Hề là lần đầu tiên ăn cơm căng tin ở trường trung học, Úc Thanh Đường nửa chủ nhà, giới thiệu cho cô đĩa thức ăn ở đâu, quầy để đồ thừa ở đâu, Trình Trạm Hề giống như người bạn nhỏ đi theo bên cạnh nàng, biểu cảm khôn ngoan lễ độ.
Khiến trong lòng Úc Thanh Đường cảm thấy kỳ lạ.
Trình Trạm Hề gọi phần thức ăn một người, Úc Thanh Đường bưng hai hộp canh tới, thấy vậy, vốn là muốn gọi thêm cho cô một phần nữa, lại cảm thấy nói với người không quen như vậy có chút không được lễ độ, nên nói: "Mùi vị của thịt lừa nướng ở tầng hai không tệ, cô Trình có muốn nếm thử không?"
Người trong lòng yêu thương quan tâm bữa trưa cho mình, vậy nhất định phải nếm thử! Không ăn được cũng phải ăn!
Trình Trạm Hề mỉm cười gật đầu: "Được."
Úc Thanh Đường nghĩ ở trong đầu: Quả nhiên.
Nàng đi đến cửa sổ mua một phần thịt lừa nướng, ngoài ra nhiều thêm một phần thịt.
***
Cả buổi trưa Trình Trạm Hề đều tản bộ đi tới đi lui ở trong phòng làm việc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng khẽ thở dài.
Cô Ngữ Văn trêu ghẹo cô và Úc Thanh Đường lúc sáng đã bị cô làm cho lóa mắt, nói: "Cô làm sao vậy?"
Trình Trạm Hề khép lông mi xinh đẹp, nói: "Tôi tiêu thực."
Cô Ngữ Văn chậc chậc.
Trình Trạm Hề quét mắt nhìn chỗ ngồi trống không của Úc Thanh Đường, hai bọn họ ăn cơm xong thì tách ra —— ừm, hôm nay cũng là cô Úc biến mất một cách thần bí.
"Cô Úc buổi trưa rất bận sao?" Cô thuận miệng hỏi.
Cô Ngữ Văn nói: "Bận hẹn hò đấy."
"Hả? Cô ấy có đối tượng rồi sao?"
"Có."
Trái tim màu hồng của Trình Trạm Hề, cạch, xuất hiện một kẽ hở.
"Là ai ?" Cô ôm trái tim thủy tinh của mình.
"Ôn Tri Hàn cô Ôn, không biết sao?" Cô Ngữ Văn dùng một biểu cảm "Tôi tiết lộ cho cô bí mật lớn", cười thần bí nói.
Trình Trạm Hề mỉm cười: "Quả thật là không biết."
Nếu Úc Thanh Đường và Ôn Tri Hàn là một đôi, thì tên của cô sẽ viết ngược lại.
Chỉ nhìn như có kế hoạch nhưng vẫn là không biết gì, thì có thể thấy Úc Thanh Đường là thật sự độc thân.
Buổi chiều một giờ năm mươi phút, Úc Thanh Đường biến mất một cách thần bí đã trở lại, ngồi ở bàn làm việc điền tờ đơn của trường gửi, ngòi bút quét qua tờ giấy vang lên tiếng xào xạc ở bên tai.
Trình Trạm Hề nhìn chằm chằm vào nốt ruồi lệ động lòng người bên khóe mắt của Úc Thanh Đường, đang nhẹ nhàng vẽ phác họa trên quyển sổ ký họa, nhìn ngang nhìn dọc đều không hài lòng, không vẽ ra được một phần vạn vẻ say mê hấp dẫn của bản thân.
Trình Trạm Hề gấp quyển sổ lại, nằm ở trên bàn ăn không ngồi rồi nhìn nàng: "Cô Úc buổi trưa đi đâu vậy?"
Úc Thanh Đường cũng không ngẩng đầu lên: "Về nhà ngủ trưa."
Trong mắt Trình Trạm Hề hiện lên một tia vui mừng: "Mỗi ngày đều trở về ngủ trưa sao?"
"Có vấn đề gì sao?" Úc Thanh Đường nhìn tài liệu điền trong tờ đơn, giọng lạnh nhạt.
