Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 12

997 0 5 0

“Thanh Đường.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên trong văn phòng.

Trình Trạm Hề dừng chân.

Úc Thanh Đường: “Bữa sáng bao nhiêu tiền, tôi chuyển lại cho cô.”

Nụ cười của Ôn Tri Hàn mang vẻ bất đắc dĩ: “Hai chúng ta quen biết lâu vậy rồi mà cô còn khách sáo thế sao?”

Úc Thanh Đường móc di động ra, giọng điệu không thay đổi mà lặp lại: “Bao nhiêu tiền?”

Ôn Tri Hàn đưa mã QR, thở dài nói: “Sáu đồng rưỡi.”

Úc Thanh Đường chuyển khoản xong cho nàng, nói: “Cảm ơn.”

Ôn Tri Hàn nhìn nàng đang cắm ống hút vào sữa bò, dáng vẻ nhẹ nhàng khéo léo, nhịn không được thấp giọng, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được, hỏi: “Hiện tại… cô có thích tôi dù chỉ là một chút chưa?”

Úc Thanh Đường nhướng mi mắt, trước sau như một bình tĩnh không có gợn sóng.

Ngay cả do dự nàng cũng không có, lập tức mở miệng định trả lời.

Ôn Tri Hàn bỗng dưng đánh gãy lời nàng muốn nói, lưỡi căn dâng lên chua xót, nói: “Cô có thể tạm thời không cần trả lời.”

Úc Thanh Đường vẫn là vẻ mặt lạnh lùng mà trả lời cô ấy: “Không có.”

“Đừng lãng phí thời gian với tôi.”

Vẻ mặt Ôn Tri Hàn vô vị, chỉ là cười cười, đẩy bữa sáng qua trước mặt nàng rồi mình ngồi đối diện, cũng sử dụng bữa sáng.

Lúc sau âm thanh hai người nói chuyện với nhau rất thấp, Trình Trạm Hề không nghe rõ hai người cụ thể nói gì đó.

Xuất phát từ phép lịch sự, cô đợi một lát ở bên ngoài rồi đi ra, gõ gõ cửa.

“Cô Úc buổi sáng tốt lành.”

Cô gái cao gầy đứng tựa ở cửa, ánh sáng mặt trời nhè nhẹ chiếu qua bóng dáng kia, phác họa ngũ quan của cô đến xinh đẹp mờ ảo, âm thanh cũng đầy sức sống.

Văn phòng lúc sáng sớm vẫn còn hơi tăm tối, bởi vì cô đến mà sáng sủa lên, ngay cả không khí cũng trở nên nhẹ nhàng.

Ôn Tri Hàn ngẩng đầu, hơi hơi sửng sốt.

“Cô là…”

Nàng cảm giác nguy hiểm theo bản năng.

Trình Trạm Hề cười điềm đạm nhìn về phía Úc Thanh Đường, Úc Thanh Đường không biết vì cái gì cô không nói lời nào thế nào lại nhìn mình, nhưng vẫn cứ giới thiệu Ôn Tri Hàn: “Đây là Cô Trình mới đến, dạy thể dục lớp bảy.”

Nàng chuyển hướng qua Trình Trạm Hề, đối xử bình đẳng giới thiệu với cô: “Ôn Tri Hàn, cô Vật Lý.”

Trình Trạm Hề âm thầm nhếch miệng.

Dựa vào cái gì giới thiệu mình kêu cô Trình, người khác lại kêu tên đầy đủ?

Hưm, cô biết rồi, càng để ý thì càng muốn giả vờ xa cách trước mặt người ngoài, tránh ngại ngùng đây mà.

Tâm trạng Trình Trạm Hề lại trở nên tốt lên, hơi hơi nhếch lên khóe môi, nho nhã lễ độ nói: “Chào Cô Ôn.”

“Chào cô Trình.” Ôn Tri Hàn hòa khí mà chào hỏi lại.

Trình Trạm Hề đi đến, ánh mặt trời biến mất ở ngoài cửa, Ôn Tri Hàn thấy rõ mặt cô.