"Không có, tôi cũng buồn ngủ rồi." Đúng lúc cô ngáp một cái.
Trường học cách nhà quá xa, khi tới khi về ít nhất là một tiếng, toàn bộ thời gian nghỉ ngơi đều tiêu tốn ở trên đường.
"Đi ngủ đi." Úc Thanh Đường nói.
Trình Trạm Hề liếc nhìn ánh mặt trời chói chang phía bên ngoài cửa sổ, máy điều hòa không khí trong phòng làm việc đang thổi gió nhè nhẹ, cơn buồn ngủ tấn công tới, lại ngáp một lần nữa: "Chào buổi chiều cô Úc." Cô vùi mặt vào trong cánh tay.
Úc Thanh Đường giống như nghe được lại giống như không nghe được, tiếp tục chuyên tâm điền tờ đơn.
Trình Trạm Hề ngủ trong tiếng xào xạc.
Chuông vào học vang lên hai lần, lại qua mấy phút, Úc Thanh Đường xoa xoa cổ tay đau nhức bởi vì viết liên tục, ngẩng đầu lên thì thấy một người nằm trên bàn làm việc bằng gỗ tối màu ở phía trước bên trái.
Một bên cô gối gò má lên cánh tay, kê dưới cánh tay của cô là một quyển sách được mở toang, mặt của cô thì hướng về phía Úc Thanh Đường.
Mái tóc dài xõa theo cánh tay của cô ở trên bàn, làn da trắng noãn như sữa, lông mi dày rậm cong lên, sống mũi rất cao, môi mỏng đỏ thắm, hơi khép mở theo nhịp thở khi ngủ say.
Ngũ quan của Trình Trạm Hề thiên về sự xinh đẹp tươi tắn, vô cùng chói mắt ở trong đám người, cộng thêm tính cách hướng ngoại của cô, người cao chân dài, lúc tỉnh càng khiến người khác cảm thấy tài năng sắc sảo, nếu dùng lời của bọn học sinh mà nói thì chính là người lạnh lùng. Nhưng khi ngủ thì hoàn toàn ngược lại, bàn làm việc bằng gỗ của giáo viên lớn như vậy mà lộ ra một bóng người nhỏ nhắn nằm ở đó, mặt cũng nhỏ, ngũ quan tinh xảo, khí chất sạch sẽ mát lạnh, hồn nhiên giống như một đứa trẻ.
Sự khác biệt giữa người và người đôi khi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trình Trạm Hề là kiểu người chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra được từ nhỏ đến lớn đều được cưng chìu, dáng vẻ cô giơ tay nhấc chân cũng lộ ra sự tùy tiện rộng rãi, tự tin khoe khoang, luôn luôn nở nụ cười ở trên mặt, đều là cuộc sống không buồn không lo mang lại cho cô.
Hơn nữa gia cảnh lại ưu việt.
Đa số quần áo cô mặc trên người tuy không có ký hiệu, nhưng nguyên liệu vải rất tốt, có lẽ là đồ thủ công làm theo yêu cầu.
Cô chạy tới làm giáo viên, chỉ sợ cũng là cô cả của nhà có tiền nhất thời hưng phấn, chơi hết mình, không biết ngày nào sẽ mất đi hứng thú, mà phủi mông rời đi.
Với đời người của mình giống như là hai người cực đoan.
Úc Thanh Đường nhìn cô một lúc, nàng cũng không biết mình đang nhìn cái gì, sau khi lấy lại tinh thần, tự giễu cong môi.
Trình Trạm Hề tìm được cảm giác ngủ ở lớp thời trung học, trong giấc mơ còn mơ thấy gương mặt mơ hồ không thấy rõ của giáo viên, vừa tỉnh lại thì nghe thấy tiếng chuông ở bên ngoài, còn tưởng rằng trở lại lúc mười sáu tuổi. Cô vuốt mái tóc dài rồi ngồi dậy, nhìn thấy Úc Thanh Đường ở phía xéo đối diện của cô cũng không thay đổi tư thế, có cảm giác hư ảo đan xen giữa thực tế và quá khứ.
Nếu giáo viên dạy toán giốgn nưh Úc Thanh Đường, cô nhất định sẽ không ngủ trong tiết toán.
"Bây giờ là vào học hay là tan học?"
"Vào học." Úc Thanh Đường trả lời cô.
"Tiết thứ mấy rồi?"
"Hai."
Trình Trạm Hề thở phào nhẹ nhõm, vẫn may, chỉ ngủ khoảng thời gian một tiết.
Cô nằm xuống lần nữa, định để mình tỉnh táo qua cơn ngủ gật.
Úc Thanh Đường cho là cô còn muốn ngủ, không nhịn được nhắc nhở cô: "Tiết thứ ba cô có giờ học."
"Sao cô biết?" Trình Trạm Hề mở cờ trong bụng.
"Vô tình thấy thời khoá biểu của cô."
Vừa rồi khi rót nước Úc Thanh Đường đi ngang qua bàn làm việc của cô, nhìn thấy góc bên phải dán thời khóa biểu, nàng sợ đại tiểu thư ngủ quên lên lớp, cho nên tạm thời nhớ đến.
Bề ngoài của Trình Trạm Hề như tám ngọn gió thổi cũng không lay động lễ phép nói: "Cảm ơn."
Nhưng pháo bông đủ màu sắc nổ tung ở trong lòng: A a a a a lén nhớ thời khóa biểu của tôi mà còn nói vô tình! Nhóc đáng yêu khẩu thị tâm phi!
Trong giờ học tiết thứ hai, giáo viên chủ nhiệm lớp mười bảy tới dẫn Trình Trạm Hề đi, đi dạy tiết thể dục cho lớp mười bảy.
Rõ ràng chỉ là thiếu đi một người Trình Trạm Hề, các giáo viên còn lại vẫn đang trò chuyện, nhưng Úc Thanh Đường cảm thấy phòng làm việc khôi phục sự thanh tịnh đã lâu.
Cô là kiểu người tự mang theo hào quang chói lọi, định trước sẽ có cảm giác tồn tại mạnh hơn người thường gấp mấy lần.
Tối hôm đó tiết tự học toán buổi tối, Úc Thanh Đường bắt gặp một học sinh giấu điện thoại di động dưới hộc bàn để chơi, nàng cong ngón tay gõ lên mặt bàn của học sinh.
Học sinh kia ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch.
Úc Thanh Đường quét mắt nhìn điện thoại của học sinh, trên màn hình là một bức ảnh.
Nắng chiều chiếu xéo, người phụ nữ đội mũ nồi, bóng dáng mạnh mẽ nằm sấp trên xe máy màu trắng bạc, hòa cùng ánh hoàng hôn lộng lẫy tráng lệ sau lưng.
Giống như một cảnh của bộ phim điện ảnh tình yêu thuở xưa.
Học sinh ngoan ngoãn nộp điện thoại di động lên, men theo tầm mắt của nàng, nhỏ giọng nói: "Đây là cô Trình."
Úc Thanh Đường không rõ sửng sốt nửa giây, bấm khóa màn hình điện thoại, ừ một tiếng.
Buổi tối tự học kết thúc, Úc Thanh Đường tìm học sinh kia trò chuyện riêng mấy câu, rồi trả điện thoại lại cô ấy.
Bóng đêm mờ mịt, bầu trời xanh phủ một tầng xám tro, không nhìn thấy được nửa ngôi sao, mặt trăng nhô ra rồi lại khuất ở trong đám mây, cây cối lá cây lung lay trước gió lớn.
Cho đến ngày hôm sau mây và sương mù cũng không tan biến, mặt trời núp ở phía sau tầng mây dày đặc, sắc trời nửa mây mù, nhiệt độ lập tức giảm xuống khoảng mười độ so với ngày hôm trước.
Tối hôm qua Trình Trạm Hề giao lưu văn hóa phục hưng vẽ thời kỳ Ý Venezia của họa sĩ Titian với một người bạn ở múi giờ khác, "Venus of Urbino", "Đức Mẹ Đồng trinh Mary", không cẩn thận quên mất thời gian. Cô nhìn bầu trời u ám, khoác thêm áo khoác mỏng ra ngoài, khi tới trường học đã là thời gian tiết thứ hai của buổi sáng.