Mặt mày tinh xảo, môi hồng răng trắng, vóc dáng cao ráo, ít nhất vượt qua 1m70, chân dài eo thon, cho dù ở đâu cũng tồn tại sự bắt mắt tốt nhất.

Áo sơ mi đen kết hợp xanh lam, quần lửng lưng cao, dưới chân một đôi giày Converse màu trắng, hiên ngang lưu loát, tỏa ra hơi thở thanh xuân và gợi cảm của thục nữ, giơ tay nhấc chân thì càng thêm đẹp trai.

Xinh đẹp, thanh thuần, gợi cảm, tinh thần phấn chấn, trưởng thành… Gần như sở hữu toàn bộ tính chất mâu thuẫn với nhau nhưng đặc biệt ở trên người cô lại tìm được sự bổ khuyết cho nhau, sự kết hợp hoàn mỹ.

Tầm mắt Ôn Tri Hàn dừng ở trên tay cô, giữa mày nhảy nhảy.

“Cô Trình mua hai phần bữa sáng sao?”

Trình Trạm Hề hơi hơi mỉm cười nói: “Đúng vậy, sức ăn của tôi hơi lớn.”

Ôn Tri Hàn: “…”

Cho dù Trình Trạm Hề không nghe rõ thổ lời từ chối kia, nhưng bằng một đoạn nghe trước đó đã biết đưa bữa sáng - chiêu này không thể thực hiện được.

Cảm ơn Cô Ôn thay cô làm mẫu cho sai lầm này.

Trình Trạm Hề mang ý cười thản nhiên mà ngồi ở vị trí của mình, mỉm cười đáp cười Ôn Tri Hàn: “Tôi nghe mọi người nói Cô Ôn và cô Úc là đồng học?”

Ôn Tri Hàn ừ một tiếng.

Lúc nàng đánh giá Trình Trạm Hề, Trình Trạm Hề cũng ở quan sát nàng.

Dáng vẻ giống nhau —— được rồi, khách quan tới nói trong một số người thường xem như xuất chúng.

Khí chất ôn tồn dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng dễ nghe, hơn nữa có ba phần lạnh lùng giống Úc Thanh Đường.

Trình Trạm Hề lại tò mò hỏi: “Đồng học bao lâu nhỉ?”

Ôn Tri Hàn nói: “Bảy năm.”

Trình Trạm Hề sâu xa mà cười cười: “Thế thì thật sự là rất lâu rồi.”

Bảy năm đủ để kết hôn rồi lại ly hôn, đến giờ Ôn Tri Hàn còn chưa theo đuổi được người ta, mua một bữa sáng còn bị tính sổ rõ ràng, này vừa thấy chính là không thể.

Trình Trạm Hề tin tưởng giữa người với người là có từ trường riêng. Tình yêu tựa như linh cảm của họa sĩ lúc sáng tác, không phải học là được, mà là điện quang thạch hỏa trong nháy mắt, sấm mùa xuân nổ vang, vạn vật đổi mới.

Nếu có thể theo được đã sớm tới, cần gì đến nỗi hiện tại vẫn như người xa lạ?

Sự uy hiếp của Cô Ôn như chẳng còn gì lo ngại, Trình Trạm Hề không nói đề tài khác nữa, dùng sức lực ăn phần ăn sáng dành cho hai người kia.

Ôn Tri Hàn hỏi Úc Thanh Đường một vấn đề vào lúc này.

“Cô Trình tới trường học vào hôm qua sao?”

Úc Thanh Đường: “Ừm.”

Âm thanh nói chuyện với nhau biến mất, Trình Trạm Hề ngẩng đầu xem, phát hiện Ôn Tri Hàn đang cầm di động đánh chữ.

Úc Thanh Đường cũng cầm lấy di động.

Trình Trạm Hề: “….” Này có hơi không vui.

Lịch sử trò chuyện như sau:

Ôn Tri Hàn: Cô nhớ kỹ tên cô ấy?

Úc Thanh Đường: Không, chỉ nhớ rõ họ Trình.

Ôn Tri Hàn: Có muốn tôi nêu đặc điểm tên cô ấy cho cô dễ nhớ?

Úc Thanh Đường: Không cần, ngày thường cũng không cần phải kêu tên.

Ôn Tri Hàn: OK.

Trình Trạm Hề ăn xong một phần bữa sáng, Úc Thanh Đường đứng lên từ bàn làm việc, nói: “Tôi đi lớp học.”

Ôn Tri Hàn: “Đi thôi.”

Trình Trạm Hề: “Cô Úc, tôi còn chưa có số WeChat của cô, thêm cái WeChat đi.”

Úc Thanh Đường đưa mã QR, Trình Trạm Hề quét xong lại thêm dấu bạn thân, nghiệm chứng thông qua.

Ảnh đại diện của Úc Thanh Đường một mảnh màu trắng, lạnh như băng mà hình vuông trong khung, nick name là tên ghép vần viết tắt: YQT.

Úc Thanh Đường xem cũng chưa xem ảnh đại diện và nick name của Trình Trạm Hề, sau khi khóa điện thoại khóa thì cầm ở trong tay, rời khỏi văn phòng.

Trình Trạm Hề ngồi tại chỗ, tìm kiếm vòng bạn bè của Úc Thanh Đường, không có thiết lập quyền hạn“Chỉ X mới có thể thấy được”, thế nhưng lại là trống rỗng.

Trình Trạm Hề chuyển hướng về phía Ôn Tri Hàn đang soạn bài ở bàn làm việc, dần dần nở nụ cười.

“Cô Ôn ~”

Ôn Tri Hàn ngẩng đầu, trong lòng đánh cái đùng - nguy hiểm.

Trình Trạm Hề để khuỷu tay ở mặt bàn, chống một bên gương mặt, cười tủm tỉm hỏi: “Cô và cô Úc là đồng học, hiểu biết rất nhiều với cô ấy nhỉ?”

Ôn Tri Hàn: “…”

Người này không biết xấu hổ phải không?

Trình Trạm Hề còn hỏi: “Sao cô ấy lại đến Tứ Thành dạy học? Kinh thành không có cương vị thích hợp với cô ấy sao?”

Giọng Ôn Tri Hàn rét lạnh nói: “Tôi muốn soạn bài.”

Trình Trạm Hề cười nói: “Được rồi, tôi cũng muốn soạn bài.”

Cô mở ra 《 Thể dục dạy học luận 》, vừa đọc vừa làm bút ký.

Viết viết, tùy tay ở trên vở vẽ phúc khảo bản vẽ, áo đen quần đen, Úc Thanh Đường một tay đút túi và trao đổi phương thức liên hệ với cô bằng biểu cảm lạnh lùng. Trình Trạm Hề cười, lật trang qua đi.

Buổi sáng Úc Thanh Đường có hai tiết toán học, là lớp bảy cùng lớp chín, Trình Trạm Hề vẫn luôn đọc sách ở văn phòng, trừ bỏ sách chuyên môn, cô còn mang theo mấy quyển sách khác, ví dụ như địa lý quốc gia, truyền thống văn học, tiểu thuyết này nọ…, còn có một tập ký hoạ, tự do phong phú.

Giữa trưa trước mười phút giờ tan học, Trình Trạm Hề dọn dẹp ngay ngắn cái bàn rồi bắt đầu nhìn chằm chằm cửa, mắt chớp cũng không chớp.

Cô Ngữ Văn đang làm việc thì ngẩng đầu, cười nói: “Cô đây là đang làm hòn vọng phu à.”

Trình Trạm Hề không nghĩ để người khác phát hiện nên nhìn trên bàn, giọng có khí mà vô lực nói: “Tôi đang đợi cô Úc mời ăn cơm, thực sự đói.”

Chuông tan học vang lên, hai phút sau Úc Thanh Đường cầm sách toán học 1 và giáo án tiến vào từ ngoài cửa, cô Ngữ Văn trẻ tuổi kia nói giọng trêu ghẹo: “Cô Úc, tiểu cô Trình sắp chết đói, sao giờ này cô mới trở về.”

Úc Thanh Đường sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Trình Trạm Hề: “Xin lỗi.”