Mới vừa đi tới cửa phòng làm việc, cô đã cảm thấy bầu không khí hơi không giống bình thường.
Trong phòng làm việc của lớp mười, gươm súng sẵn sàng.
Đứng bên cạnh Úc Thanh Đường là một học sinh nữ mặc đồng phục chỉnh tề, ngũ quan thanh tú, nho nhã yếu ớt, cúi đầu.
Cô gái tên Vu Chu, là học sinh trong lớp của Úc Thanh Đường.
Đối diện nàng chính là phụ huynh học sinh ăn mặc cao quý, đứng phía sau phụ huynh là một học sinh nam, học sinh nam cao hơn một mét bảy, còn cao hơn mẹ cậu ta, nhưng lại co cổ rụt vai, giống như con chim cút nhỏ nhắn. Học sinh nam là lớp mười (10).
Úc Thanh Đường: "Xin chào."
Phụ huynh học sinh ăn mặc như phu nhân nhướng mày, nói: "Cô là giáo viên chủ nhiệm sao?"
"Đúng là tôi."
"Nếu phụ huynh đã nó đã không có ở đây, vậy cũng giống như tìm cô đúng không?"
" Ừm."
Phu nhân chỉ vào mũi cô gái điềm đạm nho nhã, lớn tiếng nói: "Nó câu dẫn con trai tôi! Cô nói xem phải xử lý như thế nào?"
Vành mắt của cô gái đột nhiên đỏ lên, nhìn như lập tức sắp khóc rồi, trốn sau lưng của Úc Thanh Đường.
Úc Thanh Đường đè ngón tay của phu nhân xuống, đúng mực nói: "Phụ huynh này, lời nói của cô không khớp với sự thật phải không?"
Buổi sáng vị phụ huynh này mang theo con nổi giận đùng đùng bước vào, Úc Thanh Đường bảo cô ta chờ ở phòng làm việc, đích thân nàng đi đến lớp học, tìm Vu Chu giải thích tình hình trước. Vu Chu nói là bạn nam này học lớp cách vách trước đó có viết thư tình cho cô ấy, nhờ người lớp bảy chuyển đi, Vu Chu vốn không biết cậu ta, tìm người đưa thư tình để trả lại thư, hơn nữa truyền đạt ý nghĩ cô ấy chỉ muốn học tập cho giỏi.
Chuyện đã xảy ra vào tuần trước, vốn tưởng rằng chuyện đã đi qua, học sinh nam bị từ chối kia cũng không nói gì, ai biết mẹ của cậu ta lại trực tiếp đuổi tới trường học.
Phu nhân cất cao giọng nói: "Ý của cô là tôi đã đổ oan cho con tiện nhân này?"
Cô gái không chịu nổi sự sỉ nhục, nước mắt rơi xuống.
Sắc mặt của Úc Thanh Đường cũng lạnh theo, nói: "Mời cô nói chuyện tôn trọng hơn."
Phu nhân bịt tai không nghe, vẫn còn nói: "Tuổi còn nhỏ mà không học cái gì cho tốt, ngược lại câu dẫn người khác thì vô cùng giỏi." Cô ta nhướng mày, trong lòng nổi giận, vươn tay kéo cánh tay của cô gái: "Còn trốn sao? Mày tới đây cho tao! Hôm nay tao phải thay ba mẹ mày giáo dục mày thật tốt!"
"Có lời muốn nói thì nói chuyện đàng hoàng! Đừng động tay!" Úc Thanh Đường vươn cánh tay bảo vệ cô gái ở sau lưng.
Trong lúc lôi kéo cánh tay của Úc Thanh Đường bị móng tay dài của phu nhân cào xước ba vết máu rất dài, nàng nhíu mày.
Da của nàng trắng nõn, lại mỏng, những vết xước bằng móng tay trên cánh tay nhỏ nhắn nhanh chóng chảy máu khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Cô gái khóc la lên: "Cô Úc!"
Trình Trạm Hề đá văng cánh cửa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)