Trình Trạm Hề cười trừng mắt liếc nhìn cô Ngữ Văn một cái, nói: “Cô ấy nói giỡn, giờ chúng ta đi nhỉ?”

“Chờ một lát.” Úc Thanh Đường bỏ lại đồ vào ngăn kéo, mở bình giữ ấm uống lên chút nước, nói: “Đi thôi.”

Cả người nàng như ngọc, đứng ở bên bàn làm việc, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, tay áo sơ mi màu đen săn lên trên phía cánh tay, lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng nõn cùng ngón tay khớp xương rõ ràng, áo sơ mi cài đến nút thứ hai không chút cẩu thả, lộ ra cần cổ trắng ngọc cùng cái cằm đẹp xuất sắc, ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn qua.

Trình Trạm Hề nhẹ nhàng chớp chớp mắt.

Người này như thế nào lại như vậy, mỗi một cái lơ đãng động tác đều có thể dễ dàng gây kích động cho thần kinh của cô, làm tim cô đập như hươu chạy.

Úc Thanh Đường hơi hơi nhíu mày: “Cô Trình?”

Trong đầu Trình Trạm Hề bắn pháo bông: Ngay cả nhíu mày cũng nhăn đến đẹp như vậy, aaaaaa tôi đã chết.

Trình Trạm Hề hít sâu, suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Tôi xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Nhà ăn giáo viên tại khung cửa sổ số 2, hai người từ văn phòng đi đến nhà ăn. Hai người sóng vai mà đi, là hai lão sư xuất chúng mới đến —— một người nhậm chức hai tuần, một người nhậm chức không đến hai ngày, liên tiếp hấp dẫn ánh mắt bọn học sinh đi ngang.

Mặt Úc Thanh Đường vô biểu tình, nhưng Trình Trạm Hề cảm giác nàng nện bước nhanh hơn một chút.

Không có thói quen bị nhìn chăm chú như vậy?

Nhưng thật ra Trình Trạm Hề tập mãi thành thói quen, cô không hấp dẫn ánh mắt người nhìn mới không bình thường.

Trình Trạm Hề đi phía bên ngoài, bằng vào thân cao hơn nàng 5cm, ít nhiều có thể giúp nàng che chắn tầm nhìn của người khác.

Thời gian tan học, học sinh rượt đuổi ở vườn trường cũng không ít, ngay cả đường đi cũng không nhìn. Trình Trạm Hề thấy một bóng người bận đồng phục, thêm vài bước nữa là chạy va đến hướng này, vừa đúng lúc là hướng Úc Thanh Đường.

“Cô Úc!” Cô vội vàng mở miệng nhắc nhở, nhưng không còn kịp rồi.

Úc Thanh Đường khó hiểu nhìn lại cô, học sinh phía sau đã cách nàng không quá một mét.

Mà Úc Thanh Đường cũng từ đôi mắt Trình Trạm Hề thấy được tình huống sau lưng .

Nàng quay đầu sang phải theo bản năng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trình Trạm Hề ra tay như điện nắm lấy tay nàng, một tay kéo nàng ôm vào lòng mình.

Bóng dáng học sinh vừa vặn cùng nàng mạo hiểm mà gặp thoáng qua, tóc dài bị gió thổi loạn, góc áo đồng phục cọ qua mu bàn tay lạnh lẽo kia đang rũ bên người Úc Thanh Đường, nàng không tự chủ mà cuộn lại đốt ngón tay thon dài. Nàng chìm ở trong lồng ngực mềm mại, cánh mũi quanh quẩn mùi hương tươi mát dương cam cúc và chanh.

Hai học sinh kia đã chạy xa, trong gió chỉ còn tiếng cười đùa giỡn.

Trình Trạm Hề cúi đầu, Úc Thanh Đường vùi mặt ở cổ cô, không biết vì sao thật lâu không có ngẩng lên.

Trình Trạm Hề di chuyển yết hầu, cầm lòng không đậu mà nuốt nuốt nước miếng.

Nàng… Này sẽ không phải là hôn mình đấy chứ?

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: